Chương 87: Diệp Phong dạy học

 

Người dịch: Ni

Lý Kinh Tuyết gật đầu:

“Không tồi, a tỷ của con nói nhiều như vậy, mục đích chính là muốn hỏi tiểu bạch về vấn đề Ngũ linh căn của nàng.”

“A tỷ vì sao không trực tiếp hỏi tiểu bạch? Còn phải ngô… quanh co lòng vòng?”

A Chiêu nhớ tới thành ngữ mẹ đã dạy, nhưng không chắc lắm, liền hỏi: “Là quanh co lòng vòng đúng không?”

 

“Đúng vậy, chính là quanh co lòng vòng.”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu tiểu cô nương, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

“Đại khái là a tỷ của con làm việc cẩn thận, sợ tiểu bạch cự tuyệt không chịu trả lời, cho nên muốn kết giao tốt trước, như vậy tiểu bạch sẽ không từ chối nàng.”

 

A Chiêu khó hiểu: “Vì sao tiểu bạch lại cự tuyệt không trả lời a tỷ?”

 

 

“Bởi vì a tỷ ngươi cùng tiểu bạch không thân, tiểu bạch cự tuyệt cũng là bình thường. Cho nên a tỷ mới chọn cách đi vòng vo.”

Diệp Phong mở miệng giải thích.

 

A Chiêu nhìn hắn, Diệp Phong mỉm cười đáp lại, rồi nghe nàng hỏi:

“A cha, cái gì gọi là vòng vo?”

 

Diệp Phong: …

 

Hắn nhìn đôi mắt to đen láy kia, sững lại một thoáng, rồi giải thích: “Vòng vo với quanh co lòng vòng ý tứ không khác nhau lắm.”

 

 

A Chiêu “nga” một tiếng, tỏ vẻ mình đã hiểu.

 

Tô Vi Nguyệt lấy giấy bút, ghi lại công pháp hỗn độn mà tiểu bạch truyền dạy.

Theo lý, tu chân giới thường khắc công pháp vào ngọc bài để tiện mang theo, chỉ cần dùng thần thức soi vào là thấy nội dung.

Nhưng cả nhà A Chiêu tu vi đều không cao, không thể khắc chữ lên ngọc bài, cho nên Tô Vi Nguyệt chỉ có thể chép bằng giấy mực.

 

Tiểu bạch chỉ nói cho nàng ba tầng đầu tiên của công pháp, bảo chờ luyện xong mới nói tiếp.

 

Tô Vi Nguyệt nhìn những dòng chữ mực còn chưa khô, trong mắt không nén được kích động:

“Hảo.”

 

Hỗn Độn Công Pháp – chỉ có người Ngũ linh căn mới tu luyện được. Lời văn giản dị dễ hiểu, nhưng hàm chứa huyền diệu ý cảnh.

Đây là một bộ công pháp vô cùng quý hiếm.

 

Nàng vừa cầm trong tay đã không kìm nổi muốn bắt đầu tu luyện.

 

Trước khi rời đi, tiểu bạch còn nói: “Có chỗ nào không hiểu, có thể đến hỏi bổn tọa.”

 

 

Tô Vi Nguyệt đáp ngay: “Tốt, Tiểu Bạch lão đại.”

 

 

Phương Đông Mặc bên cạnh hơi hâm mộ, sớm biết vậy hắn cũng nhận tiểu bạch làm lão đại thì tốt rồi.

 

Ăn cơm trưa xong, A Chiêu đi dạo tiêu thực một lát, rồi về phòng ngủ trưa.

Mẹ nói, trẻ con phải ngủ nhiều, ăn nhiều thì mới lớn nhanh.

Cho nên, mỗi ngày nàng đều ngủ trưa.

 

Những ngày sau đó, cuộc sống cả nhà A Chiêu trở nên bình thản.

Mỗi ngày nàng học chữ, học luyện đan, nghe mẹ giảng về tu chân giới, thật phong phú.

