Chương 43: Có Đan Văn đan dược
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni
A Chiêu: “Đan Văn là gì vậy?”
Mùi dược hương nồng đậm của Hồi Xuân Đan lan tỏa, khiến Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong ở cách đó không xa cũng chú ý đến dị động bên này, liền cùng nhau bước lại xem xét.
Khi nhìn thấy ba viên đan dược có Đan Văn kia, ánh mắt Lý Kinh Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc:
“A Chiêu, đây là con luyện ra sao?”
A Chiêu gật đầu:
“Vâng, Tiểu Bạch nói đây là đan dược có Đan Văn, nhưng con không biết ‘Đan Văn’ là gì.”
Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi giải thích cho nàng:
“Không tệ đâu, Đan Văn là thứ mà mỗi đan tu trong Tu Chân Giới đều ao ước luyện ra được trong đan dược.”
Trong Tu Chân Giới, đan dược chia làm hai loại: có Đan Văn và không có Đan Văn.
Thông thường, đan dược mà các đan tu luyện ra đều không có Đan Văn, bề mặt trơn láng, sáng bóng.
Chỉ có một số ít đan tu lợi hại mới có thể luyện ra đan dược có Đan Văn. Đan dược có Đan Văn thì hiệu quả sẽ vượt trội hơn so với loại không có.
Tương truyền, Đan Văn có thể có đến chín đạo. Càng nhiều đạo Đan Văn, hiệu quả của viên đan càng cao.
Đan dược có đủ chín đạo Đan Văn được gọi là cực phẩm linh đan, vô cùng hiếm thấy. Nghe đồn, thời thượng cổ từng có một vị đại đan sư luyện ra linh đan chín đạo Đan Văn, khiến thiên lôi giáng xuống 99 đạo lôi điện trước khi viên đan đó thành hình.
Cuối cùng, chính viên linh đan ấy giúp vị đan sư độ kiếp phi thăng thành tiên.
A Chiêu nghe tới đó, mắt sáng rỡ:
“Luyện đan cũng có thể thành tiên sao?”
Tiểu Bạch gật đầu:
“Đương nhiên. Kiếm tu theo đuổi kiếm đạo, đan tu thì tu đan đạo. Chỉ cần chuyên tâm tu hành, thì dù là kiếm hay đan cũng có thể thành tiên.”
A Chiêu hỏi tiếp:
“Vậy nếu ta tu cả hai thì sao?”
“Hả?” Tiểu Bạch hơi ngẩn người.
A Chiêu nghiêm túc nói:
“Nếu ta vừa tu kiếm vừa tu đan, có phải ta sẽ nhanh chóng trở thành tiên nữ trên trời không?”
Tiểu Bạch: “……”
“Chuyện đó… ta cũng không rõ lắm. Bởi vì rất nhiều người đều chuyên tâm vào một con đường, rất hiếm ai song tu cả đan lẫn kiếm. Đa phần cũng chỉ hiểu sơ sơ đạo kia mà thôi.”
Nó suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
“Những người có thể đan kiếm song tu đều là nhân vật cực kỳ lợi hại.”
A Chiêu càng nghe càng kiên định:
“Vậy ta sẽ đan kiếm song tu! Ta muốn trở thành một người cực kỳ lợi hại!”
Tiểu Bạch: “…… Vậy ngươi phải cố gắng thật nhiều.”
Lý Kinh Tuyết mỉm cười cổ vũ con gái:
“A Chiêu nhất định làm được.”
Nữ nhi của nàng thật sự rất lợi hại.
Diệp Phong gật đầu:
“Đan kiếm song tu, chỉ nghe thôi đã thấy rất mạnh.”
A Chiêu nghe cha mẹ khích lệ, liền chỉ vào ba viên Hồi Xuân Đan có Đan Văn trước mặt:
“Con luyện ra đan dược có Đan Văn rồi, vậy con sắp thành tiên rồi đúng không?”
