Chương 53: Phương Đông Mặc – Nguyện ý giao ra muội muội, ngươi tha ta một mạng đi

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni & Nhất Ý Cô Hành

 

Nghe thấy tiếng cười quái dị kia, A Chiêu thoáng ngẩn ra, còn tưởng a cha đã trở về. Nhưng vừa nghĩ lại liền phủ nhận, a cha cười ngây ngốc hiền lành, nào có thứ tiếng cười chói tai thế này.

Phương Đông Mặc lập tức kéo A Chiêu ra sau lưng, cảnh giác nhìn quanh: “Ai?”

Trong đầu hắn thoáng hiện lên lời nói lúc sáng của Lý Kinh Tuyết. Còn có vừa rồi Diệp Phong cùng Tiểu Bạch đều đã rời đi, chẳng lẽ đây là kế “điệu hổ ly sơn?”

Một làn khói đen u ám đột ngột xuất hiện trước mặt hai huynh muội.

“Khặc khặc… hai đứa nhỏ da thịt non mịn, thật khiến người ta thèm ăn.”

Trong đôi mắt kinh hãi của A Chiêu, khói đen ngưng tụ thành một kẻ khoác áo choàng đen. Hắn có đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, móng tay dài nhọn đen sì, thoạt nhìn khiến người ta lạnh sống lưng.

“Thoạt nhìn rất ngon… một miếng nuốt trọn cũng đủ giòn tan.” Hắn nhe răng cười, hàm răng trắng toát khiến người khác chỉ thấy rùng rợn.

Phương Đông Mặc mồ hôi ướt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm đối phương, gằn giọng: “Ngươi là ai?”

Hắn rất rõ, trước mắt chính là một ma tu, mà hắn, chỉ là một thiếu niên không có chút tu vi.

Ma tu đảo mắt nhìn hắn, rồi nhìn đến tiểu cô nương ló đầu ra sau lưng hắn, ngón tay đen dài chỉ thẳng A Chiêu:
“Ngươi không cần hỏi ta là ai. Ta cho ngươi một cơ hội sống: đem con bé giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Thế nào?”

A Chiêu lập tức cảm nhận được cánh tay che chở mình bỗng siết chặt. Nàng ngẩng đầu nhìn kẻ áo đen mặt trắng bệch, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo huynh mình. Phương Đông Mặc không cúi xuống, chỉ khẽ thì thầm:
“Đừng sợ.”

Hắn nhìn thẳng vào ma tu, khẳng định: “Ngươi là ma tu.”

“Đúng vậy, tiểu tử thông minh.” Ma tu khặc khặc cười, “Vậy đã nghĩ kỹ chưa?”

Phương Đông Mặc không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi muốn giết muội muội ta?”

Hắn nói tiếp, giọng kiên định:
“Ngươi mạnh như vậy, chúng ta vốn không phải đối thủ. Nhưng chí ít trước khi chết, ta cũng muốn chết cho rõ ràng.”

Ma tu liếc qua, biết ngay cả hai đứa chẳng có chút tu vi. Hắn cười khẩy, đầy vẻ trêu chọc: “Ngươi muốn biết, thì ta sẽ nói cho ngươi chắc?”

Phương Đông Mặc nghiêm mặt: “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu nói?”

Ma tu nhếch miệng: “Đơn giản thôi, dập đầu ta vài cái, ta sẽ nói.”

Người từng bị ép dập đầu vô số lần, Phương Đông Mặc không hề do dự: “Được.”

Nói rồi, hai gối khuỵu xuống, phanh phanh phanh ba cái dập đầu vang dội.

A Chiêu hoảng hốt kêu lên: “A huynh!”

Nàng chạy lại, định nói gì đó, nhưng Phương Đông Mặc một tay ôm lấy nàng, một tay che miệng nàng, thì thầm bên tai:
“A huynh không sao. Không có gì cả, chỉ cần sống sót là được.”

A Chiêu ngơ ngác nhìn đôi mắt trong trẻo sáng rõ của hắn cùng vết vệt đỏ ở trên trán.

Ma tu cũng hơi bất ngờ, không ngờ thiếu niên lại dứt khoát quỳ nhanh đến vậy, dập đầu vang dội như thế. Hắn bật cười quái dị: “Tiểu tử, quỳ cũng mau lắm!”

Ánh mắt hắn lướt qua vết đỏ trên trán đối phương, híp mắt:
“Ngươi co được dãn được, rất hợp làm ma tu. Thế nào? Muốn đi theo ta không?”

Phương Đông Mặc cố nở nụ cười lấy lòng:
“Nếu ta đi theo ngươi, ngươi có thể tha cho muội muội ta không?”

“Không được.” Ma tu dứt khoát đáp.

Phương Đông Mặc lộ vẻ nóng ruột: “Muội muội ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn có thể giúp ngươi.”

“Không được. Nàng không thể để lại.”

“Vì sao?” Phương Đông Mặc cắn răng: “Ta đã quỳ, đã dập đầu, ngươi có thể cho ta biết nguyên nhân không?”

Có lẽ hắn thấy hứng thú với thiếu niên, hoặc đơn giản vì trong mắt hắn hai huynh muội đã là kẻ chết, nên ma tu thản nhiên đáp: “Bởi vì có người muốn giết nàng.”

