Tạ Hàm một bên tay phe phẩy quạt, sự tình hình như là đã vượt qua suy đoán của hắn.
Theo lý mà nói, hiện tại các cô nương đều không phải thích loại hình công tử ôn nhuận như ngọc hoặc là bá đạo hiên ngang hay sao?
Còn giống như hắn chỉ biết cả ngày rong chơi trên phố chơi chim chọi gà ăn chơi trác táng, chính là điển hình của một hoàn khố quần là áo lụa.
“Nhụy Nhi”. Chân Mi kéo kéo tay Lam Nhụy, ý bảo nàng ta chú ý hình tượng.
Nhưng Lam Nhụy lại cứ như là không nghe được, nhìn chằm chằm vào Tạ Hàm, trong ánh mắt tràn đầy si mê.
“Con không chê tiểu thế tử”. Lam Nhụy hơi mỉm cười, “Nếu như tiểu thế tử muốn lấy con, Nhụy nhi sẽ gả cho ngài ấy”.
“Phốc”. Nghe những lời mà Lam Nhụy nói, Tạ Hàm nhịn không được cười ra tiếng.
Lam Nhụy là cái loại mặt hàng gì Tạ Hàm hắn chẳng lẽ lại không biết?
Kiêu căng, ngạo mạn, thường xuyên đánh chửi nô bộc.
Bộ dáng nàng ta tự dát vàng lên mặt đúng thật là buồn cười.
“Tiểu thế tử đừng có cười người ta.” Lam Nhụy bị nụ cười của Tạ Hàm làm cho hốt hoảng bối rối.
“Nhị tiểu thư là danh môn khuê tú, gả cho người ăn chơi trác táng như ta hay là thôi đi”.
Cho dù Tạ Hàm là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng không muốn ở trước mặt mọi người làm cô nương nhà người ta mất thể diện.
Nếu như sự tình hắn từ chối lấy Lam Nhụy hôm nay bị truyền ra ngoài, thanh danh của Lam Nhụy cũng liền hỏng mất.
“Thần thiếp không chê”. Lam Nhụy thấy Tạ Hàm còn vì chính mình mà suy nghĩ như thế, mặt lập tức đỏ hơn phân nửa.
Đây chỗ nào giống như ăn chơi trác táng chứ.
Rõ ràng chính là một vị công tử ôn hoà hữu lễ nha.
Tạ Hàm: “…”
Tình huống này là như thế nào?
“Có thể gả cho tiểu thế tử chính là vinh hạnh của thần thiếp.” Câu này của Lam Nhụy nói ra quả là có chút vội vàng, ngay cả Chân Mi kéo tay nàng ta cũng không để ý.
Ngoài đại sảnh, Tạ Hàm cực kỳ luống cuống tay chân lo ứng phó với Lam Nhụy, trong khi đó Lam Tuyết đang đứng ở sau bình phong tập trung sắp xếp lại cốt truyện.
Vừa rồi do Tạ Hàm chạy quá gấp gáp làm cho nàng bị bỏ lại ở phía sau.
Bên ngoài đang rối loạn, nàng tốt nhất vẫn là ở chỗ này tránh đầu sóng ngọn gió.
Lam Tuyết nhớ rõ Lam Nhụy sở dĩ hận nguyên chủ cũng là bởi vì nguyên chủ đoạt đi người mà nàng ta thích, còn nhận hết sự quan tâm từ ca ca Lam Mộc.
Người mà Lam Nhụy thích chính là đương kim thái tử Tạ Uẩn, nhưng hiện tại hình như tình huống vừa phát sinh biến cố mới, nàng ta giống như là đối với Tạ Hàm có ý tứ?
Chẳng lẽ là bởi vì nàng xuyên đến, cho nên cốt truyện đã xảy ra thay đổi?
Tạ Hàm nguyên bản nên giục ngựa ra ngoại ô kinh thành, hiện tại lại bị kẹt ở thượng thư phủ.
Mà Lam Nhụy vừa mới gặp được Tạ Hàm đã thích hắn?
Lam Tuyết nhớ rõ Chân Mi gả cho Lam Tông chính là vì diện mạo của hắn, không nghĩ tới con gái bà ta cũng di truyền luôn cái tính hám trai này.
Nhìn người chỉ biết nhìn mặt.
Lam Tuyết tiếp tục tránh ở phía sau bình phong nghe lén, hiện tại không phải là lúc đi ra ngoài.
