☆, Chương 06: Quỷ.
Edit and Beta: Hoa Anh Túc Độc.
Hoa Vân không có để ý đến hắn, mũi hít nhẹ vài cái.
Người dị năng không phải chỉ có dị năng mà cường độ thân thể cùng độ bén nhạy của ngũ giác cũng theo dị năng nâng cao mà thong thả tăng lên, mặc dù so ra kém người cường hóa, nhưng so với người bình thường mạnh hơn quá nhiều.
Hoa Vân là người có dị năng cao cấp, mặc dù cứng đối cứng với người cường hóa ngang cấp cũng không chiếm được ưu thế, nhưng vẫn có thể thoải mái nghiền ép người cường hóa cấp bậc thấp.
Khối thân thể này không biết là tiềm lực tốt, hay là bị từ trường tinh thần của nàng ảnh hưởng, ngũ giác nhạy bén, hơn nữa lúc đối chiến cùng lợn rừng, Hoa Vân phát hiện độ bén nhạy của thân thể này không tồi.
Nàng đứng ở ngoài sân mà ngửi thấy mùi thơm của thịt kho bay ra từ trong phòng bếp, còn có mùi máu tươi thoang thoảng trong sân, hẳn đây chính là nơi lột da, lọc xương con lợn rừng của nàng.
Hoa Lôi thấy Hoa Vân không để ý tới hắn, cảm giác tự trách cùng đau lòng nổi lên. Hắn nên đem lợn rừng giấu đi trước, chờ ban đêm lại mang trở về. Nhưng những người ở nhà chính này mũi rất thính, nếu thấy mùi thơm từ nhà mình bay ra, người nhà mình chắc cũng không ăn được. Trong lúc nhất thời liền nản lòng thoái chí.
“Muội muội, chúng ta trở về đi.”
Đứng ở góc tường Hoa Băng nhếch miệng chạy lại giữ chặt tay Hoa Vân.
Hoa Vân không nhúc nhích, chỉ đứng im ở trong sân.
Lúc này, Vạn thị từ phòng bếp đi ra, bộ dáng khúm núm, cúi đầu nói: “Cha, nương, món ăn đã làm xong.”
Lý Thị cau mày nói: “Bày ra đi. Gả vào nhà này đã nhiều năm như vậy, chút chuyện này còn muốn ta dạy cho ngươi?”
Mấy người em dâu của bà đứng trong sân che miệng cười.
Hoa Vân ngạc nhiên, đừng nói là Vạn thị ở bên trong bận rộn nửa ngày chính là làm thịt con heo rừng kia cho người khác ăn đấy? Bà có biết con cái bà một miếng cũng không được đụng?
Hoa Vân nhớ tới một câu châm ngôn: Bị bán còn giúp người đếm tiền.
Vạn thị nhẹ giọng hô một tiếng: “Các con mau về đi, lát nữa nương sẽ về nấu cơm.”
Bị Lý Thị trừng, Vạn thị lại chui vào phòng bếp sắp mâm bát.
Hoa lão đầu ho khan: “Lão đại, ngươi cũng mệt mỏi một ngày, trở về nghỉ ngơi đi.”
Hoa Vân không còn gì để nói, đây mà là thân nhân à?
Hoa Trường Niệm khó xử lôi kéo mấy đứa nhỏ đi, mấy người thượng phòng đắc ý cười vài tiếng sau đó nhanh chóng vào phòng chuẩn bị ăn cơm.
Hoa Vân thấy không có một ai đi phòng bếp, đây là đều chờ đợi Vạn thị hầu hạ đấy.
Hoa Trường Niệm gọi mấy đứa nhỏ, không có người để ý đến hắn, hắn lúng túng nói với Hoa Vân: “Vân nhi, cha dẫn con trở về.”
Hoa Lôi ít ra còn nhìn hắn, Hoa Vân thì từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn hắn lần nào. Chỉ chuyên tâm nhìn Vạn thị bưng một bồn thịt lớn vào phòng.
Trên bàn có hai bồn thịt lớn, còn có một chậu bánh bao.
