Chương 66
Editor: Mã Anh
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Tần Nguyệt chưa từng nghĩ tới việc mang theo một đứa nhỏ về nhà, đằng này lúc cô vừa mới lấy lại tinh thần thì Huyền Nguyệt đã đứng trước cửa nhà cô. Tần Nguyệt thở dài nói: “Vào đi.”
Cho Huyền Nguyệt tắm hai lần cuối cùng dội nước lại một lượt cho sạch, Tần Nguyệt không khỏi thấy may mắn vì ở trong căn cứ cô tạm thời chưa lâm vào tình cảnh thiếu nước. Cô cầm quần áo mới đưa Huyền Nguyệt thay, nhìn đứa bé trai áo quần sạch sẽ tinh tươm đứng trước mặt, trong lòng không khỏi cảm giác thành tựu.
Mang nguyên liệu nấu ăn ra, Tần Nguyệt thầm cảm thán, lần trước không mang con hổ biến dị kia về thật là đáng tiếc, chẳng qua vì trong xe không chứa nổi, lại không thể lộ liễu mà vất nó vào không gian được, giờ nghĩ lại thật là quá lợi cho đám người Bạch Vi Lan kia rồi.
“Đứa bé ở đâu đến thế này?”
Tuyết Triệt đứng cùng Vô Tự ngay tại cửa nhà, hắn vẫn mặc đồ trẻ em, đứng ở cửa, tháo kính đen xuống, vẻ mặt tò mò nhìn đứa bé đang ôm con rối gỗ đứng phía sau Tần Nguyệt.
“Có chuyện gì không?” Tần Nguyệt hỏi
.
“Chúng ta không phải đội hữu sao? Thật là, quá lạnh nhạt.” Tuyết triệt oán trách, ngược lại vẫn tự nhiên chạy ra xe ôm một đống đồ vào cho Tần Nguyệt.
“Ở đâu tới đó?”
“Lúc trước không phải chấp hành nhiệm vụ sao? Đây chính là phần thưởng, tôi lấy về.” Tuyết triệt hếch mũi, ngửi ngửi, nói: “Cô đang nấu cơm à?”
“Ừ, có muốn vào đây cùng ăn hay không?” Tần Nguyệt chẳng mấy khi hào phóng nói, kỳ thật, cô vẫn xem cậu ta là đội hữu “đặc biệt” mới nể mặt mà mời cậu ta ở lại, hết tinh hạch lại tới lương thực, ở cùng một đội với cậu ta đúng là rất có lợi đi. Tuy nhiên, chuyện tốt như vậy Tần Nguyệt cũng không phải không lo lắng đối phương có ý đồ xấu, chủ yếu là cái tên Tuyết Triệt này cũng quá là có tiếng kinh doanh. Ở kiếp trước nếu không phải cô tận mắt thấy hắn vũ lực trị cường đại, liền cho rằng hắn với cái thái độ này đã sớm bị những người khác ăn sạch sẽ đến xương cốt đều không còn , còn có một điểm nữa là, đôi mắt của hắn quá trong sáng, đôi khi khiến người âm u lãnh đạm như Tần Nguyệt không dám nhìn thẳng.
“Được thôi.” Tuyết triệt bên này vừa đáp lời, bước chân đã nhanh chóng hướng về phòng bếp.
Trên bàn bày ba đĩa thức ăn, trong nồi có canh, hương thơm của đồ ăn dần dần tỏa ra…
Tuyết Triệt tuyệt không khách khí, tự giác kéo ghế ngồi xuống, ăn uống tự nhiên như ở nhà. Huyền Nguyệt nhìn cậu bé lớn không khác biệt mình nhiều lắm trên ghế, ôm con rối gỗ thong thả tới gần Tuyết Triệt, ngồi vào bên cạnh hắn, ngay cả lúc trước ăn mấy miếng cơm cũng bị hắn hoa lạp lại đây, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tuyết Triệt bới cơm.