Lý Kinh Tuyết: “……”
Diệp Phong: “……”
“Hiện tại thì đương nhiên là chưa được,” Tiểu Bạch nói thẳng:
“Ba viên Hồi Xuân Đan này, chỉ có một viên có một đạo Đan Văn, hai viên còn lại thì mới chỉ nửa chừng. Muốn luyện ra linh đan chín đạo Đan Văn để phi thăng thành tiên, ngươi còn phải cố gắng nhiều lắm.”
A Chiêu không hề nản chí, nghiêm túc nói:
“Vậy ta sẽ chăm chỉ luyện đan, cố gắng sớm luyện ra đan dược chín đạo Đan Văn!”
Nói xong, A Chiêu lại tiếp tục luyện đan.
Lý Kinh Tuyết nhìn bóng dáng con gái đầy quyết tâm, không khỏi nở nụ cười. Nàng và Diệp Phong lại tiếp tục xử lý gỗ để xây nhà. Thiên Bích có dấu hiệu tà khí, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây thì hơn.
Tiểu Bạch ngồi xổm tại chỗ, nhìn ba viên Hồi Xuân Đan nâu đen trước mặt, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng tiểu cô nương đang chăm chú nhóm lửa luyện đan. Đồng tử màu đen ánh lên vẻ khó hiểu.
Nó nghĩ mãi vẫn không hiểu được, tại sao ba viên đan dược này lại có Đan Văn? Ngoại trừ việc dược liệu là linh thảo ra thì A Chiêu không có linh lực, dùng cũng là lửa thường, nước thường… Vậy mà có thể luyện ra đan dược có Đan Văn?
Dù hai viên còn lại chỉ là Đan Văn không hoàn chỉnh, thì vẫn tính là có Đan Văn!
Chẳng lẽ là do cái đan lô kia?
Tiểu Bạch đưa mắt nhìn cái đan lô đen nhánh, ánh mắt màu vàng kim chớp chớp, kim quang thu lại, chỉ là một cái đan lô hạ phẩm bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Sau khi loại trừ từng khả năng một, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang nghiêm túc nhóm lửa kia.
Vậy thì, nguyên nhân… vẫn là do người?
Nhưng mà… chuyện này quá vô lý rồi. Dù có là con ruột của thiên đạo, cũng không đến mức này.
Hơn nữa…
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Trong ký ức truyền thừa của nó, đan dược có Đan Văn khi sắp xuất lò đều sẽ bị thiên lôi đánh vài đạo trước.
Vậy mà đan dược A Chiêu luyện ra lại chẳng thấy một tia sét nào. Lẽ nào là vì nơi này nằm ở vực diệt Tiên Nhai?
Trong lúc Tiểu Bạch vẫn đang rối rắm, A Chiêu lại luyện xong một lò đan dược.
Nàng mở nắp đan lô, hương dược nồng nặc lại lan tỏa khắp nơi.
Lần này thành công hơn lần trước, một lò ra được năm viên đan dược. Nhưng cũng giống lần trước, chỉ có một viên có Đan Văn hoàn chỉnh, bốn viên còn lại đều là Đan Văn chưa trọn vẹn.
A Chiêu cẩn thận quan sát từng viên, rồi thở dài tiếc nuối:
“Vẫn chưa có chín đạo nào cả.”
Tiểu Bạch thầm nghĩ: Đừng nói đến chín, đến hai đạo còn chưa có…
Tiểu Bạch quyết định nghiêm túc giải thích cho A Chiêu hiểu:
“Không phải ai cũng có thể luyện ra đan dược chín đạo Đan Văn. Từ xưa đến nay, chỉ có duy nhất một vị đan sư thời thượng cổ làm được điều đó.
Còn những người luyện ra được tám đạo Đan Văn, đếm trên đầu ngón tay còn chưa đủ..
Thậm chí, có rất nhiều đan sư cả đời cũng không thể luyện ra đan dược có Đan Văn.”
