Chương 85: Ngươi rốt cuộc là người nào
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni
Nghe được tiểu cô nương nói vậy, Phương Đông Mặc thật sự ngoài ý muốn. Hắn từng thấy muội muội nhà mình đeo cái túi nhỏ màu thiên thanh, đường may rất chặt, mặt trước thậm chí còn thêu mấy bông hoa nhỏ tươi đẹp.
Hắn vốn tưởng cái túi nhỏ kia là do mẹ làm, hoặc mua về, không ngờ lại là A cha làm.
Cuối cùng, nhìn A Chiêu nước mắt gâu gâu khóc thút thít, Diệp Phong cũng không dám nhắc lại chuyện bảo nàng đi tìm một người cha mới hữu dụng.
Lý Kinh Tuyết nói với hắn: “Ngươi không cần quá mức để ý.”
Nàng dừng một chút rồi nói: “Nếu bọn nhỏ chán ghét nhập ma ngươi là một phiền toái, ta có thể gõ ngất ngươi.”
Thân thể của nàng tuy không bằng trước kia, nhưng gõ ngất người lại là một loại kỹ thuật sinh tồn. Điều khéo léo chính là, nàng từng làm việc này, cực kỳ thuần thục, có thể không cần hao quá nhiều sức mà khiến người khác hôn mê.
“… Vậy ta cảm ơn ngươi trước,” Diệp Phong có chút chần chờ nói.
Lý Kinh Tuyết: “Không cần khách khí.”
Phương Đông Mặc vội vàng nói: “A cha, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chán ghét ngươi, ta cũng sẽ trước khi ngươi nổi điên liền gõ ngất ngươi.”
A Chiêu cũng kiên định nói: “Ta hiện tại sức lực rất lớn, cũng có thể gõ ngất A cha.”
Tô Vi Nguyệt thấy vậy cũng gật đầu phụ họa: “Ta cũng có thể.”
Diệp Phong có chút không biết làm sao, chỉ có thể nói một câu: “Cảm ơn.”
Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Lần sau nếu có tình huống như vậy, các ngươi trực tiếp gõ ngất ta đi.”
“A cha ngươi yên tâm lạp,” A Chiêu giọng non nớt nói, “Chúng ta đều đã quen tay rồi, bảo đảm vừa nhanh vừa chuẩn gõ ngất ngươi.”
Diệp Phong: …
Theo lý mà nói, hắn hẳn là cảm động. Nhưng lại có một loại cảm giác khó nói thành lời, mơ hồ không thích hợp, mà hắn cũng không biết đây rốt cuộc là cảm giác gì.
Lý Kinh Tuyết vỗ vỗ đầu nữ nhi: “Ngươi đi cùng A tỷ học pháp quyết đi.”
Nhắc đến chuyện học tập, A Chiêu lập tức tinh thần tỉnh táo. Đôi mắt vừa rồi còn vì khóc thút thít mà ươn ướt nay liền lấp lánh sáng rực, chạy tới trước mặt Tô Vi Nguyệt, nắm tay nàng, ngửa đầu nhìn: “A tỷ, chúng ta đi?”
Bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào làm Tô Vi Nguyệt có chút căng thẳng. Chưa kịp nói gì, A Chiêu đã nóng lòng lôi kéo nàng ra ngoài: “Ta muốn học cái Thanh Khiết thuật kia.”
Tiểu A Chiêu mới ba tuổi, vốn không thích tắm rửa. Vì thế, khi nghe được Thanh Khiết thuật có thể khiến thân thể sạch sẽ, cái pháp quyết đầu tiên nàng muốn học chính là nó.
Tô Vi Nguyệt bị nàng kéo đi, trên mặt mang vài phần bất đắc dĩ: “Được.”
A Chiêu cùng Tô Vi Nguyệt đi rồi, Phương Đông Mặc đứng đó đối diện với ánh mắt Lý Kinh Tuyết, lập tức ý thức được cái gì, vội vàng vỗ đầu: “Ai nha, ta còn chưa rửa chén, ta đi rửa chén.”
Nói xong, hắn nhanh như chớp chạy đi, để lại không gian cho Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong.
Lý Kinh Tuyết ngồi xuống trước bàn trà: “Diệp đạo hữu, chúng ta nói chuyện đi.”
Diệp Phong thấy nàng đã để các con rời đi, biết ngay là nàng có chuyện muốn nói riêng với mình, cũng ngồi xuống: “Được, ngươi muốn nói cái gì?”
