Chương 13: Trồng lúa kiếm cơm ăn.
03/02/24
Năm mươi tiếng là hai ngày, tuy rằng ở trong không gian không làm Tiểu Hàm già đi, nhưng mà có nhiều thứ vẫn đi theo quy lực, tựa như có hoạt động, cơ thể sẽ cần năng lượng. Mà cần năng lượng cung cấp, tự nhiên phải ăn… và khi mệt mỏi, cũng sẽ buồn ngủ.
Cũng may trong không gian có trái cây, khi đói Tiểu Hàm sẽ đi hái trái cây ăn. Như dù sao ăn trái cây hoài cũng không phải cách, huống chi Tiểu Hàm là một người có thói quen ăn cơm, lâu lâu đổi vị một ngày không nói, đằng này nếu liên tục thường xuyên dùng trái cây làm món ăn chính, Tiểu Hàm vẫn là chịu không nổi. Thế cho nên thời điểm Tiểu Hàm đi ra ngoài, bao tử đã sớm đói rả rời. Gặp ngày hôm đó trong nồi không còn cơm nguội, Tiểu Hàm chỉ có thể ôm bụng đói lăn qua lộn lại chờ trời sáng.
Ngày hôm sau rút kinh nghiệm, buổi chiều nói với mẹ Bao Ngọc Thủy nấu nhiều cơm một chút. Là hy vọng có cơm nguội để ăn đêm. Thế là đêm thứ hai sau hai ngày trong không gian lăn lộn cố ăn trái cây, lúc trở ra cũng có cơm vào bụng, ít nhiều có thể an ổn ngủ tới sáng.
Chỉ là ngày thứ ba, thứ tư.. ngày nào Tiểu Hàm cũng ăn đêm, liền bị cha mẹ chú ý. Tiểu Hàm vô tình nghe được mẹ tới tìm bà nội nói nhỏ, hỏi có phải Tiểu Hàm đụng phải thứ không sạch sẽ hay không mà chuyên đi ăn đêm. Bà nội lúc đó nói, để tối đi theo rình.
Tiểu Hàm nghe xong, toàn thân căng thẳng, buổi tối cô cũng không dám đi vào không gian. Tất nhiên, vì để tránh cho cha mẹ nghi ngờ, cô ngủ tới khoảng một hai giờ sáng, liền thức dậy đi ra lục nồi ăn cơm. Ăn một ít, lại xoa bụng đi về giường ngủ tiếp.
Cứ như vậy kéo dài vài ngày, mà lượng ăn của Tiểu Hàm trong hai ngày cũng dần ít lại, ngày đầu ăn hơn nửa chén cơm, ngày kế ăn nửa chén, ngày kế ăn nữa chén, ngày kế Tiểu Hàm liền ngủ một mạch tới sáng không ăn nữa. Mẹ Bao cẩn thận quan sát mấy ngày, thấy Tiểu Hàm bình thường không có cái gì khác lạ, liền yên tâm. Mà từ đó trở đi, Tiểu Hàm không dám kêu mẹ Bao nấu cơm nhiều để cô ăn đêm nữa.
Nhưng không ăn cơm, Tiểu Hàm có chút chịu không nổi. Hiện tại, cứ nhìn ra vườn trái cây, cô liền có cảm giác muốn nôn. Là do ăn trái cây nhiều quá cho nên lúc này chỉ nghe mùi thôi cũng cảm thấy buồn nôn.
Lại bởi vì nhiều ngày liên tục ăn trái cây thế cơm, cơ thể không có chất đạm, người của cô bắt đầu gầy đi, gầy trơ cả xương. Cha Liên và mẹ Bao phát hiện con gái đột nhiên gầy thấy rõ, lại lo lắng một hồi, cha Liên liền dẫn Tiểu Hàm đi qua nhà ông nội nhờ ông xem giúp.
Ông nội nhìn thấy cháu gái gầy còng, cũng giật mình không thôi, liền kêu cô tới nghe mạch. Nhưng y thuật ông nội không quá tinh thông, nghe nửa ngày cũng không nhìn ra vấn đề gì. Chỉ có thể nói. “Về bển bây coi nấu cái gì bổ dưỡng cho con nhỏ ăn. Ba thấy con bé rất giống bị suy dinh dưỡng.” Nói một câu, lại gọi vọng vào trong nhà.
“Bà nó! Lát bà coi kêu vợ thằng hai bắt cho nhà thằng ba con gà, để vợ thằng ba hầm cho mấy nhỏ ăn.”
Trong nhà sau truyền tới tiếng “Nghe rồi!” của bà nội Giang.