Phương Đông Mặc cả kinh: “Muội ta mới ba tuổi, từ nhỏ sống trong Thiên Bích thôn, chưa từng ra ngoài. Vì sao phải giết nàng?”

Ma tu nhún vai: “Ai mà biết. Chỉ là có kẻ trên cao nhìn nàng không vừa mắt.”

Hắn dừng lại, rồi lạnh lùng nói thêm:

“Thật ra không nhất định chỉ là nàng. Mệnh lệnh ta nhận được là giết sạch tất cả hài tử dưới ba tuổi trong thôn này. Nếu có thể, diệt luôn cả thôn thì càng tốt.”

Nghe vậy, toàn thân Phương Đông Mặc rét lạnh, đồ thôn!

Hắn nghiến răng, cố ép mình bình tĩnh, cẩn thận dò hỏi: “Ngươi… là do bên trên phái tới?”

“Không sai.”

“Các ngươi vào đây bằng cách nào?”

Ma tu nhếch môi:
“Vị đại nhân kia nói, trận pháp nơi đáy vực có chút lỏng. Người tu vi thấp sẽ bị coi như phàm nhân, nên chúng ta cứ thế đi vào thôi.”

Phương Đông Mặc nghe xong, tim như ngừng một nhịp, tu vi thấp…

Ma tu khặc khặc cười, dường như nhìn thấu suy nghĩ hắn:
“Cho dù tu vi của ta chỉ ở tầng Luyện Khí, nhưng giết hai đứa các ngươi cũng chẳng khác nào bóp chết hai con kiến.”

“Phanh phanh phanh!!”

Bị Phương Đông Mặc ôm chặt trong ngực, A Chiêu nghe thấy tim huynh đập dồn dập. Nàng ngẩng đầu nhìn lên.

 

Lúc này, Phương Đông Mặc cúi xuống nhìn A Chiêu, thấp giọng nói:

“A Chiêu, tin huynh.”

 

A Chiêu gật mạnh, mắt đỏ hoe:

“Ân, muội tin huynh.”

 

Phương Đông Mặc ôm muội đứng dậy, hướng về phía ma tu kia mà lớn tiếng:

“Đại nhân, ta nguyện ý giao nàng cho ngài. Ngài tha cho ta một mạng, ta tình nguyện làm trâu ngựa cho ngài.”

 

Cách nói này khiến ma tu hơi ngạc nhiên:

“Ngươi không phải vừa rồi còn kiên quyết bảo vệ nàng, cầu xin tha mạng cho nàng sao?”

 

Phương Đông Mặc mỉm cười nịnh bợ:

“Ta đã cầu xin cho nàng, cũng đã quỳ, những gì nên làm ta đều đã làm. Như vậy, ta cũng không xem như phụ lòng nàng. Đại nhân, xin ngài tha ta một mạng.”

 

Nói rồi, hắn tiến lên vài bước, đưa tiểu cô nương trong ngực ra trước:

“Ta giao nàng cho ngài.”

 

Ma tu phá lên cười:

“Thú vị, thật thú vị. Tiểu cô nương, ngươi nghe rồi chứ? Huynh ngươi muốn bỏ rơi ngươi.”

 

A Chiêu run rẩy:

“Ta…”

 

Nàng vừa định nói gì thì Phương Đông Mặc nhéo tay nàng một cái, nghiêng người che khuất góc nhìn của ma tu, nhỏ giọng thì thầm:

“Khóc đi, mau khóc.”

 

A Chiêu hoảng loạn, không biết phải khóc thế nào.

 

“… Huynh sẽ không bỏ rơi muội!” A Chiêu hét to, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm ma tu: “Ngươi là đồ xấu xa!”

 

Phương Đông Mặc: …

 

Xong rồi, muội muội vốn không biết diễn kịch.

 

Không kịp nghĩ thêm, hắn đẩy mạnh A Chiêu ngã xuống đất. Nhìn tiểu cô nương té đau, trong lòng hắn thoáng nhói, nhưng vẫn phải nghiêm giọng quát:

“Ngươi dám chửi người? Ta nói cho ngươi biết, ta không cần ngươi nữa!”

 

A Chiêu ôm chỗ đau, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, mắt long lanh nước:

“Huynh… huynh?”

 

Hắn cắn răng, làm mặt hung ác, gằn giọng:

“Đừng gọi ta là huynh! Ta vốn không phải huynh của ngươi. Giữa ta và ngươi không hề có huyết thống.”

 

A Chiêu không hiểu, chỉ thấy huynh bỗng trở nên hung dữ, thật đáng sợ. Nàng nức nở, nước mắt lã chã rơi:

“Ngươi không phải từng nói… sẽ không chán ghét ta sao?”

 

Huynh lừa người, ô ô…

 

Phương Đông Mặc quay mặt đi, cố nén đau lòng, rồi nhanh chóng tiến đến trước mặt ma tu, vẻ mặt nịnh hót:

“Đại nhân, ta không cứu nàng. Xin ngài tha cho ta.”

 

Ma tu nhìn tiểu cô nương đang khóc nức nở, lại nhìn thiếu niên đang cười nịnh nọt, hừ lạnh:

“Quả nhiên ta không nhìn lầm. Loại lòng dạ độc ác như ngươi mới hợp làm ma tu.”