 

Diệp Phong phát hiện ai trong nhà cũng dạy cho nữ nhi một bản lĩnh, chỉ có mình không có việc gì làm.

Hắn bèn thương lượng với Lý Kinh Tuyết, xin được phụ trách lớp học chữ buổi tối cho A Chiêu.

Bằng không, hắn sẽ càng giống kẻ vô dụng.

 

Lý Kinh Tuyết thử hỏi hắn vài điều về sách vở. Nàng phát hiện tuy hắn không có ký ức, nhưng tri thức lại rất phong phú, đủ để dạy chữ cho A Chiêu.

Vì thế, nàng yên tâm giao việc dạy chữ buổi tối cho hắn.

 

Ba ngày sau, Lý Kinh Tuyết thấy tu sĩ trong Tầm Tiên trấn dần thưa thớt, liền cùng Diệp Phong bàn bạc, quyết định rời đi sang trấn khác sinh sống.

Hiện tại rời trấn cũng không coi là hành vi lén lút nữa.

 

Thế là vào một ngày trời nắng ấm, A Chiêu ngồi trên xe bò a huynh mua về, cùng cha mẹ lên đường đi Nam hải, tìm kiếm địa tâm viêm hỏa.

 

Bọn họ không vội vàng, cứ chậm rãi đi. Trên đường, A Chiêu vừa học phân biệt dược liệu, học chữ, học luyện đan, vừa nghe mẹ giảng giải chuyện tu chân giới.

 

Rất nhanh, Lý Kinh Tuyết cùng Diệp Phong phát hiện hai huynh tỷ bọn họ bí mật dạy tiểu muội nhiều điều vượt ngoài học chữ.

 

Ví dụ tập kiếm đối luyện:

 

Nhi tử nghiêm túc hỏi: “Hôm qua dạy muội chiêu thức, muội còn nhớ không?”

 

 

Tiểu cô nương mềm mại lớn tiếng đáp:

“Nhớ rõ! Gặp người lợi hại hơn thì đừng nghĩ nhiều, quay đầu chạy ngay. Chạy không thoát thì chọc mù mắt hắn, đá vào chỗ yếu hại. Nếu không chọc được mắt thì rải độc phấn. Nếu thuận lợi làm đối phương ngã thì trùm bao tải đánh hắn.”

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

Ví dụ pháp quyết dạy học:

 

Nữ nhi lớn hỏi “Còn nhớ hôm qua tỷ dạy muội, ra ngoài phải cẩn thận thế nào không?”

 

 

Tiểu cô nương vỗ ngực:

“Ân! Trước tiên biến dung bằng thuật che mặt, thay đổi y phục thường ngày. Đi đường nếu có ẩn thân thuật thì dùng ẩn thân thuật. Gặp kẻ chán ghét thì dùng cấm ngôn thuật khiến hắn câm miệng, rồi dùng Ngũ Lôi Quyết đánh xuống đỉnh đầu. Địch nhân cường đại thì địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, tuyệt đối không chính diện giao thủ.”

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

Diệp Phong thấy nàng u sầu, liền hỏi: “Lý đạo hữu, ngươi làm sao vậy?”

 

 

Lý Kinh Tuyết đem lo lắng của mình nói ra: “Ta không phải chê hai đứa nhỏ dạy sai, chỉ là A Chiêu còn nhỏ, học nhiều mấy thứ này như vậy có khi không tốt.”

 

 

Diệp Phong trầm mặc: …

 

Hắn vốn tưởng nàng phản đối chuyện con gái nhỏ học quá nhiều, không ngờ nàng chỉ lo ảnh hưởng đến việc trưởng thành của con bé.

 

Nghĩ ngợi một lát, hắn nói:

“Nếu không thì… khi ta dạy chữ cho A Chiêu, để cả hai tỷ đệ bọn họ cùng đến học? Ta tiện thể dạy bọn họ làm người xử thế.”

