Chương 12
Trong không khí mang theo hơi lạnh, xua tan bớt cảm giác khô nóng trên người. Lam Tuyết đem những sợi tóc đang rũ xuống trước ngực mình vén ra phía sau tai.
“Vì sao A Tuyết ngủ một giấc, tỉnh dậy đã đổi sang một nơi khác rồi?”
Theo lý mà nói, bây giờ nàng đang phải giả vờ làm một người ngốc, cảm giác có lẽ không nên nói quá nhiều đi. Nhưng mà bản thân lại không phải một người câm, vậy nên chỉ có thể học theo cách đứa cháu bốn tuổi của nàng nói chuyện vậy.
Nàng tuyệt đối không phải là đang giả vờ đáng yêu đâu!
“Là ca ca dẫn muội ra ngoài chơi đó!” Tạ Hàm tiếp tục quạt gió cho Lam Tuyết.
Hắn xoa xoa nước mắt buồn ngủ còn đọng lại trên khóe mắt, đem bánh hoa đào ở trên bàn nhỏ đẩy đến trước mặt Lam Tuyết.
Có lẽ tất cả tiểu cô nương đều thích ăn đồ ngọt đi.
Mấy ngày trước lúc phủ thượng thư còn đang tổ chức thọ yến, hắn nhìn thấy Lam Tuyết đã ăn hết toàn bộ bánh hoa đào để trên bàn của nàng.
Nhất định là cực kỳ yêu thích món này.
Lam Tuyết nhìn thấy bánh hoa đào, hai mắt lập tức tỏa sáng, cầm lên một khối đặt vào trong miệng.
Nàng vừa ngủ một giấc đến tận trưa, cảm giác được có chút đói bụng.
Bánh hoa đào ngọt lịm trong miệng, sau khi ăn hết còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của hoa đào. Mấy ngày trước ở phủ thượng thư nàng từng được nếm qua mùi vị loại bánh hoa đào này ở trong tiệc thọ yến của lão phu nhân, từ đó về sau đều nhớ mãi không quên.
Tạ Hàm nhìn Lam Tuyết ăn đến vui vẻ, khóe môi hơi cong lại.
Lẽ ra hắn nên đến đây sớm hơn vài ngày mới phải, mẫu thân hắn sợ Lam Tuyết ở bên trong phủ thượng thư bị người khi dễ cho nên đã hối thúc hắn đến phủ thượng thư một chuyến nhìn xem nàng.
Nhưng mà hắn vẫn luôn kéo dài thời gian thêm vài ngày, hắn đã quen sống phóng túng suốt mười tám năm, bây giờ đột nhiên lại phải cưới vợ.
Mặc dù hắn đã nói chỉ xem Lam Tuyết như muội muội của mình, nhưng thời điểm hắn nhìn thấy nàng luôn luôn có một chút cảm giác kỳ quái.
Dường như… nhìn thấy nàng cũng giống như nhìn thấy trách nhiệm của bản thân hắn vậy.
Hôm nay hắn có thể đi đến phủ thượng thư chính là do phụ thân hắn lấy chổi đánh mà tới.
Thời điểm hắn đến nơi này nhìn thấy nàng đang ngủ, khuôn mặt nữ hài non nớt lại hồng nhuận, đột nhiên có một cảm giác không nỡ đánh thức nàng. Vì thế hắn lập tức gọi nha hoàn trong phủ thượng thư tới ôm Lam Tuyết lên xe ngựa.
“Trước tiên đi mua cho muội hai bộ quần áo đã.” Tạ Hàm nhìn thoáng qua bộ y phục như giẻ lau trên người của Lam Tuyết nói: “Người của phủ thượng thư đối xử với muội như thế này sao?”
Quạt giấy trong tay Tạ Hàm mở ra rồi lại khép vào, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại có chút khó chịu, đặc biệt là lúc nhìn thấy nàng cầm đĩa bánh hoa đào ăn sạch sẽ không còn sót lại chút gì.