Xem ra Huyền Nguyệt thực sự thích Tuyết Triệt, Tần Nguyệt mỉm cười, nhìn Vô Tự nói: “Anh cũng ngồi đi, cùng nhau ăn, hôm nay Huyền Nguyệt tới cho nên tôi nấu nhiều hơn một chút.”
Vô Tự liếc mắt nhìn Tuyết Triệt, thấy chủ nhân còn mải vùi đầu ăn cơm không phản ứng liền gật gật đầu đáp: “Vâng.”
Ách…
Đây là có chuyện gì!
Tuyết Triệt ngẩng đầu nhìn Huyền Nguyệt đang không ngừng gắp đồ ăn cho mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiểu tử này không phải nghĩ hắn là một đứa trẻ đấy chứ! Nghĩ như vật, Tuyết Triệt càng thêm nóng nảy, hắn ghét nhất là người khác coi hắn như trẻ con !
“Cậu, tự mình ăn đi.”
Huyền Nguyệt kinh ngạc nhìn Tuyết Triệt đang một hai sống chết ôm khư khư cái bát, ánh mắt phãn nộ nhìn mình, miếng thịt đũa gắp trên tay thả xuống không được mà không thả cũng không được.
Ấy, đây là, đang xấu hổ đấy à? Tần Nguyệt thích thú quan sát hành động của hai đứa trẻ. Được rồi, thật ra cô biết rất rõ, tiểu tử Tuyết Triệt này đừng thấy hắn có vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ cần níu chặt đuôi hắn thì một chút cũng có thể khiến dây thần kinh xấu hổ của hắn hoạt động, mà cái đuôi này, đương nhiên chính là hắn vạn năm luyện thành.
Tần Nguyệt cười gian, thấy Tuyết Triệt quay đầu trừng mình, đang cười ha hả liền vội vàng làm bộ dáng bị sặc,. Tuyết Triệt là người như thế nào, vừa liếc mắt đã nhận ra bản chất thật của cô, lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới quay đầu về.
Nhìn Huyền Nguyệt vẫn ngồi đó ngây ngốc, bốn phía quanh Tuyết Triệt nổi lên tầng tầng ác ý. Hắn thần thần bí bí ghé qua, đầu ghé sát vào đầu Huyền Nguyệt nói: “Cậu xem phòng này có phải hay không cảm thấy âm u, ngột ngạt?” Thấy huyền nguyệt gật gật đầu, Tuyết Triệt lại chỉ vào lầu dưới chất chứa đầy đồ, nói:
“Cậu xem cái cửa kia…”
Huyền Nguyệt nhìn theo hướng tay Tuyết Triệt, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa trắng toát ghê rợn, cậu giật mình một cái, quay đầu nhìn về phía Tuyết Triệt.
“Cậu ăn cái này trước, tôi sẽ nói cho cậu biết câu chuyện phía sau cửa.”
Huyền Nguyệt vừa cúi đầu, nhìn thấy trong bát bỗng chốc xuất hiện nhiều đồ hơn, gừng, ớt, củ tỏi… Ước chừng có thể tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Nhìn Tuyết Triệt liên tục gắp mấy thứ phụ gia đó vào bát Huyền Nguyệt, nghe nửa lời này, Tần Nguyệt nét mặt cứng đờ, đây là tình cảnh một đứa trẻ lừa một đứa trẻ sao?
Ý chí trả thù của đứa bé này thật sâu sắc quá đi, cô nâng nâng mi mắt, thấy Tuyết Triệt vẫn không ngừng cố ý tạo ra không khí quỷ dị, ý đồ đe dọa Huyền Nguyệt, Tần Nguyệt nhịn không được ôm trán, không biết có nên nói cho hắn, cậu bé kia thực sự rất thích mấy truyền thuyết quỷ quái? Đừng nhìn Huyền Nguyệt hiện tại thân thể run rẩy, bả vai rung lên, hai tay ôm chặt con rối bằng gỗ trước ngực, vẻ mặt dáng vẻ khẩn trương… Kỳ thật, đứa bé đó a, cậu nhóc là đang rất hứng thú đó!