 

Lý Kinh Tuyết nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi còn nhớ dạy thế nào sao?”

 

 

Người này dạy chữ thì nàng yên tâm, nhưng dạy nhân cách xử thế thì… hơi khó tin.

 

Diệp Phong nghiêm túc: “Ta thử xem?”

 

 

Thấy hắn thành khẩn, Lý Kinh Tuyết do dự một chút: “Vậy ngươi thử đi.”

 

 

Sau đó, nàng liền thấy Diệp Phong mang cả ba đứa nhỏ đi học.

Hắn chậm rãi giảng: “Vạn sự nên lấy hòa khí làm quý. Gặp việc gì trước hết hãy nói đạo lý, không cần tùy tiện động thủ, lấy đức phục người.”

 

Hắn nói thao thao bất tuyệt.

Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt suýt ngáp, nhưng nhìn tiểu muội đang chăm chú nghe giảng, hai người đành lấy tay che miệng, cố gắng nhịn ngáp không để lộ ra.

 

A Chiêu ngồi giữa hai người, Tô Vi Nguyệt che miệng nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt hữu khí vô lực của Phương Đông Mặc.

Nàng: … Làm sao bây giờ, đột nhiên rất muốn cười.

Khóe miệng Phương Đông Mặc không ngừng run rẩy, hắn cũng muốn cười. Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ Tô Vi Nguyệt nghe giảng mà gà gật buồn ngủ, hắn liền muốn bật cười.

Bất quá, hắn dùng hết ý chí mạnh mẽ để nhịn xuống, không cho chính mình phát ra tiếng cười, miễn làm ảnh hưởng đến việc học của muội muội.

Tô Vi Nguyệt lặng lẽ dời ánh mắt đi, nàng sợ nếu còn nhìn tiếp, chính mình thật sự sẽ cười thành tiếng. Như vậy không ổn, sẽ làm hỏng hình tượng của nàng trong lòng muội muội, cho nên chỉ có thể gắng gượng nhịn lại.

Nửa canh giờ trôi qua, Diệp Phong đem toàn bộ nội dung chuẩn bị kỹ lưỡng giảng xong. Hắn nhìn ba đứa con trước mặt, trừ tiểu nha đầu ngồi giữa tinh thần sáng láng, hai đứa còn lại đều uể oải, dáng vẻ buồn ngủ sắp gục.

Diệp Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trăng sáng treo cao, đêm đã khuya. Trách nào hai đứa nhỏ này muốn ngủ.

Hắn hỏi: “Vừa rồi các ngươi đã hiểu hết nội dung chưa? Có chỗ nào không rõ ràng không?”

Phương Đông Mặc cùng Tô Vi Nguyệt vốn không chung huyết thống, dị phụ dị mẫu, lúc này lại ăn ý hiếm thấy. Cả hai gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Không có.”

Diệp Phong gật nhẹ: “Vậy thì tốt, trở về… nghỉ ngơi đi.”

“A cha, ta có chỗ không hiểu.” Diệp Phong còn chưa nói xong, giọng nói mềm mại đã vang lên.

Ánh mắt ba người đồng loạt rơi xuống tiểu cô nương.

A Chiêu hỏi: “A cha, ngươi vừa nói dĩ hòa vi quý, nhưng vạn nhất đối phương không cùng chúng ta giảng đạo lý thì sao? Nếu hắn khăng khăng muốn động thủ, chúng ta nên làm thế nào? Có phải quay đầu bỏ chạy không?”

A huynh từng nói, gặp địch có thể dùng chiêu tổn hại hoặc chạy trốn.
A cha lại nói phải dĩ hòa vi quý, không được tùy tiện động thủ. Như vậy thì chỉ còn một lựa chọn – chạy trốn.

Diệp Phong lắc đầu: “Không, nếu đối phương không nói đạo lý, còn muốn động thủ, chúng ta không cần nhượng bộ, trực tiếp phản kích là được.”