Lý Kinh Tuyết cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Ngươi có nhớ lại ký ức trước kia không?”
Diệp Phong theo bản năng lắc đầu: “Không có.”
Lý Kinh Tuyết nói:
“Không cần trả lời nhanh như vậy, ngươi cẩn thận nhớ lại xem, ngoài những tình cảnh chém giết kia, có còn ký ức nào khác không? Một cảnh tượng khác cũng được.”
Diệp Phong nghe vậy, liền hỏi ngược: “Ngươi đột nhiên hỏi như vậy, là có vấn đề gì sao?”
“Ngươi nhận ra thứ này sao?” Lý Kinh Tuyết lấy ra nửa khối ngọc bài đệ tử Kiếm Tông mà Phương Đông Mặc nhặt được.
Diệp Phong cẩn thận nhìn, ngữ khí mang theo vài phần chần chờ: “Thoạt nhìn có chút quen mắt.”
Tinh thần Lý Kinh Tuyết lập tức rung lên: “Có phải cảm thấy rất quen thuộc? Giống như đồ của chính mình?”
“Không,” Diệp Phong dứt khoát lắc đầu, “Ta chỉ cảm thấy quen mắt, nó hẳn không phải đồ của ta.”
Lý Kinh Tuyết im lặng.
Diệp Phong hỏi: “Vấn đề ngươi nói vừa rồi có liên quan đến nửa khối ngọc bài này?”
“Đúng vậy,” Lý Kinh Tuyết khẽ thở dài, “Ta hiện tại hoài nghi ngươi và Kiếm Tông có thù oán, hơn nữa là thù sâu.”
Ngọc bài đệ tử Kiếm Tông được làm từ loại thanh ngọc thạch đặc thù, trên mặt còn khắc phòng ngự trận pháp, có thể ngăn cản một kích toàn lực của địch nhân có cảnh giới cao hơn đệ tử này một bậc.
Nếu khối ngọc bài này không phải của Diệp Phong, mà lại bị hắn đánh thành dạng này, thì có lẽ là vì muốn bức đối phương vào chỗ chết.
Ngọc bài đệ tử Kiếm Tông mà vỡ đến mức này, e rằng tên đệ tử kia đã mất mạng rồi.
“Kiếm Tông?” Khi nghe đến cái tên tông môn này, trong lòng Diệp Phong dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc, lông mày hắn hơi nhíu lại: “Tên này nghe tới rất quen, giống như có một loại…”
Hắn do dự một chút, tận lực tìm ra một từ hình dung: “Cảm giác gia đình.”
Lý Kinh Tuyết: …
Nàng kinh ngạc nhìn Diệp Phong: “Ngươi xác định?”
“Còn có cảm giác rất phiền chán,” Diệp Phong lại bổ sung.
Lý Kinh Tuyết đè huyệt Thái Dương hơi đau nhức:
“Thôi, dù sao hiện tại ngươi cũng nhớ không nổi gì, vậy coi như giả định, ngươi và đệ tử Kiếm Tông có thù oán đi.”
Diệp Phong: “Cũng đúng.”
“Kiếm Tông có 108 phong, đệ tử đông đảo, có tốt có xấu. Giả như ngươi thật sự giết đệ tử của bọn họ, chúng ta liền phải chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận người của Kiếm Tông tới tìm ngươi báo thù.”
“Rốt cuộc phần lớn kiếm tu Kiếm Tông đều rất hiếu chiến, còn có một bộ phận đầu óc không sáng sủa, lại đặc biệt lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.”
“Kiếm Tông sở dĩ có thể trở thành đệ nhất tông môn tu chân giới hiện giờ, hoàn toàn là nhờ da mặt dày cùng khả năng đánh nhau. Kiếm tu nếu đánh không lại địch nhân thì gọi thêm người, tiểu bối không được thì gọi đại bối, đại bối không được thì gọi trưởng bối, một người đánh không lại thì kéo cả đám tới quần ẩu. Tóm lại, cực kỳ phiền toái.”
Diệp Phong nghe xong nhíu mày: “Nghe như một bầy linh cẩu.”
“Là chó điên,” Lý Kinh Tuyết nghe hắn hình dung, vẫn quyết định sửa đúng một chút.
Diệp Phong nhìn nàng: “Lý đạo hữu, ngươi cũng có thù oán?”
