Chương 83: Thuốc tắm
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni & Nhất Ý Cô Hành
Người tu chân thông qua việc không ngừng tu luyện để bài trừ tạp chất trong cơ thể, khiến thân thể và kinh mạch ngày càng thêm cứng cáp, dẻo dai.
Tô Vi Nguyệt dùng một viên Tẩy Thiên Đan, hiệu quả so với mười năm khổ tu còn vượt xa. Hơn nữa, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể, tạp chất của Ngũ linh căn vốn thấp kém nay đã giảm đi rất nhiều.
Khó trách Tẩy Thiên Đan thất truyền nhiều năm, mà người trong Tu chân giới vẫn khắc khoải nhớ thương. Hiệu quả tốt đến thế, ai lại không muốn có cơ hội nuốt một viên?
“A tỷ~” Đúng lúc Tô Vi Nguyệt đang vịn tường cảm thán, giọng nói mềm mại vang lên không xa. Nàng theo âm thanh nhìn qua, thấy muội muội của mình đang đứng đó nhìn.
“Mẹ với ta đã nấu thuốc tắm cho ngươi rồi, mau vào ngâm đi.” A Chiêu ngọt ngào gọi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn vị tỷ tỷ cả người dính bẩn.
“Thuốc tắm?” Tô Vi Nguyệt hơi ngẩn ra.
Nàng đứng trong phòng, cúi đầu nhìn chiếc thau tắm lớn trước mắt, bên trong tám phần đã đầy thứ nước thuốc màu xanh mượt. Cho dù trên người nàng đầy mùi hôi khó chịu, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi dược liệu nồng đậm.
Nàng chần chừ một lát, khom người đưa tay thử chạm vào làn nước đang bốc hơi trắng xóa. Nước còn ấm, hơn nữa nàng còn cảm nhận được trong đó ẩn chứa lượng lớn linh khí.
“A tỷ, nước vẫn còn nóng chứ?” Giọng nói non nớt của A Chiêu từ ngoài phòng vang lên: “Ta với mẹ sẽ thỉnh thoảng thêm nước sôi. Mẹ nói ngươi phải ngâm khi nước còn nóng, hơn nữa còn phải hấp thu sạch sẽ linh khí bên trong.”
Thanh âm ôn hòa của Lý Kinh Tuyết cũng vang lên: “Ta sẽ luôn ở bên ngoài trông coi các con. Nếu có vấn đề gì, gọi một tiếng là ta vào ngay.”
Thuốc tắm không phải quá nguy hiểm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người vì dược lực và linh lực quá mạnh mà dẫn đến tán loạn linh khí, thậm chí tổn hại kinh mạch. Vì thế, Lý Kinh Tuyết cố ý ở trong đình viện trông chừng, để tránh hai đứa con xảy ra sự cố.
Tô Vi Nguyệt cảm thấy nước trong thau vẫn quá nóng, hơi nước phả ra khiến mắt nàng mờ đi. Nàng tháo bỏ y phục, chậm rãi ngâm mình vào, chỉ để lộ nửa phần đầu trên mặt nước.
Ngâm mình trong thuốc tắm, ý nghĩ trong đầu nàng miên man.
Từ nhỏ mồ côi cha mẹ, nàng từng phải tranh giành đồ ăn với chó hoang, bị những kẻ ăn xin khác đánh đuổi. Sau này, nàng vô tình gặp được vài tu sĩ tiên phong đạo cốt, từ đó lập chí trở thành một tu chân giả cường đại.
Năm năm tuổi, thành trấn nơi nàng ở tổ chức tuyển chọn tân đệ tử. Nàng xếp hàng suốt hai ngày hai đêm, nhưng kết quả lại đo ra một Ngũ linh căn đầy tạp chất, bị tông môn cự tuyệt ngay từ cổng.
Nàng hâm mộ những đứa trẻ có cha mẹ bảo hộ, càng hâm mộ những đứa có tư chất tốt, được tông môn thu nhận. Sau này…
Nàng gian nan nhập đạo, căn cốt kém cỏi nên nàng chỉ có thể dựa vào nghị lực mà tu luyện. Nhiều người cảm thấy nàng kiên cường, nhưng khi biết nàng là Ngũ linh căn đầy tạp chất thì ánh mắt đều mang theo đồng tình. Họ nói, với loại căn cốt đó, có cố gắng thế nào cũng chẳng thành tựu được bao nhiêu.
