HỌC Y Ở THẾ GIỚI SONG SONG
Tác Giả: Viễn Giả Lai Ni
(Truyện đã được tác giả biên tập lại vào ngày 08/08/2023)
Chương 3: Đi câu cá
“Em gái, có muốn đi câu cá không? Thằng Tèo nói con kênh sau hè nhà mình có rất nhiều cá rô, hôm qua nó câu được mười mấy con cá rô lận đó. Em gái, em xin mẹ cho chúng ta đi câu cá đi.”
Người đang hỏi là Liên Tứ Tự. Sau khi Tiểu Hàm từ bệnh viện trở về, nhiệm vụ mỗi ngày của Tứ Tự chính là ở nhà chơi với Tiểu Hàm, trông chừng cô, không cho cô ra ngoài, không cho chạm nước.
Nhưng Tứ Tự đang tuổi ăn tuổi chơi, nào chịu đựng nỗi mỗi ngày quanh quẫn mãi trong nhà? Bởi vậy ngày nào cũng sẽ lén trốn ra ngoài chơi một chút. Bất quá hôm nào về cũng sẽ bị người lớn phát hiện rồi bị đánh vào mông. Bị đánh vài lần, hôm nay cậu học không, không trốn ra ngoài chơi nữa mà đi tìm đồng minh là Tiểu Hàm.
Tứ Tự nghĩ, em gái đã hết bệnh rồi, vậy liền dụ dỗ em gái kêu em gái chủ động xin mẹ đi câu cá. Cậu xin đi mẹ sẽ mắng cậu ham chơi bỏ em, nhưng nếu em gái Tiểu Hàm vậy thì không sợ bị mẹ mắng. Mấy ngày qua cậu nhìn ra được rồi, mẹ rất là dung túng em gái, rất là yêu thương em gái, yêu thương còn nhiều hơn trước kia. Cho nên cậu mới nảy ra ý nghĩ dụ dỗ em gái út nhà mình.
Tiểu Hàm nhìn Tứ Tự, cô đương nhiên biết ý đồ của cậu nhóc này, cô cũng nhìn ra được, mẹ Bao rất là nghiêm khắc, mấy anh và chị gái làm sai, nhất định sẽ bị mẹ Bao bắt trèo lên giường nằm sấp và dùng roi quất vào mông, mấy ngày qua cô đã nhìn thấy vài lần, mà người bị đánh mông nhiều nhất chính là cậu nhóc trước mặt cô này.
Nghe nói qua trước kia thân thể này cũng không thiếu bị đánh mông như vậy. Nhưng một tuần trở lại đây thì không. Thậm chí dù cô có trái ý làm sai, thì cha Liên và mẹ Bao đều lựa chọn ôn nhu dạy khẽ rồi nhẹ nhàng cho qua.
Tiểu Hàm đoán, có lẽ hai người cảm thấy có lỗi với thân thể này đi, là do trước kia chủ quan, mới khiến thân thể này trải qua một trận bạo bệnh xém mất mạng, thế nên lúc này hai người muốn bù đắp. Huống chi.. hiện tại Tiểu Hàm chính là trong vai diễn người mất trí. Mất trí ah, tất nhiên càng được ưu ái rồi.
“Em gái à, đi mà.. Đi câu cá nhé? Câu cá về anh nhường hết thịt cá cho em ăn. Đi nhé?” Tứ Tự lại nỉ non dụ dỗ.
Tiểu Hàm nhìn Tứ Tự, nhìn gương mặt bức thiết muốn được đi ra ngoài chơi của cậu, liền mỉm cười gật nhẹ cái đầu, rồi lại nói:
“Nhưng.. Mẹ có cho em đi không?”
Tứ Tự vừa thấy Tiểu Hàm gật đầu, liền vui vẻ vỗ tay cái chát rồi nhảy cẩn lên, nghe cô hỏi, cậu liên tục gật mạnh đầu, quả quyết nói:
“Cho cho cho! Chỉ cần em đi hỏi, mẹ nhất định sẽ cho em đi câu cá. Hông phải ngày hôm qua mẹ cũng cho em đi theo cha qua nhà ông nội sao?” Nói một câu, Tứ Tự lại kề sát miệng vào tai Tiểu Hàm, nhỏ giọng dạy cô nói:
“Anh dạy em nói này, em nói với mẹ là em rất rất rất muốn đi câu cá, nói sẽ có anh đi theo trông chừng không để em chạm nước, rồi em mặc nhiều áo nữa, sẽ không bị trúng gió.”