“Đúng vậy.” Lý Kinh Tuyết sảng khoái gật đầu thừa nhận.
Diệp Phong nhớ tới ngữ khí vừa rồi của nàng, không khỏi có chút đồng tình:
“Kiếm Tông khó chơi như vậy, vậy thì trước kia cuộc sống của ngươi cũng không dễ chịu lắm nhỉ.”
“Cũng tạm,” Lý Kinh Tuyết đúng sự thật nói, “Ta vốn cũng là đệ tử Kiếm Tông, nói thẳng ra, trước kia đều là ta đuổi theo người khác đánh.”
Cuối câu còn mang theo một tia cảm thán.
Diệp Phong: …
“Khụ khụ!!!”
Hắn bị chính không khí làm sặc.
Lý Kinh Tuyết vẫn bình tĩnh: “Bình tĩnh, Kiếm Tông đệ tử nhiều như vậy, đệ tử với nhau có thù oán cũng là chuyện rất bình thường.”
Một lúc lâu Diệp Phong mới dừng ho, hắn nói: “Kỳ thật trong đệ tử Kiếm Tông cũng có người ưu tú.”
“Xác thật có,” Lý Kinh Tuyết gật đầu, nhưng trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, “Nhưng loại cặn bã cũng không ít.”
Diệp Phong khuyên nàng: “Kiếm Tông là đệ nhất tông môn, đệ tử đông đảo, có tốt có xấu cũng là chuyện thường.”
“Đúng rồi,” Lý Kinh Tuyết chợt nhớ ra, lấy ra chiếc khăn tay, bên trong bọc khối mộc bài dính ma khí kia, “Khối tiểu mộc bài này cũng được phát hiện gần nơi ngươi nhập ma, ngươi nhìn xem có ấn tượng gì không?”
Diệp Phong vừa nhìn thấy mộc bài kia, trong mắt liền hiện lên một tia chán ghét, trầm giọng nói:
“Đây là vật của Ma tộc.”
Nói xong, hắn cắn ngón tay, một giọt máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ lên mộc bài. Mảnh mộc bài đen nhanh chóng hấp thu máu, lập tức hiện ra những hoa văn quái dị, đó chính là văn tự Ma tộc.
“Nhị Vương?” Diệp Phong nhìn văn tự Ma tộc trên đó, trong mắt thoáng hiện tia trầm tư, “Tên này… ta thấy có chút quen thuộc.”
Một lát sau, không thấy nàng đáp lại, Diệp Phong ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lý Kinh Tuyết:
“Như thế nào?”
“Không, ta chỉ tò mò thân phận của ngươi thôi,” Lý Kinh Tuyết đáp.
Ma tộc hơn ngàn năm qua vẫn luôn co đầu rút cổ, bởi vậy đa số người trong tu chân giới chưa từng tiếp xúc với bọn họ. Ngoài một số ít đệ tử của đại tông môn, còn lại hầu như không ai nhận ra văn tự Ma tộc.
Thậm chí, ngay cả trong Kiếm Tông cũng có đệ tử không biết văn tự Ma tộc.
Huống chi…
Ánh mắt Lý Kinh Tuyết dừng lại trên khối mộc bài kia. Việc dùng máu để hiển hiện văn tự Ma tộc, là chuyện mà rất ít người biết đến.
Trước kia nàng chỉ tình cờ biết được trong lúc theo phụ thân tới địa giới Nhân tộc và Ma tộc. Đến cả đạo lữ từng thân cận với nàng cũng không biết điều này.
Nhưng Diệp Phong lại biết rõ ràng như vậy… hắn rốt cuộc là người nào?
“Oa ~” A Chiêu nhìn chiếc mâm trước mắt sáng bóng như mới, đôi mắt sáng rực lên. Nàng quay đầu hưng phấn nói với Tô Vi Nguyệt bên cạnh: “A tỷ, A tỷ, ngươi mau xem.”
Tô Vi Nguyệt kinh ngạc cầm lấy chiếc mâm kia, phát hiện mặt trên không còn chút bụi nào, trong lòng nàng thoáng phức tạp, đặt nó xuống.
“A tỷ,” giọng tiểu cô nương mềm mại gọi nàng.
Tô Vi Nguyệt nhìn muội muội, chỉ thấy A Chiêu ánh mắt mong chờ hỏi: “Ta lợi hại không?”