Tô Vi Nguyệt không cam lòng, nên luôn gian khổ phấn đấu. Cũng vào lúc ấy người thân có huyết thống tìm thấy nàng. Lúc đầu, nàng rất vui, nhưng rất nhanh, nàng đã nhìn thấy cha mẹ trong y phục hoa lệ kia nhìn thấy quần áo rách rưới của nàng thì trong mắt lộ rõ sự chán ghét.
Nàng theo cha mẹ trở về cái gọi là “gia đình”. Nơi đó, cha mẹ cùng huynh trưởng đều thương yêu một nữ nhi khác, chính là kẻ đã thay thế thân phận của nàng sống ở Tô gia nhiều năm. Lòng nàng chua xót, nhưng vẫn tự nhủ: không sao cả.
Tô gia lớn mạnh, thế lực hùng hậu. Dù cha mẹ không yêu thương, ít nhất vẫn có thể cho nàng tài nguyên để tu luyện. Nàng nghĩ, như vậy cũng đủ.
Nhưng không ngờ, kẻ thay thế kia lại mưu hại, hòng đẩy nàng vào chỗ chết. Cha mẹ và người thân “ruột thịt” kia lại ra sức bao che cho ả đó…
“Chúng ta bây giờ là người một nhà, là thân nhân, không phải người ngoài. Trước mặt người nhà, con không cần phải dè dặt trong lời ăn tiếng nói như vậy.”
“A tỷ~”
“Tiểu Nguyệt.”
Những ký ức u tối kia, dần bị thay thế bằng những ký ức mới, nơi này, hình như nàng thật sự có được người nhà quan tâm.
Tô Vi Nguyệt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển linh lực.
Rất nhanh, nàng cảm nhận được dòng linh lực ấm áp từ làn da tràn vào trong cơ thể, lưu động qua kinh mạch, rồi hội tụ về đan điền.
Trong khi đó, ngoài đình viện, dưới giàn nho, Lý Kinh Tuyết đang dạy A Chiêu học chữ, lại thuận tiện kể cho nàng nghe những điều bản thân biết về Tu chân giới.
A Chiêu gật gù nghiêm túc nghe.
Màn đêm dần buông xuống, trăng tròn chậm rãi nhô lên, rồi dần dần treo cao giữa bầu trời.
Nghe xong câu chuyện, A Chiêu ngáp một cái, đưa tay dụi mắt.
Lý Kinh Tuyết vuốt đầu nàng, dịu dàng nói:
“Đi ngủ đi.”
A Chiêu chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng như đeo ngàn cân, cố gắng ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi ghé vào lòng bà, cố chấp lắc đầu, nặng nề nói:
“Không… ta… ta muốn bồi mẹ…”
Lời chưa dứt, đôi mắt nàng đã nhắm lại, chìm vào giấc ngủ say.
Bên cạnh, Tiểu Bạch vốn ngủ cả ngày, buổi tối tinh thần đầy ắp, liếc nhìn tiểu cô nương rồi lắc đầu:
“Con nít thì vẫn nên ngủ cho ngon, bằng không sao mà lớn được.”
Lý Kinh Tuyết bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt phúng phính còn mang vẻ trẻ con của A Chiêu:
“Đúng vậy, trẻ con phải ngủ đủ giấc mới tốt.”
Nói rồi, nàng ôm tiểu cô nương vào phòng, đắp áo ngoài và chăn cho cẩn thận, ngồi bên mép giường một lúc lâu mới đứng dậy bước ra.
Ngoài hiên giàn nho, nàng lặng lẽ ngồi xuống, dáng vẻ như một pho tượng bất động.
Tiểu Bạch liếc nàng vài lần, rồi đứng lên duỗi mình, thong thả đi tìm A Chiêu.
Trăng dần ngả về tây, phương đông bắt đầu ửng sáng. Gà gáy vang vọng, chân trời loáng thoáng hiện một vệt trắng bạc, trời sắp sáng.
Ngồi cả đêm, Lý Kinh Tuyết nghe tiếng gà gáy, đôi hàng mi khẽ rung, đưa tay xoa xoa chiếc cổ hơi cứng, ánh mắt dừng lại nơi cánh cửa phòng đang đóng chặt, trong lòng thở phào một hơi: không có chuyện gì xảy ra, như vậy là tốt.
“Mẹ!” Tiếng gọi trong trẻo bỗng vang lên.