 

Phương Đông Mặc vội vàng đáp:

“Đa tạ đại nhân khen ngợi, ta còn kém xa ngài…”

 

“Phốc!”

 

Tiếng lưỡi dao xuyên thịt vang lên.

 

Đồng tử Phương Đông Mặc co rút, cúi xuống nhìn thấy mũi kiếm xuyên qua ngực mình:

“Đại… đại nhân?”

 

Ma tu nhếch môi:

“Ngươi đúng là hợp làm ma tu. Nhưng ta chính là ma tu, ta hiểu rõ tính tình của chúng ta. Nếu để ngươi sống, e rằng sau này chính ta không còn đường sống. Cho nên… ngươi phải chết.”

 

Nói rồi hắn muốn rút kiếm ra, nhưng Phương Đông Mặc bất ngờ dùng tay giữ chặt lấy. Máu từ bàn tay tuôn chảy, nhưng hắn vẫn cắn răng, nghiến giọng:

“Đại nhân… ta thật sự muốn theo ngài… tại sao ngài còn muốn giết ta?”

 

Ma tu cười khinh miệt:

“Muốn giết thì giết, cần gì lý do.”

 

Sắc mặt Phương Đông Mặc trắng bệch, thân thể run rẩy, loạng choạng như sắp gục. Hắn cố bước về phía trước, khiến ma tu nhíu mày khinh bỉ:

“Ngươi định ngã vào người ta sao?”

 

Phốc!

 

Một lưỡi dao khác đâm thẳng vào ngực ma tu.

 

Hắn trợn mắt không dám tin:

“Ngươi…”

 

Phương Đông Mặc nắm chặt chuôi chủy thủ, lạnh lùng thì thầm:

“Ngươi mới phải đi chết.”

 

Ma tu giận dữ, muốn vung tay đánh chết thiếu niên, nhưng cả cánh tay nặng tựa ngàn cân, hoàn toàn không nhấc nổi. Trong oán hận và phẫn nộ, hắn ngã thẳng xuống đất.

 

Phương Đông Mặc nhìn thi thể, lạnh lùng cười nhạt:

“Đây chính là ‘kiến huyết phong hầu dược’ có thể giết cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Ngươi chỉ là Luyện Khí kỳ, làm sao chống nổi.”

 

Hắn rút kiếm ra khỏi ngực, thân hình lảo đảo. Phía sau vang lên tiếng khóc nức nở:

“A huynh!”

 

Tiểu cô nương nhào tới, ôm chặt lấy chân hắn:

“Ô ô… huynh, huynh đừng chết.”

 

Phương Đông Mặc cố gắng nở nụ cười, một tay cầm kiếm, một tay che vết thương máu loang:

“Huynh không chết được, yên tâm.”

 

“Nhưng huynh chảy rất nhiều máu…” A Chiêu khóc nấc, nhìn dòng máu không ngừng chảy ra.

 

“Không sao.” Hắn thở dốc, rồi hỏi:

“Muội nhớ không, mẫu thân từng dạy muội đếm số? Muội đã học được bao nhiêu?”

 

A Chiêu sụt sùi:

“… Năm mươi.”

 

“Hảo. Vậy muội nhắm mắt lại, từ một đếm đến năm mươi rồi mở ra, được không?”

 

“Muội…”

 

Ngữ khí hắn bỗng trở nên nghiêm khắc:

“Nghe lời.”

 

A Chiêu vội gật đầu:

“Được, muội đếm.”

 

Nàng nhắm mắt, bắt đầu:

“Một… hai… ba…”

 

Phương Đông Mặc vẫy tay trước mặt nàng, xác định nàng thật sự nhắm mắt. Hắn xoay người, hai tay nắm kiếm, chém xuống thi thể ma tu, đầu lăn xuống đất.

 

Hắn cúi xuống, lục soát, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật màu đen. Sau đó quay lại, bế A Chiêu vẫn đang nhắm mắt, từng bước loạng choạng rời khỏi nơi đầy máu tanh.

 

“… Ba mươi mốt… A huynh?” A Chiêu ngẩn ngơ khi bất ngờ bị bế lên, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

 

Phương Đông Mặc khàn giọng:

“Đừng mở mắt, tiếp tục đếm.”

 

Còn chưa rời khỏi nơi nguy hiểm này.

 

A Chiêu lí nhí:

“… Muội quên đếm đến bao nhiêu rồi.”

 

Phương Đông Mặc nuốt ngụm máu trào lên cổ họng, ép xuống, giọng khàn đặc:

“Vậy… đếm lại từ đầu.”

Chương 54: Thanh âm thần bí

“Một, hai……” Giọng nói non nớt vang vọng trong rừng.

Phương Đông Mặc cõng A Chiêu rời đi.

Hắn đi mãi, đi mãi, cảm giác như con đường dài vô tận, trong lòng vẫn thấy như chưa rời khỏi được cái xác phía sau. Hắn gắng gượng ép mình phải đi tiếp.

“Bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi… A huynh?”  A Chiêu mở to mắt, nhìn thấy gương mặt Phương Đông Mặc trắng bệch vì mất quá nhiều máu.

Tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ, chỉ nghe được tiếng đếm khe khẽ của A Chiêu. Hắn cảm thấy bản thân bây giờ không còn giống mình trước kia nữa.

Rõ ràng hắn còn chưa báo thù, vậy mà lại mạo hiểm vì một tiểu cô nương. Nếu không phải trái tim hắn mọc bên trái, e rằng đã chết từ lâu rồi.

