Chương 89: Nam Trọng Thành

Người dịch: Ni

Ở cửa thành, hàng ngũ dài dằng dặc, không ai dám ngẩng đầu nhìn lên đám đệ tử Kiếm Tông đang ngự kiếm trên không trung. Người phía trên cũng không để ý tới ánh mắt phía dưới, một hàng người trực tiếp ngự kiếm tiến thẳng vào Nam Trọng Thành.

Lý Kinh Tuyết nhìn theo bóng dáng các đệ tử Kiếm Tông đi xa, gương mặt thoáng trầm xuống.

Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho đội ngũ xếp hàng vốn căng thẳng nặng nề lập tức trở nên xôn xao.

Có người cảm thán: “Đó chính là đệ tử Kiếm Tông sao? Khí phách thật!”

Có người nghi hoặc: “Bọn họ không phải xếp hàng vào thành sao?”

Cũng có kẻ chua lòm: “Ngươi ngốc sao? Đó là tông môn mạnh nhất ở Hỗn Độn đại lục. Ai dám bắt bọn họ xếp hàng? Muốn chết à?”

Có người thì hâm mộ: “Thật tốt…”

Lại có người tò mò: “Người đi đầu thoạt nhìn không đơn giản, hắn là ai?”

“Ngươi không biết? Đó là đại đệ tử Kiếm Tông, tông môn đại sư huynh —— Lục Diêu Phong.”

“Hắn chính là Nguyên Anh đệ nhất nhân Lục Diêu Phong?!”

“Không hổ là đại sư huynh Kiếm Tông, khí độ kia không phải người thường có được.”

“Nghe nói trước đây không lâu, một mình hắn dùng một kiếm vượt cấp giết chết một đầu Hóa Thần kỳ yêu thú làm ác trên biển Đông Hải.”

“Ta cũng nghe nói, người này tính tình lạnh nhạt, lại bởi vì là băng linh căn nên người khác không dám tới gần trong vòng ba thước, sợ bị băng cương.”

A Chiêu nghe mọi người thảo luận, chớp mắt nhớ lại thiếu niên mặc hắc bạch văn võ bào, gương mặt lạnh nhạt vừa rồi.
Nguyên Anh đệ nhất nhân? Nghe qua thật lợi hại.

Một canh giờ sau, cả nhà A Chiêu cuối cùng cũng vào được trong thành.

Nhờ bán được không ít đan dược, các nàng thuê được một tiểu viện không tệ để tạm ở.

Sau khi thu xếp xong, A Chiêu trốn trong phòng đếm linh thạch của mình. Nhìn số linh thạch chỉ còn chưa tới một nửa, nàng buồn bực thở dài. Kiếm được bao nhiêu thì tiêu hết bấy nhiêu, nuôi gia đình thật không dễ dàng.

Tiểu Bạch hỏi: “Làm sao vậy?”

A Chiêu nhìn nó, nói: “Dưỡng gia thật khó.”

Tiểu Bạch: “…”

Nó nhớ tới suốt dọc đường, gần như tất cả linh thạch chi tiêu đều là do A Chiêu bán đan dược kiếm được. Nó thoáng chột dạ, nhưng lại nghĩ, nó là thần thú khế ước của nàng, chủ nhân nuôi thần thú vốn dĩ là chuyện bình thường, sao lại phải thấy chột dạ chứ?

Tiểu Bạch liền nói: “Ngươi để mẹ a cha ngươi cũng ra ngoài kiếm tiền đi.”

Không nhắc thì thôi, nhắc tới cái này, tiểu cô nương lại thở dài: “Mẹ thân thể suy yếu, a cha lúc nào cũng có khả năng nổi điên, làm sao ra ngoài kiếm tiền được, chỉ có thể dựa vào ta.”

Tiểu Bạch im lặng. Nam Trọng Thành tuy là nơi phàm nhân và tu sĩ cùng ở, nhưng vạn nhất mẹ nàng ra ngoài không cẩn thận đụng chuyện, chỉ cần một tu sĩ ra tay cũng đủ lấy mạng.

A Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mẹ cùng mọi người đang đứng trong sân nói chuyện, nàng nắm chặt tay, kiên định nói với Tiểu Bạch:
“Nếu ta đã có thể đưa mẹ và các ngươi về bên cạnh, ta nhất định sẽ để các ngươi có chỗ ở, có cơm ăn. Ngươi không cần lo.”