Tiếp đó, một bóng dáng nhỏ như con thỏ lao ra từ trong phòng, nhào vào lòng Lý Kinh Tuyết:
“Mẹ, mẹ~”
Ôm con gái, Lý Kinh Tuyết bỗng thấy bao mệt mỏi đều tan biến, dịu dàng hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Con ngủ mất rồi, sao mẹ không gọi con dậy? Con nói muốn bồi mẹ gác đêm mà…” A Chiêu xụ mặt, trách móc.
Trong lúc ngủ say, nàng vẫn canh cánh chuyện gác đêm. Vừa nghe tiếng gà gáy, nàng tỉnh mơ màng, mở mắt thấy màu trời xanh ngoài màn trướng, lại thấy Tiểu Bạch nằm chỏng vó bên cạnh.
Nàng liền lay nó, nói mình hình như quên mất một chuyện rất quan trọng.
Tiểu Bạch ngáp dài rồi bảo:
“Tối qua ngươi nói muốn gác đêm với mẹ, sau đó liền ngủ mất.”
Nghe vậy, A Chiêu mới sực nhớ, bật dậy như cá chép, giày dép chưa kịp mang chỉnh tề đã vội chạy ra ngoài tìm mẹ.
“Ngươi vẫn luôn bồi mẹ đấy thôi, chỉ là vừa chợp mắt thôi.” Lý Kinh Tuyết cong mắt cười.
“Thật sao? Nhưng mà con ngủ mất rồi mà.” A Chiêu nghi ngờ.
Lý Kinh Tuyết lại vuốt đầu con: “Đương nhiên. Nếu không có A Chiêu bên cạnh, mẹ đã ngủ từ lâu rồi.”
Nghe mẹ nói vậy, A Chiêu cảm thấy thật có lý. Gương mặt đang xụ liền nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng vui vẻ đi rửa mặt, chỉnh lại quần áo, buộc tóc gọn gàng, mang giày rồi sờ bụng lẩm bẩm:
“Hôm nay ta muốn ăn bánh bao thịt với bánh mè làm điểm tâm.”
Nghe thấy hai chữ “cơm sáng”, Tiểu Bạch vốn còn đang lười biếng lập tức tỉnh táo, nhảy dựng lên:
“Đi, chúng ta đi mua.”
A Chiêu gật đầu, đeo sọt nhỏ sau lưng, xin mẹ ít tiền rồi cùng Tiểu Bạch ra phố.
Trên con đường gần nhà có nhiều hàng bán đồ ăn sáng. A Chiêu mua những thứ mình thích, lại theo yêu cầu của Tiểu Bạch mua thêm hai cái bánh bao thịt. Nàng mang đầy một gùi, hớn hở trở về nhà.
Vừa đẩy cửa bước vào, A Chiêu cất tiếng gọi:
“Mẹ, chúng con về rồi—”
“Ha ha!!”
Một tràng cười to vang dội.
A Chiêu cả kinh, tim đập thót một cái: chẳng lẽ a huynh gặp chuyện khi ngâm thuốc tắm rồi sao?
Nàng vội vàng chạy vào: “Mẹ? A huynh?”
Chưa dứt lời, trước mắt đã có một bóng người bay tới.
Phương Đông Mặc, quần áo lỏng lẻo, tóc còn ướt đẫm, lao đến trước mặt nàng, hai tay nhấc bổng nàng khỏi mặt đất:
“Muội muội, ha ha, bảo bối muội muội của ta, ha ha!!!”
Bị bất ngờ nhấc bổng lên, A Chiêu: “…”
Nàng nhìn vẻ mặt vui mừng đến có chút điên cuồng của a huynh, trong lòng đã nắm chặt nắm tay, tính xem có nên đấm hắn một quyền hay không. Nhưng đúng lúc ấy, giọng mẹ vang lên:
“Tiểu Mặc, mau thả muội muội xuống, con sẽ dọa con bé đấy.”
Nghe lời, Phương Đông Mặc vội vàng đặt muội muội xuống, rồi lại ôm chầm lấy nàng, giọng nghẹn ngào:
“Muội muội, cảm ơn ngươi.”
A Chiêu ngửi thấy mùi dược nhàn nhạt, nhìn dáng vẻ của huynh, đã đoán được hắn đã như nguyện. Nàng mỉm cười, giọng non nớt đáp:
“Không cần khách khí.”