Cô thậm chí còn có thể dự đoán đến , huyền nguyệt tại sau trong cuộc sống sẽ không ngừng chốt mở cánh cửa kia, cũng có khả năng ở bên trong làm chút gì, khiến cái chỗ này biến thành chân chính kinh khủng tồn tại.
“Ăn cơm đi, về sau Huyền Nguyệt là đội hữu của chúng ta.” Tần Nguyệt nghĩ về cuộc sống bi thảm sau này, liền không nhịn được lên tiếng đánh gãy ý định khủng bố của Tuyết Triệt. Cô mới không cần về sau phải sinh hoạt trong quỷ ốc, rồi chìm trong sợ hãi mà sống.
“Nó?” Tuyết Triệt nghe được vấn đề lập tức ngừng dây dưa với Huyền Nguyệt.
“Nếu tôi đoán không sai, Huyền Nguyệt hẳn là cũng giác tỉnh dị năng.” Tần Nguyệt nhìn phía Huyền Bguyệt, cười hỏi: “Đúng hay không?”
Huyền Nguyệt bỗng di chuyển ánh mắt đến nơi khác, một lúc lâu sau, cậu mới nghiêng đầu tần ngần nhìn Tần Nguyệt, gật gật đầu, tay vừa động, mắt con rối gỗ trong tay liền sáng rực lên. Sau đó nó chỉ huy cho con rối gỗ đứng lên, giật giật miệng tay chân, sau đó im lặng nhìn Tần Nguyệt không nói lời nào.
“Không sao không sao, em mới phát giác tỉnh dị năng, không có lực công kích cũng là bình thường .” Tần Nguyệt an ủi, nói đùa, đứa bé này mà có lực công kích thì vừa rồi đã không bị đám người kia vây đánh đến thảm hại như vậy, “Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghiên cứu dị năng một chút đi, không cần vội, dị năng này của em sẽ rất hữu dụng.”
Nghe Tần Nguyệt khích lệ, Huyền Nguyệt nháy mắt giống như đã hiểu ra, mắt cậu đảo đảo qua dò xét phía Tần Nguyệt, nhận được sự khẳng định ở cô thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới nở nụ cười.
“Được rồi, không nói đến đứa trẻ này nữa.” Tuyết Triệt điều chỉnh giọng điệu, nói: “Sau một tuần lễ nữa nhiệm vụ mỗi tháng một lần lại bắt đầu, cô có tính toán gì chưa?”
“Nhiệm vụ lần này là về cái gì ?”
“Nghe nói, là muốn chúng ta dẫn một nhóm người đến.” Tuyết Triệt nhíu nhíu mày, nói ra cái nhìn của chính mỉnh, “Tổng quan cảm thấy có vấn đề, nghe nói là một đám làm nghiên cứu về con người.”
Hắn nói lấp liếm, Tần Nguyệt biết hắn muốn biểu đạt cái gì, mạt thế ban đầu rất nhiều chuyện rối loạn, trật tự mới cũng không có thành lập hoàn toàn, điều này sẽ đưa đến rất nhiều thứ không bị khống chế, thậm chí nhân tính vượt khỏi vòng pháp luật cũng không ngoại lệ.
Tuyết Triệt muốn nói gì, cô hiểu rõ, lúc này muốn tiếp trở về đại khái chính là một đám người như vậy, dùng những lí do cụ thể, bắt người ta đem làm thí nghiệm, cố chấp đến không có thuốc chữa.
“Vậy cậu có tính toán gì?” Tần Nguyệt buông đũa nghiêm túc hỏi, có thể nói như vậy, nếu bảo là Tuyết Triệt tùy ý phát cáu lên thì cô sẽ không tin.
Tuyết Triệt cười cười, âm thanh lạnh lùng : “Tôi ghét nhất loại người này , nếu có thể…” Hắn bàu ra bộ dạng nguy hiểm, đại ý là nếu có cơ hội, hắn một chút cũng không để ý cái gì phía sau tiểu Hắc thủ, tuy rằng nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ điể, nhưng, này cùng hắn có quan hệ gì.