Tiểu Bạch: “… Ta không có lo lắng.”
Với tay nghề luyện đan của nàng, không đói chết được.

Lúc này, bốn người Lý Kinh Tuyết đang bàn bạc chuyện ra ngoài kiếm tiền. Khi trả tiền thuê viện, bà mới sực nhớ linh thạch suốt thời gian qua đều do tiểu nữ nhi kiếm được.

Để một đứa nhỏ nuôi cả nhà, thật sự quá không ổn.

Diệp Phong nói: “Ta chờ lát nữa sẽ ra ngoài xem có chỗ nào tuyển người không.”

Phương Đông Mặc lại nói: “Ta còn khối hàn phách ngọc nhặt được trước đây, bán đi chắc chắn được giá cao, như vậy muội muội sẽ không quá vất vả.”

Lý Kinh Tuyết nhíu mày: “Khối hàn phách ngọc đó quá nổi bật, lỡ gây chú ý sẽ rước họa sát thân.”

Phương Đông Mặc không cho là đúng: Trong thành chắc chắn có chợ đen, ta có thể bán ở đó.”

Tô Vi Nguyệt liền nói: “Chợ đen không ổn.”

Phương Đông Mặc nhìn nàng: “Có gì không ổn? Trước kia chẳng phải ngươi với ta đều là khách quen chợ đen sao?”

Thực ra, Tô Vi Nguyệt và Phương Đông Mặc quen biết cũng nhờ chợ đen.
Lần đầu tiên nàng bán bùa chú và pháp bảo tự chế, hắn lại lần đầu tới mua để phòng thân. Vì lo bị mặc cả, nàng còn cố tình hét giá cao. Ai ngờ Phương Đông Mặc vốn hiểu rõ giá cả thị trường, mừng thầm vì gặp được người bán ngây ngô, lập tức bao hết.

Tô Vi Nguyệt lúc đầu kinh ngạc, sau đó mừng rỡ, dọn sạch cả đống đồ cho hắn. Hai người đều vui vẻ, coi như “người chiếm tiện nghi, ta cũng chiếm tiện nghi”, mà rời đi trong tâm tình tốt.

Tô Vi Nguyệt bây giờ lại giải thích: “Trước kia chúng ta một mình, không sao, nhưng bây giờ thì…”

Nàng không nói hết, nhưng Phương Đông Mặc cũng hiểu.
Hiện tại, cả nhà dìu già dắt trẻ, cha mẹ thì một người mất linh lực, một người căn cơ bị phế, ngay cả nội đan cũng không còn, chỉ như phàm nhân bình thường. Nếu ở chợ đen bị kẻ có ý đồ theo dõi, hậu quả có thể là diệt môn.

Lý Kinh Tuyết thở dài: “Là chúng ta liên lụy các con…” Một lần nữa, bà cảm thấy mình thật vô dụng.

Tô Vi Nguyệt vội nói: “Mẹ không có liên lụy chúng con.”

Phương Đông Mặc cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy. Trước kia chúng ta đối với sự tình trong Tu chân giới hiểu biết rất ít. Dọc đường tới đây, mẹ vẫn luôn kể cho chúng ta những chuyện từng thấy từng nghe, điều này đối với chúng ta mà nói rất có ích.”

Những kiến thức, kinh nghiệm của đại tông môn không phải tán tu có thể so sánh. Đối với hai người không chỗ dựa bấy lâu, đó là tình báo quý giá.

Tô Vi Nguyệt cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lý Kinh Tuyết nói: “Có thể giúp được các con thì tốt rồi.”

Bất quá, nàng vẫn suy nghĩ xem bản thân có thể làm gì để giảm bớt gánh nặng cho mấy đứa nhỏ.

Bên cạnh, Diệp Phong do dự mở miệng: “Ta sức lực lớn, hay là ta đi bên ngoài tìm chút việc làm công?”

Phương Đông Mặc lắc đầu: “Không cần, ta cùng muội muội đi kiếm tiền là được. Mẹ với a cha cứ an tâm ở trong nhà.”

Hiện giờ trong Nam Trọng Thành có đệ tử Kiếm Tông, mà a cha thì nghi ngờ có thù oán với Kiếm Tông, mẹ lại là đệ tử Kiếm Tông che giấu thân phận, thế nào cũng không thích hợp để hai người ra ngoài.

Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, chỉ có thể để ba đứa nhỏ đi kiếm tiền.

Tô Vi Nguyệt suy nghĩ một chút, liền đề nghị: “Khối hàn phách ngọc kia có thể chặt thành vài mảnh nhỏ, ta có thể luyện chế thành pháp bảo thanh tâm ngưng thần đem đi bán. Như vậy vừa không quá gây chú ý, vừa có thể kiếm được tiền. Ta cũng còn vẽ khá nhiều bùa chú, có thể mang ra bán luôn.”

Như vậy tuy khiến khối hàn phách ngọc to mất đi nhiều giá trị, nhưng trước mắt an toàn vẫn quan trọng hơn hết.

Vì thế, Diệp Phong cẩn thận dùng Tiểu Hắc (kiếm) tước ra mấy mảnh nhỏ từ khối hàn phách ngọc.

Tô Vi Nguyệt ôm mấy khối đó vào phòng bắt đầu luyện chế, còn Phương Đông Mặc cùng A Chiêu thì ra ngoài dạo phố, thuận tiện tìm hiểu vị trí chợ tu sĩ, xem giá thị trường.

A Chiêu khoác chiếc ba lô nhỏ, tay dắt huynh trưởng, cùng mẹ cha cáo biệt: “Mẹ, a cha, chúng con ra ngoài nhé, hai người phải ngoan ngoãn nha.”

Rất nhanh, một lớn một nhỏ đi tới khu chợ náo nhiệt.

Tiếng rao hàng không ngớt:

“Đan dược của Thần Nông Cốc, giá rẻ bán ra!”

“Pháp bảo của Ngàn Cơ Môn, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”

“Bí bảo từ cổ bí cảnh ngoài biển Nam Hải!”

“Đan dược đây, đan dược đây!”

“Linh thú ngoan ngoãn hộ chủ, nhanh tới xem!”

A Chiêu vừa đi vừa nắm tay a huynh, mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

Tiểu Bạch trong giỏ cũng tò mò thò đầu nhìn quanh: “Thật náo nhiệt.”

A Chiêu gật đầu lia lịa đồng ý.

Phương Đông Mặc mỉm cười nói: “Đây là thành trì đầu tiên nằm giữa ranh giới Trung Châu và Nam Châu, cho nên tu sĩ lui tới rất nhiều, chợ cũng đặc biệt lớn.”

Hắn dẫn muội muội dạo quanh, thỉnh thoảng dừng lại hỏi giá ở vài quầy hàng. Chẳng mấy chốc, hắn đã nắm được đại khái thị trường.

Khi hai người chuẩn bị trở về, ánh mắt Phương Đông Mặc vô tình lướt qua một quầy hàng. Quầy này không mấy nổi bật, chỉ có tấm vải đen trải ra, trên đó bày mấy chiếc vỏ kiếm đẹp đẽ.

Phương Đông Mặc bước tới xem, chủ quầy mặc áo xám ngẩng đầu, vừa thấy A Chiêu bên hông đeo tiểu mộc kiếm liền trở nên nhiệt tình:
“Hai vị đạo hữu, vỏ kiếm này đều là mới tinh, cho linh kiếm nhị vị thay áo mới thế nào?”

Phương Đông Mặc hỏi: “Có vỏ kiếm dài hai thước không?”

“Dài hai thước?” Chủ quầy thoáng sửng sốt, theo bản năng nhìn sang A Chiêu, rồi mỉm cười: “Là muốn đặt cho vị tiểu đạo hữu này sao? Vỏ dài hai thước không thường gặp, nhưng nếu muốn, ta có thể làm riêng cho các ngươi.”

A Chiêu nghiêng đầu, kéo áo huynh, giọng non nớt nói: “A huynh, ta không cần đâu, nhìn rất đắt.”

Phương Đông Mặc trấn an: “Đây là để cho Tiểu Hắc dùng. Ta nghĩ Nam Trọng Thành nhiều người, sau này muội ra ngoài nên mang theo Tiểu Hắc phòng thân.”

A Chiêu nghĩ ngợi, đúng là Tiểu Hắc vẫn chưa có vỏ kiếm, chỉ quấn tạm bằng da trâu, nên không nói gì thêm.

