Chương 5: Đi cho cá ông bà nội
Mẹ Bao nghe vậy thì nói: “Sao cho có bảy con vậy? Cá nhiều mà anh, ít gì cũng mười bốn con, mỗi người hai con. Cho mười bốn con, nhà mình cũng còn hai mươi mấy con, đủ ăn rồi.” Mẹ Bao là thật sự cảm thấy bảy con quá ít. Tuy rằng bà cũng có chút luyến tiếc khi cho nhiều, nhưng nghĩ lại mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, bà cảm thấy cho thêm vài con cá cũng không phải rất luyến tiếc.
Cha Liên lại lắc đầu, cười nói:
“Bảy con là đủ rồi, cho nhiều quá bác hai tụi nhỏ lại thấy gánh nặng. Em cứ bắt bảy con thôi, còn lại thì làm vài món ngon ngon cho các con. Nấu canh, kho lạt, gang muối… Tiểu Hàm nhà chúng ta thích ăn cá như vậy, hôm nay chúng ta nấu nhiều cho con bé ăn tới ngán mới thôi.”
Tiểu Hàm nghe vậy thì cười toe toét, nói: “Tuyệt vời! Tối nay con sẽ ăn thật nhiều cá ha.”
Tứ Tự cũng vỗ tay hai cái, cười hắc hắc: “Tuyệt vời! Tối nay con cũng sẽ ăn thật nhiều cá ha.”
Mẹ Bao nở nụ cười, xoa xoa đầu con gái nhỏ, ôn nhu nói:
“Được rồi, vậy mẹ sẽ nấu thật nhiều cá để anh em tụi con ăn đủ.”
Mẹ Bao thuộc kiểu người nhanh nhẹn, sau khi bàn bạc với chồng xong, liền xoay người cầm lấy cái rỗ, rồi ngồi xuống cạnh thùng cá bắt đầu bắt cá. Bà chọn bảy con to nhỏ tương tự nhau, bắt bỏ vào rổ, sau đó cầm rổ đưa qua cho Tứ Tự.
“Con bưng rổ cá đem qua cho ông bà nội đi.” Nói một câu, lại nhìn sang Tiểu Hàm, hỏi:
“Tiểu Hàm con có muốn đi cùng anh Tự không?”
Tiểu Hàm gật đầu.
Mẹ Bao liền nói: “Vậy con đi cùng anh của con đi. Mà qua bên nội, con biết nói như thế nào không?”
Nếu là trước đây, mẹ bao sẽ không hỏi câu này, bởi vì bà đã sớm dạy các con cách ăn cách nói, nhưng Tiểu Hàm hiện tại đã mất trí nhớ, mẹ Bao hiện giờ mỗi khi kêu con gái nhỏ làm gì, đều sẽ hỏi han và dặn dò dạy dỗ một phen.
Tiểu Hàm nghe mẹ Bao hỏi câu này, liền nhớ tới đêm hôm trước lúc chuẩn bị đi theo cha qua nhà ông bà nội, mẹ cũng gọi cô lại dạy cô vài câu. Khi đó mẹ Bao nói, tới nhà của bất kỳ ai, gặp ai cũng phải cúi đầu thưa hỏi. Nếu là người lớn hơn mình thì phải khoanh tay cúi đầu dạ thưa, nếu là người ngang hàng hoặc nhỏ hơn thì cúi gật cái đầu. Còn nếu không biết người đó là ai, không biết xưng hô thế nào, thì cứ nở nụ cười rồi cúi đầu chào một cái. Đây là lễ phép.
Hiện tại nghe mẹ Bao nói vậy, Tiểu Hàm liền lên tinh thần, đôi mắt tròn xoe mở to chờ đợi mẹ Bao dạy dỗ.
Mẹ Bao thấy con gái nhỏ như vầy, liền cười cười, xoa xoa đầu cô, ôn nhu dạy dỗ.
“Qua nhà ông nội, trước là thưa hỏi người lớn, sau đó thì nói với ông bà nội là con với anh Tứ Tự của con mới đi câu cá về, câu được rất nhiều cá, cha mẹ bắt vài con kêu các con đem qua biếu cho ông bà nội cùng bác hai và mấy anh chị ăn lấy thảo.”
Tiểu Hàm nghe xong, ngoài mặt thì ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại có một cảm giác rất lạ. Thì ra có cha mẹ bên cạnh dạy dỗ từng lời ăn tiếng nói chính là như vầy.
Có những lúc, những câu dạy dỗ tưởng như bình thường giống như vầy, lại có thể giúp những đứa trẻ có được sự tự tin, giúp sự lễ phép ăn sâu vào trong xương cốt. Những đứa trẻ được cha mẹ dạy dỗ qua, thì sẽ nghe theo lời cha mẹ dạy mà biết cách ăn cách nói, sẽ tự tin dõng dạc mà biết bản thân cần phải làm gì, sẽ không nhút nhát trốn tránh ấp úng đứng núp ở đâu đó không dám nói không dám làm gì vì sợ nói sai làm sai.