“Nhị tiểu thư, kỳ thật là ta đã sớm có người trong lòng rồi.” Tạ Hàm sau khi xoay sở hết cách rốt cuộc nhịn không được nói thẳng.
“Tiểu thế tử thật biết nói đùa. Thiếp biết chàng chỉ là đang sợ lời đồn ăn chơi trác táng của chàng sẽ làm hỏng thanh danh của thiếp, nhưng mà thiếp lại không sợ.” Lam Nhụy sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại.
Ta Hàm bất đắc dĩ xoa trán nói: “Không phải, ta thật sự đã thích một người khác.”
“…” Tươi cười trên mặt Lam Nhụy cứng đờ.
Khương Uyển nhìn hết thảy mọi chuyện đang xảy ra ở trong mắt, chỉ là cười cười nhấc chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, hoàn toàn như người ở ngoài cuộc, giống như người tới cửa cầu hôn vốn không phải là bà ấy.
“Tiểu thế tử đúng là một công tử nho nhã”. Chân Mi thấy tình huống hơi khó xử, lập tức đứng ra hoà giải, “Tiểu thế tử cứ băn khoăn sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Nhụy nhi, ta ở chỗ này thay Nhụy nhi cảm tạ ý tốt của ngài. Hôn nhân là chuyện đại sự, phải nghe theo lệnh của cha mẹ, nhờ người mai mối. Vương phi nay cũng đã tới cửa cầu hôn , cũng không thể…”
Cầu hôn người ta, cũng không thể chỉ tới rồi thôi chứ?
Chuyện này nếu là truyền đi ra ngoài, đối với thanh danh của hai nhà cũng đều không tốt.
“…Ta đúng thật là muốn cưới tiểu thư trong phủ Lễ Bộ Thượng Thư”. Tạ Hàm trầm mặt một lúc, ngược lại tươi cười, nụ cười kia làm cho Lam Nhụy hoa cả mắt.
“Vậy ngày mai liền mang sính lễ tới thì như thế nào?” Chân Mi nắm tay Lam Nhụy, nhẹ nhàng vỗ vỗ, mỉm cười ý bảo Lam Nhụy cứ yên tâm.
“Ngày mai liền mang sính lễ tới.” Tạ Hàm đi đến bình phong bên cạnh, xoạt một tiếng mở quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy.
Khương Uyển nhìn động tác của nhi tử nhà mình, cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
“Ta muốn lấy Tam tiểu thư của phủ Thượng Thư, Lam Tuyết”.
Tạ Hàm vừa nói xong liền thu quạt, đem Lam Tuyết vẫn luôn tránh ở phía sau bình phong ra ngoài.
Nhìn Lam Tuyết được Tạ Hàm kéo ra, còn tuyên bố muốn lấy nàng, người trong đại sảnh nhất thời sửng sốt giây lát, sau đó tất cả đều nhìn về phía Lam Tuyết.
Bộ dáng đúng là xinh đẹp, nhưng mà ăn mặc lại vô cùng rách nát, hơn nữa một đầu tóc dài đen bóng chỉ dùng có một cái dây lưng đỏ thắt lại sơ sài.
Liền tính cho dù là hạ nhân thì ăn mặc so với Lam Tuyết đều tốt hơn.
Lam Tuyết cảm thấy vài đạo ánh mắt cứ nhìn chằm chằm chính mình, trong mắt mang theo ghét bỏ cùng không thể tin, ánh mắt Lam Nhụy là ác độc, Lam Tông thì lại kinh ngạc, còn có một đạo ánh mắt còn lại…
Khá ôn hoà.
Lam Tuyết lần theo cảm giác nhìn về phía đôi mắt ôn hoà kia, liền thấy được người đang ngồi ở ghế chủ vị là Khương Uyển, diện mạo vô cùng đoan trang.
Lam Tuyết nhìn một cái liền biết đây chính là mẫu thân của Tạ Hàm, Khương Uyển.
Bởi vì ánh mắt ôn nhu này của Khương Uyển, Lam Tuyết liền tặng cho bà ấy một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
“Chuyện này…”? Chân Mi bị hành động đột ngột của Tạ Hàm doạ sợ.
Thế tử như thế nào lại cùng với kẻ đần kia đến đây?
“Tiểu thế tử, đây là nữ nhi do thiếp thất sinh ra, lại là một cái kẻ đần, nếu gả cho ngài làm vương phi, chỉ sợ là không được ổn cho lắm.”
Chân Mi tức giận đến mặt mày cũng đều vặn vẹo, nhưng ngại đang có mặt Tạ Hàm và Khương Uyển ở đây, cố gắng nhịn xuống.