Hắn đã ăn hai lần Tẩy Thiên Đan, cơ thể cũng khác đi, hẳn đã có linh căn. Nếu đã có linh căn, không cứu A Chiêu hắn cũng có thể tu luyện được.

Phương Đông Mặc nở nụ cười khổ: “Thật không giống chính mình…”

Đột nhiên, chân hắn trượt, ngã nhào xuống đất. Trước khi ngã, hắn còn cố đưa tay che đầu A Chiêu.

A Chiêu bò dậy, nhìn thiếu niên toàn thân đầy máu, nước mắt nàng tuôn rơi: “A huynh!”

Nàng run run lấy thuốc cầm máu và Hồi Xuân Đan mang theo bên người. Vội vàng đổ ra, tay run khiến ống trúc rơi ra năm sáu viên.

A Chiêu nắm cả nắm thuốc nhét vào miệng Phương Đông Mặc: “A huynh, mau ăn đi, ăn đan dược thì sẽ không sao nữa.”

Phương Đông Mặc vẫn chưa ngất hẳn, định nở nụ cười trấn an nàng: “Ta không sao… Ưm–”

Còn chưa nói hết câu, cả nắm đan dược đã bị A Chiêu nhét vào miệng.

Hắn trừng mắt: “Tiểu nha đầu này định làm ta nghẹn chết sao?”

A Chiêu nước mắt lã chã: “A huynh, mau nuốt xuống, ăn xong rồi sẽ ổn thôi, ta còn phải rịt thuốc cho huynh.”

Nói rồi nàng vội xé quần áo hắn ra. Nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa ở ngực, A Chiêu hít mạnh một hơi, tự vỗ vào mặt mình để lấy dũng khí: “Không khóc, không khóc.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng xé một góc áo, lau máu xung quanh vết thương, rồi lấy thuốc cầm máu đổ trực tiếp lên đó.

“Xì—” Phương Đông Mặc hít mạnh khí lạnh, sắc mặt vặn vẹo.

“A huynh, có đau lắm không?” A Chiêu lo lắng hỏi.

Hắn gắng gượng nở nụ cười: “Không sao, chỉ hơi đau một chút thôi.”

“Để ta thổi cho huynh nhé.”  A Chiêu cúi xuống thổi “phù phù” lên vết thương  “Thổi rồi thì không đau nữa.”

Phương Đông Mặc: “…Quả nhiên là muội muội ta.”

Thuốc cầm máu phát huy tác dụng, chẳng bao lâu sau vết thương ngừng chảy máu.

Mí mắt hắn nặng trĩu: “A Chiêu…”

“Muội đây!” Nàng lập tức đáp.

“Huynh hơi buồn ngủ… Nếu…” Mắt hắn như ngàn cân kéo xuống  “Nếu gặp người xấu, muội hãy đi trước, đừng quản huynh…”

Hắn vẫn nhớ lời ma tu, rằng sẽ có rất nhiều kẻ đến giết A Chiêu.

“Muội không đi!”  A Chiêu cắt ngang.

Hắn bất đắc dĩ: “Chỉ là… nếu thôi. Còn nữa, vừa rồi huynh hung dữ với muội, xin lỗi…”

Hắn khép mắt lại. A Chiêu hoảng loạn, gần như nín thở. Nàng run rẩy đưa tay lên mũi hắn, thấy hắn vẫn còn thở, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu nhìn quanh nơi xa lạ, nàng thì thầm: “Muội sẽ không bỏ đi đâu.”

A Chiêu cố kéo thân thể bất tỉnh của Phương Đông Mặc đến chỗ khuất gió sau vách núi.

Nàng cảnh giác quan sát bốn phía hồi lâu, không thấy ai. Đang định trấn an mình thì cơn buồn ngủ ập tới dữ dội.

“Nghỉ ngơi một chút thôi… Không thể ngủ…” Nàng tự vỗ mặt. Nhưng chưa kịp nghĩ xong, nàng đã thiếp đi.

 

Gió nhẹ thổi qua, cỏ cây lay động.

Một đôi mắt vàng kim nhìn vết thương trên ngực Phương Đông Mặc: “Trái tim mọc bên trái sao?”

Người đó vung tay, sắc mặt hắn hồng nhuận hơn: “Xem như báo đáp ngươi…”

Trong cơn mơ hồ, Phương Đông Mặc nghe thấy tiếng Tiểu Bạch giận dữ: “Đồ vô dụng!”

Một giọng quen thuộc khác khinh miệt: “Ta vô dụng? Ngươi chẳng phải còn vô dụng hơn sao? Bị nhốt đến mất trí nhớ.”

Tiểu Bạch dựng lông: “Đó là do nơi quỷ quái này! Nếu đổi lại là ngươi, ngươi đã xong đời lâu rồi!”

“…Dù sao cũng là ngươi vô dụng.”

“Ngươi mới vô dụng! Để ma tu lẻn vào trận pháp. Nếu A Chiêu có chuyện gì, ta không tha cho ngươi!”

“Hừ, ngươi nghĩ ta tha cho ngươi chắc? Nhưng yên tâm, bọn tiểu sâu ta giết sạch rồi.”

“Thật chứ? Đừng để khi ta đưa A Chiêu ra ngoài lại bị truy sát.”