A Chiêu: “A?”

Vốn đang ngáp ngắn ngáp dài, Tô Vi Nguyệt và Phương Đông Mặc lập tức tỉnh táo. Nhắc đến đánh nhau, hai người bọn họ liền hăng hái hẳn lên.

“Nếu đánh không lại thì sao?” A Chiêu lại hỏi.

Diệp Phong một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước người, nghe nàng hỏi liền không hề do dự mà đáp: “Cho nên, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, trở thành một người lợi hại, như vậy sẽ không có ai có thể đánh thắng ngươi.”

Bên cạnh, Lý Kinh Tuyết: ???

A Chiêu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “À, thì ra là thế.”

Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ: “Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện.”

Lúc này, Phương Đông Mặc mở miệng: “A cha, nếu đánh không lại, trốn cũng không thoát, có thể dùng chiêu tổn hại không? Thí dụ như rải độc phấn, đá vào chỗ hiểm, chọc mù mắt đối phương.”

Biểu tình Diệp Phong cứng đờ, vốn định nói “không được”. Nhưng ánh mắt A Chiêu long lanh sáng rực đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn nghĩ: Nếu nói không được, lỡ sau này A Chiêu ra ngoài bị người ta khi dễ thì sao?

Diệp Phong nghiêm túc nói: “Đương nhiên có thể dùng.”

Phương Đông Mặc đắc ý liếc nhìn đối thủ Tô Vi Nguyệt – ngươi thấy chưa, biện pháp của ta được a cha tán thành.

Tô Vi Nguyệt lại hỏi: “A cha, nếu chúng ta không có lực lượng, nhưng lại muốn đổi lấy linh thạch hoặc vật phẩm, thì có nên cẩn thận hơn một chút không? Thí dụ ngụy trang khuôn mặt, che giấu hành tung, không để kẻ có tâm theo dõi?”

“… Cũng được,” Diệp Phong đáp.

Đôi mắt A Chiêu sáng bừng: “Những cách này a tỷ a huynh đều đã dạy ta, ta đều biết hết rồi.”

Diệp Phong: …

Hắn chỉ nói: “Biết là được, nhưng đồng thời tu luyện cũng đừng quên luyện ba tờ chữ lớn cho ta.”

A Chiêu ngọt ngào đáp: “Được ~”

Diệp Phong lại nhớ ra điều gì, liền nhìn về phía Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt: “Ngày mai, trước khi đi học, hai đứa giao cho ta một thiên ‘dĩ hòa vi quý’ tâm đắc, dài một ngàn chữ.”

Hai người: ???

“A cha, con cũng muốn viết tâm đắc.”Tiểu A Chiêu ba tuổi thích thể hiện, lập tức hăng hái xung phong.

Diệp Phong thẳng thừng cự tuyệt: “Con không cần viết, chỉ cần chăm chỉ viết chữ to của con là được.”

Tiểu nữ nhi viết chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, sao có thể viết tâm đắc chứ?

Sau khi giảng xong, Diệp Phong bảo ba đứa nhỏ đi nghỉ. Bọn họ đang trên đường đến Nam Châu, trong một thị trấn nhỏ tìm khách điếm, ở hậu viện tạm nghỉ lại.

A Chiêu bước chân ngắn nhỏ tung tăng vui vẻ rời đi, phía sau là hai a tỷ a huynh uể oải.

Lý Kinh Tuyết đợi ba đứa đi khuất, mặt không biểu tình nhìn Diệp Phong. Người kia gượng gạo giải thích:
“Ta là vì A Chiêu mà nói vậy, ta không thể bảo rằng những cách kia không thể dùng. Biết đâu sau này, nàng thật sự có thể sẽ dùng đến.”