Tần Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu có cơ hội như đã nói… Cũng không sai, đương nhiên điều kiện đầu tiên chính là không để bị người khác phát hiện, chẳng qua dưới nhiều ánh mắt như vậy mà muốn hạ độc thủ, việc này không chỉ là thử độ dũng khí, mà còn kiểm tra về vấn đề kỹ thuật.
“Cẩn thận một chút, đến thời điểm chớ rước họa vào thân.” Tần Nguyệt cau mày nói, nếu là bất đắc dĩ chuyển nhà thì phiền toái, huống chi bây giờ còn có Huyền Nguyệt. Nếu bọn họ không cẩn thận lộ chân tướng, gặp chuyện không may như lời nói thì Huyền Nguyệt ở căn cứ sẽ gặp nguy hiểm đầu tiên.
Nghe những lời của Tần Nguyệt, Tuyết Triệt liền cười to, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, kết giao cùng người này quả nhiên chính là đồng bọn đáng tin cậy.
Vô Tự yên lặng bới cơm, thỉnh thoảng nghe được mẩu chuyện giữa hai người, vẫn yên lặng. Ngoại trừ lúc bảo vệ Tuyết Triệt ra thì Tần Nguyệt dường như không thấy hắn xen vào chuyện của người khác mấy, xưa nay tựa như cái bóng, đi theo sau Tuyết Triệt, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, lại không có bất cứ thứ cảm xúc tình cảm riêng nào.
Tuyết Triệt thấy Tần Nguyệt nhìn Vô Tự, không cho là đúng nói: “Vô Tự không cùng đi với chúng ta, anh ấy sẽ ở lại, ngộ nhỡ ở nhà xảy ra chuyện gì, còn có anh ta đến xử lý phiền toái.” Không phải hắn xem nhẹ năng lực của Vô Tự, cho dù không có dị năng thì bản lĩnh của Vô Tự cũng không thể nghi ngờ được, không thì cha mẹ hắn cũng sẽ không an tâm đem mình giao cho Vô Tự trông giữ.
“Cậu có kế hoạch gì?” Tần Nguyệt xoáy xoáy chiếc đũa trong bát cơm hỏi.
“Không có.” Tuyết Triệt xua tay, mặt đầy vẻ ngây thơ, “Đến lúc đó rồi nói sau, hành sự tùy theo hoàn cảnh, tiểu gia tôi lại không phải là không phân rõ phải trái, lần này ra ngoài du lịch vui chơi không muốn được coi như một nhóm.”
Du lịch?
Tần Nguyệt sửng sốt, ở cái thời mạt thế này đi du lịch sao? Trên trán cô xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, muốn hay không đánh lại bảng quảng cáo: du lịch ngắm cảnh mạt thế, ngươi dám đi hay không dám đi.
Cứ đến thời điểm là lại có vài người đi trong căn cứ rêu rao phát truyền đơn, phân công giao nhiệm vụ. Tần Nguyệt tưởng tượng ra cảnh một đám người mặc đồng phục, vẻ mặt vui thích hô:
“Mạt thế đã tới hồi tháng trước, hiện tại có ai muốn đi dạo không?
Tang thi, đối với bạn vừa gặp đã bị thương!
Động vật biến dị cho bạn tận tình hưởng thụ, khó có thể quên!
Ánh dương soi rõ cảnh phế tích của mạt thế! Tranh đoạt, giết hại, máu me!
Mạt thế đến, bạn có thể tùy ý tận hưởng giây phút lữ hành!
Nơi này vốn chính là một thế giới, sẽ cho bạn hưởng thụ cảm giác đẹp đẽ của khủng bố!”
Tần Nguyệt lắc lắc đầu, Đại ca, không cần nói giỡn, điều này thật sự là quá kinh dị …
Lượt xem: 20
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 8881
Ko biết bao giờ tần nguyệt mới đoàn tụ với gia đình minh nhỉ