“Yên tâm, chết sạch rồi.”

Tiểu Bạch nghi ngờ: “Ngươi giết ma tu dễ như bóp chết con kiến à? Có dùng lôi đánh không?”

“…”

“Uy, ta còn chưa hỏi xong mà, đừng đi!”

Phương Đông Mặc thấy Tiểu Bạch ồn ào, nhưng lại muốn biết giọng nói kia là ai. Hình như tất cả đều vì A Chiêu mà đến. A Chiêu có nguy hiểm không?

Hắn cố gắng mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt thú đồng vàng rực. Chủ nhân của nó hơi ngạc nhiên: “Ồ, tỉnh rồi sao?”

Một đôi mắt khác lóe sáng, đánh giá hắn: “Giống như chưa tỉnh hẳn, chỉ mở mắt thôi.”

Hắn không muốn nhắm mắt, còn muốn nhìn rõ gương mặt người đó… Nhưng ý thức đã chìm vào hư vô.

A Chiêu giật mình tỉnh dậy: “A huynh!”

“Huynh đây.” Giọng Phương Đông Mặc vang bên cạnh.

Nàng quay đầu, dưới ánh trăng mờ ảo thấy gương mặt hắn. Mắt nàng đỏ lên: “A huynh…”

Thấy nàng sắp khóc, hắn vội trấn an: “Huynh không sao, đừng lo.”

“Nhưng huynh chảy rất nhiều máu mà…”  Nước mắt nàng lại trào ra.

“Được rồi, thật sự không sao.” Hắn xoa đầu nàng.

“Thật chứ?”

“Thật. Muội xem.”  Hắn vén áo, để lộ lồng ngực lành lặn.

“Ủa? Vết thương biến mất rồi?”  A Chiêu ngạc nhiên.

“Hẳn là vết thương không nghiêm trọng, thuốc cầm máu của muội hiệu quả tốt, huynh ngủ một giấc liền khỏi.”

A Chiêu bán tín bán nghi: “Muội lợi hại vậy sao?”

“Đương nhiên, muội muội của huynh lúc nào cũng lợi hại mà.”

Nàng nhìn kỹ, quả thật ngoài cơ ngực rắn chắc thì chẳng còn gì. Gật gù: “Ra là muội giỏi thật.”

Phương Đông Mặc: “…” Thôi, miễn muội tin là được.

Kỳ thực, hắn biết rõ vết thương là do kẻ thần bí kia chữa cho. Trong đầu hắn hiện lên đôi mắt vàng kim vô tình kia.

“Hừ.” Tiểu Bạch ở bên cạnh bỗng cất tiếng  “Thuốc của muội chỉ có tác dụng phụ trợ. Vết thương hắn khỏi được, phần lớn là nhờ bổn tọa!”

A Chiêu ngẩng đầu nhìn nó bằng đôi mắt đẫm lệ. Tiểu Bạch lập tức cảnh giác: Không ổn…

“Ô ô, Tiểu Bạch!” A Chiêu ôm chặt lấy nó, òa khóc:

“Thật đáng sợ! Có kẻ xấu muốn giết ta, A huynh lại chảy nhiều máu quá, ô ô…”

Nước mắt nước mũi tèm lem, Tiểu Bạch sống không còn gì luyến tiếc bị nàng ôm trong ngực.

Phương Đông Mặc luống cuống, không biết dỗ thế nào. Tiểu Bạch liền lên tiếng: “Cứ để nàng khóc, khóc xong thì sẽ ổn.”

Hắn nhìn nó đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ… là ngươi cứu ta?”

“Xem như vậy đi. Mau cảm tạ bổn tọa.” Tiểu Bạch hất cằm.

“Tiểu Bạch, ngươi là linh thú gì?”

“Bổn tọa là thần thú!”

“Thần thú gì?”

“Không nói cho ngươi.”

“…”

Bỗng có tiếng gọi dồn dập: “A Chiêu!”

Nghe thấy giọng quen thuộc, A Chiêu ngẩng lên: “Mẫu thân!”  Nàng buông Tiểu Bạch, chạy bổ vào lòng Lý Kinh Tuyết, khóc nấc.

“Mẫu thân đây, không sao rồi, đừng sợ.”  Lý Kinh Tuyết ôm chặt con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Phương Đông Mặc nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc. Vô tình liếc qua Tiểu Bạch, hắn thấy ánh mắt nó nhìn hai mẫu thân con thật vi diệu, mang theo cảm xúc phức tạp.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: “Chẳng lẽ… kẻ thần bí kia là mẫu thân?”

 

Chương 55: Tô Vi Nguyệt: Ta là đến để gia nhập nhà này

A Chiêu khóc đến mệt lả, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé ba tuổi, thiếp đi trong vòng tay Lý Kinh Tuyết.

Lý Kinh Tuyết lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt nàng.

Tiểu Bạch thong thả bước đến trước mặt nàng: “Ta nhớ rõ lối ra rồi, chuẩn bị đi thôi. Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này.”

Lý Kinh Tuyết hơi ngẩn người, sau đó gật đầu:
“Được.”

Phương Đông Mặc nghe thấy bốn chữ rời khỏi nơi này, đôi mắt khẽ run lên.

Đêm khuya yên tĩnh.

