“Nhị tiểu thư thật là…”
Thật là ngang ngược vô lý a.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trong trẻo lại có chút khàn khàn của thiếu niên, trên người như có thêm một loại hương vị thoải mái tươi trẻ quét qua toàn bộ cơ thể, nàng cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo của mình.
Vị trí mà cái tay kia chạm vào có chút nóng lên.
Vừa rồi ở thời điểm Lam Nhụy muốn đánh Lam Tuyết, Tạ Hàm nhanh tay lẹ mắt đã đem Lam Tuyết ôm vào bảo hộ ở trong ngực của hắn.
Lam Tuyết không bao lâu sẽ trở thành thê tử của Tạ Hàm, hắn lại như thế nào dễ dàng để cho nàng bị người khác khi dễ.
Hương thơm đặc trưng từ thiếu nữ truyền lên chóp mũi, cảm xúc trên tay tinh tế lại ấm áp, vòng eo thon gọn chỉ một tay là có thể ôm hết.
Bàn tay đặt ở trên eo Lam Tuyết gần như là sắp bay bổng, Tạ Hàm lập tức liền buông Lam Tuyết ra, bất động thanh sắc vuốt vuốt cảm xúc đọng lại trên ngón tay.
Lam Nhụy bị Chân Mi đánh một cái tát, giờ phút này đang ngơ ngác mà nhìn mẫu thân của mình.
Mẫu thân chưa bao giờ đánh mình, hiện tại lại vì cái kẻ đần kia mà ra tay đánh mình?
Chân Mi thật sự là bị nữ nhi của mình chọc cho tức chết, ngày thường kiêu căng không nói, hiện tại lại còn ở trước mặt Vương phi lỗ mãng.
Bà ta đánh cái tát này cũng là vì muốn tốt cho Lam Nhụy, nếu như Khương Uyển ngay lúc này mở miệng khiển trách Lam Nhụy, như vậy đời này của Lam Nhụy liền xong rồi.
Bị chủ mẫu đến cầu hôn khiển trách, về sau Lam Nhụy còn có thể gả ra ngoài như thế nào.
Chân Mi ngay lập tức quỳ xuống.
“Thần quản giáo nữ nhi không nghiêm, xin Vương phi trách phạt”.
“Tiểu Tuyết cảm thấy như thế nào?” Khương Uyển cũng không có đáp lại lời nói của Chân Mi, mà quay đầu hỏi thăm Lam Tuyết.
“A Tuyết tạ ơn ý tốt của Vương phi”. Lam Tuyết không nghĩ tới Khương Uyển sẽ nhìn tới một kẻ ngốc là nàng, sửng sốt qua đi, liền cười nói: “A Tuyết không có bị gì”.
“Chỉ cần tỷ tỷ xin lỗi A Tuyết là được rồi”.
Nguyên chủ có làn da non mịn, ánh mặt trời chỉ hơi gắt một chút cũng sẽ làm da bị tổn thương, nếu vừa nãy ăn một tát của Lam Nhụy đánh tới, ít nhất cũng sưng nửa bên mặt.
Lòng dạ của Lam Nhụy này cũng không khỏi có chút độc ác.
“Ta sẽ không—–“
“Lập tức xin lỗi muội muội con!”. Lam Nhụy chưa nói dứt lời đã bị một tiếng rống bất thình lình của Lam Tông doạ sợ.
Ở trong mắt của Lam Nhụy, phụ thân luôn luôn ôn hoà, ở thời điểm mẫu thân giận dỗi đánh ông ấy cũng chỉ cười cười.
Lam Nhụy chỉ cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, vì cái gì mọi người đều che chở cho cái kẻ đần kia, ngày hôm qua ca ca che chở cho nó, hiện tại ngay cả phụ thân lẫn Tạ Hàm ca ca cũng che chở nó.
Nước mắt Lam Nhụy đảo quanh hốc mắt, nàng ta đúng thật là bị ủy khuất, còn không phải chỉ là mắng một kẻ đần thôi sao?