Phương Đông Mặc hỏi: “Các ngươi dùng tài liệu gì chế vỏ kiếm?”

“Có nhiều lắm, hàn tinh thạch, ngàn năm hàn thiết, thiên ngoại thạch…”

Nghe toàn tên các loại khoáng sản quý giá, mày Phương Đông Mặc giật giật, vội cắt lời: “Lấy loại nào rẻ thôi.”

Chủ quầy: “…”

Hắn nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, đành đổi sang loại khoáng thạch rẻ hơn nhưng vẫn đủ chế tạo vỏ kiếm.

Phương Đông Mặc hỏi giá, rồi cùng chủ quầy mặc cả kịch liệt. A Chiêu nhiều lần muốn xen vào, nhưng thấy huynh nháy mắt ra hiệu, nàng ngoan ngoãn im lặng.

Cuối cùng, Phương Đông Mặc ép giá xuống còn một nửa, lại còn bắt chủ quầy tặng thêm một cây kiếm tuệ cho muội muội.

Chủ quầy cắn răng, nhìn A Chiêu đáng yêu rồi đáp: “Xem nể mặt tiểu đạo hữu này, ta tặng một cái. Tiểu đạo hữu, ngươi thích màu gì?”

A Chiêu lập tức đáp: “Màu xanh lam.”

Lý Kinh Tuyết thường mặc áo xanh, A Chiêu chịu ảnh hưởng cũng thích màu này.

Chủ quầy gật đầu ghi nhớ, A Chiêu trả tiền đặt cọc, hẹn ngày mai tới lấy vỏ kiếm.

Ngay lúc ấy, một giọng lạnh lùng vang lên: “Những vỏ kiếm này bao nhiêu tiền?”

Chủ quầy vừa thấy người tới, lập tức nịnh nọt: “Tiền bối, ngài xem, đây là làm từ hàn tinh thạch, đây là thiên ngoại thạch, đây là…”

Người kia cắt ngang: “Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”

“Chỉ có vậy. Nếu ngài muốn, ta có thể chế tác riêng.”

Người nọ liếc qua, lạnh nhạt nói: “Bao hết.”

Dứt lời, ném xuống một túi linh thạch. Chủ quầy vội vàng đón lấy, còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã vung tay, toàn bộ vỏ kiếm trên tấm vải đen biến mất.

Chủ quầy mở túi nhìn, hai mắt sáng rực: “Đa tạ tiền bối…”

Người nọ đã xoay người rời đi. Chủ quầy nhìn bóng dáng xa dần, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên, ở nơi có đệ tử Kiếm Tông bán vỏ kiếm là lựa chọn chính xác… Phát tài rồi, phát tài rồi.”

Chương 90: Có người tới tìm Diệp Phong?

 

A Chiêu có chút hâm mộ nhìn theo bóng dáng Lục Diêu Phong đi xa, thật có dáng vẻ người có tiền, đến giới cũng chẳng cần giảng, thật tốt quá.

Nàng hạ quyết tâm, về sau nếu có linh thạch, cũng sẽ giống như hắn, đem toàn bộ vỏ kiếm trên quầy hàng mua hết.

 

Phương Đông Mặc nhìn bóng lưng Lục Diêu Phong mà nghĩ thầm: quả nhiên là người có Băng linh căn, lạnh thấu xương.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao chợ tu chân chỉ có một cái, gặp được người của Kiếm Tông cũng là chuyện thường.

 

Trên đường trở về, đi ngang qua một gian tiệm điểm tâm tỏa hương ngọt ngào, bước chân A Chiêu lập tức dừng lại.

Tiểu Bạch hô to: “Điểm tâm! Bổn tọa muốn ăn điểm tâm!”

 

 

Phương Đông Mặc vội đáp: “Được được được, mua.”

 

 

Tiệm điểm tâm này rất lớn, nhiều loại được bày trong tủ gỗ.

Phương Đông Mặc bế muội muội lên, để tiểu cô nương và Tiểu Bạch cùng chọn xem muốn ăn cái gì.

 

Điểm tâm ở Nam Trọng Thành rất tinh xảo, có loại làm thành hoa, có loại tạo hình động vật nhỏ.

Tiểu Bạch liếc mắt liền thấy ngay điểm tâm hình con thỏ, nhớ tới cảnh từng bị thỏ điên đuổi chật vật, lập tức giơ trảo hô:

“Bổn tọa muốn ăn con thỏ!”