Tiểu Hàm nhìn dáng vẻ này của anh trai nhỏ nhà mình, mỉm cười gật đầu, “Được! Để em đi!”
Tứ Tự thấy Tiểu Hàm ngoan ngoãn nghe lời mình, rất là vui vẻ, cũng bắt đầu cảm thấy đứa em gái này của mình cũng không đáng ghét nữa. Nghĩ tới trước kia đứa em này thường hay mách mẹ khiến cậu bị đánh đòn, cậu chán ghét đứa em này, hiện tại thật là không thấy đáng ghét nữa.
Mà Tiểu Hàm sau khi đồng ý với lời ‘dụ dỗ’ của anh trai nhỏ, liền trèo xuống khỏi bộ ngựa, mang đôi dép tổ ong màu hồng cũ xì vào chân, rồi lật đật từng bước chân nhỏ đi vào trong bếp.
Tứ Tự thấy Tiểu Hàm đi vào nhà bếp, cũng nhón nhẹ bước chân đi theo phía sau nghe lén. Cậu vừa đi vừa núp trốn, sợ bị mẹ cậu thấy được sẽ biết cậu xúi em gái, sẽ mắng cậu.
Hiện tại là hai giờ chiều. Bao Mẹ Bao và con gái thứ ba Liên Nhị Hương đang dọn dẹp cựa củi trong nhà bếp, chuẩn bị sắp thêm củi khô mới vào để dành nấu ăn. Thấy con gái Tiểu Hàm đi vào, mẹ Bao xoa tay vào áo quay đầu hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Mẹ, cho con với anh năm đi câu cá được không mẹ?”
Bao Mẹ Bao nhíu nhíu mày, hỏi:
“Câu ở đâu?”
“Dạ… ở kênh rạch sau ruộng nhà mình.”
Bao Mẹ Bao nhìn Tiểu Hàm một hồi, thấy đôi mắt đầy mong đợi của cô, lại nhìn thân thể nhỏ gầy của cô, chần chừ một lát, rốt cuộc gật đầu.
“Ừ, Được! Nhớ rõ chỉ đi câu ở con rạch nhỏ đó thôi, đừng có đi mé sông, nước sông sâu lắm, dù biết bơi cũng không được, con mới khỏi bệnh, té xuống sông sẽ bị bệnh lại đó.” Nói xong vẫn thấy không yên tâm, liền nói:
“Con đi kêu thằng Tự anh con vào cho mẹ dặn!”
“Dạ!”
….
Bây giờ đang là gần giữa tháng tám, ngoài ruộng vừa cắt lúa xong, ruộng bỏ trống chờ qua mùa nước mới gieo trồng trở lại. Vào lúc này cũng là lúc nông nhàn rảnh rỗi, cho nên mấy đứa nhỏ thường rủ đi ra đồng hoặc mương nước câu cá. Đứa nào có tay sát cá, có khi câu được cả ký cá chứ không nói chơi.
Cái thời này, các nhà bình thường ở vùng quê nghèo đa số đều tự kiếm món ăn dân dã mà qua ngày. Tựa như đi hái rau dại làm rau luộc hoặc làm canh, câu cá, tát cá, bắt ốc, bắt lương, nôm cá, thụt cua… Hoặc người nào gan lớn thì đi và rừng tìm gà rừng hoặc trứng chim gì đó.
Bất quá vì trên rừng núi có nhiều rắn độc và rết, mọi người rất ít khi đi. Hoặc có đi cũng chỉ đi theo các đường mòn có sẵn. Mà mấy con đường đó người qua người lại nhiều, món dân dã gì đó cũng rất là hiếm khi xuất hiện.
Cho nên trong nhà ít khi có thịt ăn, trừ phi lễ tết, hoặc có đám tiệc thì may ra còn có ăn vài miếng, bình thường hiếm có nhà nào nỡ bỏ tiền ra đi mua về.
Tới đây hơn một tuần, mấy ngày qua mỗi ngày Tiểu Hàm đều được ăn cơm với trứng gà, nhưng còn người thân của cô toàn ăn cơm với rau dại và các món cá lươn tự bắt được.
Hiện tại bán lúa xong, lại sắp tới mùa nước lên đồng, trong nhà không còn bận rộn nhiều như lúc đang mùa vụ, cho nên cha và anh hai mỗi đêm đều đi ra ngoài cắm câu giăng lưới, bắt được không ít cá. Những con cá bị ngộp chết thì giữ lại ăn, còn lại đều được mẹ rộng ở trong một cái túi lưới cột ở dưới sông, mẹ nói đợi nhiều rồi sẽ mang ra chợ bán.