Tốt lắm, thế còn tạm được.
Vạn thị từ trong phòng đi ra cũng không có tiến vào phòng bếp mà đi về phía mấy đứa nhỏ: “Đi, trở về phòng.”
Hoa Vũ nghĩ là Hoa Vân đang chờ Vạn thị, Hoa Vũ dắt tay Hoa Vân chán nản nói: “Tỷ, chúng ta về đi.”
Bàn tay bị nhẹ nhàng gỡ ra, nàng kinh ngạc ngẩng đầu.
Đã thấy Hoa Vân như gió chạy vào trong phòng.
Trong phòng, nam nữ phân hai bàn. Giữa mỗi bàn đặt một cái bồn lớn đựng thịt lợn rừng béo ngậy.
Quy củ ăn cơm của nhà này là :Vạn thị dọn xong bàn, dọn xong bát đũa, bưng xong thức ăn, thì hết nhiệm vụ, sau đó đến phiên Lý Thị làm công việc chia bánh bao. Chia xong bánh bao, Hoa lão đầu cầm đũa, mọi người mới bắt đầu động bát.
Bên bàn nam nhân để nhiều bánh bao hơn vì họ làm nhiều việc cần sức hơn, mỗi người được hai cái. Bên bàn nữ nhân lại không được như vậy. Trước kia, bình thường Lý thị cùng Hoa Trường Phương cũng có hai cái, mỗi người con dâu cũng được một cái, đương nhiên trong đó không có Vạn thị, cháu gái nửa cái, cháu trai một cái. Hôm nay cao hứng, có một bồn thịt lớn mà không cần tiền, nên mỗi người được thêm nửa cái.
Lúc Hoa Vân xông vào, Lý Thị còn đang phân bánh bao, mới vừa phân đến tam phòng.
Hoa Trường Phương một tay cầm bánh bao, một tay cầm đũa, nàng đã ngắm được miếng thịt vừa lớn lại vừa béo ở trong bồn nhưng bỗng thấy trước mắt tối đi.
“Ồ? Con ngốc này sao lại vào đây? Nhanh đi ra ngoài.”
Hoa Vân coi như không nghe thấy, cũng không nhìn ai, đẩy ra một vị trí giữa mấy người, sau đó yên lặng ngồi xuống.
“Ai nha, con ngốc này đang muốn tạo phản hả?” Trương thị ****** ngẩn người. Mấy người đều ngồi trên một chiếc ghế dài, vốn đã chật trội, bây giờ làm sao chứa thêm một đứa nhỏ được?
Mấy người đại phòng( Người nhà Hoa Vân) cũng từ bên ngoài xông vào, Vạn thị sốt ruột muốn đem Hoa Vân gọi về.
Lý Thị mắng: “Vạn thị, nhìn đứa con gái ngốc nghếch của ngươi đi, nó có biết quy củ là gì không? Trưởng bối đang dùng cơm, nó tự nhiên lao tới, đem các thẩm thẩm của nó chen ra ngoài. Đây là muốn tạo phản à?”
“Nương, con xin lỗi, xin lỗi. . .”
Vạn thị vội vàng tiến lên muốn kéo Hoa Vân, Hoa Vân tùy tiện cầm một đôi đũa, nhanh chóng gắp một miếng thịt nhét vào miệng mình, nhai nhai vài lần rồi nuốt xuống.
Mọi người choáng váng.
Con ngốc này không phải chưa ăn trộm bao giờ, nhưng ở trước mặt mọi người mà trộm ăn, ăn như không ai tồn tại, đây vẫn là lần đầu tiên.
Lý Thị tức giận đến cầm cái rổ nhỏ bên cạnh ném xuống, một cái bánh bao lớn rơi ra ngoài, vừa vặn lăn đến bên cạnh Hoa Vân.
Hoa Vân cầm lên, một tay nhanh chóng gắp thịt cho vào miệng, tay còn lại nhanh như chớp đem bánh bao nhét vào trong lòng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ” Lý Thị run rẩy: “Con bé bất hiếu này! Con ngốc! Đi ra ngoài cho ta!”
