Chương 7

Lan nương quay người, nàng nhìn thấy mặt Trần thị nhất thời đen lại. Trong lòng hơi hồi hộp một chút.

“Ba ba!”

Cái cửa sân rách nát của nhà nàng lay động kịch liệt.

Lan nương thật lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, cửa sân sẽ bị gõ hư, “Đến đây đến đây, đừng gõ nữa, cẩn thận cửa hỏng.”

Lan nương nhấc chân muốn đi. Trần thị lại dẫn đầu mở rộng bước chân đi ra ngoài, cái khí thế kia, có chỗ nào giống như đi mở cửa, mà giống chuẩn bị đi đánh nhau hơn. Lan nương tò mò đi theo.

“Tìm đường chết a! Cửa mà bị gõ hỏng thì ai tới sửa!”

Trần thị mở cửa, hai tay giang ra hai bên, người ở bên ngoài căn bản vào không được.

Giọng nói của Tô Võ như Chấn Thiên Lôi, ầm ầm vang lên, “Ngươi cái người này đang làm cái gì, ta bất quá là tới nhìn muội tử của mình một chút, chẳng lẽ ngươi lại còn không cho ta vào nhà?”

Lan nương tới, xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy người đứng ở bên ngoài ―― Mày rậm mắt to, dáng vẻ uy vũ, đứng ở nơi đó, liền cùng cây cột giống nhau. Đây chính là vị đại ca Tô Võ muốn gặp nàng a.

Tô võ nói chuyện với Trần thị một chút cũng không khách khí.

Chẳng lẽ hai người này có thâm cừu đại hận?

Lan nương ngẩn người.

“Muội tử, đại ca tới thăm ngươi, ngươi làm sao không cho ta vào phòng?”

Tô Võ gặp Lan nương đứng sau Trần thị , mặt mũi tràn đầy tươi cười ―― Mặc dù ngày thường hắn hơi hung một chút, nhưng cái này muội tử lại có dáng dấp thanh tú duyên dáng. Mặc dù đã gả cho người, nhưng dáng người không thay đổi nhiều lắm. Dạng này nhìn, cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lan nương toàn thân run lên. Cái ánh mắt đại ca nhìn nàng lúc này, sao giống như đang nhìn vật phẩm vậy a―― Trên dưới xem kỹ. Trong lòng nàng dâng lên đề phòng.

“Nương, ngài để đại ca vào đi thôi!”

Tô Võ hung hăng trừng Trần thị một chút. Trần thị mặc dù mạnh mẽ hung ác, nhưng cùng Tô Võ so sánh, cả người khí thế liền thấp xuống rất nhiều. Nàng không tình nguyện đứng sang bên cạnh nhường đường. Tô Võ nhanh chân bước tới, hung hăng va vào người Trần thị một cái, Trần thị kém chút nữa ngã xuống.

Lan nương nhìn xem nhíu nhíu mày, nàng im lặng không nói gì, “Đại ca, mau vào trong phòng ngồi.”

Nàng dẫn Tô Võ hướng nhà chính đi.

Tô Võ vừa đi vừa nhìn xung quanh, miệng rất là bất mãn nói: “Nhìn một chút, cái nhà này không có nam nhân liền trở thành bộ dáng gì! Nếu trời mưa xuống, trong phòng nhất định sẽ bị dột a.” Quả nhiên, vào trong nhà chính đã nhìn thấy bốn phía toàn là cái nồi bát bồn.

Hắn cười thầm trong lòng, chuyện hôm nay, xem ra không cần tốn nhiều công phu a.

Tiểu thạch đầu cũng đã từng gặp qua đại cữu, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều bị vẻ mặt hung ác của hắn dọa sợ. Tô Võ vừa mới tiến đến, hắn liền trốn ra đằng sau Lan nương.

Tô Võ chọn cái ghế tương đối khô ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tiểu thạch đầu, quát: “Nam hài tử, gặp người còn thẹn thùng, ngươi xem ngươi giống kiểu gì!”

Tiểu thạch đầu bị dọa sợ đến run một cái ―― cậu không phải thẹn thùng, rõ ràng là cậu sợ hãi nha.

“Đại ca, ngươi đừng rống a, Tiểu thạch đầu vẫn còn là con nít.” Lan nương hướng về phía Tô Võ cười cười, quay người nói với Tiểu thạch đầu “Đi ra xem nãi nãi ngươi một chút, làm sao còn không có vào, đừng lại là xuống đất đi. Trời đang còn đổ mưa đâu, nhớ kỹ kêu bà nội sớm trở về.”

Tiểu thạch đầu ngẩng đầu chần chờ nhìn Lan nương một chút, sau đó chạy ra ngoài.

Lan nương khóe miệng giật giật, nàng xoay người, đổi thành vẻ mặt tươi cười, “Đại ca, ngươi uống nước không, ta đi lấy nước cho ngươi.”

Tô Võ vội nói: “Không cần vội, đại ca cũng không phải vì một chén nước mà tới.”

Lan nương nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn.

“Muội phu đã đi, đại ca tới đây , là muốn nhìn một chút thời gian qua ngươi trôi qua có tốt không.”

“Tự nhiên là trôi qua tốt.” Trần thị nắm tay Tiểu thạch đầu đi vào.

Lan nương mở to mắt nhìn Trần thị, khóe miệng nàng co quắp hai lần. Trần thị không nhìn nàng, lôi kéo tiểu thạch đầu đi vào một bên khác, trong ngực ôm hài tử, ngẩng đầu cùng Tô Võ nhìn thẳng.

Tô võ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt quét mắt trong phòng một vòng, “Thời gian này mà gọi là tốt, đến quỷ cũng không tin.”