Lý Kinh Tuyết đặt A Chiêu vào trong động của Tiểu Bạch, để nàng ngủ yên một giấc.

“Tiểu Mặc, đây là đạo hữu Tô Vi Nguyệt. Tô đạo hữu, đây là Tiểu Mặc.”
Lý Kinh Tuyết giới thiệu hai người với nhau. Vì trời tối, nàng hoàn toàn không nhận ra thần sắc vi diệu trên gương mặt cả hai.

Sau khi giới thiệu, Lý Kinh Tuyết giao A Chiêu cho Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt trông nom, còn mình cùng Diệp Phong lặng lẽ về nhà thu dọn đồ đạc. Đan lô và thuốc của A Chiêu nhất định phải mang theo.

Khi họ rời đi, Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt đồng thời liếc nhau một cái, rồi hừ lạnh, quay mặt đi.

Tiểu Bạch nhìn hết người này lại nhìn sang người kia, trong mắt lóe lên tia suy tư. Nó mở miệng:
“Hai người quen biết nhau à?”

Cả hai đều im lặng.

Tiểu Bạch càng chắc chắn suy đoán của mình,  hai kẻ này nhất định từng quen biết.

Nó thong dong đi một vòng quanh A Chiêu, rồi tìm chỗ nằm xuống ngủ.

Ánh trăng bạc lạnh rơi xuống đất. Lý Kinh Tuyết bất chợt dừng chân, quay đầu nhìn vào bụi rậm gần đó.

Diệp Phong cũng nhìn theo ánh mắt nàng. Lý Kinh Tuyết cau mày bước tới, vạch bụi cỏ ra, chỉ thấy trong đó la liệt xác ma tu.

Hai người đồng loạt sững sờ, nhìn nhau, trong mắt đều là kinh hãi.

Lý Kinh Tuyết: “Không phải ngươi giết?”

Diệp Phong lắc đầu: “Không phải ta.”

Cả hai trầm mặc. Vậy ai đã giết đám ma tu này?

Khi hai người họ trốn vào Thiên Bích, có hai ma tu vẫn bám theo. Sau đó bóng dáng chúng biến mất, họ còn tưởng rằng đã thoát.

Lần này trở về, ngoài việc lấy đồ còn là để giải quyết hai ma tu đó. Không ngờ chúng đã bị người khác ra tay trước.

Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày. Nàng vốn nghĩ chỉ có hai ma tu, không ngờ lại nhiều đến vậy. Nếu không phải có cao nhân ẩn mình ra tay, chỉ e bọn họ đã vong mạng.

Diệp Phong cũng nhíu mày, nhưng rất nhanh giãn ra: “Người này hẳn không có ác ý với chúng ta.”

Có thể diệt sạch đám ma tu trong thôn mà không để ai hay biết, thực lực chắc chắn cực kỳ kinh khủng.

Lý Kinh Tuyết kiểm tra kỹ thi thể, phát hiện bọn chúng đều chết vì một nhát kiếm trí mạng. Vết thương dứt khoát, lưu loát, có vài ma tu còn chết trong trạng thái mắt trợn trừng, dường như không kịp nhận ra mình đã bị giết.

“Hy vọng là vậy.” Nàng đứng dậy. “Đi thôi, mau thu dọn, rời khỏi nơi này sớm một chút.”

Ở chỗ thị phi, không thể ở lâu.

Đứng trước căn nhà gỗ đã bị người ta xô ngã, nhìn mảnh vụn ngổn ngang, Lý Kinh Tuyết khẽ thở dài. Dù đã quyết định rời đi, nhưng nhìn căn nhà mới dựng chẳng được bao lâu nay thành phế tích, nàng vẫn thấy chua xót.

Nàng nghĩ thầm, may mà A Chiêu đang ngủ, không có trở về nhìn thấy cảnh này. Nếu không, với tính cách của con bé, chắc chắn sẽ òa khóc.

Diệp Phong dường như đoán được tâm tư nàng, chần chừ rồi nói:
“Rời khỏi đây rồi, ta sẽ dựng cho các nàng một căn nhà lớn hơn, gạch xanh ngói biếc, A Chiêu nhất định sẽ thích.”

Lý Kinh Tuyết ngước nhìn hắn, khóe mắt cong cong, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Thuốc và cao cầm máu A Chiêu luyện hầu hết đều cất trong ống trúc, nên không bị hỏng mấy. Lý Kinh Tuyết thở phào, “May mà không mất hết, nếu không A Chiêu nhất định đau lòng.”

“…… Hắn nói có người sai bọn chúng đến, muốn giết sạch những đứa bé dưới ba tuổi trong thôn… thậm chí đồ thôn……”

Trong cơn mơ màng, A Chiêu nghe thấy tiếng trò chuyện.

Nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn lên trần đen ngòm. Dụi dụi mắt, nàng ngồi dậy, ngó quanh rồi bò ra khỏi động, hướng ra ngoài nhìn. Thấy mọi người đang ngồi quây quanh nhau, nàng ngái ngủ gọi:

“Mẫu thân… Tiểu Bạch…”

Nghe giọng non nớt kia, cả nhóm đồng loạt quay lại, chỉ thấy tiểu cô nương tóc tai rối bù, mặt còn vệt đỏ, đang đứng trước cửa động, dụi đôi mắt nhập nhèm.

Lý Kinh Tuyết bước tới: “Tỉnh rồi?”

