Chương 47: Có Người Xấu
Người Dịch: Nhất Ý Cô Hành
Trong lúc A Chiêu còn đang luyện Tẩy Thiên Đan, Phương Đông Mặc ôm bụng, lảo đảo loạng choạng quay trở về.
Chưa đợi hắn đi tới gần, A Chiêu đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, tiểu cô nương lập tức che mũi lại, “A huynh, ngươi hôi quá!”
Phương Đông Mặc dừng bước, cúi đầu nhìn làn da của mình, chỉ thấy trên da nổi lên một lớp bùn đất vừa đen vừa dày, lại còn bốc mùi hôi hám.
Hắn cười khổ, mở miệng hỏi:
“A Chiêu, ngươi cho ta ăn cái gì…”
Lời còn chưa dứt, bụng hắn lại đau quặn lên, hắn vội vàng ôm bụng chạy đi giải quyết.
A Chiêu lo lắng nhìn theo bóng lưng hắn, quay đầu hỏi Tiểu Bạch:
“A huynh như vậy thật sự không sao chứ?”
Tiểu Bạch: “Không có chuyện gì lớn, chờ dược hiệu hết thì ổn.”
A Chiêu vẫn còn lo, vừa luyện đan vừa thường xuyên ngó sang bụi cỏ chỗ Phương Đông Mặc.
Rất nhiều lần, hắn đều run rẩy chống người đứng lên, nhưng đi chưa được mấy bước lại ngồi thụp xuống.
A Chiêu thì thầm với Tiểu Bạch:
“A huynh giống như ăn rất nhiều a.”
Tiểu Bạch: …Thật không biết phải giải thích thế nào cho ngươi.
Lý Kinh Tuyết vừa lót xong tấm ván gỗ cuối cùng lên nóc nhà, lại trải thêm lớp cỏ khô đã chuẩn bị trước đó. Một căn phòng gỗ mới tinh xem như đã hoàn thành.
Ngôi nhà gỗ được chia làm chính sảnh, phòng đông, phòng tây. Chính sảnh dùng để ăn cơm, đãi khách; hai phòng còn lại để ở.
Lý Kinh Tuyết và A Chiêu ở chung một phòng. Diệp Phong cùng Phương Đông Mặc ở một phòng.
Lý Kinh Tuyết gọi con gái đến xem nhà mới dựng, không thấy bóng dáng Phương Đông Mặc liền hỏi:
“Tiểu Mặc đâu?”
“Ở bên kia.” A Chiêu chỉ tay về phía bụi cỏ.
Lý Kinh Tuyết nhìn theo, chỉ thấy cỏ dại um tùm: ???
“A huynh tiêu chảy, hôi lắm.” A Chiêu nói.
Lý Kinh Tuyết ngẩn ra, vì mải lo nghĩ chuyện sớm dọn vào nhà mới nên không để ý tình hình bên này. Giờ nhớ lại, quả thực thiếu niên đã chạy tới chạy lui mấy lần.
Nàng còn tưởng hắn chơi trò đuổi bắt với A Chiêu.
“Tiêu chảy? Hôi lắm?” Lý Kinh Tuyết nhíu mày, thấy tình huống này hình như rất quen, liền hỏi:
“Ngươi có phải cho Tiểu Mặc ăn cái gì đó không?”
“Dạ, ăn Tẩy Thiên Đan.” A Chiêu gật đầu đáp.
Lý Kinh Tuyết tưởng mình nghe nhần. “Đan gì?”
A Chiêu nghĩ mẹ không nghe rõ, bèn lớn tiếng hơn:
“Tẩy Thiên Đan.”
“Tẩy Thiên Đan?” Tim Lý Kinh Tuyết lỡ mất một nhịp.
“Thứ đã thất truyền từ lâu, tương truyền có thể tẩy sạch kinh mạch, thậm chí khiến kẻ vốn không có linh căn mà sinh ra linh căn… cái Tẩy Thiên Đan đó?”
A Chiêu chỉ vào đan lô trước mặt mình:
“Con luyện đó.”
Lý Kinh Tuyết nhìn cái tiểu đan lô đặt trên bếp đá giản dị.
Lại quay sang nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hừ lạnh:
“Chỉ là loại Tẩy Thiên Đan hạ phẩm, có gì đáng kinh ngạc.”