“Quỷ đương nhiên là không tin, chỉ cần người tin tưởng là được.”

Tô Võ sững sờ.

Lan nương cười cười “Đại ca đi đường xa đến đây, nhất định là khát nước, ta đi lấy nước cho ngươi.” Nàng động tác cực nhanh, chỉ sợ chậm một chút, nhà chính bên trong hai người lại đánh lên.

Tô Võ nhận lấy nước cũng không uống một giọt, trực tiếp đặt chén ở trên mặt bàn, thanh âm trầm xuống, “Quỷ tin hay người tin đều tốt, dù sao ta nhìn là không tin. Muội tử ta lúc ở nhà chưa có xuất giá, đều chưa từng phải chịu khổ, nhưng nào biết được gả đến nhà ngươi, còn chưa được hưởng phúc, thì đã trở thành quả phụ. Ngươi nói một chút, thời gian này có thể tốt hơn chỗ nào?”

Trần thị bị chặn miệng nửa ngày nói: “Ấm lạnh ta tự biết! Có được hay không, Lan nương trong lòng không có rõ hơn ngươi sao?”

Tô võ cùng Trần thị đồng thời nhìn sang Lan nương.

Lan nương cúi thấp đầu “Thời gian qua ta sống rất tốt.”

Tô võ nghe lời này, gầm lên một tiếng, “Vẫn sống rất tốt? Thuần túy là nói bậy!” Hắn lại hung tợn nhìn xem Trần thị, “Ai chẳng biết ngươi Trần thị xưa nay mạnh mẽ hung ác, bây giờ muội tử ta là có khổ cũng không dám nói, ngươi dám nói nàng trôi qua tốt. Ta nhìn ngươi đây là già nên hồ đồ rồi!”

Trần thị đem Tiểu thạch đầu ôm chặt hơn, cúi thấp đầu nói: “Ngươi Tô Võ lại tốt hơn chỗ nào? Hết ăn lại nằm, làm xằng làm bậy, mười dặm tám thôn, người nào không biết ngươi làm việc ác.”

“Tốt cho ngươi cái bà tử!” Tô Võ cọ một chút đứng lên, khí thế mãnh liệt.

“Đại ca!”

Lan nương kêu như thế một tiếng vẫn còn có chút tác dụng. Tô Võ còn muốn Lan nương tự nguyện về nhà ngoại gả đi, liền thuận theo nàng đâu.

“Ta hôm nay kính ngươi vẫn là bà bà của muội tử, liền không tính toán với ngươi. Nếu có lần sau nữa, ngươi Trần thị dù là mạnh mẽ hung ác, ta cũng làm cho ngươi thu liễm tính tình.”

Tô Võ ngồi xuống. Lan nương khẽ thở dài một hơi. Tình hình vừa rồi, thật là có chút không nằm phạm vi khống chế của nàng. Nếu Tô Võ thật sự động thủ, thua thiệt chỉ có thể là cô nhi quả mẫu các nàng.

Bà bà làm sao không rõ đâu.

Trần thị trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt lại không có luống cuống, chỉ mở to hai mắt nhìn Tô Võ.

Tô Võ làm mặt lạnh, nhìn về phía Lan nương, “Muội tử, theo ta thấy, ngươi cũng không cần ngây người ở cái nhà này nữa, miễn cho lại phải chịu khổ. Hôm nay liền cùng đại ca trở về nhà đi, ngày sau có đại ca một bát cháo uống, tất nhiên là không thể thiếu ngươi một bát gạo cơm! Đại ca ta còn nuôi nổi ngươi.”

“Đừng tưởng rằng không ai biết ý đồ của ngươi!” Trần thị cười lạnh một tiếng.

Lan nương mới đầu còn có chút hồ đồ, nghe Trần thị nói chuyện, liền hiểu rõ mọi chuyện. Với lại, Tô Võ này, nàng lại là không thể tin hoàn toàn ―― Mấy ngày trước đây, nàng bệnh nặng, cũng chưa từng nghe nói người đại ca này tới qua. Khỏi bệnh rồi, ngược lại là đến biểu lộ huynh muội tình thâm, không khỏi thời gian hơi trễ.

“Đại ca đối với muội tử tốt, ta một mực nhớ rõ.”

Lan nương cười nói. Trần thị lại là cọ một chút đứng lên, chỉ vào đầu Lan nương mắng, “Ngươi cái nữ nhân mắt bị mù, thật là nghĩ hắn là vì muốn tốt cho ngươi? Chờ ngươi trở về, không biết sẽ bị bán đi chỗ nào… Quả thực là bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội.”

Lan nương trừng tròng mắt nhìn Tô Võ, “Đại ca, lời này… Lời nói này có phải sự thật hay không?”

Tô võ hung hăng trừng Trần thị một chút, hướng về phía Lan nương cười nói: “Ngươi đừng là tin cái lão vu bà này. Nàng bất quá là sợ ngươi có ta làm chủ, không dám cản ngươi về nhà, mới nói chuyện mê sảng như thế.”

Lan nương khó nhọc thở dài một hơi.

“Muội tử, ta nhìn ngươi vẫn là nên cùng đại ca trở về, miễn cho ở lại đây lại phải chịu khổ.”

Tô Võ đứng lên.

Lan nương sửng sốt một chút.

Đi, hoặc không đi, đều là vấn đề khó khăn.

 

<<             >>

Lượt xem: 39

Số người xem: 30

Mã ID của bài viết này là: 7706

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    Thank…
    Chẳng lẽ Lan Nương tin lời đại ca cực phẩm này sao…..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!