Vì cái gì bọn họ lại bắt nàng ta đi xin lỗi một kẻ đần?
Ông ngoại nàng ta là thừa tướng, dì là quý phi, nàng ta còn chưa bao giờ bị chịu ủy khuất đến như vậy.
Lam Nhụy nàng tuyệt đối sẽ không xin lỗi cái kẻ đần kia, nàng ta cũng không thèm nhìn đến Lam Tuyết, khóc lóc chạy đi.
“Nhụy nhi đứa nhỏ này”. Chân Mi thở dài một hơi, trưng ra bộ dáng bất đắc dĩ. Chính là làm ra vẻ cho Khương Uyển xem.
Nữ nhi của mình sinh ra, bà ta cũng không nỡ đánh, cái tát vừa nãy thoạt nhìn có vẻ nặng, kỳ thực lại rất nhẹ.
Vạn Cổ Tối Cường Tông
“Ai”. Lam Tông thở dài một hơi, ngày thường ông ta đúng là đã quá nuông chiều Lam Nhụy, mới dưỡng thành cái tính tình như vậy.
Chân Mi nuôi dưỡng con gái cũng giống như ngâm trong hủ mật, luôn là nâng niu chiều chuộng, Lam Tông thì phải nhờ vào Chân Mi mới có thể đạt như ngày hôm nay, cho nên ngày thường dù có chuyện gì xảy ra ông ta cũng không dám lên tiếng.
“Nhụy nhi nó còn nhỏ, thế nên chưa thể phân biệt được nặng nhẹ”. Chân Mi mặt không đổi sắc liếc Lam Tông một cái, tiếp tục nói: “Lão gia xin cứ yên tâm, Vương phi là một người rộng lượng, cũng sẽ không so đo với Nhụy nhi”.
“Ta đương nhiên sẽ không so đo”. Khương Uyển cười cười, ngược lại đem sự tình dời sang Lam Tuyết, “Nhưng mà trách phạt thì vẫn phải có, phạt nhị tiểu thư phủ thượng thư cấm túc một tháng, tiểu Tuyết thấy như thế nào?”
“Đa tạ Vương phi”. Nàng còn có thể ý kiến cái gì, hôm nay Vương phi thay nàng làm chủ, nàng đúng là yêu bà mẹ chồng này đến chết đi được.
Nếu đem cái nữ xứng Lam Nhụy ác độc kiêu căng nhất trong truyện này đi cấm túc một tháng, cốt truyện không có nữ xứng ác độc thúc đẩy sẽ không thể thuận lợi phát triển.
Nàng tuyệt đối sẽ không đi theo con đường của nguyên chủ.
Nghe được câu trả lời của Lam Tuyết, Khương Uyển hài lòng gật đầu, tuy rằng con dâu tương lai là một đứa ngốc, nhưng cũng may còn biết ngoan ngoãn nghe lời.
Đương nhiên cũng dễ dàng dạy dỗ.
“Hôm nay đến đây vội vàng, cũng không có đồ vật gì tặng cho con.” Khương Uyển đứng dậy đi đến trước người Lam Tuyết, đem cây trâm hoa nhài trong suốt trên đầu tháo xuống đặt vào trong tay Lam Tuyết.
“Đây là trâm hoa nhài hoàng thượng ban tặng cho ta, hiện tại ta tặng nó cho con.” Thời điểm Khương Uyển nói chuyện cố ý liếc nhìn qua hai người Chân Mi cùng Lam Tông.
Đồ vật mà bệ hạ ngự tứ, nếu dám làm hỏng chính là tội khi quân.
Nếu như cây trâm hoa nhài này thật sự bị hư hỏng gì, liền để cho hai người bọn họ chịu trách nhiệm.
“Đa tạ Vương phi!” Lam Tuyết cười, đem cây trâm giữ chặt trong tay, trâm hoa nhài mát lạnh, như làm giảm bớt một chút khô nóng.