….
Tiểu Hàm chân nhỏ bước theo phía sau Liên Tứ Tự, hai anh em đi ra sau vườn. Vườn nhà cô rất rộng. Thời này giá đất còn thấp, cho nên ruộng đất nhiều ở chỗ này cũng không tính là giàu, mà chỉ tính là có ruộng đất thôi.
Sau khu vườn có một con kênh thủy lợi, mặt kênh chỉ rộng hơn hai mét, ở chỗ này có một cây cầu khỉ bắt qua ruộng sau nhà, Tiểu Hàm trước đó là đi cây cầu khỉ qua con rạch này mới bị té.
Con rạch này nhỏ, nhưng lại có rất nhiều cá. Bình thường mấy đứa con nít mà rãnh rỗi, sẽ mang cần câu ra con rạch nơi này ngồi câu cá, hoặc khi nước đục không câu được, thì đắp đất ở hai đầu, sau đó tát hết nước ra, rồi đi mò bắt cá ở bên trong. Mỗi lần tát cá như vậy bắt được khá nhiều, có thể làm món ăn cho cả một nhà trong vòng mấy ngày.
Tiểu Hàm và Tứ Tự vừa ra tới chỗ con rạch, liền nhìn thấy một đám bốn đứa con nít đứng lóng ngóng ở đó, vừa thấy hai người đi ra, bốn đứa nhóc liền cười hì hì vẫy tay, xem ra là đứng chờ Tứ Tự rồi. Trong bốn đứa nhỏ đó có Tứ Tứ, là anh họ của Tiểu Hàm. Tiểu Hàm ngửa đầu nhìn anh họ cười ngọt ngào kêu một tiếng.
“Anh Tứ Tứ!”
Từ lúc tới nơi này, cha mẹ cứ sợ cô ra ngoài sẽ trúng gió về bệnh lại trở bệnh, cho nên bắt cô loanh quanh ở trong nhà. Cho nên Tiểu Hàm chỉ nhận biết vài người đã tới nhà cô, còn lại đều xa lạ.
Mà đối với đám nhóc trước mặt này, họ là rất quen thuộc với Tiểu Hàm, trước kia Tiểu Hàm đi theo Tứ Tự chơi trò chơi, đã chơi cùng bọn họ rất nhiều lần, còn từng cãi nhau đánh nhau với bọn họ.
Hiện tại đám nhóc thấy Tiểu Hàm ngoan ngoãn đứng ở đó, yên tĩnh không hề chí chóe với bọn họ giống như trước kia, một đám đều thấy lạ.
Nếu là trước kia, nhìn thấy Tiểu Hàm họ sẽ không ngại ngùng mắc cỡ mà sẽ nói chuyện hoặc chọc cô hoặc cãi nhau chí chóe với cô, nhưng hiện tại đối mặt với cô, một đám nhóc con thế nhưng sẽ thấy mới lạ và ngại ngùng. Ánh mắt nhìn cô vừa tò mò vừa mới lạ.
Bọn họ tất nhiên có nghe nói qua chuyện Tiểu Hàm bị mất trí nhớ, nhưng đối với mấy đứa nhỏ như bọn họ, mất trí nhớ là cái gì bọn họ cũng không quá rõ ràng, cho nên lúc này Tiểu Hàm trở thành một người đặc biệt trong mắt đám nhỏ, một đám nhịn không được mà không ngừng dõi mắt nhìn Tiểu Hàm.
Liên Tứ Tự thấy em gái bị chúng bạn nhìn ngó, bực bội hừ một tiếng.
“Tụi mày đừng nhìn nữa, đi kiếm chỗ ngồi câu cá đi!”
Một đám nhóc bị Tứ Tự rống thì xấu hổ thu hồi tầm mắc và tách ra, mỗi đứa chọn một vị trí thích hợp ngồi xuống, lúc này Tứ Tự nắm tay dẫn Tiểu Hàm đi tới chỗ gốc cây rừa cạnh bờ rạch, xé miếng lá chuối khô lót lên trên rễ cây cho cô ngồi, sau đó móc mồi vào cần câu và cho cô.
“Nè em cầm câu đi.” Tứ Tự nói.
Tiểu Hàm cầm lấy lưỡi câu, ngoan ngoãn ngọt ngào hô một tiếng: “Cảm ơn anh Tứ Tự.”