Dáng vẻ này làm Tô Vi Nguyệt nhớ đến khi còn nhỏ từng gặp một con chó con đáng yêu. Lòng nàng mềm xuống, đưa tay xoa đầu A Chiêu: “Rất tuyệt, lợi hại.”
Đôi mắt sáng trong của A Chiêu lập tức cong thành hai vầng trăng non, nàng nói: “Ta muốn cho mẹ xem.”
Nói rồi, nàng định từ băng ghế nhỏ đứng lên. Nhưng chưa đợi Tô Vi Nguyệt ngăn cản, A Chiêu lại tự mình dừng lại, giống như nhớ ra điều gì: “Di? Buổi sáng ta chẳng phải nên theo mẹ học luyện đan sao?”
Tô Vi Nguyệt thật sự ngoài ý muốn, muội muội nhà mình thế nhưng tự nhận ra?
Nàng liền nói:
“Mẹ với A cha hẳn là đang có chuyện cần nói. Hiện tại ngươi theo ta học pháp quyết trước, buổi chiều lại theo mẹ học luyện đan cũng được.”
A Chiêu nghĩ nghĩ, rồi ngoan ngoãn ngồi lại trên băng ghế nhỏ, gật đầu: “Cũng đúng.”
Dù sao cũng là học, học cái gì cũng không sao cả.
Tô Vi Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục mang theo muội muội củng cố Thanh Khiết thuật, để nàng làm sạch bàn ăn, cây chổi, rồi từ từ nâng cao độ khó với nhiều vật dụng hơn.
A Chiêu niệm pháp quyết rất thuận lợi, làm đồ vật sạch sẽ sáng bóng. Nàng lại hỏi: “A tỷ, nếu ta dùng Thanh Khiết thuật lên chính mình, vậy ta có phải không cần tắm rửa nữa không lạp?”
Đây chính là mục đích thật sự mà nàng muốn học Thanh Khiết thuật.
Tô Vi Nguyệt bật cười: “Đương nhiên là có thể.”
A Chiêu liếc mắt thấy Tiểu Bạch ở cách đó không xa đang ngáp dài, liền hỏi: “Vậy ta có thể làm sạch Tiểu Bạch không? Nó còn bẩn hơn ta, mấy ngày rồi chưa tắm.”
Nàng mỗi ngày đều phải tắm mà.
Tiểu Bạch đang ngáp: ??? Tại sao lại lôi ta vào đây?!
Chương 86: Ta muốn làm thủ hạ của ngươi
Lý Kinh Tuyết cùng Diệp Phong vừa ra khỏi phòng, tiểu cô nương liền ôm lấy Tiểu Bạch đang sống không còn gì luyến tiếc, thi triển một ít thuật thanh khiết mà mình đã học.
Tiểu Bạch mấy ngày nay không tắm, lại thích nằm bừa bãi, nên bộ lông tuyết trắng đã hơi ố vàng.
Bàn tay nhỏ của A Chiêu mũm mĩm niết pháp quyết, miệng lẩm bẩm, một luồng ánh sáng trắng phủ lên người Tiểu Bạch. Bộ lông trên đầu nó lập tức trở nên trắng như tuyết, tung bay xõa ra, trông vô cùng đáng yêu.
A Chiêu kinh ngạc vui mừng: “Oa, Tiểu Bạch, nhìn ngươi trắng quá đi…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy nửa thân sau lông vẫn vàng ố, bèn cứng đờ: “Ách…”
Tiểu Bạch không chú ý thấy khác thường, nó giơ vuốt nhìn nhìn, rất vừa lòng: “Ân, thoạt nhìn cũng không tồi.”
Nó vốn ghét tắm, giờ nếu không cần tắm mà vẫn sạch sẽ trắng nõn, thì thật là việc tốt.
A Chiêu lắc đầu: “Ta thấy chưa đủ sạch, để ta làm thêm lần nữa.”
Tiểu Bạch bất ngờ, trong mắt nó thì sạch rồi. Nhưng tiểu cô nương kiên quyết muốn làm lại, nó nghĩ thôi thì cứ để nàng tùy ý, dù sao mình cũng chẳng phải tốn sức.
A Chiêu nhanh chóng kết pháp quyết, nhưng trong lòng lại khẩn trương. Nếu Tiểu Bạch thấy dáng vẻ nửa sạch nửa dơ này, chắc chắn sẽ nổi giận, nên nàng càng sốt ruột muốn hoàn thành.