Tác dụng của cây trâm này nàng đương nhiên biết, hiện giờ nàng đã triệt để đắc tội Lam Nhụy, khả năng chỉ có cây trâm này về sau sẽ là vật đảm bảo cho nàng ở phủ thượng thư.
Cho dù Lam Nhụy lá gan có lớn như thế nào, cũng không dám chọc giận hoàng thượng.
Chân Mi cùng Lam Tông cũng chỉ có thể cười làm lành.
Sau đó, Khương Uyển cũng không có nói thêm cái gì liền mang Tạ Hàm rời đi, trước khi đi xoay người nhìn Lam Tuyết rất nhiều lần.
Tạ Hàm sau khi lên xe ngựa lập tức liền trở nên khác thường, không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm vào tay mình.
“A Hàm, con thật sự muốn lấy Lam Tuyết sao?”
Tuy rằng ở trong xe ngựa không có nhìn thấy, nhưng Khương Uyển vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi đoan trang, bà nhìn thoáng qua nhi tử đang yên lặng của mình, cho rằng hắn đang vì việc phải cưới một ngốc tử mà bất mãn.
Rốt cuộc thì ai lại nguyện ý đi cưới một kẻ đần chứ?
“Nếu như con đã không muốn nói…”
“Cưới, như thế nào lại không cưới?” Tạ Hàm nghe được nghi vấn của Khương Uyển, xoát một cái mở ra quạt giấy.
Quạt giấy lay động, gió thổi nhẹ sợi tóc đen trước ngực, tạo thành bộ dáng phong lưu công tử.
“Nương, người cứ coi như là có nhiều thêm một cái nữ nhi.”
Khương Uyển không tiếp tục dò hỏi, ý định của Tạ Hàm trước giờ bà đều sẽ không can thiệp vào.
Lam Tuyết này bà nhìn thấy cũng yêu thích, cưới về một cái nữ nhi nuôi dưỡng cũng không tồi.
Thời điểm đi ngang qua Túy Tiên Lâu,Tạ Hàm vén mành xe ngựa lên, bảo xa phu dừng lại ghé Túy Tiên lâu mua vịt nướng.
Hiện tại đã sắp giữa trưa, vịt nướng đã sớm bán hết, nhưng mà Tạ Hàm lại như cũ muốn ăn thêm một chút.
truyện trọng sinh
Lúc nãy cùng ăn vịt nướng với Lam Tuyết làm cho hắn vẫn còn thèm thuồng.
Khương Uyển thấy Tạ Hàm đột nhiên muốn ăn vịt nướng, nội tâm nghi hoặc.
A Hàm bình thường ngay cả một con vịt cũng ăn không hết, như thế nào hôm nay lại muốn ăn đến hai con?
Khương Uyển nói: “A Hàm, sáng sớm hôm nay không phải con đã mua rồi hay sao?”
“Chỉ là muốn ăn thêm một chút.” Tạ Hàm nhàm chán lấy quạt gõ gõ khung cửa số xe ngựa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Túy Tiên Lâu.
Một lát sau, tiểu Thất trở lại với hai tay trống trơn.
“Tiểu Vương gia, vịt nướng hiện tại đã bán hết.”
“Chậc.” Tạ Hàm kéo vạt áo bước xuống xe ngựa.
Hắn trực tiếp đi tìm lão bản của Túy Tiên Lâu.
Thịt vịt nướng ở Túy Tiên Lâu mỗi ngày chỉ bán hơn một trăm con, thông thường trong vòng 1 canh giờ đều sẽ bán hết.
Muốn ăn thêm một con, so với lên trời còn khó hơn.
Bao năm qua vẫn chưa có ai có thể làm cho Túy Tiên lâu ngoại lệ nướng thêm một con, lần trước người có thể làm cho Túy Tiên Lâu phá lệ cũng chỉ có thái tử điện hạ.
“Này, tiểu vương gia sẽ không thực sự muốn làm khó Túy Tiên Lâu đi.” Lão bản Túy Tiên Lâu bưng ly trà, cười tủm tỉm nói.
Tuy rằng nói Tạ Hàm đang làm khó bọn họ, nhưng trên mặt một chút kinh hoảng cũng không có.