Lý Kinh Tuyết nhịn không được hỏi:
“Đan phương Tẩy Thiên Đan…?”
Tiểu Bạch: “Là bổn tọa cho.”
Lý Kinh Tuyết sững sờ. Nó biết đan phương đã thất truyền từ lâu này, chẳng lẽ còn biết…
Nàng không dám nghĩ tiếp, sợ hy vọng rồi thất vọng.
Tiểu Bạch hất cằm:
“Bổn tọa biết nhiều chuyện lắm, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi.”
“Ta…” Lý Kinh Tuyết do dự, hồi lâu mới cắn môi hỏi:
“Ngươi có biết… đan phương Thối Linh Đan không?”
Tiểu Bạch: “Biết chứ.”
Nói xong, nó còn ngạc nhiên nhìn nàng:
“Ngươi không biết sao?”
Lý Kinh Tuyết đầu tiên vui mừng tột độ, nhưng rồi lại ngẩn ra. Dường như Tiểu Bạch cảm thấy việc nàng không biết là rất lạ.
“Đan phương Thối Linh Đan đã thất truyền.” Nàng lắc đầu.
Tiểu Bạch quay sang A Chiêu:
“Ngươi chưa nói cho mẹ ngươi?”
A Chiêu chớp mắt:
“Ta chưa nói sao? Hình như có hỏi mẹ luyện được không, mẹ bảo không thể…”
Cho nên, nàng tưởng là mẹ không luyện được, chứ không phải không biết đan phương.
Tiểu Bạch nghẹn lời. Thật đúng là một cái đại ô long.
“Được rồi, ta nói cho ngươi đan phương, tự nhớ lấy. Khi nào tiến vào Thiên Bích thì hái dược liệu cần thiết.” Tiểu Bạch giơ móng vuốt nói.
Lý Kinh Tuyết vội vàng ngồi xổm xuống, lắng nghe nó đọc đan phương.
Nghe xong, nàng hơi do dự:
“Địa tâm viêm hỏa cùng vạn năm hàn băng, hai loại này có mâu thuẫn không?”
Tiểu Bạch: “Không. Địa tâm viêm hỏa để tẩy sạch căn cơ cặn bẩn, vạn năm băng thì giúp tâm thần bình tĩnh. Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau.”
“Bình tĩnh tâm thần?”
“Đúng vậy. Đây là đan dược trọng tố căn cơ, dược hiệu cực mạnh, quá trình rất thống khổ, tâm chí không vững sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
“Ngươi đã biết đan phương, có muốn luyện hay không thì suy nghĩ kỹ.”
Lý Kinh Tuyết không hề do dự:
“Ta luyện.”
Tiểu Bạch ngạc nhiên.
Ánh mắt Lý Kinh Tuyết kiên định:
“Ta không muốn tiếp tục thế này, ta muốn một lần nữa cầm lại kiếm.”
A Chiêu cảm thấy giờ phút này, mẫu thân nàng tỏa ra một loại hào quang khiến người ta không dời nổi mắt.
Phương Đông Mặc tiêu chảy từ ban ngày đến tận đêm. Nếu không nhờ A Chiêu kịp thời cho hắn uống mấy viên Hồi Xuân Đan, e là đã hôn mê chết mất.
Nửa đêm, hắn rốt cuộc chịu không nổi, liền cởi bỏ quần áo, nhảy vào sông rửa sạch trong ngoài.
Tắm xong, hắn kiệt sức, ngã ra ngủ say.
***
A Chiêu đứng bên giường tre, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngủ, ngạc nhiên hỏi Tiểu Bạch:
“A huynh có phải biến thành người khác rồi không?”
“Bình thường thôi. Tẩy Thiên Đan có thể gột sạch tạp chất trong cơ thể, hắn trắng hơn, tuấn tú hơn cũng là bình thường.”
A Chiêu: “Vậy bao giờ huynh ấy mới tỉnh?”
“Ngủ đủ thì tỉnh.”
A Chiêu mặt ủ rũ:
“Huynh ấy ngủ suốt một ngày một đêm rồi.”
Lý Kinh Tuyết cùng Diệp Phong vào Thiên Bích tìm lối ra, tiện đường hái thuốc. Trong nhà chỉ còn A Chiêu và Phương Đông Mặc. Hắn vẫn ngủ mê man, còn dược liệu trong nhà thì bị A Chiêu luyện thành đan cả rồi.