Hoa Vân đương nhiên không để ý bà.
“Lão nhân, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, trong nhà này còn có chỗ cho chúng ta đặt chân sao? Lão bà ta nhọc nhằn khổ sở đem lão đại nuôi lớn, cưới vợ cho hắn, vừa cưới vợ đã quên cha mẹ a, ngươi xem một chút hắn dạy mấy đứa nhỏ đi, chúng nó có đem ta để vào mắt không? Số ta sao lại khổ như vậy . . . Lão Thiên gia sao không đánh chết đứa con bất hiếu này đi. . .”
Hoa lão đầu nhíu mày trách mắng: “Lão đại, ngươi mau đem mấy đứa nhỏ về đi, còn đứng đấy làm gì?”
Hoa Trường Niệm chỉ cúi đầu nhận sai, bước chân lại không động, có lẽ hắn hy vọng hắn chậm một chút, con gái của mình sẽ ăn thêm được mấy khối thịt, Vân nhi cũng đang đói mà.
Mặc mọi người la mắng, khối thịt thứ ba lại vào bụng Hoa Vân.
Hoa Trường Phương không chịu được nữa, bởi vì khối thịt kia nàng đã chọn rồi. Thịt và mỡ béo đan xen, chưa ăn nàng cũng đã cảm thấy ngon!
“Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Hoa Trường Phương tức giận kêu lên.
Hoa Vân liếc nàng một cái, lại tiếp tục ăn khối thịt thứ tư.
Hoa Trường Phương đầu nóng lên, lúc nàng lấy lại tinh thần, trong tay cầm cái bát đựng canh nóng đã bị chính nàng dùng hết toàn lực đập lên đầu Hoa Vân.
“Tỷ – – ”
“Đại muội – – ”
“Vân nhi – – ”
Mọi người ở đại phòng hy vọng cái bát kia đập hụt, Hoa Vân không bị thương. Nhưng với người khác, bọn họ chỉ hy vọng Hoa Vân nhanh cút ra ngoài, đừng ảnh hưởng tới việc bọn họ ăn thịt lợn rừng, thậm chí còn ác độc nghĩ, chết cũng xứng đáng.
Nhưng Hoa Vân đâu?
Thịt!
Một lòng chỉ có thịt Hoa Vân cũng không có né tránh, cho nên cái chén kia như ý nguyện của Hoa Trường Phương nện vào đầu Hoa Vân.
“Xoảng – -” thanh âm đơn giản nhưng ngột ngạt, canh nóng che mất khuôn mặt Hoa Vân, Hoa Vân bình tĩnh mà lau nước canh đi.
“Bịch – -” chiếc bát đập lên đầu Hoa Vân rơi tan nát dưới đất, Hoa Vân mí mắt đều không nháy, lại tiếp tục lau mặt.
Khối thịt thứ năm, lần này không có người mở miệng. Bởi vì đứa ngốc trước mắt này quá cố chấp, cố chấp phải ăn thịt! Nàng thậm chí đem bồn thịt lớn kéo đến trước mặt, nhưng không có người lên tiếng.
Bởi vì, quá sợ hãi! Ngươi có thể hay không đem chất lỏng màu đỏ đang từ trán ngươi chảy ra lau đi được không?
Lý Thị muốn mắng, nhưng lại không mở miệng được khi nhìn đứa nhỏ kia đang ăn thịt. Dòng máu đỏ tươi từ trán chảy xuống, chảy qua má, chảy lên sống mũi, ở chóp mũi run run, sau đó rơi xuống. Hoa Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch nhếch miệng, máu liền từ bờ môi chảy vào, nhuộm đỏ hai hàng răng. Giờ phút này, cảnh tượng Hoa Vân nhai thịt có dính máu khiến mọi người cảm thấy như. . . Nôn. . .
Lý Thị không có phun ra, bởi vì bà bịt mồm, ngoại trừ dạ dày không thoải mái, bà còn cảm thấy một cơn ớn lạnh từ xương sống chạy lên đỉnh đầu, bà khẽ di chuyển. Bên cạnh là con gái bà, bà muốn tìm sự ấm áp.