Nhưng Phương Đông Mặc vẫn kích động đến mức không kìm được:
“Không được, ta phải chạy vài vòng để bình tĩnh lại.”
Vừa hấp thu xong dược lực và linh khí trong thuốc tắm, khi nhìn lại đan điền, hắn phát hiện kinh mạch của mình rộng mở hơn trước, hơn nữa dường như còn xuất hiện một thứ kỳ lạ khó tả… Ha ha!
Nghĩ tới đây, hắn lại bật cười.
A Chiêu cùng mẹ và Tiểu Bạch ngồi dưới giàn nho, vừa ăn sáng vừa nhìn Phương Đông Mặc chạy vòng vòng quanh sân.
Có người hỏi sao không ra ngoài chạy, hắn liền đáp: chuyện vui thế này không thể để lộ ra ngoài, phải khiêm tốn, khiêm tốn. Trong sân chạy vài vòng là được rồi.
Phương Đông Mặc chạy gần nửa canh giờ mới bình tĩnh lại, rồi mới ngồi xuống bàn, vén tay áo lên, cầm bánh bao thịt ăn ngon lành.
“Kẽo kẹt—”
Cửa phòng Tô Vi Nguyệt mở ra.
Nàng bước ra với sắc mặt hồng nhuận, trong mắt khó che giấu niềm vui.
Nhìn thấy ba người một thú dưới giàn nho, bước chân nàng hơi khựng lại, trên gương mặt thoáng hiện vẻ do dự.
A Chiêu gọi lớn: “A tỷ, mau lại ăn sáng.”
Phương Đông Mặc vừa nhai bánh vừa cười: “Nha, muội muội tỉnh rồi?”
Lý Kinh Tuyết dịch một chiếc ghế trống ra: “Lại đây ăn đi.”
Tô Vi Nguyệt thấy ba người đều mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm, bước đến ngồi xuống:
“Ân.”
Ăn xong, Tô Vi Nguyệt và Phương Đông Mặc tự giác dọn bàn, rửa chén, để Lý Kinh Tuyết người đã thức trắng đêm được nghỉ ngơi.
Trong lúc rửa chén, Phương Đông Mặc ghé nhỏ giọng hỏi Tô Vi Nguyệt:
“Ngươi lần này thu hoạch thế nào?”
Tô Vi Nguyệt liếc hắn: “Tạm được, bất quá vẫn là Ngũ linh căn.”
Phương Đông Mặc liền hỏi tiếp: “Đan điền có xuất hiện thứ gì kỳ lạ không?”
Chương 84: A Chiêu – A cha không cần ta
Động tác Tô Vi Nguyệt lau bàn khựng lại, nhìn về phía Phương Đông Mặc, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc:
“Đan điền của ngươi xảy ra vấn đề sao?”
“Xì xì xì, đan điền của ta tốt lắm,” Phương Đông Mặc vội vàng xua tay.
Tô Vi Nguyệt nhíu mày: “Vậy trong đan điền của ngươi có cái gì?”
“Chính là…” Phương Đông Mặc ngập ngừng một chút rồi nói: “Giống như có một thứ trông như nội đan vậy.”
Hắn lộ vẻ mặt nghĩ mãi không ra: “Ta rõ ràng chỉ là Luyện Khí kỳ, sao lại có thứ giống nội đan được chứ? Chẳng lẽ ta là thiên tài hiếm có? Về sau ta có phải sẽ danh chấn Tu Chân giới không…”
Khóe miệng Tô Vi Nguyệt giật giật, lập tức cắt ngang: “Đừng nói bậy, ngươi không muốn nói thì ta cũng sẽ không hỏi tới cùng.”
“Hà hà…” Phương Đông Mặc gượng cười hai tiếng, “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, chúng ta cũng coi như thân thiết, có quan hệ sinh tử cùng nhau.”
Tô Vi Nguyệt hỏi tiếp: “Có phải linh khí tán loạn? Hay là tẩu hỏa nhập ma?”
“Xì, muội muội à, ngươi không thể nghĩ điều tốt một chút sao? Suốt ngày nguyền rủa vi huynh,” Phương Đông Mặc lại bĩu môi.
“Ta là a tỷ ngươi, quan tâm em trai nhà mình là bình thường thôi,” Tô Vi Nguyệt mỉm cười.
Phương Đông Mặc: …
Tô Vi Nguyệt: …
Hai người đồng thời “xì” một tiếng, lập tức quay đầu đi, đầy vẻ ghét bỏ.
