“Kiều Trà, cô là bạn tốt của tôi, hắn lại là chồng tôi.

“Bạn tốt? Nếu như không phải cô quen biết Hạ Chương, cô cảm thấy tôi sẽ cùng cô trở thành bạn bè sao? Tôi là cháu gái ngoại nhà Nam Viễn thị, hào môn danh viện, tôi thiếu người bạn như cô sao? Tôi từ lớp mười cùng cô trở thành bạn bè mục đích là vì gặp được Hạ Chương, bây giờ bọn tôi cũng đã phát sinh quan hệ, cô đối với tôi mà nói đã không còn có giá trị lợi dụng…… Đêm hôm đó, trên giường của hai người, Hạ Chương muốn tôi rất nhiều lần, chúng ta rất hăng hái……”

Phó Đàm Vân gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Trà, giơ tay đem ly cà phê giội đến trên mặt của cô ta.

Kiều Trà thét lên: “Phó Đàm Vân, mày cũng dám giội cà phê tao!”

“Tao còn dám đánh mày đây.” Một tay kéo lấy tóc Kiều Trà đem cô ta nhấn lên trên bàn, “Làm tiểu tam còn nói mình là chân chính hào môn danh viện, mày xứng sao? Mày phá hư gia đình người khác, mặt mũi nhà mày đều bị mày làm mất hết!”

“Các người đều là người đáng chết a, kéo cô ta ra, nếu không tôi liền để nói ông chủ các ngươi khai trừ các người!” Kiều Trà nhịn đau hướng nhân viên phục vụ đứng một bên hô.

Hai nữ phục vụ đành phải kiên trì kéo Phó Đàm Vân ra.

Kiều Trà cầm khăn chật vật xoa xoa nước cà phê trên mặt, thở phì phò nói: “Phó Đàm Vân, ngươi bẩn bao nhiêu chính ngươi biết, các ngươi kết hôn ba năm, hắn có chạm qua ngươi một lần sao? Bốn năm trước nhìn thấy ngươi trong cái bô dạng kia, ngươi nói hai chúng ta ai càng mất mặt hơn, ai càng buồn nôn hơn?”

Đàm Vân hướng Kiều Trà đi đến, phục vụ viên hốt hoảng ngăn cô lại.

Đồng học nhiều năm, Kiều Trà hiểu rõ tính cách Phó Đàm Vân sẽ không dễ bỏ qua, không tự chủ lùi lại một bước, nói với nhân viên phục vụ:”Ngươi nói với ông chủ, ta về Nam Viễn thị, để hắn yên tâm.” Sau đó chạy trối chết.

Kiều Trà đi, trận lộn xộn cũng kết thúc, người trong phòng ăn đều mang vẻ đồng tình nhìn Đàm Vân.
Chồng cô vượt quá giới hạn với bạn tốt mình, cho nên bọn họ đều đồng tình cô, đáng thương cô? Phó Đàm Vân cô không cần!

“Một phần tiêu đen trâu sống lưng, canh tôm hùm, món ăn khai vị nước Pháp, hương bối đỏ hồng rượu vịt lá gan phối trung đông mứt táo……”

……

Trong nhà hàng Tây xa xỉ, trang hoàng đơn giản, tấm pha lê lớn ngăn phòng ăn lớn thành hai khu dùng cơm độc lập.

Một thân hình đàn ông thon dài thẳng tắp đứng tại sau tấm ngăn cách, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen thẳng tắp, giày da sáng bóng, đôi mắt đen thâm thúy lẳng lặng nhìn cô gái mặc váy liền màu trắng trước bàn ăn, cô vừa khóc vừa dùng cơm, nhưng sống lưng lại ưỡn rất thẳng.

Quản lý phòng ăn vừa an bài xong công việc, vòng qua tấm ngăn cách pha lê nhìn thấy đàn ông, kính cẩn kêu lên:” Hoắc tiên sinh”.

Hoắc tiên sinh đứng không nhúc nhích, ánh mắt cũng không di động, chỉ là nhìn cô bé kia trong đáy mắt hơi có vẻ phức tạp.

Quản lý xác định hắn đang nhìn cô gái bị bạn tốt đoạt mất chồng, chủ động kể lại vụ cãi lộn lúc nãy từ đầu đến cuối.

Hoắc tiên sinh bỗng nhiên có chút mất hết cả hứng, đánh gãy lời hắn:”Nhà hàng hôm nay đóng cửa, chỉ để cô ta lại.”

Quản lý tràn đầy nghi hoặc, như vẫn là dựa theo phân phó đóng cửa nhà hàng , an bài nhân viên đến từng bàn xin lỗi tân khách, nhà hàng lớn như vậy thoáng cái chỉ còn lại mình Phó Đàm Vân.

Đàm Vân ăn xong tất cả mọi thứ, mới phát hiện trong nhà ăn chỉ còn mình cô. Đang giờ dùng cơm trưa, người đều đi đâu hết rồi?

Cô rất buồn bực, cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang nhìn cô, cô dựa vào trực giác quay người, tầng một không có ai……

Nhìn về phía tầng hai, không hẹn mà gặp cùng nhìn vào cặp mắt đen tĩnh mịch ở cửa sổ sát đất.

Ánh mắt hâm thúy không có nhiệt độ, lại chuyên chú nhìn cô chằm chằm.

Lượt xem: 21

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 11032

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!