Những ngày vốn chăm chỉ luyện đan, nay đột nhiên không có việc gì làm, thời gian trôi qua thật chậm.
Cha mẹ lo A Chiêu gặp nguy hiểm nên không cho nàng đi theo.
A Chiêu biết cha mẹ làm việc lớn, cũng không quấy rầy. Nàng vốn là một tiểu hài ngoan ngoãn, sẽ không như Đại Bảo cả ngày phá phách.
Nàng rời khỏi phòng Phương Đông Mặc, chạy ra sân nhỏ tưới nước cho luống rau.
Đúng vậy, sau khi dựng nhà mới, Lý Kinh Tuyết tiện tay chặt nhiều cây trúc, vây lại khoảng sân trước, khai khẩn thành một mảnh ruộng rau.
Tuy rằng hiện tại chưa trồng gì, nhưng A Chiêu rảnh rỗi vẫn tưới đất trống.
Tiểu Bạch: … Quả thật là quá nhàm chán.
Tưới xong, A Chiêu lại cầm chổi quét sân. Quét dọn xong, nàng ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm:
“Không biết mẹ khi nào về, ta có nên nấu cơm trước không.”
Tiểu Bạch: “…” Nó nhịn không được phải lên tiếng: “Tổ tông, nghỉ ngơi chút đi!”
A Chiêu: “Chán quá.”
Nàng nghĩ nghĩ, rồi nhìn Tiểu Bạch:
“Hay ngươi kể ta nghe chuyện bên ngoài đi?”
Tiểu Bạch: “Có gì hay mà kể…”
Nói chưa dứt, toàn thân lông dựng đứng, cảnh giác nhìn về phía sân.
A Chiêu ngẩn ra, quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một nam nhân áo đen bình thường đứng trên mảnh đất rau vừa được nàng tưới.
A Chiêu nhíu mày, không vui nói:
“Thúc thúc, nhường một chút, đừng giẫm rau nhà ta.”
Nam nhân áo đen hơi sững sờ, cúi đầu nhìn dấu chân trên đất ướt, hắn: …
Tiểu Bạch hạ giọng:
“Người này có vấn đề, cẩn thận.”
A Chiêu tròn mắt:
“Là người xấu?”
Tiểu Bạch: “Rất xấu, loại giết người không nương tay.”
A Chiêu giật mình, nhưng lại hưng phấn:
“Thật đúng là một đại phôi đản!”
Tiểu Bạch nhìn nàng lấp lánh ánh mắt, nhắc nhở:
“Đừng bậy bạ, hắn toàn thân ma khí, hẳn là kẻ mà mẹ ngươi vẫn tìm.”
A Chiêu nắm chặt tay. Mẹ nàng vẫn luôn tìm người xấu này…
Nam nhân áo đen bước ra khỏi luống rau, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương và con chó dưới mái hiên, gượng cười hòa nhã:
“Tiểu cô nương, ta muốn hỏi ngươi vài việc.”
A Chiêu đảo mắt, chỉ vào vết chân trên đất:
“Thúc thúc, ngươi giẫm hỏng đất trồng rau, phải xin lỗi trước.”
Nam nhân: …
Hắn nghiến răng, cúi đầu xin lỗi. Trong lòng lại thầm nghĩ, đợi hỏi xong chuyện cần biết, hắn sẽ giết chết con nhóc này.
A Chiêu lại nói: “Xin lỗi xong thì phải sửa lại đất rau.”
Ma tu áo đen: … Hay là giết quách cho rồi, thật phiền!
A Chiêu thấy sắc mặt hắn trầm xuống, vội vàng bổ sung:
“Ngươi sửa đất xong, muốn hỏi gì ta đều trả lời.”
Ma tu hừ lạnh, cúi xuống lấy tay san phẳng đất.
Thấy hắn đưa lưng về phía mình, A Chiêu lấy hết can đảm, cầm ghế gỗ lên, lén chạy đến sau lưng hắn.
Tiểu Bạch hít ngược khí lạnh, muốn ngăn nàng nhưng không kịp.
Ma tu nghe tiếng bước chân nhỏ, chỉ nghĩ nàng lại gần xem đất, còn chau mày nhìn tay dính bùn, thầm nhủ lát nữa sẽ giết nàng…
“Bốp!”