 

A Chiêu thì không quyết đoán như nó, điểm tâm nhiều quá, nàng phân vân mãi chưa chọn được.

Ngay lúc nàng còn rối rắm, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

 

“Chưởng quầy, điểm tâm nhà các ngươi ta mua hết, gói lại cho ta.”

 

A Chiêu nghe câu đó mà chấn động, giống như sét đánh ngang tai, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tuyên bố mua toàn bộ điểm tâm.

 

Lục Diêu Phong vừa nói xong đã ném ra một túi linh thạch.

Chưởng quầy vui mừng khôn xiết: “Hảo hán tử! Tiên nhân xin chờ một lát.”

 

 

Ông gọi tiểu nhị ra đóng gói.

Lục Diêu Phong đứng một bên chờ, trong lòng nghĩ: lát nữa về thử từng cái vỏ kiếm mới mua cho linh kiếm xem nó có thích không. Nếu không thích thì có thể tặng cho sư đệ, sư muội hay tiểu bối.

Còn cả đá mài kiếm mới, phải rửa sạch rồi mới đem đi mài kiếm…

 

Lục Diêu Phong nhanh chóng phát hiện có ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hắn nghiêng đầu, liền đối diện một đôi mắt to ngập nước sắp khóc.

Hắn: ???

 

A Chiêu sắp khóc đến nơi, điểm tâm của nàng, không… không còn rồi.

Nghĩ tới đây, nàng càng muốn khóc, sớm biết vậy thì đã chọn ngay từ đầu rồi!

 

Phương Đông Mặc ôm muội muội, trong lòng không biết làm sao, lại vô tình đối diện ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình của Lục Diêu Phong, lưng hắn lạnh toát. Nhưng vẫn cố lấy dũng khí, dè dặt mở miệng:

“Tiền bối, muội muội nhà ta cũng muốn mua điểm tâm, ngài có thể nhường một ít được không?”

 

Lục Diêu Phong nhìn thiếu niên còn mang nét trẻ con và cô bé sắp khóc kia, trầm ngâm một chút, ngón tay khẽ động, năm sáu phần điểm tâm bay đến trước mặt tiểu cô nương.

 

A Chiêu ngây ngốc nhìn năm sáu phần điểm tâm phiêu phù trước mặt mình, đây…?

Lục Diêu Phong thấy nàng chưa phản ứng, lại chú ý tới nàng đang cõng túi nhỏ, liền chuyển mấy gói điểm tâm sang đó.

 

Tiểu Bạch bị điểm tâm đè trúng: ???

 

Phương Đông Mặc lúc này mới hoàn hồn:

“Cảm ơn tiền bối, ta đưa linh thạch cho ngài…”

 

Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lục Diêu Phong vung tay, điểm tâm trong tiệm đều biến mất, được thu vào nhẫn trữ vật của hắn, rồi hắn xoay người bước đi, nháy mắt biến mất.

 

Phương Đông Mặc: ???

Hắn ngơ ngác nhìn quanh, trong lòng mơ hồ, vì sao cảm giác tiền bối kia như thể đang bị ma đuổi vậy?

 

Tiểu Bạch gian nan bò ra khỏi đống điểm tâm: “Đáng chết, tên gia hỏa kia đâu? Ai cho phép hắn dùng điểm tâm đập bổn tọa?”

 

 

A Chiêu hồi thần, nhìn theo phương hướng Lục Diêu Phong biến mất, nhỏ giọng nói với Tiểu Bạch: “Vừa rồi ngươi có dám hé răng đâu.”

 

 

Tiểu Bạch cứng người, rồi lập tức hét to: “Bổn tọa sao lại không dám! Lần sau gặp hắn, bổn tọa nhất định cho tên đó đẹp mặt!”

 

 

A Chiêu lẩm bẩm: “Không biết còn có thể gặp lại thúc thúc kia không, ta còn chưa trả tiền điểm tâm cho hắn…”

 

……….

 

Tiểu Bạch cứng đờ nhìn Lục Diêu Phong đang đứng trước quầy hàng, trong lòng không nhịn được phun tào: Tên này sao lại nhàn rỗi vậy, cả ngày chạy lung tung.

 

A Chiêu có chút vui mừng nhìn thấy hắn: “Thúc thúc.”