Vì quá căng thẳng, lần này thuật thất bại. Nàng càng hoảng, thì một bàn tay mang theo hơi ấm nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “A Chiêu.”
Ánh mắt nàng theo bàn tay nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng trấn an của Tô Vi Nguyệt. Nàng khẽ nói: “Không cần khẩn trương, ngươi làm được. Cứ từ từ.”
Tâm tình lo âu của A Chiêu được vuốt phẳng, nàng gật đầu mạnh: “Ân!”
Lần này nàng thi triển lại, quả nhiên thành công.
Toàn thân Tiểu Bạch trở nên sạch sẽ, lông trắng muốt, xõa tung đáng yêu.
Nó lăn qua lăn lại mấy vòng, hài lòng nói với tiểu cô nương: “Có thể. Bổn tọa thừa nhận lời ngươi vẫn luôn khen mình thông minh trước kia.”
A Chiêu ngẩng đầu kiêu ngạo: “Không cần ngươi thừa nhận, ta vốn cũng thấy ta rất thông minh rồi.”
Tiểu Bạch: … Tâm thái cũng tốt phết.
“A Chiêu.” Lý Kinh Tuyết bước đến. Tiểu cô nương thấy mẹ, liền nhào tới khoe khoang:
“Mẹ, a tỷ thật lợi hại, nàng vừa dạy ta liền hiểu thanh khiết thuật. Con còn dùng nó khiến Tiểu Bạch dơ bẩn biến sạch sẽ lạp ~”
Lý Kinh Tuyết thấy toàn bộ quá trình, không chút do dự khen: “A Chiêu thật lợi hại, không hổ là hài tử thông minh nhất thiên hạ.”
A Chiêu càng vui vẻ. Tiểu Bạch nhìn cảnh đó hừ lạnh, thầm nghĩ: nếu nàng có cái đuôi như mình, giờ chắc đã vẫy lên tận trời cao rồi.
Trong lúc A Chiêu đang làm nũng với mẹ, Tô Vi Nguyệt lại nhìn sang Tiểu Bạch lông trắng xõa tung. Nhớ tới lời Phương Đông Mặc từng nói, trong lòng nàng vẫn có chút do dự: vấn đề linh căn của mình, thật sự có thể hỏi Tiểu Bạch sao?
Tiểu Bạch đối với ánh mắt người ngoài vốn rất nhạy bén, nhanh chóng nhận ra nàng đang nhìn. Nó ngẩng cằm:
“Thế nào, ngươi muốn nói gì với bổn tọa?”
“… Ta cảm thấy Tiểu Bạch tiền bối thật uy phong.” Tô Vi Nguyệt do dự, cuối cùng mở miệng khen.
Dù sao cũng liều thử, dù Phương Đông Mặc có nói quá thì Tiểu Bạch cũng là linh thú khế ước của muội muội, kết giao tốt với nó không lỗ. Nghĩ vậy, trong lòng nàng hạ quyết tâm.
“Ân hừ.” Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi, ngồi xổm lại, dáng vẻ ưu nhã: “Ánh mắt ngươi cũng không tệ.”
Không giống nha đầu A Chiêu kia, cả ngày chỉ biết khen nó đáng yêu. Đáng yêu có ích lợi gì? Ngoài đáng yêu thì vô dụng!
“Tiểu Bạch tiền bối cũng rất uy vũ.” Tô Vi Nguyệt thấy hữu hiệu, liền quyết định không ngừng cố gắng. Nàng thường buôn bán ở chợ tán tu, biết cách nói chuyện nịnh hót:
“Móng vuốt của ngài rắn chắc như vậy, vừa nhìn liền biết một trảo có thể khai sơn phách hải. Thanh âm lại uy nghiêm, chắc chắn chỉ cần cất tiếng là vô số yêu thú phải khiếp sợ. Thân hình ngài…”
“Đủ rồi đủ rồi.” Tiểu Bạch nghe cũng bắt đầu ngượng ngùng. Đúng vậy, nó thật sự thấy xấu hổ.
Tô Vi Nguyệt vội ngậm miệng. Cái đuôi Tiểu Bạch vẫn vẫy vẫy, nó nhìn nàng, ho nhẹ hai tiếng: “Ngươi tìm bổn tọa có chuyện gì?”