Một cú giáng nặng nề vào sau gáy, hắn cứng người, chậm rãi quay lại, thấy tiểu cô nương đang cầm ghế gỗ, đôi mắt trừng to khó tin:
“Ngươi…”
A Chiêu thấy hắn chưa ngã, sợ hãi, không chờ hắn nói xong, lại vung ghế bổ thêm một cú thật mạnh!
Chương 48: Bị ma tu đuổi theo thiếu nữ
“Phanh!”
Âm thanh vang thật lớn. Cái ghế gỗ rắn chắc trong tay A Chiêu vỡ vụn thành năm bảy mảnh.
Tên ma tu loạng choạng suýt ngã, hắn run run giơ tay chỉ về phía A Chiêu:
“…Ngươi…”
“Vút!”
Một bóng trắng từ bên dưới phía trái của hắn nhảy lên, nhắm thẳng vào đầu mà lao tới.
Đã chịu ba đòn liên tiếp, đôi mắt ma tu lật ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi cái gì ngươi, nói lắm lời vô ích.” Tiểu Bạch dẫm chân lên người ma tu ngất xỉu, giọng khinh thường.
Đôi mắt A Chiêu sáng rỡ: “Tiểu Bạch thật lợi hại… A!”
Còn chưa kịp nói hết câu, Tiểu Bạch đã nhảy lên, giơ móng quất vào đầu nàng:
“Lợi hại cái gì mà lợi hại! Ngươi không muốn sống nữa à? Đây là ma tu! Hắn đã giết rất nhiều người rồi, ngươi dám đánh hắn?!”
Tiểu Bạch sợ hãi gần chết, cái gan của tiểu cô nương này thật là to bằng trời.
“Mẹ từng kể chuyện xưa, mẹ cũng đánh vào ót kẻ xấu, khiến hắn ngất đi đó.” A Chiêu ôm đầu bị vỗ, ủy khuất đáp.
“Hắn quay lưng lại với ta, đương nhiên ta phải đánh.”
Tiểu Bạch: “…”
“Mẹ ngươi và ngươi khác nhau. Ngươi bây giờ không có tu vi, chỉ là một người bình thường. Hắn là ma tu, có tu vi. Nếu hắn không ngã xuống, thì cả ta, ngươi, và huynh ngươi đều đã chết rồi.”
Nghe vậy, A Chiêu hơi sợ, cúi đầu im lặng.
Tiểu Bạch nhìn nàng, nghiêm giọng:
“Không có lần sau.”
A Chiêu lí nhí: “Dạ…”
Dạy dỗ xong tiểu cô nương suýt tìm đường chết, Tiểu Bạch quay lại nhìn ma tu đang hôn mê, tự hỏi bước tiếp theo phải làm gì.
A Chiêu hỏi:
“Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Trói hắn lại.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng hai người, làm cả người và thú giật mình.
Cả hai đồng loạt quay đầu, cảnh giác nhìn về phía người mới tới.
Đó là một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, tóc buộc bằng dây lụa xanh, quần áo đồng màu. Khi cười, đôi mắt cong cong xinh đẹp.
Thấy ánh mắt đầy đề phòng của họ, nàng lập tức giơ tay lên:
“Ta không phải người xấu.”
A Chiêu siết chặt cái chân ghế rơi trên đất, nghiêm túc:
“Mẹ nói rồi, kẻ xấu sẽ không bao giờ tự nhận mình là kẻ xấu.”
Thiếu nữ nhìn dáng vẻ non nớt ấy, bàn tay ngứa ngáy muốn véo vào gò má mũm mĩm, nhưng cố nhịn.
“Ta thật sự không phải kẻ xấu. Kẻ xấu chính là hắn.”
Nàng chỉ vào tên ma tu sau lưng A Chiêu:
“Hắn tới để giết ta.”
A Chiêu vẫn không buông lỏng, thiếu nữ kiên nhẫn giải thích:
“Ta nghĩ chúng ta nên trói hắn lại ngay, kẻo lát nữa hắn tỉnh dậy thì nguy.”
A Chiêu nhìn sang Tiểu Bạch, hỏi ý. Tiểu Bạch đáp:
“Nàng không nói dối… Cũng không tính là kẻ xấu.”