“Nên ngươi đừng quá nôn nóng. Cứ từ từ từng bước. Trước tiên hãy luyện cho ra cả lò đều là đan dược có Đan Văn đã, sau đó mới nỗ lực lên đến hai đạo.”
A Chiêu:
“Được.”
Nàng nhìn tám viên đan dược nâu đen có Đan Văn, quay sang hỏi Tiểu Bạch:
“Mấy viên này thật sự hiệu quả hơn cả thuốc sắc sao?”
Tiểu Bạch:
“Đương nhiên rồi. Ngươi không nhận ra chỉ mới ngửi mùi mà đã cảm thấy tỉnh táo hơn à?”
A Chiêu ngẫm lại, hình như đúng là vậy thật.
Nàng hỏi tiếp:
“Vậy Tiểu Bạch có muốn ăn thử một viên không?”
Tiểu Bạch do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng từ chối:
“Ta không bị thương, lông tóc cũng đầy đủ. Đan dược có Đan Văn rất quý, ngươi nên đưa cho cha mẹ hoặc ca ca ăn, họ cần hơn.”
A Chiêu thấy hợp lý, liền lấy ống trúc chứa đan dược, chạy đến chỗ cha mẹ. Nàng đưa cho mỗi người hai viên Hồi Xuân Đan nâu đen, nói:
“Mẹ, a cha, cho, ăn đi.”
Lý Kinh Tuyết nhìn đan dược trong tay, hơi do dự:
“Hồi Xuân Đan này có Đan Văn, nếu không giữ lại, lỡ sau này gặp chuyện gấp thì sao?”
“Không sao đâu mẹ, mẹ ăn đi, con có thể luyện thêm mà,” A Chiêu nói rồi quay đầu nhìn ca ca:
“Con mới luyện thêm được năm viên nữa.”
Lý Kinh Tuyết:……
Thiên phú của con gái, thật khiến người ta không thể ganh tị nổi.
“Mẹ ăn đi, biết đâu ăn hai viên này xong thì vết thương của mẹ sẽ khỏi!” A Chiêu thúc giục.
Lý Kinh Tuyết kiên nhẫn giải thích:
“Hồi Xuân Đan là để khôi phục tinh thần và linh lực, không phải thuốc chuyên trị vết thương. Dù có ăn thì vết thương cũng không thể lập tức khỏi đâu.”
“A?” Mắt A Chiêu mở to:
“Không khỏi ngay sao? Vậy con luyện nhiều như vậy chẳng phải là vô ích ư?”
Nàng từng thấy mẹ sau mỗi lần uống thuốc sắc đều khỏe hơn, nên nghĩ đan dược này có thể chữa lành vết thương…
“Không phải vô ích đâu,” Lý Kinh Tuyết thấy con gái hơi mất mát, vội vàng nói thêm:
“Ăn đan dược này sẽ giúp mẹ khỏe hơn, có thêm linh lực, nhờ đó vết thương sẽ lành nhanh hơn. Lẽ ra phải mất một hai tháng để hồi phục, nhưng nhờ Hồi Xuân Đan thì chỉ mười ngày là khỏi rồi.”
“Đan dược A Chiêu luyện thật sự giúp mẹ mau khỏi bệnh,” Nàng xoa đầu con gái, “Nếu không có đan dược của A Chiêu, giờ mẹ còn đang nằm liệt một chỗ đấy.”
A Chiêu nghe xong lại hăng hái lên:
“Vậy thì mẹ mau ăn đi, như vậy vết thương sẽ lành nhanh hơn.”
Lý Kinh Tuyết:
“Ừm.”
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh im lặng theo dõi. Nó thấy Lý Kinh Tuyết cầm một viên Hồi Xuân Đan lên, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
Tiểu Bạch: Nhìn chằm chằm.
Lý Kinh Tuyết vừa nhai vừa cười nói với con gái:
“Đan dược này hiệu quả thật sự vượt xa nước thuốc lần trước con nấu.”