 

 

Lục Diêu Phong đang nhìn tấm mộc bài trước quầy ghi ba chữ “Đại bán phá giá”, nghe tiếng gọi mềm mại thì quay đầu, liền đối diện một đôi mắt to đen láy sáng lấp lánh.

 

Chủ nhân đôi mắt thoạt nhìn rất vui, nàng đào trong túi nhỏ ra mấy khối hạ phẩm linh thạch, trịnh trọng đưa tới trước mặt hắn: “Cảm ơn thúc thúc hôm qua đã nhường điểm tâm cho ta, ăn rất ngon, đây là linh thạch của ngài.”

 

 

Lục Diêu Phong nghe vậy, lúc này mới nhớ ra tiểu cô nương trước mặt chính là gương mặt nhỏ hôm qua suýt khóc, hắn nhìn mấy viên linh thạch rồi nói: “Không cần linh thạch, ta muốn hỏi ngươi một tin tức.”

 

 

A Chiêu chớp chớp mắt: “Ta mới tới nơi này bày quán, biết tin tức cũng không nhiều lắm.”

 

 

Lục Diêu Phong chỉ tấm mộc bài trước quầy: “Mấy chữ này là ai viết?”

 

 

A Chiêu: “Là ta.”

 

 

Lục Diêu Phong hơi kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ ba chữ “Đại bán phá giá”, quả thật mang theo nét trẻ con, hắn lại hỏi:

“Ngươi học viết từ ai?”

 

A Chiêu đáp ngây ngô: “Từ a cha ta. A cha viết chữ rất đẹp.”

 

 

Tô Vi Nguyệt lập tức cảnh giác, bước tới chắn muội muội sau lưng: “Tiền bối tìm muội muội ta có chuyện gì sao?”

 

 

Lục Diêu Phong nhìn A Chiêu, rồi lại nhìn Tô Vi Nguyệt đang cảnh giác, trong mắt thoáng chút do dự. Người kia biến mất chưa đến nửa năm, hẳn là không thể có một nữ nhi lớn thế này.

Hắn khẽ gật đầu: “Không có gì, ta đã biết.”

 

 

Nói xong, hắn xoay người đi thẳng.

 

A Chiêu ngẩn ra, vội gọi: “Thúc thúc, linh thạch mua điểm tâm!”

 

 

Giọng nói Lục Diêu Phong vang bên tai nàng: “Mấy gói điểm tâm kia coi như thù lao ngươi trả lời ta.”

 

 

Trở về chỗ ở, trong lòng Lục Diêu Phong không nhịn được thở dài.

Từ ngày mệnh đăng của người kia tắt rồi lại bừng sáng, sư phụ liền sai bọn họ khắp nơi tìm tung tích, đáng tiếc vẫn không có manh mối.

 

Hôm nay hắn đi ngang qua chợ, thấy chữ viết có vài phần giống người kia, nhưng cuối cùng lại chẳng hề liên quan.

 

Ai.

 

Tô Vi Nguyệt cùng A Chiêu thấy hắn nói vài câu thì rơi đi, có chút không hiểu nổi.

Tiểu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà A Chiêu quên mất chuyện hôm qua nó đã la hét.

Không lâu sau, Phương Đông Mặc trở về. Thấy hai tỷ muội với vẻ mặt khác thường, hắn liền hỏi. Nghe xong quá trình, cũng không biết hắn nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó cùng hai người vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về chỗ ở.

Bất quá, ba người không trực tiếp về nhà, mà vòng vo rất nhiều, chắc chắn không ai theo dõi mới trở về.

Khi về đến nơi, Lý Kinh Tuyết đang sắp xếp dược liệu, còn Diệp Phong ở phòng bếp nghiên cứu nấu ăn.
Thấy ba đứa trở về sớm, Lý Kinh Tuyết ngạc nhiên: “Đã bán hết rồi sao?”

“Không,” Phương Đông Mặc nghiêm túc đáp, “Mẹ, chúng ta phải thu dọn đồ rời khỏi đây.”

Lý Kinh Tuyết hơi sửng sốt: “Vì sao?”

“Ta nghi ngờ kẻ thù của a cha là Lục Diêu Phong.”

Lý Kinh Tuyết: ?? Nàng có nghe lầm không?