Lúc này A Chiêu mới chịu buông cái chân ghế. Thiếu nữ mỉm cười, đôi mắt cong cong:
“Để ta trói hắn trước, rồi ta sẽ kể chuyện của mình cho các ngươi.”
Nói rồi, nàng nhanh nhẹn tiến lại gần, xé toạc áo ngoài của ma tu. Lúc đầu còn định xé luôn quần, nhưng thấy có tiểu cô nương ở bên, nàng đành để lại cho hắn một cái quần trắng.
Sau đó, không biết từ đâu, nàng rút ra một bó dây thừng, trói ma tu thành một cái “bánh chưng” to tướng.
Thắt nút xong, nàng giật thử mấy lần, thấy chắc chắn rồi mới thô bạo nhét tất thối vào miệng hắn.
Xong xuôi, nàng nở nụ cười dữ tợn:
“Đồ chó chết, dám đuổi giết lão tử à?”
Nói rồi, “bốp bốp” tát liên tiếp vào mặt hắn.
Chỉ trong chốc lát, gương mặt tái nhợt của ma tu sưng vù như đầu heo.
Thiếu nữ vừa tát vừa mắng:
“Đồ rác rưởi!”
Bốp!
“Cặn bã nhân phẩm!”
Bốp!
“Đồ khốn nạn!”
Bốp!
Chỉ trong vài hiệp, mặt ma tu đã biến dạng.
Tiểu Bạch âm thầm lùi lại, giữ khoảng cách, sợ nàng nổi điên rồi vung tay sang nó. Nó quay sang nhắc nhở tiểu cô nương:
“Chúng ta nên tránh xa nàng một chút…”
Còn chưa dứt lời, nó đã thấy ánh mắt lấp lánh của A Chiêu. Tiểu Bạch: …
Một linh cảm chẳng lành dâng lên.
Quả nhiên, A Chiêu giọng mềm mại gọi:
“Tỷ tỷ ~”
Thiếu nữ nghe vậy, đang bực cũng nguôi đi, quay lại:
“Sao thế?”
A Chiêu hỏi:
“Ta có thể… giống như ngươi, đánh hắn một chút không?”
Thiếu nữ hơi bất ngờ, sau đó cười:
“Đương nhiên được.”
Nàng nhường chỗ, còn tận tình chỉ dạy:
“Ngón tay khép lại, vai kéo tay, đừng chỉ cử động cổ tay. Như vậy mới đau nhất. Rồi, đánh đi.”
A Chiêu làm theo, “bốp” một cái tát dứt khoát lên mặt ma tu, tên thối dám giẫm nát vườn rau nhà nàng.
Tên ma tu run rẩy, miễn cưỡng mở mắt, rồi lại trợn trắng, ngất tiếp.
Thiếu nữ giơ ngón cái:
“Đánh không tệ.”
A Chiêu cười híp mắt:
“Là tỷ tỷ dạy tốt.”
Thiếu nữ tự giới thiệu:
“Ta tên Tô Vi Nguyệt. Còn ngươi?”
“Ta là A Chiêu.”
“Cái tên thật dễ nghe.”
A Chiêu: “Ta cũng thấy thế.”
Tô Vi Nguyệt: …
Tiểu cô nương này đúng là đầy tự tin.
A Chiêu lại nói:
“Nguyệt tỷ, nhường một chút đi.”
“Ừm?”
A Chiêu chỉ vào tên ma tu nằm trên đất:
“Hắn phá nát vườn rau nhà ta, ta muốn kéo hắn ra ngoài.”
“Được, ta giúp ngươi.”
Một lớn một nhỏ hợp sức kéo tên ma tu ra xa.
Trên đường, A Chiêu tò mò hỏi:
“Nguyệt tỷ, vì sao hắn muốn bắt ngươi?”
Tô Vi Nguyệt nghiến răng:
“Hắn thấy ta xinh đẹp như hoa, muốn ta làm đạo lữ. Ta từ chối, hắn thẹn quá hóa giận nên muốn giết ta.”
Tiểu Bạch thầm bĩu môi: Nói linh tinh, ai tin chứ.
Nhưng A Chiêu mở to mắt:
“A, quả nhiên là đại cặn bã.”