“Vâng.” A Chiêu ngơ ngác hỏi: “Mẫu thân, sao chúng ta lại ở đây, không về nhà nữa à?”

Trong thoáng chốc, Lý Kinh Tuyết không biết trả lời thế nào.

A Chiêu nghiêng đầu: “Mẫu thân?”

Lý Kinh Tuyết ho khẽ: “Chuyện này…”

“Không về nữa. Chúng ta đã tìm được lối ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.” Tiểu Bạch thong dong bước tới đáp thay.

A Chiêu nghe thấy có thể rời đi, đôi mắt lập tức sáng rực: “Thật sao? Có thể đi rồi?”

Tiểu Bạch: “Đúng vậy. Trong lúc ngươi ngủ, chúng ta đã thu dọn xong, chỉ chờ ngươi tỉnh.”

A Chiêu hơi tiếc nuối: “Ta cũng muốn phụ mẫu thân thu dọn đồ.”

Tiểu Bạch: “Chút nữa giúp mang đồ cũng giống thôi.”

A Chiêu thấy nó nói có lý, liền tỉnh táo hẳn: “Vậy ta sẽ mang nhiều hơn.”

Lý Kinh Tuyết khẽ thở dài nhẹ nhõm: “Trước khi dọn đồ, ăn cơm đã.”

A Chiêu gật đầu: “Vâng! Ăn no mới có sức.”

Nàng lon ton chạy đến bếp lò đơn sơ, vừa chạy vừa gọi: “A cha, A huynh, Nguyệt tỷ tỷ ~”

Ba người đang ngồi đó nghe thấy, thần sắc đều nhu hòa xuống.

A Chiêu lon ton đến trước mặt Phương Đông Mặc, ngửa đầu hỏi bằng giọng sữa non:
“A huynh, vết thương còn đau không?”

Phương Đông Mặc xoa đầu nàng, cười nhẹ: “Ngươi quên rồi à, ta đã khỏi rồi.”

Nghe hắn vừa nói vậy, A Chiêu mới nhớ lại chuyện tối qua, nàng vỗ trán một cái: “Đúng rồi nha, ta quên mất.”

“A Chiêu.” Tô Vi Nguyệt khẽ gọi.

A Chiêu quay đầu lại: “Nguyệt tỷ ~”

Tô Vi Nguyệt cong cong khóe mắt, cười dịu dàng: “Để ta giúp ngươi chải đầu nhé.”

Đã lấy sẵn lược mang theo bên người, Diệp Phong nghe vậy thì: “???”

 

A Chiêu gật mạnh đầu: “Được ~”

Tiểu cô nương lon ton chạy đến trước mặt Tô Vi Nguyệt. Người sau cầm lấy lược, khéo léo chải tóc cho nàng. Chỉ vài lượt đã gỡ rối sạch, rồi nhanh nhẹn tết thành hai túm tóc xinh xắn.

A Chiêu sờ sờ đầu, vô cùng hài lòng, giọng non nớt lễ phép: “Cảm ơn Nguyệt tỷ.”

“Không cần khách khí.” Tô Vi Nguyệt yêu thương xoa đầu nàng, rồi liếc mắt nhìn sang Phương Đông Mặc, mỉm cười nói: “A Chiêu, ngươi cũng có thể gọi ta là a tỷ.”

“A tỷ?”  A Chiêu tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên.

Phương Đông Mặc nghe xong lập tức chen vào: “Muội muội nhà ta không cần thêm a tỷ. Có ta làm a huynh là đủ rồi.”

Tô Vi Nguyệt phản bác ngay: “Có gọi a tỷ hay không là do A Chiêu quyết định, liên quan gì đến ngươi.”

Phương Đông Mặc: “Ta là a huynh của nàng, đương nhiên có liên quan.”

Tô Vi Nguyệt hừ lạnh: “Phi, chẳng phải ngươi cũng chỉ là A Chiêu nhận làm a huynh thôi sao? Nàng đã nhận ngươi làm huynh, sao lại không thể nhận ta làm tỷ?”

Phương Đông Mặc: “Ta là a huynh của nàng!”

Tô Vi Nguyệt: “Ngươi…”

Phương Đông Mặc lại cứng rắn lặp lại: “Ta là a huynh của nàng.”

A Chiêu hết nhìn người này lại nhìn người kia, chỉ cảm thấy mùi thuốc súng hăng hắc bay ra, nàng bèn lùi về sau vài bước, ghé sát Tiểu Bạch, thì thầm hỏi: “Tiểu Bạch, a huynh với Nguyệt tỷ sao lại như thế này?”

Tiểu Bạch đảo mắt: “Làm sao ta biết được?”

A Chiêu nghiêng đầu nhìn nó chằm chằm. Tiểu Bạch bị ánh mắt đánh giá ấy soi tới, bực mình hỏi: “Nhìn cái gì?”

A Chiêu chớp mắt: “Cái này ngươi cũng không biết á?”

Rõ ràng trước kia Tiểu Bạch chỉ cần liếc một cái là đã biết rõ nửa chuyện thiên hạ rồi mà.

Tiểu Bạch: ……

Nó đưa móng vuốt cào cào mặt đất: “Không biết thật.”

A Chiêu “à” một tiếng. Bên kia, Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt sắp cãi đến mức động thủ.