Phương Đông Mặc cầm cái chén đã rửa sạch bóng, nói: “Nếu như vậy chắc không có vấn đề lớn. Không được, ta phải đi hỏi một chút Tiểu Bạch tiền bối.”
Nói xong, hắn chạy như bay vào phòng bếp, nhanh chóng rửa sạch đống bát, thu dọn gọn gàng, rồi hướng về phía cô bé đang phơi dược liệu gọi to:
“Muội muội, Tiểu Bạch tiền bối, ta ra ngoài một chuyến.”
A Chiêu đáp lại, tiếp tục phơi dược liệu.
Phương Đông Mặc chẳng bao lâu đã quay về, hắn thần thần bí bí đi tới trước mặt Tiểu Bạch, biểu tình cùng giọng nói vô cùng lấy lòng:
“Tiểu Bạch tiền bối ~~”
Tiểu Bạch đang nằm phơi nắng khẽ run một cái, trợn mắt nhìn hắn:
“Nói đàng hoàng.”
Phương Đông Mặc lập tức đem cái chân linh dương mua được đưa tới, cung kính nói:
“Đây là tiểu nhân kính dâng lễ vật cho ngài.”
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn, cằm khẽ hất:
“Sao lại chỉ có một chân? Không phải nên dâng hẳn một con linh dương nguyên vẹn cho bổn tọa sao?”
Phương Đông Mặc vội đáp:
“Đây là toàn bộ gia sản của tiểu nhân mới mua được. Tiểu nhân ước gì đem bảo vật tốt nhất Tu Chân giới dâng lên trước mặt ngài, chỉ tiếc trong túi rỗng tuếch, nhất thời không thể làm được. Nhưng chờ về sau có linh thạch, nhất định sẽ mua lễ vật càng tốt cho ngài.”
Tiểu Bạch nghe vậy liền hài lòng:
“Được, bổn tọa nhận lấy lễ vật này. Ngươi muốn hỏi gì?”
Nó biết rõ thiếu niên này không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không dâng lễ, chắc chắn có điều muốn thỉnh giáo.
Phương Đông Mặc lập tức nịnh nọt:
“Tiểu Bạch tiền bối quả nhiên cái gì cũng biết, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư tiểu nhân.”
Cái đuôi Tiểu Bạch dựng thẳng:
“Được rồi, đừng nịnh, nói đi.”
“Cái này…” Phương Đông Mặc liếc nhìn A Chiêu đầy mặt nghi hoặc bên cạnh, lại nhìn Tô Vi Nguyệt đang sửa sang túi trữ vật dưới giàn nho, có chút do dự. Dù sao chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Tiểu Bạch thấy thế liền nói:
“Đi, chúng ta vào trong nói.”
Một người một thú cùng đi vào phòng Diệp Phong.
A Chiêu tò mò ngẩng đầu nhìn bóng lưng bọn họ, đôi mắt đen láy chớp chớp. Tô Vi Nguyệt đi tới:
“Muội muội, ta tới giúp ngươi.”
A Chiêu nhìn nàng hỏi:
“A tỷ, a huynh muốn nói gì với Tiểu Bạch vậy?”
“Không biết,” Tô Vi Nguyệt lắc đầu, rồi cầm một nhánh dược liệu nửa khô hỏi:
“Đây là dược liệu gì?”
Sự chú ý của A Chiêu lập tức bị dời đi, nàng nói ra tên dược liệu.
Tô Vi Nguyệt lại chỉ vào loại khác, A Chiêu cũng đều nói được hết.
Tô Vi Nguyệt kinh ngạc cảm thán:
“Muội muội thật lợi hại, cái gì cũng nhận ra.”
“Đó là đương nhiên, ta chính là tiểu hài tử thông minh, mẹ đã dạy qua, ta đều nhớ kỹ hết,” A Chiêu tự hào nói.
Trong phòng, Tiểu Bạch nghe Phương Đông Mặc kể xong thì có chút ngạc nhiên:
“Trong đan điền ngươi có thứ kỳ lạ?”
“Đúng vậy, giống như một cái hồ khô cạn?” Phương Đông Mặc cũng không chắc chắn.
Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, bảo hắn đưa tay ra. Phương Đông Mặc khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Tiểu Bạch đặt móng vuốt lên tay hắn.
Phương Đông Mặc: … Mềm mềm thịt thịt, muốn bóp quá.