Vừa nãy chắc là đã dùng xong cơm trưa, vậy mà bây giờ còn có thể ăn hết một bàn bánh hoa đào, phủ thượng thư nhất định là không có cho nàng ăn no.
“Ta cảm thấy như thế này là được rồi.” Nàng dùng khăn trong xe ngựa tỉ mỉ lau tay.
Lam Tuyết cảm thấy ăn đồ ăn của Lam Nhụy trưa hôm nay đúng là rất ngon, nếu như sau này ngày nào cũng được ăn như vậy thì tốt rồi.
“Đúng rồi, còn phải mua quạt cho muội nữa.” Tạ Hàm tiếp tục cầm cây quạt trong tay mở ra đóng lại.
“Cám ơn đệ đệ.” Nghe được còn có thêm quạt, Lam Tuyết lập tức vui vẻ cười với Tạ Hàm.
Khí trời vào hạ rất nóng, ở cổ đại không có điều hòa lại còn không có quạt điện, toàn bộ đều dùng đến quạt giấy.
Mấy ngày nay khi nàng thức dậy cả người lúc nào cũng nhão nhão dính dính, nếu như có thể có một cây quạt thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nụ cười này của Lam Tuyết cũng không giống với nụ cười quỷ dị đã hù dọa Xuân Dạ tối hôm trước, lại càng không phải cười giả ngu, mà lại nụ cười phát ra khi nội tâm cao hứng.
Da thịt của tiểu cô nương trắng nõn, diện mạo lại xinh đẹp, cười lên một tiếng quả thực vô cùng động lòng người. Sự khó chịu trong lòng Tạ Hàm đột nhiên giảm xuống, nhưng vài giây sau đó lại nhanh chóng tăng lên.
Tiểu nữ hài đáng yêu như thế này mà người trong phủ thượng thư lại có thể bắt nạt cho được.
Xe ngựa một đường chạy ổn định, trên đường đi Tạ Hàm cũng thường xuyên dừng lại sai A Thất đi mua chút đồ ăn ngon cho Lam Tuyết. Tất cả đều là những món ăn vặt nổi tiếng của Đại Tấn, cho dù có chạy đông chạy tây nhiều hơn đi nữa thì nàng cũng không gọi tên được một món.
Nơi mà Tạ Hàm muốn dắt Lam Tuyết đi chính là Tú Xuân Các, cửa tiệm may mặc lớn nhất Đại Tấn, người có thể đến Tú Xuân Các này mua quần áo đa phần đều là hoàng thân quốc thích.
“Ơ! Vị này không phải là tiểu thế tử sao?” Lam Tuyết vừa mới bước vào cửa Tú Xuân Các đã nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp lắc mông đi tới.
Người này trên mặt bôi một lớp phấn dày, trên đầu cài trâm bạc, một thân quần áo vàng chói mắt, quần áo lòe loẹt nhưng không có gì nổi bật, ăn nói cũng có chút lỗ mãng.
Đây chính là lão bản của Tú Xuân Các, Thêu Nương.
Thậm chí Lam Tuyết còn phải lui về phía sau vài bước, ngước mắt nhìn lên bảng hiệu trước cửa để xác định lại. Nàng vừa nhìn thấy vị lão bản này, suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm vào thanh lâu lớn nhất Đại Tấn, Xuân Phong Lâu.
“Thêu Nương, ngươi trước hết pha cho muội muội này của ta một ấm trà, sau đó đi lựa cho muội ấy hai bộ y phục đi.” Tạ Hàm đối mặt với những tình huống như thế này trên mặt cũng không có lấy một tia gợn sóng, phe phẩy quạt nhấc chân tiến vào nội đường.
Hắn cũng không có đặc biệt dặn dò Thêu Nương chuyện Lam Tuyết là một người ngốc, nghiễm nhiên xem nàng như một người bình thường mà đối đãi.
Giờ phút này ở bên trong nội đường có rất nhiều tiểu thư, cô nương đang lựa quần áo, nhìn thấy Tạ Hàm bước vào họ cũng không có chút gì ngại ngùng, mà còn cả gan nhìn trộm hắn.