Nàng cẩn thận cất viên còn lại:
“Dược lực mạnh quá, mẹ để dành viên thứ hai, lát nữa mới uống tiếp, không thì thân thể chịu không nổi.”
A Chiêu gật đầu:
“Vậy lát nữa con sẽ nhắc mẹ uống.”
Lý Kinh Tuyết:
“Cảm ơn A Chiêu.”
A Chiêu cười cong mắt, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Diệp Phong. Người sau bắt gặp ánh mắt con gái, liền nói:
“Vết trầy sau lưng ta không nghiêm trọng, mấy viên đan dược quý giá thế này, hay là để dành cho Lý đạo hữu và Tiểu Mặc?”
“Không cần để dành đâu,” A Chiêu lắc đầu:
“A cha thỉnh thoảng đầu óc có vấn đề, cũng cần uống nhiều thuốc. Biết đâu sau này sẽ không biến thành A cha mắt đỏ nữa.”
Diệp Phong:……
Hắn biết mình đôi khi rơi vào trạng thái vô thức, Lý Kinh Tuyết từng nói hắn chỉ cần giữ vững tâm mình thì sẽ không sao.
Nghe con gái nói vậy, hắn cũng cảm thấy bản thân thật sự không ổn.
Hắn quay sang hỏi Tiểu Bạch:
“Ta uống đan dược này thật sự có ích sao?”
Thật ra Diệp Phong có linh cảm rất nhạy bén. Trực giác mách bảo hắn rằng hai viên Hồi Xuân Đan nâu đen trong tay có gì đó không đơn giản, nhưng hắn không nhìn ra là gì.
Việc Lý Kinh Tuyết không uống hết một lượt như bình thường, càng khiến hắn thêm chắc chắn, viên đan dược này có vấn đề.
Tiểu Bạch trả lời:
“Dĩ nhiên là hữu dụng. Tâm ma thường nhân cơ hội lúc thân thể suy yếu mà thừa cơ xâm nhập. Ngươi khỏe mạnh thì tâm ma tự nhiên không làm gì được.”
Nghe vậy, Diệp Phong nhìn hai viên đan dược trong tay, nghiêm túc nói:
“Được, vậy ta ăn.”
Thấy không thể tránh được, hắn liền ngửa đầu, nuốt cả hai viên Hồi Xuân Đan một lượt, thậm chí còn không nhai.
A Chiêu vỗ tay khen:
“A cha thật ngoan!”
Nàng hỏi:
“Muốn uống nước không?”
A Chiêu nhớ rằng mỗi lần uống thuốc, a cha đều phải uống nửa bát nước.
Diệp Phong cứng người, cố nặn ra nụ cười:
“Không cần đâu.”
Hắn gật đầu nói:
“Cha uống xong rồi, con đi đưa thuốc cho a huynh đi nhé.”
Chương 44: Vì sao chúng ta không luyện những đan dược khác?
A Chiêu nghe Diệp Phong nói xong, lúc này mới nhớ tới người bị thương nặng nhất trong nhà chính là huynh trưởng của nàng.
A Chiêu vội vàng cầm đan dược chạy về phía ca ca mình.
Lúc nàng vừa xoay người đi, Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong đang tươi cười thì đột ngột biến sắc, đồng loạt xoay người bịt miệng lại.
Hai người họ không định nhổ đan dược ra đâu hiệu quả của Hồi Xuân Đan có Đan Văn quả thực rất tốt, khiến họ cảm thấy như bây giờ có thể dùng tay không đập chết một con trâu vậy.
Nhưng mà, cái mùi vị đó… thật sự khó mà miêu tả được.
Phải nói sao nhỉ, mùi thì rõ ràng là thơm nồng hương dược liệu, nhưng vừa vào miệng thì lại là cay, đắng, chua… vị nào cũng quá nặng.
Tóm lại là: khó nuốt lắm.