 

 

 

Chương 88: Xấu đến mỗi người mỗi vẻ

 

Lý Kinh Tuyết: ……

Nàng tưởng tượng một chút cảnh nhà mình tiểu nữ nhi mềm mại gặp phải cường địch, không thể phản kích, bị đánh, thậm chí bị giết…… Nghĩ đến đây, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể thở dài:

“Cũng đúng, tu chân giới nguy hiểm trùng trùng, biết thêm vài kỹ xảo cũng coi như thêm một phần hy vọng sống sót.”

Diệp Phong thầm thở phào một hơi: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Vì thế, chuyện A Chiêu học quá nhiều những chiêu thức kỳ quái tổn hại, cả cha lẫn mẹ đều ăn ý không hề nhắc đến nữa.

Ngày kế, đến buổi chiều lớp học chữ, A Chiêu đầy tự tin giao ra ba tờ chữ lớn viết mẫu.

Diệp Phong nhìn nhìn, khen ngợi: “Không tồi, so với hôm qua đã có tiến bộ, chỉ là lúc cầm bút lực đạo phải nhẹ bớt một chút.”

Hắn cảm giác như bút mực của nàng sắp chọc thủng giấy luôn.

A Chiêu chớp mắt vô tội: “Cha chẳng phải nói viết chữ phải có chút lực đạo sao?”

Cho nên nàng đã cố ý dùng sức, kết quả không cẩn thận chọc thủng năm sáu tờ giấy mới viết xong được ba tờ mẫu chữ này.

“……” Diệp Phong im lặng: “Đợi lát nữa ta sẽ cầm tay dạy con viết một lần.”

A Chiêu: “Vâng ~”

Ánh mắt Diệp Phong dừng trên người Tô Vi Nguyệt và Phương Đông Mặc: “Còn hai đứa, công khóa đâu?”

Hai đứa mặt mày ủ rũ đưa tờ tâm đắc mình viết ra.

Diệp Phong an ủi: “Không cần lo lắng, viết kém cũng không sa……o”

Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, so với chữ lớn của tiểu A Chiêu còn không bằng. Lời nói lập tức nghẹn lại.

Hắn lật qua lật lại, phát hiện hai đứa con này, một đứa viết chữ như gà bới, một đứa viết như con giun bò, xấu đến mỗi người mỗi vẻ.

Diệp Phong hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói với ba đứa: “Hôm nay chúng ta học viết chữ.”

Chữ là bộ mặt con người, thế nào cũng phải luyện cho tốt trước đã!

Tô Vi Nguyệt yếu ớt hỏi: “A cha, con cảm thấy chỉ cần biết đọc biết viết là đủ, không cần cố ý luyện nhiều chứ?”

Bản thân nàng phải cắn răng đến đau tay mới viết xong thiên tâm đắc kia, giờ lại bảo luyện chữ thì thà dành thời gian tu luyện hay luyện khí, vẽ bùa còn hơn.

Diệp Phong nhìn nàng, hận sắt không thành thép: “Con là luyện khí sư kiêm phù tu, chữ mà không luyện tốt, sau này vẽ bùa cũng sẽ không ra hồn!”

Nói rồi, hắn đưa tờ tâm đắc chữ xấu như gà bới lại trước mặt nàng, giọng đau xót: “Con tự nói đi, với nét chữ này, con có dám viết ra trước mặt người khác không?”

Tô Vi Nguyệt im lặng: “Con dám.”

“Cái gì?” Diệp Phong trừng lớn mắt không tin nổi.

Tô Vi Nguyệt lí nhí: “Chỉ là chữ xấu một chút thôi, nhưng con không ăn cắp cũng chẳng cướp giật, vì sao lại không dám viết trước mặt người khác?”

Diệp Phong: … Hình như cũng có chút đạo lý.

Chữ xấu một ít thì đã sao, đâu phải làm chuyện trái với lương tâm?