Tứ Tự nhìn thấy em gái sau khi bị bệnh trở về liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng càng thêm yêu thích. Cậu thầm cầu nguyện mong cho em gái mãi ngoan và nghe lời như thế này, như vậy về sau cậu sẽ không ghét em gái nữa, lúc ăn cơm… cậu cũng sẽ vui vẻ mà nhường nhiều thịt cho em gái một chút.
Tiểu Hàm không biết trong đầu của Tứ Tự nghĩ cái gì, cô lúc này chính là đang hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã không lo không nghĩ của một đứa trẻ, thanh thản ung dung mà câu cá.
Tứ Tứ thấy Tiểu Hàm đã buông cần câu bắt đầu câu, cậu cũng đi qua bên cạnh cách cô vài bước chân nhỏ, tìm một vị trí ngồi xuống bắt đầu câu cá. Đồng bọn ở bên cạnh nhìn thấy vậy, ghé mắt tò mò nhỏ giọng hỏi.
“Tứ Tự, em gái của mày thật sự bị mất trí nhớ hả? Hông nhớ bọn tao luôn?”
Tứ Tự bực mình: “Sao mày cứ hỏi hoài vậy, tao nói ừ”!
“Kỳ thiệt nha, mất trí nhớ nó ra làm sao hả ta? Giống mấy lúc mẹ tao dặn tao làm gì đó mà tao quên phải hông mậy?”
Tứ Tự cầm cần câu đập một cái vào cần câu người ở bên cạnh, hét: “Bực bội! Mày cái thằng này, tao nói mày bị cái gì mà hỏi hoài mấy câu này vậy? Nghe mà bực chết!”
Nhìn Tứ Tự hung dữ, một đám lúc này mới thu hồi không hỏi nữa, chỉ là ánh mắt vẫn thường xuyên liếc về phía Tiểu Hàm bên này.
Ngồi câu cá một hồi, Tiểu Hàm cũng câu được câu không lâu lâu nói chuyện và đáp lời với đám bạn của anh năm một Tiểu Hàm, mới biết được ngoài anh Tứ Tứ, ba cậu nhóc còn lại là bạn học cùng với anh năm.
Người mập mạp lùn lùn ngồi kế anh Tứ Tự là Tủn, Tủn là tên ở nhà, nghe nói người thời này bảo đặt tên xấu cho đứa nhỏ thì đứa nhỏ mới lớn mạnh không bệnh tật.
Còn hai người kia một người tên Cu, một người tên Tèo, đều là tên cúng cơm thường gọi ở nhà.
Ba người, có người mười một tuổi, cũng có người mười tuổi và mười hai tuổi.. lớn nhỏ không đồng nhất. Nhưng hiện tại chỉ mới chuẩn bị học lớp hai. Là bởi vì người lớn vào thời này vẫn luôn cho rằng, đợi con của mình lớn tuổi hơn rồi mới vào lớp học, sẽ không học thua các bạn. Chứ còn nhỏ tuổi, vào lớp có người lớn tuổi hơn, bị bắt nạt, mà còn học kém. Cho nên con nít thời này hiếm khi có đứa nhỏ nào đi học đúng với tuổi thật của mình. Cũng chỉ có nhà Tiểu Hàm là đúng bảy tuổi liền cho đi học.
Tiểu Hàm tuổi thật năm nay chỉ mới sáu tuổi, nhưng trong giấy là bảy tuổi. Bởi vì cô sinh vào cuối năm, ngày dương lịch là đầu năm. Thông thường làm giấy tờ thì đều lấy ngày dương lịch, mà ông nội cô thì lại quen dùng ngày âm lịch. Cho nên lúc khai sinh cô, để năm âm lịch. Còn ngày sinh thì mẹ cô báo ngày dương lịch, cuối cùng cô bị làm trồi thêm một tuổi. Bởi thế khai giảng sắp tới thì tuổi trong giấy cô đã đủ bảy tuổi, hôm trước cha mẹ hỏi qua cô rằng có muốn đi học sớm hay không.
Tất nhiên cô đồng ý rồi.
Đời trước, đều tiếc nuối nhất của cô đó chính là không được đi học tới nơi tới chốn, cô vẫn luôn hâm mộ những đứa nhỏ được cắp sách tới trường. Đời trước nếu không phải do nghèo, cô thật sự muốn đi học cho tới lúc già lúc chết.
Lượt xem: 19
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 16203
hihihi…tên nghe nhũn não ghê…
Thank….