“Không có.” Tô Vi Nguyệt lắc đầu:
“Ta chỉ thấy Tiểu Bạch tiền bối uy phong bất phàm. Những lời vừa rồi ta đều nghẹn trong lòng đã lâu, nghẹn đến khó chịu, giờ nói ra một phần nhỏ, liền thấy thoải mái hơn nhiều.”
Tiểu Bạch bắt được trọng điểm, giọng không tự giác nâng cao: “Một phần nhỏ?”
“Ân.” Tô Vi Nguyệt gật đầu, mắt tràn đầy sùng bái nhìn con linh thú nhỏ bé, lông trắng tung bay trước mặt:
“Ta đối với ngài sùng bái như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt. Vừa rồi ta nói vài câu, sao có thể biểu đạt hết được sự sùng bái của ta.”
Tiểu Bạch càng thêm xấu hổ: “Ta cũng… không lợi hại đến vậy đâu.”
Bị khen đến mức ngay cả tự xưng “bổn tọa” nó cũng quên mất.
“Không, ngài vô cùng lợi hại.” Tô Vi Nguyệt biểu tình nghiêm túc, giọng kiên định: “Ngài không cần khiêm tốn.”
Tiểu Bạch vốn tự biết mình đôi khi hay khoác lác. Nhưng nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng bắt đầu lung lay, chẳng lẽ nó thật sự lợi hại đến thế sao?
“Kỳ thật… ta còn có một thỉnh cầu.” Tô Vi Nguyệt xoắn tay, dáng vẻ khẩn trương.
Tiểu Bạch thấy vậy, hứng thú giảm bớt, nó ngẩng cằm: “Muốn cầu bổn tọa giúp làm việc, ngươi phải có chút thành ý mới được.”
Tô Vi Nguyệt lập tức lấy từ túi trữ vật của mình ra một túi nhỏ linh thạch, giơ lên leng keng hữu lực, nói lớn:
“Ta muốn làm thủ hạ của ngài, đây là chút tâm ý, thỉnh ngài nhận lấy.”
Tiểu Bạch: ??!!
Phương Đông Mặc: !!?
A Chiêu cùng mọi người bên cạnh: ???
Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc, trong lòng lại có chút kích động: “Ngươi muốn làm thủ hạ của bổn tọa?”
“Ân, không biết Tiểu Bạch tiền bối có thể nhận ta hay không?” Ánh mắt Tô Vi Nguyệt chân thành tha thiết, trong mắt ánh lên quang mang nóng rực.
“Đã… nếu ngươi thành tâm như thế… vậy, bổn tọa… miễn cưỡng nhận ngươi… làm thủ hạ đi.” Tiểu Bạch xúc động đến nỗi nói chuyện cũng đứt quãng.
Nó thế nhưng đã có thủ hạ! Ha ha, nó có người dưới trướng rồi, khai sâm!
Dáng vẻ thì còn làm bộ rụt rè, nhưng cái đuôi kia vẫy loạn như chong chóng đã bán đứng tâm tình của nó.
“Cảm ơn Tiểu Bạch tiền bối… không, Tiểu Bạch lão đại.” Tô Vi Nguyệt sửa miệng.
Tiểu Bạch càng kích động, ha ha, Tiểu Bạch lão đại, nó là lão đại!
“Tiểu Bạch lão đại, đây là linh thạch của ngài.” Tô Vi Nguyệt đưa túi nhỏ linh thạch ra trước mặt nó.
Tiểu Bạch nhìn cái túi xám tro đựng linh thạch, ngẩng cằm:
“Ta là lão đại, liền không cần thu linh thạch của thủ hạ, ngươi tự giữ lấy đi.”
Hai mắt Phương Đông Mặc trợn to, Tiểu Bạch tiền bối thế mà lại từ chối chỗ tốt?
“Không thể nào.” Tô Vi Nguyệt kiên định:
“Đây là chút tâm ý của thủ hạ, ngài nhất định phải thu.”
Tiểu Bạch: …
Ánh mắt kiên định ấy làm nó chấn động. Thủ hạ này lại kính trọng mình đến thế… thật cảm động.
“Kia… bổn tọa liền nhận vậy.” Cuối cùng nó cũng không chống lại được, nhận lấy túi linh thạch, còn vỗ ngực bảo đảm:
“Từ nay về sau ngươi chính là người bổn tọa che chở. Gặp chuyện gì cứ tìm bổn tọa, bổn tọa sẽ ra mặt cho ngươi.”