“Làm người thẳng thắn đương nhiên là tốt, nhưng chữ vẫn phải luyện cho tử tế.”
Thấy Tô Vi Nguyệt không nghe lọt tai, Diệp Phong chỉ đành thở dài, quay sang A Chiêu: “A Chiêu, sau này giúp cha trông chừng a tỷ luyện chữ nhé?”

A Chiêu nghe vậy có chút do dự: “Nhưng a tỷ hình như không muốn luyện chữ.”

Diệp Phong đưa tờ tâm đắc của Tô Vi Nguyệt cho A Chiêu xem: “Con thấy a tỷ thật sự không cần luyện sao?”

A Chiêu vừa nhìn, liền chân thành nói với a tỷ: “A tỷ, chúng ta sau này phải luyện chữ cho tốt, chữ này còn xấu hơn cả Tiểu Bạch lấy móng vuốt dính mực viết bừa.”

Tiểu Bạch lập tức phản bác: “Bổn tọa là nghiêm túc viết.”

Nó liếc chữ của Tô Vi Nguyệt rồi bình luận: “Bất quá, chữ này quả thật cần luyện, nên hảo hảo luyện đi.”

Câu sau là nói thẳng với Tô Vi Nguyệt.

Tô Vi Nguyệt: “…… Vâng.”

Phương Đông Mặc thấy vậy thì vui sướng khi người gặp họa. Nhưng chưa kịp cười thì Diệp Phong đã trừng mắt nhìn hắn, giọng nghiêm khắc: “Ngươi vui vẻ lắm sao?”

Không thể phủ nhận, gương mặt nghiêm nghị của Diệp Phong quả thật hơi đáng sợ.

Phương Đông Mặc nhỏ giọng: “Không có……”

“Chữ của ngươi còn xấu hơn cả của muội muội ngươi, từng chữ giống hệt con sâu, ngươi cũng phải nghiêm túc luyện.”

Phương Đông Mặc không phục: “Con là kiếm tu, đâu cần như phù tu cả ngày vẽ bùa viết chữ, chữ xấu cũng bình thường thôi.”

Diệp Phong đã có kinh nghiệm từ Tô Vi Nguyệt, hắn lập tức quay sang A Chiêu: “A Chiêu, con có muốn một a huynh viết chữ xấu xí như thế không?”

A Chiêu dứt khoát đáp: “Không muốn.”

Phương Đông Mặc: ……

Tiểu cô nương chớp đôi mắt đen láy nhìn a huynh: “A huynh, ngươi phải luyện chữ cho tốt, bằng không……”

Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc nói: “Bằng không chữ của a tỷ sẽ đẹp hơn ngươi nhiều, đến lúc đó người ta sẽ nói ngươi là em trai của a tỷ đấy.”

Phương Đông Mặc lập tức siết chặt nắm tay: “Con sẽ luyện chữ thật tốt!”

Diệp Phong mừng rỡ: vẫn là tiểu nữ nhi có biện pháp đối phó hai đứa không chịu nghe lời này.

A Chiêu hướng cha nở nụ cười sáng lạn.

Vì vậy, những ngày sau đó, mỗi buổi tối, ba đứa nhỏ đều phải luyện chữ.

Nửa tháng sau, A Chiêu ngồi trên xe bò cùng Tô Vi Nguyệt học tập pháp quyết. Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng chim hót trong trẻo vang lên, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến…

 

Nàng chỉ nhìn thấy một mảnh bầu trời xanh thẳm, lác đác vài đám mây trắng chậm rãi trôi, hoàn toàn không có bóng dáng chim chóc nào.

Ngồi cạnh nàng, Tô Vi Nguyệt nhận ra khác thường, thuận theo ánh mắt nàng nhìn qua nhưng cũng chẳng thấy gì: “Muội muội?”

A Chiêu có chút nghi hoặc: “Hình như có chim kêu.”

“Ân?” Tô Vi Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn về phía khu rừng rậm cách đó không xa: “Hẳn là từ trong rừng truyền đến.”

“Không phải.” Tiểu Bạch nằm bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Là linh hạc.”