Cha Liên vội vàng xua xua tay, nói: “Cha, không cần đâu cha, để con…”
“Để cái gì mà để, tụi bây nuôi cháu tao gầy thành như vậy, bây không xót chứ tao xót a. Nó cũng là cháu của tao, có một con gà mà thôi, cứ đem về bên đó hầm cho con nhỏ ăn.”
Cha Liên biết tính ông nội Liên, nên lúc này chỉ có thể cúi đầu nói dạ. “Con cảm ơn cha.”
Cứ như vậy, Tiểu Hàm lại được hưởng thụ đãi ngộ giống như lúc cô vừa xuyên không đến. Đó là cơm dâng tới miệng, đồ ngon vào bụng mỗi ngày. Nào là trứng gà, cá lóc nướng, lươn, ếch, chuột….
Tiểu Hàm nhìn cả nhà bởi vì mình mà tốn kém còn lo lắng tới muốn loạn lên, trong lòng thấy rất có lỗi. Cô nghĩ, xem ra phải tìm biện pháp mới được, không thể cứ như thế này.
Sau đó tầm mắt của Tiểu Hàm “lia” trúng con gà trống đang mổ lúa ở ngoài sân. Trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng.
“Trồng lúa kiếm gạo ăn cơm!”
Thời gian trong không gian trôi qua nhanh gấp 100 lần, chỉ cần đêm hôm nay cô gieo lúa, xong đi ra ngoài một ngày, một ngày ở bên ngoài, bằng ba tháng mười ngày ở trong không gian. Vậy chỉ cần một ngày gieo trồng cô đã có thể thu hoạch được lúa rồi.
Đất trong không gian không giống ở bên ngoài, đất là tùy theo sự sinh trưởng của từng loại cây mà tự động cung cấp chất dinh dưỡng cho loài cây đó. Cho nên chỉ cần bỏ hạt giống gieo vào trong đất, rồi thì tưới nước để đất nhận biết là hạt giống muốn nảy mầm. Sau đó việc còn lại là chỉ cần chờ tới ngày thu hoạch mà không cần phải chăm sóc bón phân. Đây cũng là do Tiểu Hàm đọc trong sổ tay ghi chú của Ma Y Sư mà biết được. Do bà không có nhiều tinh lực và thời gian chăm sóc cây trồng, cho nên mới dựa vào ngũ hành tương sinh tương khắc dựa theo màu sắc và năng lượng trong ngọc ngũ sắc mà tạo ra sự tinh túy này.
Bà cũng ghi chú rõ ràng để dành cho người sử dụng không gian này đọc hiểu. Ngoại trừ những cây bà truyền thừa lại, những cái cây khác, gieo trồng hơn mười năm mà không có thu hoạch hay tưới nước một lần nào, cây tự động bị đất đào thải, đất sẽ không cung cấp dưỡng chất cho cây nữa, cây đó sẽ chết. Sẽ bị đất tiêu hủy và trở thành chất dinh dưỡng để nuôi sống những cây khác.
Là bởi vì sợ hậu nhân thừa kế không gian trồng quá nhiều cây, sẽ ảnh hưởng tới sự chứa đựng của không gian, cho nên ngoại trừ các cây do bà trồng xuống và phong bế, những cây khác đều không được cái quyền trường tồn vạn năm theo không gian.
Cứ như vậy ngược lại thuận tiện hơn cho Tiểu Hàm…
Cô chẳng những có thể trồng cây, còn có thể nuôi dưỡng con vật.
Tiểu Hàm suy nghĩ..
Trước mắt cô sẽ lấy một nắm lúa giống đem vào không gian, dọn sạch một khu đất tầm hai mét vuông, sau đó gieo lúa xuống.
Chờ lúa chín, cô sẽ lén mượn lưỡi hái của cha đi vào gặt lúa, rồi đập lúa và giã gạo. Có gạo, ở trong không gian lại có mấy cái nồi ấm sắc thuốc, lúc đó cô chỉ cần mượn cái hột quẹt của mẹ rồi đi vào không gian nhóm lửa, dùng mấy ấm sắc thuốc đó làm nồi nấu cơm là ổn rồi.
Càng nghĩ, Tiêu Hàm càng cảm thấy cách này thực thích hợp.
Thế cho nên, Buổi tối đêm đó, Tiêu Hàm không như mọi khi vừa vào không gian là đọc sách, mà trước hết là đi dọn dẹp một khu đất trống ở một góc gần lối cửa ra vào. Sau đó đi trở ra ngoài, đi vào bồ lúa giống, bắt ghế trèo lên bồ, dùng cái thau nhỏ mút một ít, rồi lại trở vào không gian gieo trồng.