“Được rồi! Người đâu! Nhanh đi pha cho tiểu thế tử một bình Bích Loa Xuân thượng hạng!” Thêu nương phất khăn tay màu đỏ ra lệnh cho hạ nhân, sau đó cười nhìn về phía Lam Tuyết nói:
“Vị cô nương này, không biết cô nương thích loại kiểu dáng y phục như thế nào?”
Phụ nhân trước mặt một thân quần áo hoa lệ, làn da bóng loáng non mịn, đưa mắt nhìn về phía Lam Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Phải biết dáng vẻ của Lam Tuyết bây giờ so với tên khuất cái đầu đường cũng không khác nhau là bao, người có thể nhìn thẳng vào nàng thực sự cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa Tạ Hàm đối với nàng cũng thật tin tưởng nha, còn dẫn một đứa ngốc như nàng đi lựa quần áo.
“Ta đối với những thứ này cũng không rành lắm, Thêu Nương cứ xem rồi tự mình xử lý đi!” Lam Tuyết đối với những thứ quần áo cổ đại này đúng thật là không có hiểu biết, chỉ có thể nhờ bà chủ của Tú Xuân Các thay nàng lựa chọn.
Dù sao Thêu Nương cũng là người trong nghề, đương nhiên có nhãn lực hơn nàng.
“Cô nương đây môi hồng răng trắng, khuôn mặt ngây thơ, dáng vẻ lại tinh tế, đương nhiên là kiểu quần áo như thế nào cũng phù hợp rồi.” Thêu Nương nghe Lam Tuyết nói như vậy lập tức nắm tay nàng kéo đến nơi để quần áo.
Cô nương trước mặt này tuy rằng quần áo có hơi rách nát một chút, nhưng mà tướng mạo lại vô cùng tốt. Bà ta xem ra nàng so với đệ nhất mỹ nhân Đại Tấn Tiêu Nguyệt kia còn đẹp hơn gấp mấy lần, hơn nữa nàng còn được tiểu thế tử Tạ Hàm tự mình đưa đến đến đây, thân phận nhất định là không tầm thường.
Tuy rằng hắn nói đây là muội muội của mình, nhưng mà bà ta lại cảm giác hai người này nhìn như thế nào cũng không hề giống.
Về phần thân phận thật sự là gì thì bà ta cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao chỗ này cũng là nơi ở dưới chân thiên tử, có một số việc biết được càng ít thì càng dễ sống lâu.
Bị Thêu Nương nắm tay lôi kéo, trong nháy mắt bên người Lam Tuyết nhanh chóng xuất hiện một mùi hương thoang thoảng, hương thơm kia vừa dịu dàng lại vừa ấm áp.
Nàng cái gì cũng không hiểu, tùy ý để cho Thêu Nương thay nàng giới thiệu.
“Làn da của A Tuyết cô nương trắng trẻo, nốt chu sa màu đỏ điểm trên trán làm cho khí chất càng thêm linh động, chắc hẳn mặc bộ y phục màu đỏ này lên trông sẽ càng thêm xinh đẹp.” Bà ta vừa nói vừa nói nói vừa lấy ra một cái Thạch Lựu Quần đưa cho nàng.
Cái Thạch Lựu Quần này vô cùng rực rỡ, từng có câu thơ khen ngợi nét nữ tính của những nữ nhân mặc nó trên người như sau:
“Mị nhãn tùy kiều hợp
Môi đỏ chu sa đuổi cười hề
Gió cuốn nho mang
Ánh nắng Thạch Lựu Quần.”
Lam Tuyết vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, mặc lên người bộ quần áo như vậy, lại thêm nốt cho sa đỏ nhạt trên trán tô điểm, nhìn qua vô cùng xinh đẹp kiều diễm.
“Cô nương có muốn đi ra ngoài cho tiểu thế tử nhìn xem một chút hay không?”
Trên mặt Thêu Nương tràn đầy ý cười hỏi nàng.
Lượt xem: 29
Số người xem: 20
Mã ID của bài viết này là: 29809