“Tốt, cảm ơn lão đại.” Tô Vi Nguyệt lập tức đáp ứng.
Tiếng “lão đại” từng tiếng lọt vào tai, khiến cả thân Tiểu Bạch lâng lâng, cứ như đang bước đi trên mây.
Đúng lúc đó, nó nghe thấy thủ hạ mới khẽ thở dài, bèn quay đầu lại hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta… không, không có gì.” Tô Vi Nguyệt như muốn nói gì, rồi lại thôi.
“Nói cho bổn tọa nghe một chút?” Tiểu Bạch thúc giục.
“Kỳ thật ta… không, thật sự không có gì. Loại chuyện nhỏ này không đáng để làm phiền lão đại.” Nàng thở dài.
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Bạch lập tức bị khơi lên. Nó dựng bộ mặt nghiêm nghị, ra lệnh:
“Ta là lão đại, ngươi phải nghe ta, nói mau.”
“Hảo…” Tô Vi Nguyệt thoáng bất đắc dĩ:
“Ta nghe nói Tiểu Bạch lão đại không gì không biết, không gì không làm được, nên muốn thỉnh giáo ngài một chuyện.”
Tiểu Bạch vừa lòng với thái độ ấy:
“Nói đi, bổn tọa nghe.”
“Ngài có biết cách nào để người có nhiều linh căn trở thành đơn linh căn không?” Tô Vi Nguyệt hỏi, tay vô thức siết chặt. Nàng vốn không đặt nhiều hy vọng, nhưng vẫn ôm một tia chờ mong.
“Ngươi muốn từ Ngũ linh căn biến thành đơn linh căn?” Tiểu Bạch lập tức phản ứng.
Tô Vi Nguyệt thoáng sững sờ. Nó sao lại biết nàng là Ngũ linh căn? Chẳng lẽ Phương Đông Mặc nói ra? Không, chắc không đâu.
“Hừ, bổn tọa không gì không biết.” Tiểu Bạch thấy nàng nghi hoặc, liền hất cằm.
“Lão đại lợi hại.” Tô Vi Nguyệt lập tức phụ họa.
“Ngươi thấy Ngũ linh căn không tốt sao? Vì sao phải thành đơn linh căn?”
“Ngũ linh căn quá khó tu luyện, đơn linh căn hoặc song linh căn dễ dàng hơn.” Tô Vi Nguyệt khổ cười.
“À, vậy thì bổn tọa nói cho ngươi biết. Người có linh căn không thể thông qua con đường chính đáng mà thay đổi bản thân.” Tiểu Bạch nói thẳng.
Trong mắt Tô Vi Nguyệt thoáng hiện nét ảm đạm. Quả nhiên không có cách. Chẳng lẽ nàng thật sự định sẵn không thể thành đại năng một phương? Không, nàng vẫn sẽ cố gắng tu hành.
“Bất quá,” Tiểu Bạch lại nghĩ nghĩ, “bổn tọa có một bộ công pháp rất thích hợp cho người Ngũ linh căn. Có công pháp này, ngươi phi thăng thành tiên cũng không thành vấn đề.”
“Thật, thật sự?” Tô Vi Nguyệt run giọng hỏi, đôi mắt sáng rực.
“Hừ, đương nhiên thật.” Tiểu Bạch hất cằm:
“Đây là công pháp hỗn độn, chỉ Ngũ linh căn mới có thể tu luyện. Thiếu một căn cũng không được. Xem ngươi là thủ hạ của bổn tọa, bổn tọa sẽ nói cho ngươi…”
Bùm. Bùm.
Tim Tô Vi Nguyệt đập nhanh dữ dội, nàng nhào tới ôm Tiểu Bạch lông trắng xõa tung, xoay tròn:
“Tiểu Bạch lão đại!!!”
“Phóng… Buông bổn tọa ra ngay!”
Bên cạnh, Phương Đông Mặc nhìn một người một thú, trong lòng bừng tỉnh: “Hóa ra còn có thể như vậy?”
Hắn học được rồi.
A Chiêu chớp mắt, quay sang hỏi mẹ: “A tỷ từ đầu đã muốn hỏi Tiểu Bạch vấn đề, đúng không?”
Lý Kinh Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi thấy sao?”
A Chiêu nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi chắc nịch: “Ta thấy a tỷ hẳn là muốn hỏi Tiểu Bạch vấn đề.”
Lượt xem: 16
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 37329