Dạy con cái từng câu nói, cũng xem như một phương thức dẫn đường chỉ lối, giúp con cái tự tin và mạnh dạn hơn. Và đây cũng là bổn phận của người làm cha mẹ.
Đang lúc Tiểu Hàm suy nghĩ vẫn vơ, thì bên tai vang lên tiếng nói nghiêm khắc của anh trai Tam Xạ.
“Đứa nào mới dùng cần câu xong mà không chịu tháo mồi ra? Anh nói hoài, câu cá xong phải gỡ mồi trên lưỡi câu ra, rửa sạch lưỡi câu. Để mồi dính trên lưỡi câu như vậy, thằn lằn nó lại nó ăn mồi, ăn luôn cái lưỡi câu thì sao? Hoặc con gà con vịt ăn phải thì sao? Nói hoài mà không nghe, là đứa nào vậy?” Ngoài cửa vang lên tiếng răn dạy của Tam Xạ, anh tư của Tiểu Hàm.
Nếu nói trong nhà ai nghiêm túc nhất, thì đó là Tam Xạ. Anh rất trầm tính, cũng rất nghiêm khắc. Tiểu Hàm mới tới đây một thời gian ngắn, nhưng cô phát hiện ra, mấy anh em trong nhà “ngán” nhất là người anh thứ tư này của cô. Tuy rằng anh là anh thứ, nhưng lại có cảm giác anh tựa như người anh cả, bởi vì chỉ cần anh em trong nhà làm sai việc gì mà để anh phát hiện, anh đều sẽ mở miệng răn dạy ngay tức khắc, sau đó sẽ bắt người kia sửa sai ngay, không hề khoang nhượng.
Tựa như lúc này…
Tứ Tự vừa nghe được tiếng Tam Xạ, liền rùng mình một cái. Ban nãy câu được cá nhiều, cậu vui mừng chạy vô cho mẹ xem mà quên mất cái vụ này. Hiện tại bị anh tư bắt tại trận, Tứ Tự sợ quá sợ quá, cậu hơi hơi giơ lên tay, nhỏ giọng lí nhí nói:
“Em.. là em với Tiểu Hàm mới đi câu cá về. Lúc nãy câu được rất nhiều cá, em vui quá nên em quên. Lần sau, lần sau em không dám nữa!” Thái độ ủ rũ nhận sai. Nếu là với cha mẹ, cha mẹ đã bỏ qua. Chỉ là người này là Tam Xạ, anh không nhiều lời chỉ nhàn nhạt nhìn Tứ Tự một cái, nhàn nhạt nói:
“Đi ra rửa lưỡi câu ngay rồi mới làm gì thì làm.”
Cha Liên cùng mẹ Bao liếc mắt nhìn nhau, sau đó chỉ biết cười khổ. Nghĩ thầm trong lòng, không biết thằng con thứ tư này của mình giống ai.
…
Chờ Tứ Tự ủ rủ đi rửa lưỡi câu xong, hai anh em mới bưng rổ cá đi qua nhà bà nội.
Mấy ngày qua cha đã từng ôm Tiểu Hàm qua nhà ông bà nội một hai lần, cho nên cũng không xa lạ.
Từ nhà cô đi qua nhà ông bà nội không xa, chỉ cách một khoảng sân vườn tầm trăm mét. Hàng rào bông bụp đỏ được cắt tỉa ngay ngắn thẳng hàng bao vây toàn bộ sân vườn phía trước nhà của ông bà nội, ở chỗ cổng ra vào, hai bên là hai cụm cây bông trang đỏ.
Cây may lớn ở trong sân, cùng với một ít cây cảnh hoa cỏ được ông nội cẩn thận chăm sóc.
Nhà ông bà nội là nhà cổ xưa, phía trước nhà là hàng song cửa bằng gỗ. Nền xi măng, mái ngói. Nhà có ba gian. Một gian ở giữa, là nơi tiếp đãi khách. Ở đây có một chiếc bàn bát tiên ở chính giữa nhà, hai bên bàn là những chiếc ghế được tạo hình hoa văn cầu kỳ tinh tế. Ở giữa nhà là chiếc bàn thờ tổ tiên gia tộc.
Phía bên phải là chiếc bộ ngựa ván. Bên trái là lối ra vào buồn trong, cũng là phòng ngủ của ông bà nội.
Gian phía bên trái, là gian phòng ngủ của vợ chồng bác hai và mấy anh, một gian có hai phòng. Còn ở gian bên phải là phòng bếp cùng nhà kho.
Tiểu Hàm cùng Tứ Tự đi vào sân, Tứ Tự liền lớn giọng gọi.
“Ông nội bà nội ơi, bác hai ơi!”
Liền nghe tiếng trả lời và tiếng bước chân đi ra từ gian nhà giữa, giọng ôn tồn của ông nội Liên Kế Tục. “Nội đây, đứa nào vậy bây?”
Thấy ông nội đi ra, hai anh em vội khoanh tròn tay khom người thưa một tiếng.
“Thưa ông nội tụi con mới qua!”