“Linh hạc?” A Chiêu chớp mắt, khó hiểu. Trong lúc đó, khóe mắt nàng bỗng lóe lên ánh sáng xanh lơ nơi chân trời xa xa, theo bản năng quay đầu nhìn kỹ.

Chỉ thấy một con đại điểu xanh thẫm xuyên qua mây trắng bay thẳng về phía nàng. A Chiêu nhịn không được kêu khẽ:
“Con chim to quá!”

“Đó chính là linh hạc, do linh lực biến thành tiên hạc.” Tiểu Bạch giải thích.

Lý Kinh Tuyết trông thấy con tiên hạc xanh thẫm ngưng tụ từ linh khí, dáng vẻ cao ngạo mà ưu nhã, liền hơi sửng sốt: đây chẳng phải linh hạc truyền tin của Minh sư huynh sao?

Tiên hạc từ xa bay lại, lượn quanh xe bò mấy vòng. Lý Kinh Tuyết hơi do dự, Minh sư huynh làm sao biết nàng ở đây? Nàng hiện tại đến một tia linh lực cũng không có, linh hạc truyền tin vốn phải dựa vào khí tức đối phương mới tìm được người kia.

Ngay khi nàng còn suy nghĩ, con linh hạc lớn hơn cả A Chiêu đã đáp xuống trước mặt nàng. Nó ngẩng đầu kêu một tiếng trong trẻo, cổ thon dài cúi xuống, chậm rãi đưa đầu về phía A Chiêu.

A Chiêu hơi do dự, Tiểu Bạch liền nhắc: “Ngươi dùng tay chạm nhẹ vào đầu nó là được.”

A Chiêu làm theo, bàn tay nhỏ khẽ điểm lên đầu tiên hạc.

Ngay sau khi chạm vào, tiên hạc cất tiếng kêu trầm thấp, rồi một giọng nam trong trẻo, từ tốn vang lên: “A Chiêu tiểu hữu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn mạnh khỏe chứ?”

Lý Kinh Tuyết kinh ngạc nhìn nữ nhi, từ bao giờ A Chiêu lại có thể liên hệ cùng Minh sư huynh bằng truyền âm thạch?

Thanh âm kia tiếp tục:
“Thư ngươi gửi ta đã nhận được. Tuy không biết ngươi từ đâu biết được tin tức kia, nhưng việc này ta đã thưa rõ với các trưởng bối trong sư môn. Chúng ta sẽ lưu tâm đến thượng cổ bí cảnh xuất hiện ở Nam Hải hải vực, đề phòng nó thực sự có dính líu đến âm mưu của Ma tộc.

Mong A Chiêu tiểu hữu đừng quá lo lắng. Ta trước tiên báo cho ngươi một tiếng, để ngươi yên tâm. Về sau nếu thật sự có biến cố lớn, ta nhất định sẽ báo lại.”

Nói dứt lời, tiên hạc xanh thẫm tan biến thành từng đốm sáng rồi tiêu tán giữa không trung.

A Chiêu nghe xong, lòng thoáng yên tâm, nhìn sang Tiểu Bạch: “Minh tiền bối nói hắn đã biết rồi.”

Tiểu Bạch bĩu môi: “Ta cũng nghe thấy.”

Một người một thú vừa dứt lời, liền nhận thấy ánh mắt kinh ngạc từ Lý Kinh Tuyết cùng mọi người.

Lý Kinh Tuyết mở miệng hỏi: “A Chiêu, con vì sao lại có thể liên hệ với Minh… vị Minh tiền bối kia?”

A Chiêu nhìn Tiểu Bạch, con thú nhỏ gãi tai rồi nói: “Nói cho bọn họ cũng không sao.”

Vậy nên A Chiêu đem toàn bộ chuyện nàng dùng truyền âm truyền tin cho Minh tiền bối kể lại cho a cha, a nương, a huynh, a tỷ.