Phương Đông Mặc:“Trước kia ta từng hại ngươi một lần, là ta không đúng, nhưng ngươi cũng không thể đoạt muội muội của ta!”

Tô Vi Nguyệt: “Ai đoạt muội muội của ngươi? Ta chỉ muốn có thêm một muội muội thôi, chứ đâu có tranh giành với ngươi.”

Phương Đông Mặc gắt: “Ngươi… Ta có thể gọi a cha, a nương, còn ngươi thì sao?”

“Ta vì sao không thể gọi?”  Tô Vi Nguyệt quay phắt sang nhìn Lý Kinh Tuyết cùng Diệp Phong, giọng to vang dội: “A cha! Mẫu thân!”

Lý Kinh Tuyết: ……

Diệp Phong: ……

Lý Kinh Tuyết ngập ngừng: “Tô đạo hữu, ngươi không cần…”

Tô Vi Nguyệt nắm chặt tay nàng, mắt đỏ hoe:
“Mẫu thân, ta thật sự muốn có cha mẫu thân. Từ nhỏ ta đã không cha không mẫu thân, luôn luôn hâm mộ người khác.”

Phương Đông Mặc vội ngăn: “Đừng tin nàng! Trước kia nàng còn khoe với ta rằng cha mẫu thân ruột đã tìm tới cửa, nàng được rước về sống sung sướng nữa kìa.”

Tô Vi Nguyệt hít mũi, giọng run run: “Bọn họ heo chó không bằng. Mất ta rồi thì nhận nuôi một nữ nhi khác. Ta trở về nhà, thì cả nhà đều chê ghét, nói ta còn chẳng bằng một đầu ngón tay của người kia.”

“Ở cái nhà đó ta sống còn không bằng chó, chỉ có thể bỏ đi tìm đường sống. Không ngờ chọc giận họ, họ lại sai sát thủ giết ta, khiến ta lưu lạc đến Diệt Tiên Nhai.”

“Là các ngươi đã cứu ta. Nếu không có dược của A Chiêu, ta đã chết từ lâu rồi. Ta tu vi thấp, không có gì báo đáp được ân tình này. Ta chỉ hâm mộ gia đình hạnh phúc mỹ mãn của các ngươi… cho nên, ta cũng muốn có một mái nhà như vậy.”

Nói đến cuối cùng, mắt nàng rưng rưng: “Cho nên… ta có thể làm nữ nhi của các ngươi không?”

Lý Kinh Tuyết cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, nhưng không vội đáp ứng. Chuyện này có chút kỳ quặc, từ trước tới giờ nàng chưa từng nhắc gì về cha mẫu thân, sao hôm nay lại đột ngột nói ra?

Ngay lúc nàt, một bóng nhỏ ôm lấy chân nàng. Nàng cúi đầu, thấy đôi mắt to ngấn nước của A Chiêu.

“Mẫu thân, chúng ta cho Nguyệt tỷ gia nhập nhà mình đi, tỷ ấy đáng thương quá.”

Lý Kinh Tuyết: ……

Tô Vi Nguyệt thấy vậy liền tranh thủ: “Ta sẽ là một a tỷ thật tốt!”

Phương Đông Mặc: “Ta không đồng ý! Ta có A Chiêu là muội muội là đủ rồi!”

Tô Vi Nguyệt: “Ta không cần làm muội muội của ngươi. Nếu ta gia nhập nhà này, ngươi nhất định phải gọi ta là a tỷ.”

Phương Đông Mặc cười lạnh: “Mơ đẹp! Ta mười lăm tuổi, ngươi bao nhiêu? Ta lớn hơn ngươi, rõ ràng phải gọi ta là a huynh. Không, ta còn chẳng cần ngươi gọi ta là a huynh.”

Tô Vi Nguyệt hất cằm: “Ta mười lăm tuổi, một tháng lẻ ba ngày.”

Phương Đông Mặc: ……

Tô Vi Nguyệt chống nạnh: “Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, mau gọi ta là a tỷ!”

Phương Đông Mặc nhướng mày: “Ta cũng mười lăm tuổi, một tháng lẻ ba ngày. Ngươi sinh giờ nào?”

Tô Vi Nguyệt khoanh tay, nheo mắt nghi ngờ: “Có phải ngươi nghe thấy tuổi ta lớn hơn nên mới cố tình bắt chước ta không?”

Phương Đông Mặc khinh thường: “Có gì phải nói dối? Ta sinh giờ Thìn, ngươi thì sao?”

Tô Vi Nguyệt trợn to mắt: “Không thể nào!”

“Cái gì mà không thể?”

“Ngày tháng đã trùng, canh giờ sao có thể giống hệt!”

“Có phải ngươi sinh muộn hơn, nên mới vội nói bừa là giống?”

Hai người lại gào lên với nhau, khói thuốc súng nồng nặc.

Lý Kinh Tuyết nhìn mà thấy đau cả đầu.

A Chiêu hết nhìn người này lại nhìn người kia, luống cuống muốn khuyên mà không biết nói sao.

Tiểu Bạch nhìn cảnh tượng trước mắt, bất đắc dĩ đưa móng che mặt:
“Hai cái gười này… sao lại thành ra như vậy rồi trời.”

 

Hết chương 55

 

Lượt xem: 23

Số người xem: 21

Mã ID của bài viết này là: 37248

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!