Hoa Trường Phương run rẩy, nàng bị Hoa Vân với gương mặt đầy máu nhìn chằm chằm, cái nhìn kia giống cái nhìn của những người đã trải qua sinh tử, đầu nàng choáng váng, may mắn là nàng đang ngồi, nếu không sợ là sẽ tê liệt ngã xuống.
Không dám động không chỉ có Lý Thị cùng Hoa Trường Phương, bên bàn của Hoa Lão đầu cũng hoảng sợ nhìn sang, dường như đang nhìn quái vật ăn thịt tươi sống!
Người đại phòng cũng hoảng sợ, đừng bảo Hoa Vân đầu bị đập hư đấy nhé? Nhưng mọi người lại cảm thấy. . . Tựa hồ. . . Nàng ăn rất ngon lành?
Trong bầu không khí quỷ dị đang diễn ra, Hoa Vân giải quyết xong bồn thịt lợn rừng bên bàn Lý thị, nàng đứng lên, mọi người cũng run rẩy theo.
Bồn thịt bên kia thật ngon a!
Hoa Vân với gương mặt máu chảy đầm đìa cười tươi, từng bước từng bước đi qua bên bàn của Hoa lão đầu. Người ở gần nhất -Hoa Trường Quang run cầm cập, nàng còn chưa đến gần, hắn đã nhảy dựng lên, chạy đến sau lưng Hoa lão đầu.
Hoa lão đầu mắng to trong lòng, đứa con bất hiếu này, lệ quỷ ở trước mặt, liền đem cha nó đẩy ra ngoài?
Hoa Vân không nhìn mọi người, trong mắt chỉ có thịt, tiến lên bưng lấy bồn thịt, liền muốn đi. Trông thấy trên bàn có giỏ bánh bao, dừng một chút, nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho Hoa Vũ.
Hoa Vân dù dữ tợn, Hoa Vũ cũng không sợ, giống như có thần giao cách cảm ánh mắt nàng sáng lên, chạy đến trước bàn của Hoa lão đầu cầm lên giỏ bánh bao lớn còn chưa chia xong, sau đó lại chạy sang bàn của Lý thị cầm nốt giỏ bánh bao.
Không ai dám nói chuyện, Hoa Vân vẻ mặt đầy máu còn đang nhìn đấy, nó còn nhe răng ra cười.
Mẹ nha, đây là cái gì vậy?
Hoa Vân dẫn đầu ra cửa, đứng ở giữa sân, quay đầu nhìn về phòng bếp, nháy mắt với Hoa Lôi.
Hoa Lôi nén cười, sau đó chui vào phòng bếp đem xương cốt, lòng con đều bưng trở về.
Mấy đứa nhỏ nhanh nhẹn trở về hậu viện, Hoa Trường Niệm cùng Vạn thị mờ mịt lại luống cuống đi theo.
Hoa Vũ thanh tú động lòng người kêu lên: “Tổ mẫu, tiểu cô đem tỷ tỷ cháu đập chảy máu đầu, đa tạ ngài cho chúng cháu chút bánh bao này để tỷ tỷ bồi bổ thân thể.”
Hoa Vũ quay đầu về phía đầu tường gào lên.
Hoa Vân cười cười, còn nhớ Hoa Vũ đã nói, hàng xóm bên cạnh nhà nàng rất thích buôn chuyện.
Rất lâu sau, từ trong phòng tiếng vang lên tiếng bát đũa đập lên bàn, chỉ là hôm nay mọi người cũng chẳng quan tâm.
Trong bóng tối, Hoa Vũ ngẩng đầu nhìn Hoa Vân một cái, trước kia khuôn mặt luôn dại ra hôm nay lại rất an nhàn, không hiểu sao lại làm cho nàng cảm thấy rất an tâm.
Tiểu cô nương Hoa Vũ, thỉnh giáo ngươi một cái, ngươi là như thế thấy sự an nhàn ở một khuôn mặt đầy máu?
Lượt xem: 17
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 12161
Thanks
Hay quá, hấp dẫn quá
Thank