Tạ Hàm và Khương Uyển ai cũng không đáp lời bà ta, Tạ Hàm là không nghĩ sẽ đổi ý, mà Khương Uyển lại cảm thấy Chân Mi quá không phóng khoáng.
Nhà mẹ đẻ Khương Uyển xuất thân cũng không cao, dựa vào sự ngoan ngoãn khéo léo hiểu chuyện mới có thể sống sót ở hậu cung. Chân Mi vừa nói những lời kia, chính là đem cả Khương Uyển gộp chung mà mắng.
“Vương phi, chuyện này chỉ sợ là không ổn đi”. Chân Mi thấy không có ai trả lời bà ta, vì thế liền lên tiếng hỏi lại.
“Ở chỗ nào không ổn?” Tạ Hàm hơi khom lưng, dùng quạt quạt gió cho Lam Tuyết, “Tiểu Tuyết thông minh đáng yêu, ta vô cùng vừa ý, thích nàng cũng là thật lòng, nếu không phải tiểu Tuyết ta sẽ không lấy”.
Tạ Hàm bắt đầu loạn thổi phồng Lam Tuyết, nghĩ ra từ ngữ nào tốt liền dùng để miêu tả nàng.
“Phối hợp với ta một chút”. Tạ Hàm thấp giọng nói bên tai Lam Tuyết.
Hắn nãy giờ cứ nói một mình, Lam Tuyết đều không trả lời lấy một câu, cảm giác đúng là có hơi chút xấu hổ.
Tạ Hàm tiếp tục nói: “Muội cứ khen ta phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái, là đệ nhất mỹ nam của kinh thành thế là được rồi.”
Người này đúng thật là không biết xấu hổ nha, Lam Tuyết nghĩ thầm trong bụng.
Nàng lại không thể thốt ra được những lời như vậy, liền nói: “Ta thật sự thích Tạ Hàm”.
“Hàm ca ca thật tốt, mang đồ ăn cho A Tuyết, còn không có ghét bỏ A Tuyết”.
Lam Tuyết nắm lấy tay áo Tạ Hàm, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng, như là bầu trời đầy sao, nốt ruồi son màu đỏ trên trán càng làm cho dung mạo mỹ nhân thêm rạng rỡ như hoa.
Nhưng mà những lời này lọt vào tai của người khác lại không hề đơn giản như vậy.
Chỉ cho nàng ăn thôi đã thành người tốt? Chưa bao giờ ghét bỏ nàng chính là người tốt sao?
Khương Uyển liền đưa mắt nhìn Lam Tuyết nhiều thêm một chút, thấy nàng quần áo cũ nát, ngay cả cây trâm để cài tóc cũng đều không có, trong lòng ngay lập tức rõ ràng tình cảnh hiện tại của Lam Tuyết.
Nàng cũng không phải chỉ đơn giản là không được sủng ái, đây căn bản chính là bị ngược đãi.
Khương Uyển phất tay áo nói: “Ta đúng thật là đến phủ Thượng Thư để cầu hôn”.
“Người không phải là đang cầu hôn Nhụy nhi hay sao?” Dường như đoán được ý tứ trong lời nói của Khương Uyển, Chân Mi vẻ mặt không thể tin được đứng dậy, ngay cả kính ngữ để xưng hô với Khương Uyển cũng quên mất.
Bộ dáng chủ mẫu phóng khoáng trang bức ban nãy tất cả đều mất sạch.
“Ta đúng là đến phủ Thượng Thư để cầu hôn”. Khương Uyển cười ôn nhu, cùng với vẻ thất thố hiện tại của Chân Mi hoàn toàn đối lập.
“Ta đây cảm thấy tam tiểu thư thật ra cũng không tệ lắm”.
Nhìn hết thảy mọi chuyện đang diễn ra, trong lòng của Lam Tuyết chỉ còn lại có kính nể.
Khương Uyển này không hỗ là nữ nhân từ nhỏ lớn lên trong chốm thâm cung.
Mẫu thân bà ấy có xuất thân thấp hèn, bà đều là dựa vào sự thông minh tài trí của bản thân để cho mẹ con hai người có thể bình yên tồn tại trong chốn hậu cung sâu không lường được. Khương Uyển bên trong hậu cung lăn qua lăn lại cũng nhiều năm, Chân Mi ở trước mặt bà ấy đúng là còn chưa đủ trình.