Tiểu Bạch thấy A Chiêu không chú ý bên này, liền chạy nhanh đến hỏi:
“Hương vị thế nào?”
Lý Kinh Tuyết liếc nó một cái, đoán chừng nó chưa ăn viên nào, ánh mắt sâu xa mà đáp:
“Hiệu quả rất tốt.”
Tiểu Bạch:
“Ta hỏi là mùi vị cơ.”
Diệp Phong cũng phụ họa:
“Không hổ là đan dược có Đan Văn, ta thấy tinh thần sảng khoái hẳn.”
Tiểu Bạch kiên nhẫn:
“Mùi vị cơ, mùi vị thế nào?”
Lý Kinh Tuyết nhàn nhạt đáp:
“Ngươi ăn thử một viên là biết.”
Tiểu Bạch lập tức từ chối, tỏ vẻ mình vừa nhìn màu sắc viên thuốc là đã biết có vấn đề nên mới không ăn. Nó nhìn Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong nói:
“Hai người các ngươi rõ ràng cũng thấy có gì đó không ổn, sao không tìm lý do để từ chối? Thật là ngốc.”
Lý Kinh Tuyết bật cười:
“Đây là đan dược con gái ta đặc biệt luyện cho ta, sao ta có thể không ăn?”
Diệp Phong gật đầu:
“Ừ, tuy mùi hơi kỳ quặc thật, nhưng không thể phụ lòng con gái được.”
Tiểu Bạch: …
Nó nhìn người này một cái, lại liếc người kia, hừ lạnh:
“Bản tọa mới chẳng cần cái gì mà ‘tấm lòng’.”
Nói xong nó liền chạy đi đi xem phản ứng của thằng nhóc kia sau khi ăn xong.
A Chiêu chạy đến trước mặt Phương Đông Mặc, người đang bị thạch hóa, lớn tiếng gọi:
“A huynh! A huynh??!”
Phương Đông Mặc vẫn bất động, như pho tượng đá.
Tiểu Bạch cũng chạy tới, thấy A Chiêu đang sốt ruột vẫy tay gọi huynh mình, lập tức hỏi:
“Sao rồi?”
A Chiêu vội đáp:
“A huynh không nhúc nhích gì cả, đến mắt còn không chớp!”
Tiểu Bạch liền tiến tới nhìn gần rồi nói:
“Chuyện nhỏ.”
Nó há miệng… cắn một phát lên tay Phương Đông Mặc.
“Xít!”
Cơn đau làm Phương Đông Mặc đang mơ hồ bừng tỉnh, cúi đầu thấy Tiểu Bạch đang cắn tay mình, hắn ngơ ngác:
“Là ngươi à…”
Sau đó lại dời ánh nhìn, thất thần tiếp.
A Chiêu tranh thủ lúc hắn còn tỉnh táo, nhảy tới trước mặt hô lớn:
“A huynh!”
Phương Đông Mặc nhìn thấy nàng, liền nhớ tới cha mẹ mình Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong bị mất trí nhớ và không còn nội đan. Hắn chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Cha mẹ mà hắn gọi ầm ĩ, hóa ra lại….
Quá thảm đi…
A Chiêu không nghĩ nhiều như hắn, vui vẻ đưa ống trúc chứa mấy viên đan dược ra trước mặt:
“A huynh, đừng nghĩ linh tinh nữa, tới uống thuốc nào!”
Phương Đông Mặc lập tức ngửi thấy mùi đan dược đậm đặc, nhìn xuống thấy mấy viên Hồi Xuân Đan màu nâu đen, còn có cả Đan Văn lấp lánh.
Hắn dụi mắt mấy lần, xác nhận mình không nhìn nhầm, ngạc nhiên hỏi: “Đây là Đan Văn?”
A Chiêu gật đầu: “Ừa, đúng là Đan Văn.”
Phương Đông Mặc nhìn muội mình: “Đan dược này từ đâu ra vậy?”
A Chiêu ưỡn ngực tự hào: “Muội luyện đó!”