Phương Đông Mặc liền đem chuyện Lục Diêu Phong đột nhiên xuất hiện, hỏi những điều khó hiểu kể lại. “Hắn rất có thể là cảm thấy chữ của muội muội quen mắt nên mới hỏi.”

Lý Kinh Tuyết trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn không trung nói nhỏ: “Nếu Diệp đạo hữu cùng người kia thật sự có thù oán, vậy người kia chắc chắn sẽ xuất hiện.”

“A?”

Lý Kinh Tuyết chậm rãi nói: “Người kia làm việc rất thận trọng, từ trước đến nay luôn giữ nguyên tắc thà giết lầm chứ không bỏ sót. Nếu hắn thực sự nghi ngờ các con, vậy trên đường trở về, hắn nhất định sẽ âm thầm bám theo.”

Phương Đông Mặc đáp: “Chúng ta đã vòng đường rồi.”

Lý Kinh Tuyết khẽ lắc đầu: “Hắn là là Nguyên Anh, nếu hắn muốn ẩn thân, các con tuyệt đối không phát hiện được.”

Tiểu Bạch thử cảm nhận một chút: “Hẳn là không có ai theo.”

Nhưng giờ nó không còn tu vi, còn đối phương tu vi quá cao, có đi theo hay không nó hoàn toàn không xác nhận được. Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch bực bội cào cào mặt đất, không có sức mạnh quả là phiền phức.

Phương Đông Mặc càng nghĩ càng khó hiểu: “Vậy thì tại sao hắn lại hỏi muội muội mấy câu kỳ quái đó?”

Tô Vi Nguyệt đưa ra một suy đoán: Biết đâu hắn thấy chữ muội muội viết đẹp?”

Phương Đông Mặc: “Sao có thể?”

Tô Vi Nguyệt lại nói: “Cũng có khi vị tiền bối kia… chữ xấu.”

Phương Đông Mặc muốn nói không thể nào, nhưng nghĩ đến chữ mình viết, lại trầm mặc.

Lý Kinh Tuyết cũng không nghĩ ra, nàng nói: “Vấn đề có lẽ nằm ở thân phận của Diệp đạo hữu.”

Mọi người: …

Đúng vậy, thân phận Diệp Phong đến nay vẫn là một điều bí ẩn.

A Chiêu chợt nghĩ tới gì đó, nhìn sang Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi biết thân phận a cha không?”

Tiểu Bạch lập tức dứt khoát: “Không biết.”

A Chiêu mặt nhỏ ủ rũ: “Thôi vậy.”

Lúc này, Diệp Phong từ trong bếp bưng ra một xửng bánh bao nóng hổi, mặt mày hớn hở: “Các ngươi trở về vừa lúc, mau nếm thử bánh bao thịt ta làm.”

Sắc mặt Phương Đông Mặc lập tức biến đổi. Hắn định tìm cớ thoát thân, nhưng chưa kịp mở miệng thì A Chiêu đã vui vẻ chạy tới: “A cha, để ta nếm thử.”

Phương Đông Mặc vội giữ muội muội lại: “Cẩn thận, để a huynh thử trước.”

Phía trên tiểu viện, trong mây trắng, có một bóng người lảo đảo.

Lục Diêu Phong nhìn chằm chằm người đàn ông vừa bước ra từ phòng bếp, mặt còn dính tro đen, không thể tin nổi:
Cái gì???

Đúng như Lý Kinh Tuyết đã nói, Lục Diêu Phong cẩn thận sẽ không bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào. Vừa rời khỏi tầm mắt A Chiêu và Tô Vi Nguyệt, hắn liền thi triển ẩn thân, từ xa quan sát.

Thấy ba người vội vã vòng đường trở về, hắn càng chắc chắn suy đoán: mấy đứa nhỏ này có khả năng quen biết với người kia.

Nhưng hắn không ngờ, ba đứa nhỏ kia lại có quan hệ với vị này theo cách thế này.
Sao lại thế?
Người kia từ bao giờ có nữ nhi? Mà lớn nhất trông cũng đã 15-16 tuổi?

Còn nữa…

Ánh mắt Lục Diêu Phong trở nên phức tạp khi nhìn về phía Lý Kinh Tuyết.

Lý sư muội cùng vị này… lại là đạo lữ???

Nàng đã giải trừ khế ước đạo lữ với Cố Vô Ưu rồi sao?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 17

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 37331

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!