Chỉ xới đất lên rồi chôn hạt giống xuống dưới. Lần đầu tiên gieo trồng, phải tưới nước thì đất mới nhận biết hạt giống, mới cung cấp dưỡng chất cho hạt giống nảy mầm.
Gieo trồng xong, Tiểu Hàm mới lần nữa trở về khu đọc sách ngồi đọc, tuy rằng đã sớm ngán chết trái cây, nhưng khi đói bụng, có thứ có thể ăn cũng đã là hạnh phúc, huống chi trong không gian có nhiều loại cây, tuy rằng mỗi ngày trái cây mỗi đổi mới do hết mùa, nhưng mỗi ngày đi vào, trái cây có ít nhất là hai mươi loại, thay đổi qua lại cũng đỡ ngán.
…
Ngày hôm sau.
Đêm hôm trước gieo hạt, hôm nay đi vào thì khoản đất trống ngày hôm qua lúc này đã mọc đầy cây lúa, cây lúa đã ngã sang màu vàng, từng bông lúa no tròn bóng bẩy nặng trĩu. Dù sớm biết sẽ là như vầy, nhưng lúc này nhìn thấy, Tiểu Hàm vẫn nhịn không được mà suýt xoa cảm thán.
Tiểu Hàm đi trở ra ngoài chuẩn bị gia cụ cắt lúa.
Lưỡi hái, thúng, sàng, cái bao cùng với cái cối đá nhỏ. Tuy rằng trong không gian có sẵn cối và thúng cùng với sàng, nia này nọ, nhưng đó là dùng để pha chế sàng lọc dược liệu. Nhưng vì lâu không dùng tới, bụi bẩm bám nhiều, cho nên cô lấy của cha mẹ ở bên ngoài mượn dùng.
Lưỡi hái dùng để cắt lúa. Cắt xong thì bỏ lúa vào bao, sau đó dẫm đạp và tướt hạt. Chờ có hạt lúa rồi thì để và cối đá giã gạo, chờ vỏ lúa tách ra khỏi hạt gạo thì cho vào sàng để sàng, vừa sàn vừa thổi bay trấu đi, chờ còn gạo trắng thì có thể dùng nấu cơm.
Công việc cắt lúa đập lúa giã gạo này là làm theo cách nguyên thủy nhất. Cũng may Tiểu Hàm một mình mình ăn, chứ nếu làm cho nhiều người ăn, chắc cô lo không xuể. Nhìn xem, cô chỉ mới làm xong được hai lít gạo, mà đôi bàn tay của cô đã sưng lên nổi mục nước rồi.
Chờ cắt đập giả gạo xong này đó, liền thu hoạch được hơn tám lít gạo, còn dư lại một ít lúa giống chừa để gieo trồng tiếp. Bất quá lúc này có hơn tám lít gạo, Tiểu Hàm có thể ăn trong một tháng. Chờ gần hết gạo, lại trồng lúa tiếp.
Sau nhiều ngày ăn trái cây, cuối cùng Tiểu Hàm cũng đã tự mình nấu được cơm.
Trong không gian không có hột quẹt, mà có đá lửa. Bất quá Tiểu Hàm không biết dùng đá lửa. Thật ra nếu cố gắng cô cũng có thể dùng đá lửa nhóm lửa. Chỉ là ở ngoài có hột quẹt, đi ra lấy vào dùng sau đó đem trả, không cần thiết tự mình chịu cực.
Đứng dậy, ngoại trừ cái bao nhỏ để dành đựng gạo, những vật dụng khác đều bị Tiểu Hàm mang đi ra ngoài. Đem đồ vật cất về vị trí cũ, sau đó lấy hộp quẹt và bưng một thau nước đi vào không gian.
Trong không gian có dòng nước, nhưng nó nằm ở trong đường giữa của khu vườn. Dòng nước không được trong lắm, cho nên thời gian qua Tiểu Hàm đều dùng nước ở bên ngoài đem vào.
Dùng ấm sắc thuốc nấu cơm, cũng không phải quá khó. Chỉ cần che kín cái vòi ở trên lại để giữ hơi liền được.
Chờ nấu cơm chín, Tiểu Hàm liền có cơm ăn. Chỉ là ăn cơm không cũng có chút ngán, Tiểu Hàm nghĩ thầm, chờ sáng ngày mai ra ngoài tìm xem có hạt giống rau củ gì không, đem vô gieo trồng để có đồ ăn.
Còn trộm một ít muối, đường, bột ngọt và tiêu để dành làm gia vị nữa.
….
Chương kế>>>
Lượt xem: 14
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 16498
Truyện hay lắm nàng,thanks