Phương Đông Mặc trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Hắn nắm vai A Chiêu, kích động hỏi: “Thật là muội luyện?”
A Chiêu gật đầu: “Thật mà, mới luyện xong đó!”
Phương Đông Mặc nhớ lại cách luyện đan của A Chiêu: thô lậu, liều lĩnh, lò luyện thì là hàng chợ… Hắn trầm mặc một lúc rồi tự lẩm bẩm:
“Vậy mà cũng luyện ra được đan dược có Đan Văn sao…?”
A Chiêu nghe vậy liền nói: “Tiểu Bạch bảo muội rất có thiên phú luyện đan đó!”
Phương Đông Mặc quay sang nhìn Tiểu Bạch, thấy nó đang gãi tai: “A Chiêu đúng là có thiên phú luyện đan cực cao.”
Phương Đông Mặc kích động hét:
“Không chỉ là cực cao! Chỉ với phàm hỏa phàm thủy mà luyện được đan có Đan Văn, đúng là thiên tài hiếm có trăm năm, không, nghìn năm mới xuất hiện một lần!”
Hắn phản ứng hơi quá, khiến A Chiêu và Tiểu Bạch cùng quay qua nhìn.
Mắ hắn hừng hực lửa nóng, nghiêm túc nói với A Chiêu: “Muội muội, sau này muội nhất định sẽ trở thành đan tu mạnh nhất đại lục Hỗn Độn!”
A Chiêu cong mắt cười, hơi ngượng: “Muội cũng nghĩ vậy!”
Phương Đông Mặc gật đầu chắc nịch: “Nhất định là thế!”
A Chiêu còn nói: “Muội cũng muốn làm kiếm tu lợi hại nhất nữa, sau này song tu: vừa đan, vừa kiếm.”
Phương Đông Mặc: …”Không hổ là muội muội ta! Khí phách lắm. Với thiên phú của muội, chắc chắn làm được.”
A Chiêu vui cười hớn hở. Lúc này nàng mới để ý thấy trên vai ca ca còn vết thương, liền thúc giục:
“A huynh, nhanh uống Hồi Xuân Đan đi, uống rồi sẽ nhanh khỏe hơn!”
Phương Đông Mặc kinh ngạc nhìn ống trúc còn bốn viên thuốc: “Bốn viên này đều là của ta sao?”
Rồi nhìn về phía Tiểu Bạch, lại cha mẹ cách đó không xa: “Cha mẹ, Tiểu Bạch không uống à?”
A Chiêu trả lời: “Cha mẹ uống rồi, còn Tiểu Bạch nói huynh bị thương nặng, nên nhường cho huynh.”
Phương Đông Mặc sững người, xúc động nhìn Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch…”
Tiểu Bạch hơi chột dạ, tránh ánh nhìn của hắn, nói:
“Mau ăn đi. Sau này A Chiêu sẽ luyện thêm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Phương Đông Mặc nghĩ nó chỉ đang an ủi mình. Hắn hiểu rất rõ, một viên đan có Đan Văn ngoài thị trường có thể bán hàng trăm khối linh thạch trung phẩm, mà thường không ai bán, vừa xuất hiện liền bị tranh đoạt.
Hắn run run đưa một viên thuốc lên miệng, quyết định sẽ cẩn thận nhấm nháp hương vị lần đầu tiên ăn đan dược có Đan Văn…
Một miếng… hai miếng… ba miếng…
Hắn khẽ nhíu mày.
A Chiêu hỏi:
“A huynh, sao thế?”
Tiểu Bạch thấy thế thì thầm lo lắng: Xong rồi, quên nhắc hắn vụ… mùi vị. Nếu hắn chê khó ăn, có thể sẽ đả kích A Chiêu!
Tiểu Bạch suýt thì nhảy dựng lên tại chỗ. Hay là… cắn hắn một phát nữa?
Ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện, đã thấy Phương Đông Mặc giơ ngón cái về phía A Chiêu, vẻ mặt đầy tán thưởng:
“Không hổ là muội muội ta, đan dược hiệu quả quá tốt!”
Nói rồi lại nhai thêm mấy viên.
Tiểu Bạch: ????
Phương Đông Mặc vừa ăn vừa gật gù: “Mùi vị này… đúng là khác biệt với đan dược bình thường. Đặc biệt thật!”
Mặt mày hắn nghiêm túc, thậm chí còn mang chút hạnh phúc, không giống là nói dối.
Tiểu Bạch nhìn ống trúc đựng thuốc, nghi hoặc:
Chẳng lẽ những viên này không khó ăn?
Không đúng, Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong đâu giống giả bộ?
Nó ngẫm nghĩ, chợt nảy ra một giả thiết:
Chẳng lẽ… Phương Đông Mặc ăn là mẻ thuốc thứ hai, còn cha mẹ ăn là mẻ đầu tiên?
Mẻ đầu 3 viên, mẻ sau 5 viên.
Ngẫm lại thấy hợp lý.
Nó vội tìm Lý Kinh Tuyết, xin một viên thuốc chưa ăn.
Lý Kinh Tuyết hơi bất ngờ:
“Ngươi chắc là muốn ăn?”
Tiểu Bạch:
“Ta nếm thử thôi.”
Lý Kinh Tuyết đưa viên còn lại. Tiểu Bạch nhìn kỹ màu nâu đen, có Đan Văn, vừa thấy đã có dự cảm xấu…
Cảm giác như ăn vào sẽ không ổn.
Nhưng mà, thằng nhóc trông ăn rất ngon.
Tiểu Bạch quyết định xác minh lại. Nó bỏ viên thuốc vào miệng, sau đó… Cả người nó cứng đờ.
Ụa! Đây là cái gì vậy trời?!
Làm thế nào mới có thể luyện ra thứ… kinh khủng đến thế này?!
Nó suýt phun ra, nhưng nghĩ đến công sức của A Chiêu nên đành nuốt nước mắt mà cố nuốt đan dược xuống.
Hối hận cực kỳ! Biết vậy đã nuốt luôn không nhai!
Nó quay đầu nhìn Phương Đông Mặc, thấy đối phương cũng đang nhìn nó, ánh mắt còn đầy cảm kích.
Tiểu Bạch: …
Thôi được rồi, trông không giống giả vờ, tha cho hắn.
Nó quay mặt đi, âm thầm nghĩ: “Có Đan Văn thì hiệu quả đúng là gấp mấy lần nước thuốc.”
A Chiêu không biết Tiểu Bạch đang trải qua bao sóng gió trong lòng. Nàng rất vui, lại luyện thêm một lò Hồi Xuân Đan nữa.
Tiểu Bạch thấy nàng luyện xong một lò, lại đến nhìn thử, vẫn là màu nâu đen, vẫn có Đan Văn, liếc cái là thấy… dự cảm không lành.
Nó chắc chắn: vấn đề không phải ở nó.
A Chiêu cất đan dược mới vào ống trúc, rồi đột nhiên hỏi Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, mẹ nói Hồi Xuân Đan giúp vết thương khép miệng, vậy… có đan nào giúp vết thương hồi phục luôn không?”
Tiểu Bạch: “Có chứ, như Khí Huyết Đan, Sinh Cốt Đan…”
A Chiêu gãi đầu khó hiểu: “Nếu có mấy loại đó, sao chúng ta không luyện những đan đó?”
Tiểu Bạch liếc nàng một cái, đáp: “Dĩ nhiên là vì không đủ dược liệu rồi.”
A Chiêu: “A?”
Tiểu Bạch thản nhiên nói: “Những đan đó đều dùng dược liệu phổ thông luyện thành, mà nơi này lại không có dược liệu phổ thông, nên chúng ta không luyện được.”
Lượt xem: 24
Số người xem: 24
Mã ID của bài viết này là: 37108