“Còn giả bộ cái gì?” Tạ Hàm cười nhạo một tiếng, cặp mắt hoa đào liếc lão bản một cái, dùng cây quạt gõ gõ mặt bần, cũng không có ý muốn ngồi xuống uống trà.
Tạ Hàm trực tiếp sai tiểu Thất đem một chồng ngân phiếu đưa cho lão bản. Đối với cả quan viên số tiền mà hắn chi ra đúng là một tuyệt bút, nhưng ở trong mắt Tạ Hàm lại không tính là cái gì.
Lão bản nhận được ngân phiếu không nói hai lời liền sai đầu bếp lập tức nướng một con vịt.
Lão bản Túy Tiên Lâu cũng là thương nhân,sao có thể không yêu tiền?
Vịt nướng tiêu tốn một canh giờ, Tạ Hàm để Khương Uyển đi về trước, chính mình mang theo tiểu thất ở tửu lâu ngồi đợi.
Hắn ở trên lầu nhìn ra người đi đường ngoài cửa sổ, cảm thấy chính mình thật là kỳ lạ.
Tuy rằng trước nay hắn đều ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phải là loại người thích tiêu tiền như nước, hôm nay lại có thể vì một con vịt mà cam tâm tình nguyện bị người chặt chém.
Chỉ là vừa nhớ tới mùi vị vịt nướng cùng ăn chung với Lam Tuyết kia, hắn liền cảm thấy có chút đói.
Cái loại tư vị này trước nay hắn chưa bao giờ cảm thụ qua.
Chờ đợi thật buồn tẻ, ở thời điểm Tạ Hàm thiếu chút nữa ngủ gục, vịt nướng cuối cùng cũng xong.
Lúc đem lên còn có một mỹ nhân cao gầy da trắng mắt hạnh đi theo.
Tạ Hàm thường xuyên lui tới Túy Tiên Lâu, ăn cái gì cũng đều có mỹ nhân hầu hạ.
“Tiểu thế tử, nô tỳ đến hầu hạ người dùng bữa.”
Mỹ nhân kia e lệ ngượng ngùng nhìn Tạ Hàm, như muốn nhìn xuyên thấu hắn.
Tiểu thế tử Tạ Hàm, trong nhà không thiếu tiền, hắn lại cũng hào phóng, mỗi lần đều sẽ thưởng cho người phục vụ hắn dùng cơm một số tiền lớn.
“Tránh ra.” Nhìn đến nữ nhân trước mắt, Tạ Hàm liền chán ghét quay mặt đi.
“Tiểu thế tử…” Mỹ nhân nghe được những lời Tạ Hàm nói, chưa chịu đi ngược lại còn gấp một miếng thịt vịt đưa tới bên miệng của hắn.
Tiểu thế tử này tuy chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng hằng ngày đi đấu chó chọi gà, chơi bời lêu lỏng, nhưng đối với nữ nhân lại rất ôn nhu.
Nàng ta nghe nói lần trước có một nha hoàn không cẩn thận đem trà đổ lên áo của tiểu thế tử, hắn một chút cũng không có trách cứ nha hoàn, còn ra lệnh cho tửu lâu không cần phải làm khó cái nha hoàn kia.
Tiểu thế tử kêu nàng tránh ra, nàng ta một chút cũng không sợ. Hơn nữa mỗi lần hầu hạ tiểu thế tử lại có thêm một mớ tiền thưởng, nàng ta cũng không nghĩ nhìn tiền đến tay mình còn có thể bay đi.
“Ta bảo ngươi tránh ra, ngươi không nghe thấy sao?” Tạ Hàm thấy người hầu kia không tránh đi, chỉ là đứng lên đi qua một bên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.
Thời điểm thiếu niên cao hứng giống như là cảnh xuân tươi đẹp, nhưng trầm mặt xuống so với tuyết mùa đông còn lạnh lẽo hơn.
Nữ hầu bị ánh mắt của Tạ Hàm dọa sợ, buông đũa, vội vã hành lễ lui xuống.