Lam Tuyết từ khi xuyên qua đến nay cũng chưa từng thấy Lam Nhụy cùng Chân Mi bị vả mặt lợi hại như vậy, trong lòng đột nhiên liền cảm thấy sảng khoái.
Tuy rằng mặt không phải do chính tay nàng đánh, như mà sảng khoái nha, lại còn thật hả giận.
Chân Mi có thể nổi giận sao?
Đương nhiên là không thể.
Tuy rằng bà ta có phụ thân là thừa tướng, tỷ tỷ là quý phi đang được sủng ái. Nhưng Khương Uyển chính là công chúa nước láng giềng, trượng phu của bà lại là đệ đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, trưởng tử lại còn là đại tướng quân trấn thủ biên quan.
Chân Mi cũng chỉ có thể yên lặng nhận lấy cú tát này, mà còn phải nói là mặt này nên bị đánh.
Chân Mi cùng với Lam Tông có thể nhẫn nhịn, nhưng mà Lam Nhụy lại nhịn không được, nàng từ nhỏ đều là được chúng tinh củng nguyệt, nuông chiều lớn lên, xưa nay chưa từng có ai dám ở trước mặt mọi người trêu chọc nàng.
”Nàng ta chính là một kẻ đần!” Lam Nhụy chỉ thẳng vào mặt Lam Tuyết hung tợn nói.
Lam Tuyết chỉ là một kẻ đần, dựa vào cái gì dám đoạt đi hôn sự của Lam Nhụy nàng, dựa vào cái gì mà có thể làm thế tử phi?
Khương Uyển rõ ràng chính là hướng Lam Nhụy nàng cầu hôn!
Lúc trước ở trong yến hội đại ca giúp đỡ cho nó, hiện tại lại được Tạ Hàm che chở.
Rõ ràng chỉ là một kẻ đần do tiểu thiếp sinh ra!
Những lời này của Lam Nhụy làm cho Khương Uyển nhíu mi, lời này của Lam Nhụy cũng không khỏi quá khó nghe.
Nhị tiểu thư phủ thượng thư, quả nhiên là kiêu căng thành tính.
Khương Uyển nghĩ đến đây, nhìn thoáng qua Lam Tuyết.
Quần áo cũ nát cũng không che giấu được dung mạo kiều diễm, còn có đôi mắt sạch sẽ trong suốt như trẻ con kia.
Bà thực vừa ý.
Hơn nữa, nếu là một kẻ ngốc, nói không chừng lại càng phù hợp.
Khương Uyển rũ mắt, phất ống tay áo thiêu hoa.
Chân Mi nhìn thấy bộ dạng của Lam Nhụy, lập tức kéo lấy tay nàng ta, bà biết tính tình của nữ nhi nhà mình, nếu để cho nàng ta tiếp tục phát tác tính tình, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Chân Mi lập tức phân phó thị nữ bên cạnh: “Nhị tiểu thư mệt rồi, mau đỡ nhị tiểu thư về nghỉ ngơi đi”.
Thị nữ gật đầu vâng lệnh, muốn đi đỡ Lam Nhụy nhưng bị Lam Nhụy hất mạnh tay ra.
Lam Nhụy hướng phía sau bình phong đi đến.
Nàng ta vừa bước qua bình phong liền chạm mặt Lam Tuyết.
Thời điểm Lam Nhụy vừa nhìn thấy người phía sau bình phong, bàn tay phải của nàng ta giơ lên liền đánh cho Lam Tuyết một bạt tai.
Lam Nhụy đúng thật là hận Lam Tuyết thấu xương, dám đoạt đi hôn sự của nàng ta, để cho nàng ta trước mặt bao nhiêu người bị nhục nhã.
Không đánh cho Lam Tuyết một cái tát quả thật không thể hả giận.
Lam Tuyết không nghĩ tới Lam Nhụy sẽ làm ra chuyện như vậy, nàng hoàn toàn không có cách tránh được.
“Bang!” Một tiếng vang lên.
Đau đớn như dự kiến cũng không có đến, Lam Tuyết chỉ cảm thấy chính mình hình như được bao bọc trong một vòng tay ôn nhu ấm áp.
—–
Chuyện hậu trường
Tạ Hàm: Huynh cũng đã khen muội thông minh đáng yêu rồi, muội có phải cũng nên khen huynh một câu phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái như hoa lê đàn áp hải đường?
Lam Tuyết: tiếp tục lạnh nhạt
Lượt xem: 33
Số người xem: 20
Mã ID của bài viết này là: 29775