Tiểu Bạch: … Thôi, vẫn có đứa trẻ ngây thơ tin thật.
Tô Vi Nguyệt kể lại, vì bị truy sát, nàng hoảng loạn ngã xuống vực Diệt Tiên Nhai. Tỉnh dậy thì bị một tên nam nhân nhặt về, bắt ép làm “tức phụ”. Nàng trọng thương, không dùng được linh lực, bị nhốt trong phòng.
Cho đến mấy hôm trước, nàng tìm được một hũ thuốc cầm máu, trong đó có nguyệt kiến thảo. Nàng đoán quanh đây có đan tu hoặc nơi mọc dược thảo, nên mới lén trốn ra ngoài.
Vừa đi, nàng vừa tìm dược liệu, lại tình cờ thấy ma tu xuất hiện trong sân nhà A Chiêu, nên vội chạy đến xem.
A Chiêu nghe xong, liền nói:
“Ta có đan dược.”
Nói rồi, nàng chạy vào hiên, lấy một ống trúc nhỏ, bên trong có năm viên Hồi Xuân Đan, đưa cho Tô Vi Nguyệt.
“Cho ngươi.”
Tô Vi Nguyệt mở nắp, mùi hương nồng nàn lập tức lan tỏa. Nàng kinh ngạc:
“Hồi Xuân Đan?!”
“Đúng vậy, Nguyệt tỷ cũng biết sao?” A Chiêu gật đầu mạnh.
Tô Vi Nguyệt hơi nghiêm mặt:
“Biết, nhưng ta không có nhiều linh thạch. Có thể… có thể nợ trước được không?”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
A Chiêu chớp mắt:
“Ơ?”
Thấy vậy, nàng vội vàng đổi lời:
“Hoặc là đổi sang loại rẻ hơn cũng được.”
“Nhưng ta chỉ có Hồi Xuân Đan thôi.”
“… Vậy có thể nợ trước sao?”
A Chiêu hào phóng khoát tay:
“Không cần nợ, ta tặng ngươi đó.”
Tô Vi Nguyệt sững người. Nhìn đôi mắt trong veo của tiểu cô nương, nàng khẽ lắc đầu:
“Cảm ơn, nhưng ta không thể nhận không. Hồi Xuân Đan quý giá lắm, ngươi tặng ta, người lớn trong nhà sẽ trách ngươi.”
A Chiêu: “Mẹ sẽ không mắng đâu.”
Trong mắt Tô Vi Nguyệt ánh lên tia ngưỡng mộ: Quả nhiên là tiểu cô nương được sủng ái mà lớn lên.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy ta lấy một viên, để Khốn Tiên Thằng lại làm vật thế chấp. Sau này tích góp đủ linh thạch, ta sẽ quay lại chuộc.”
A Chiêu nghiêng đầu, không hiểu sao nàng phải kiên trì như vậy, nhưng đành gật:
“Được.”
Tô Vi Nguyệt cảm ơn, rút một viên ra. Nhìn thấy viên đan dược màu nâu đen, nàng ngẩn ra:
“Đây là…?”
A Chiêu: “Hồi Xuân Đan.”
Tô Vi Nguyệt: …
Còn định nói thêm, nhưng hìn thấy hoàng hôn phía tây, sắc mặt nàng biến đổi.
“Cảm ơn A Chiêu, ta phải đi rồi. Nhớ kỹ, đừng tháo dây trói hắn, chờ người lớn trong nhà ngươi về xử lý.”
Nói xong, nàng vội vã rời đi.
A Chiêu đứng trong sân, nhìn theo bóng nàng nhảy qua tường.
Chợt nhớ đến lời mấy thím trong thôn nói: Đại Ngưu nhặt được một tức phụ.
Đôi mắt A Chiêu tròn xoe:
“Lẽ nào tức phụ ấy chính là Nguyệt tỷ tỷ?”
Đúng lúc ấy, Lý Kinh Tuyết và huynh nàng trở về. Còn chưa kịp vào sân, một bóng nhỏ đã lao ra:
“Mẹ ~”
Lý Kinh Tuyết khom người đỡ lấy, nhưng tiểu cô nương đã gấp gáp hét lớn:
“Mẹ, trong nhà có kẻ xấu… là… là ma tu!”
Lượt xem: 30
Số người xem: 26
Mã ID của bài viết này là: 37110