Sau khi người hầu kia rời đi, Tạ Hàm lại đổi một cái bàn, bắt đầu ăn cơm, Tiểu Thất ở kế bên hầu hạ hắn.
Vịt nướng hương vị mê người, da màu vàng kim bên trong thơm phức, tiểu thất bên cạnh vừa nhìn đã nuốt nước miếng.
Vịt nướng của Túy Tiên Lâu, không phải ai cũng có thể ăn.Huống chi giống như hôm nay là dùng giá cực cao mà mua tới. Số tiền vừa rồi Tạ Hàm bỏ ra có thể đủ cho một nhà năm miệng ăn dùng hết một năm.
Nhưng nhìn vịt nướng ngon miệng ở trước mặt, Tạ Hàm lại đột nhiên không có hứng thú.
Tất cả hứng thú đều giống như thủy triều lặng lẽ rút lui.
Còn lại chỉ là vô vị.
Tạ Hàm cầm đũa chọc chọc lớp da vịt màu vàng óng ánh, một hồi liền đặt đũa lại trên bàn, “A Thất.” Tạ Hàm gọi gã sai vặt đang chảy nước miếng ở bên cạnh, nói: “Vịt nướng này thưởng cho ngươi.”
…..
Hôn sự của Tạ Hàm và Lam Tuyết xem như đã được định ra, ngày hôm sau Khương Uyển liền sai người đưa sính lễ đến phủ thượng thư..
Ngày thành hôn cụ thể vẫn còn chưa có định ra, phỏng chừng cũng không bao lâu nữa.
Sính lễ vương phủ mang tới không thể dùng từ nhiều để hình dung, rương lớn rương bé chất đầy cả sân, còn có đồ vật không ngừng được khiêng đi vào, Chân Mi cười đến không thể khép miệng, Lam Tông lại càng kích động đến mức run rẫy.
Hai người bọn họ ở ngoài đại sảnh thống kê sính lễ đến hoa cả mắt.
Lam Tuyết đối với những sính lễ này cũng không có cái cảm giác gì, duy nhất chỉ thấy đáng tiếc chính là quá tiện nghi cho phủ thượng thư của bọn họ rồi.
Nàng cũng không muốn cùng Lam Tông và Chân Mi ngốc ở đại sảnh xem sính lễ, vì thế liền vừa hồi tưởng lại dư vị thịt nướng vừa đi ra ngoài.
“Thu Vũ, ta nói cho ngươi biết, tam tiểu thư thật sự không bình thường.” Lam Tuyết vừa ra khỏi đại sảnh không lâu, đi ngang qua một cái hồ liền nghe được giọng của Xuân Dạ.
Lam Tuyết nhìn Xuân Dạ đang cùng với một nha hoàn gọi là Thu Vũ nói chuyện phím, biểu tình trên mặt Xuân Dạ cũng hết sức khoa trương, làm cho người khác thầm đoán nàng ta nhất định đã nắm được bí mật kinh thiên động địa nào đó.
Lam Tuyết định trực tiếp đi luôn, nhưng nghĩ đến cỏ dại trong viện của nàng đã cao như thế còn không có ai đến dọn liền nán lại.
Tới đây, làm lao động miễn phí cho nàng đi.
Lam Tuyết nhìn xung quanh, tìm được một địa phương có thể núp vào, cuối cùng đi vào trong một cái núi giả.
“Tam tiểu thư? Chính là cái ngốc tử kia?” Thu Vũ khinh thường cười.
“Nàng ta vốn dĩ cũng không được bình thường mà.”
“Tam tiểu thư có thể thấy được những thứ mà người bình thường nhìn không tới.” Có lẽ là hôm qua đã bị nàng dọa sợ, xưng hô của Xuân Dạ đối với Lam Tuyết cũng không còn tùy ý như xưa,âm thanh nói chuyện cũng rất nhỏ.
Lượt xem: 32
Số người xem: 20
Mã ID của bài viết này là: 29782