Tiểu Bạch trừng mắt:
“Đừng nhúc nhích, cũng đừng nghĩ lung tung, để bổn tọa nhìn xem.”
Phương Đông Mặc lập tức không dám động.
Đôi mắt đen của Tiểu Bạch lóe ra ánh kim quang lấm tấm, nhưng không hoàn toàn biến thành màu vàng kim.
Phương Đông Mặc lần đầu nhìn thấy năng lực này, trong lòng vừa giật mình vừa thán phục: Oa, mắt còn biến sắc được, thật lợi hại.
Chẳng bao lâu, ánh kim trong mắt Tiểu Bạch tan đi, đôi mắt lại trở về màu đen.
Phương Đông Mặc khẩn trương hỏi:
“Tiểu Bạch tiền bối, ta thế nào rồi?”
“Không chết được,” Tiểu Bạch đáp.
Phương Đông Mặc: …
Hắn sợ đến biến sắc: “Ta sẽ chết sao?”
“Tiểu tử ngươi đúng là gặp cứt chó vận,” Tiểu Bạch trừng hắn một cái, trong lòng cũng thầm than may mắn.
Phương Đông Mặc nghe xong lập tức sáng mắt, tinh thần phấn chấn: “Xin ngài nói rõ hơn cho tiểu nhân?”
Tiểu Bạch nói: “Cố gắng tu luyện, cái hồ kia là thứ tốt, có thể khiến linh căn của ngươi càng ngày càng mạnh.”
Phương Đông Mặc mừng rỡ: “Thật sao? Tốt quá!”
“Ân.”
Phương Đông Mặc chờ một lát, thấy nó không nói thêm liền nhịn không được: “Ngài không còn gì muốn dặn sao?”
“Cô gắng tu luyện,” Tiểu Bạch lại lặp lại bốn chữ.
Phương Đông Mặc thử gợi ý: “Nếu không, ngài nói chi tiết thêm một chút?”
Tiểu Bạch bày ra bộ dạng cao thâm khó lường: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Nó không muốn bị trời đánh sét.
Phương Đông Mặc lúc này trong lòng tựa như bị lông chim cào, ngứa ngáy, rất muốn biết đan điền kia, cái hồ khô cạn ấy rốt cuộc là chuyện gì: “Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, tiểu nhân bảo đảm sẽ không để người thứ ba biết.”
“Khụ khụ, ta tỉnh rồi,” Một tiếng khàn trầm thấp vang lên.
Phương Đông Mặc giật mình quay đầu theo tiếng, nhìn thấy Diệp Phong đang bị trói ở cột, không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, vẻ mặt anh tuấn pha chút ngượng ngùng.
Phương Đông Mặc: …
Tiểu Bạch nói: “Yên tâm, hắn vừa mới tỉnh, có lẽ chỉ nghe được ngươi nói câu ‘trời biết đất biết, ngươi biết ta biết’ thôi.”
“Ách, tại hạ cũng nghe được Tiểu Bạch nói ‘thiên cơ bất khả lộ’,” Diệp Phong đỏ mặt thẹn thùng đáp.
Tiểu Bạch: …
Phương Đông Mặc nhìn cái này rồi nhìn cái kia, lập tức khép miệng lại.
Bầu không khí hơi ngượng im bặt, trong phòng không ai nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Diệp Phong mở miệng: “Cái kia… có thể thả ta ra được không?”
Phương Đông Mặc giọng nhẹ, vội bước tới giúp hắn gỡ dây trói: “A cha, ngươi tỉnh rồi là tốt rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“Đầu hơi choáng, còn lại thì ổn,” Diệp Phong thành thật trả lời.
Phương Đông Mặc cầm dây trói, nói: “Ta đi báo tin tốt này cho muội muội và mẹ, hai người rất lo cho ngươi.”
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
A Chiêu biết Diệp Phong tỉnh lại liền rất vui, chạy ào vào phòng: “A cha, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi ~”
Phương Đông Mặc nhìn tiểu cô nương chạy tới, không nhịn được mỉm cười, con gái nhỏ của hắn thật hoạt bát, thật đáng yêu.
“Thế nào rồi?” Tô Vi Nguyệt đứng bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Tiểu Bạch tiền bối nói đó là thứ tốt,” Phương Đông Mặc hồ hởi chia sẻ tin vui: “Nhưng Tiểu Bạch nói thiên cơ bất khả lộ, chỉ nói với ta là thứ tốt, bảo ta phải chuyên tâm tu luyện, còn lại chẳng nói gì nữa.”