“Ma tộc?”  Lý Kinh Tuyết chau mày, quay sang hỏi Tiểu Bạch: “Chuyện này thật sao?”

Nếu thượng cổ bí cảnh ở Nam Hải thật sự liên quan đến Ma tộc, thì đó chính là đại sự, e rằng sẽ gây ra thương vong khôn lường.

Tiểu Bạch đáp: “Chỉ là suy đoán thôi. Ta mới bảo A Chiêu báo cho hắn, để hắn chuẩn bị trước, lo xa tránh họa. Nếu không, lỡ như phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì nguy hiểm.”

Nó vốn đã chẳng có chút hảo cảm nào với Ma tộc, tuyệt không thể để cho bọn chúng thành công.

Lý Kinh Tuyết gật đầu: “Nếu Minh tiền bối đã biết, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Vị Minh sư huynh kia thoạt nhìn tuy có phần tùy ý, nhưng làm việc rất trầm ổn, vô cùng đáng tin cậy.

Phương Đông Mặc lại hơi lo lắng hỏi: “Nếu bên Nam Hải thật sự có Ma tộc, vậy chúng ta còn nên đi không?”

Từ trước tới nay, hễ cảm nhận được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của hắn luôn là quay đầu bỏ chạy, đây cũng chính là bí quyết giúp hắn sống sót đến giờ.

Tô Vi Nguyệt thì nghĩ khác, trong mắt lóe sáng hứng thú, giọng nói còn mang theo mấy phần hưng phấn: “Ma tộc? Vậy chẳng phải Nam Hải sẽ loạn thành một nồi cháo? Chúng ta nhân cơ hội đục nước béo cò, nói không chừng còn có thu hoạch lớn.”

Lý Kinh Tuyết nhìn đôi huynh muội tính tình trái ngược, bất đắc dĩ thở dài: “Trước tiên đừng vội đi Nam Hải. Chúng ta tìm một thành trì gần đây để ở tạm, hỏi thăm tin tức bên kia rồi tính.”

Nàng nghĩ ngợi, rồi nói: “Nơi gần nhất chính là Nam Lương thành.”

Nam Lương thành, tọa lạc tại biên giới giữa Trung Châu và Nam Châu, là nơi người thường và tu sĩ cùng sinh sống.

Nam Châu được thiên địa ưu đãi, sản vật phong phú, dược liệu vô số. Mà Nam Lương thành lại là cửa ngõ trên đường tu sĩ từ Trung Châu xuống Nam Châu, bởi thế tường thành cực kỳ hùng vĩ, kiên cố.

Lại thêm gần đây có tin đồn Nam Hải xuất hiện thượng cổ bí cảnh, vô số tu sĩ đổ về nơi đó, một bộ phận dừng chân tại Nam Lương thành nghỉ ngơi, khiến thành này càng thêm náo nhiệt.

Vì vậy, hàng ngũ chờ vào thành dài dằng dặc.

A Chiêu cùng gia đình ngồi xe bò xếp hàng cuối đội. Phía trước có người nghe tiếng động quay lại, nhìn thấy Lý Kinh Tuyết cùng Diệp Phong khí chất bất phàm, lại thấy A Chiêu nhỏ bé đã có tu vi Trúc Cơ, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng đối phương cũng nhanh chóng thu liễm, tiếp tục xếp hàng.

Hàng người quá dài, kiểm tra lại chậm chạp, khiến A Chiêu chờ đến mức ngáp dài.

Đột nhiên, đám đông vang lên một trận xôn xao, có người ngẩng đầu hô:
“Là Kiếm Tông!”

A Chiêu cũng ngẩng đầu, chỉ thấy nơi xa trên bầu trời có một đội người cưỡi kiếm mà đến. Thân hình bọn họ thẳng tắp như tùng, y phục tung bay trong gió, tiêu sái đến khó tả.

 

 

Lượt xem: 16

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 37330

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!