“Là Tứ Tự và Tiểu Hàm à? Ừa, hai đứa vào đi!” Ông nội ngồi xuống bàn, lấy bình trà rót nước ra hai cái ly rồi đẩy lên phía trước, ngoắc ngoắc hai người Tiểu Hàm tới.
“Uống miếng trà sen cho ấm bụng.”
Nghe là trà sen, Tứ Tự vội thụt lùi lại vài bước, bị ông nội cười mắng: “Thằng cha mày! Sợ cái gì, uống vào thì ngủ ngon chứ có gì mà sợ.” Ngược lại Tiểu Hàm ngoan ngoãn đi tới nói cảm ơn ông nội rồi uống một ngụm.
“Tiểu Hàm hết bệnh chưa con? Tới đây đưa tay ông nội nghe mạch xem đã hết bệnh chưa.”
Tiểu Hàm vâng dạ gật đầu, đầy tò mò mà vương cánh tay nhỏ để lên bàn.
Cũng không biết ông nội từ đâu lấy ra một cái gối mềm nhỏ, để ở trên bàn, rồi đem tay của Tiểu Hàm đặt lên, sau đó mới từ từ nghe mạch.
Qua một hồi ông nội gật gù.
“Ừ, mạch đập ổn định, coi bộ con khỏi bệnh rồi đó. Ráng giữ sức khỏe, nghe cha mẹ bây nói tựu trường sẽ cho bây đi học. Đừng để bệnh mà lỡ học.”
“Dạ ông nội!”
Lúc này ông nội mới thu hồi dụng cụ bắt mạch để vào ngăn tủ nhỏ ở dưới bàn, rồi mới ôn tồn hỏi.
“Qua có chi không? Cầm cái gì qua nữa đó?” Ông nội hỏi lại, sau đó nhìn cái rổ cá Tứ Tự đang cầm. “Cá Rô đâu bự vậy? Ở đâu mà có đó?”
Tứ Tự hào hứng cười toe toét khoe:
“Ông nội, Em Tiểu Hàm giỏi lắm ông nội, mới đi câu có một chút xíu mà câu được bốn mươi hai con cá rô đó ông nội. Ông nội coi nè, con nào con nấy bự chà bá không hà.”
Ông nội Liên nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trầm trồ nói: “Tiểu Hàm nhà chúng ta giỏi thế cơ à.”
Tiểu Hàm ngồi ở cạnh bàn cười tủm tỉm, cái đầu nhỏ hơi hơi dương cao, làm ra vẻ trẻ con đang đắc ý.
Ông nội Liên nhìn mớ cá rô, hỏi: “Này là cầm qua cho ông bà nội hả?”
Tứ Tự gật đầu, “Dạ, mẹ bảo tụi con đem cá qua cho ông bà nội, và bác hai với mấy anh chị ăn lấy thảo.”
“Ừ, về nói với mẹ ông nội nhận cá rồi.” Ông nội cũng không khách sáo hay nói lời từ chối gì. Là nghe nói có tới bốn mươi hai con, nhìn thấy mấy con cá phờ ra, cũng biết là không đem rộng được, cho nên cũng không nói lời khách sáo gì.
Liên Kế Tục quay đầu vào gian nhà bếp gọi to một tiếng.
“Bà nó, thằng ba nó đem cá rô qua cho nè. Buổi chiều coi làm món gì đó ngon ngon mà ăn!”
Không nghe câu trả lời, ông nội liền phất phất tay. “Chắc bà nội các con ở sau vườn. Đi, cầm cá ra sau vườn cho bà nội đi!”
“Dạ!”
…
Tiểu Hàm đứng lên, đi theo phía sau Tứ Tự đi tìm bà nội, trong đầu lại nghĩ, ông nội thật có dáng dấp của người xưa, nói chuyện từ tốn chậm rãi, thiệt ra dáng ra hình một người già đáng kính.
Trước kia cô không có ông bà, dù nội hay ngoại… hiện tại lại có, cảm giác thật sự rất vui vẻ, y hệt tưởng tượng của cô.
Tiểu hàm đi theo Tứ Tự len vào gian nhà bên phải, đi ngang qua bếp nấu ăn, nhìn tủ chén, kệ dao. Ngăn nắp đâu và đó. Nhìn qua liền biết người trong nhà rất ngăn nắp gọn gàng.
Theo cửa sau đi thẳng ra sau vườn, liền nhìn thấy bà nội Giang Thị Ngọc Mai, bác hai gái Dương Thị Bé, chị họ thứ tư Liên Ngọc Mỹ đang ngồi lụm cụm, bà nội thì chặt củi, chị Mỹ hái rau, bác hai gái thì mần cá.
“Thưa Bà nội con mới qua, thưa bác hai con mới qua, chị Mỹ em mới qua.” Tứ Tự vội chạy nhanh thưa một tiếng.
Lượt xem: 16
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 16206
tHANK…sao anh năm mà lót chứ Tứ thế…đọc loạn luôn ah…anh năm Tứ Tự…huhuhu