“…Khá tốt,” Tô Vi Nguyệt gật gù.
Nàng có chút khâm phục — kinh mạch mình chứa nhiều tạp chất, mà bản mệnh vẫn là Ngũ linh căn, tu luyện quả thật khó.
“Ngươi có muốn đi hỏi ý Tiểu Bạch thêm không?” Phương Đông Mặc đề nghị.
Tô Vi Nguyệt im lặng, không nói. Nàng với Tiểu Bạch không thân quen lắm, nên thật khó mà tin tưởng linh thú lông xù ấy.
Phương Đông Mặc có lẽ đoán được suy nghĩ của nàng, cố ý hỏi: “Ngươi thấy muội muội mới ba tuổi là từ đâu biết công thức Tẩy Thiên Đan đã thất truyền kia?”
Câu này như một tia sáng, làm Tô Vi Nguyệt chợt tỉnh. Quả thật, muội muội chỉ mới ba tuổi, sao lại biết công thức đã thất truyền của Tẩy Thiên Đan? Chỉ có một sự thật có thể giải thích.
“Tiểu Bạch tiền bối rất dễ nói chuyện, khen nó vài câu, mua đồ ngon cho nó ăn đi, nó thích ăn thịt,” Phương Đông Mặc lấy kinh nghiệm của kẻ từng trải khuyên nàng, rồi vỗ vai Tô Vi Nguyệt, giọng ý bảo sâu xa:
“Muội muội, cố gắng lên nhé.”
Tô Vi Nguyệt: …
A Chiêu nhìn thấy tâm trạng A cha xuống thấp, hơi bối rối: “A cha, ngươi sao vậy?”
Khoé miệng Diệp Phong lộ một nụ cười chua xót: “Ta cảm thấy như mình luôn là gánh nặng cho các người.”
“A?”
Diệp Phong nói: “Ban đầu ta tưởng có hàn phách ngọc sẽ không còn bị tâm ma khống chế, nhưng rốt cuộc vẫn bị ảnh hưởng. Nếu không nhờ a huynh ngươi kịp thời dùng mê dược khiến ta hôn mê, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
A Chiêu để ý hỏi: “A cha, lúc nhớ lại có cảm thấy mình nhập ma không?”
Nghe tiểu cô nương nói, Diệp Phong hơi giật mình, rồi có chút ngập ngừng đáp: “Hình như có.”
Lần nhập ma này của hắn khác với trước: hai mắt tối sầm nhưng ý thức vẫn còn, chỉ là không thể tự chủ thân thể, chỉ đành nhìn thấy mình phát ra tiếng cười quái dị, rồi tiếp tục làm những việc chẳng phải mình.
“Đó có chứng tỏ hàn phách ngọc có tác dụng không?” A Chiêu hỏi.
Diệp Phong: “…Có thể có chút tác dụng, nhưng không lớn lắm.”
Dù có hàn phách ngọc, hắn vẫn có khả năng nhập ma.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong không nhịn được nhìn cô con gái nhỏ: “A Chiêu, con có thể tìm một a cha khác được không?”
Đôi mắt A Chiêu mở to: “A cha, người không cần con sao?”
Diệp Phong lúng túng: “Không phải, ta chỉ cảm thấy ta làm a cha này chẳng có nhiều giá trị…”
“Oa!” chưa kịp nói hết, A Chiêu oa một tiếng khóc lên.
Tiếng cô bé vang lên không chỉ dọa hai người trong tiểu viện Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt, ngay cả Lý Kinh Tuyết đang ngủ cũng bị tiếng khóc làm cho tỉnh giấc.
“A Chiêu,” Lý Kinh Tuyết lập tức xuất hiện ở bên con gái.
A Chiêu lao vào mẹ ôm chặt, khóc đến thương tâm: “Ô ô, mẹ, a cha không cần con, ô ô.”
Lý Kinh Tuyết nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến người sau vội vã vẩy tay giải thích: “Ta không có ý đó, ta chỉ là…”
“Chỉ là cảm thấy a cha của con vô dụng, muốn đổi một a cha có ích hơn.”
“A cha rất hữu dụng,” A Chiêu lau nước mắt, vội nói: “A cha sẽ cho con gối đầu, bao bọc con, a cha rất hữu dụng.”
Lượt xem: 15
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 37323