Chương 1: Thiên Vũ Nữ Đế (1)
Tác giả: Nguyệt Tích
Tháng sáu, Thiên Vũ năm thứ bảy nước Đại Triêu, Hoàng đế và Hoàng hậu bị ám sát, La Vương dẫn quân phản loạn vây đánh Kinh thành. Cùng ngày, từ nội cung truyền ra thánh chỉ cho Tô Vương giữ chức nguyên soái thống lĩnh đại quân bình nội loạn.
Tháng tám, Tô Vương Tô Đại Thành tử trận, con trai lớn Tô Gia Mạnh thế tập* Vương vị thay cha dẹp yên phản tặc.
Tháng chín, quân La Vương thất thủ, La Vương cùng vây cánh bị xử trảm tam tộc. Bấy giờ tin Đế – Hậu qua đời mới được truyền ra, làm bá tính khắp nơi khóc thương.
*Thế tập: thừa kế tước vị của đời trước
Nội dung di chiếu được tóm gọi như thế này: ngôi vị được truyền cho Công chúa duy nhất của Đại Triêu tức Vũ Doanh công chúa, Hoàng Vũ Doanh trở thành Nữ Hoàng đế đầu tiên của nước Đại Triêu; phong Tô Vương lên làm Nhiếp Chính Vương, tay giữ Ngọc tỷ – quyền như Hoàng đế, đến năm Nữ đế mười sáu tuổi phải trao trả thực quyền.
Nữ đế lên ngôi lúc bảy tuổi, do di chứng của cuộc ám sát mà trở nên si ngốc. Nhiếp Chính Vương ban chỉ tiếp tục lấy niên thiệu Thiên Vũ, thụy hiệu tiên đế là Minh Đế, cả nước đại xá.
Kinh thành nước Đại Triêu, Húc Nhật, sau nhiều phong ba, rốt cuộc quay về với yên bình ổn định.
Mùa xuân năm Thiên Vũ thứ mười bốn, Nữ đế vừa tròn mười hai tuổi. Nhiếp Chính Vương dẫn đầu triều thần đến Thông Thiên đài bái thần cầu phúc.
Cho đến nay, tuy đã qua bảy năm, Đại Triêu bề ngoài một mực an an định định, thế nhưng không thể nói là hoàn toàn không có kẻ mang tâm tư riêng.
Chẳng kể lúc di chiếu đầy mâu thuẫn kia được ban ra đã tạo nên bao nhiêu tranh chấp, chỉ nói những người nhận tước vị thế tập có đất phong riêng hầu hết đều ngụ ở Húc Nhật, thế mà Tô Gia Mạnh nắm giữ quyền lực Hoàng đế dưới danh nghĩa Nhiếp Chính Vương vẫn đứng vững suốt bảy năm trời. Quả thật chính là kì tài, hơn nữa năm nay hắn chỉ mới hai mươi lăm tuổi, được so sánh ngang với Minh Đế, thậm chí tài hoa còn cao hơn một bậc.
Tô Gia Mạnh mặc áo bào màu thiên thanh, thiêu dệt tinh tế tạo nên những hoa văn sống động, đứng bên cạnh Nữ đế mặc long bào đen thiêu Kim Long Ngũ Trảo (vua của giới thần thú theo quan niệm nơi đây). Hắn cùng Nữ đế chuẩn bị thực hiện nghi thức cuối cùng của buổi tế bái, xong xuôi xem như kết thúc trong yên ả.
Nhưng mà người tính vẫn không bằng Trời* tính, tế lễ trên Thông Thiên Đài được sắp xếp chu toàn không chút kẽ hở giữa chừng lại phát sinh biến cố.
*Do nơi đây không có truyền thuyết về Ngọc Hoàng đại đế và Thiên đình nên lưu ý là “trời” trong dẫn truyện và đối thoại nhân vật là để chỉ Đấng Tối Cao – sáng tạo thế giới này thôi ^^
Bầu trời trong xanh bổng dưng u ám lạ thường, có thứ gì đó xé rách tầng mây đâm thẳng xuống tế đài. Khi mọi người xung quanh bắt đầu cảm giác được nhiệt độ và áp suất lên cao mới hồi thần, nhận ra thứ đang lao xuống với tốc độ cực nhanh kia là một quả cầu lửa, tất cả hoảng sợ cực độ muốn xoay người bỏ chạy. Khổ nỗi tế đài cao vời vợi với cả ngàn nấc thang vốn là công trình kiến trúc đáng tự hào nay lại trở thành lý do khiến người ta khó lòng chạy trốn.
Triều thần và quý tộc vốn đang sợ hãi tuyệt vọng thì quả cầu lửa kia bổng giảm mạnh tốc độ giữa chừng, hơi nóng và áp lực cũng không cao như tưởng tượng. Tuy vậy cầu lửa kia vẫn có xu hướng phóng nhanh xuống. Đứng ở trung tâm tế đài, Tô Gia Mạnh và Nữ đế hoàn toàn bị định trụ, không thể nhúc nhích.
ĐÙNG…!
Cầu lửa nhằm ngay chỗ Nữ đế đứng mà đâm xuống, đồng thời đánh văng Tô Gia Mạnh và những người khác ra xa vài trượng*, không ro sống chết. Cầu lửa va chạm với tế đài phát ra tiếng nổ lớn vang xa tận trăm trượng, chấn động cả Kinh thành.
*1 trượng = 4 mét
——————————–
Tháng hai, hoa lá cây cỏ vẫn đang khoe sắc tốt tươi, vầng dương rực rỡ trên đỉnh đầu ấm áp và dịu dàng soi sáng nhân gian. Trong đình mát một góc Hoàng cung, cô gái nhỏ nhắn ngồi trên lan can, đầu tựa cột lớn khép mắt hưởng thụ ánh dương. Từng tia sáng mặt trời rọi lên làn da trắng nõn nà làm nó gần như trong suốt như ngọc, mái tóc đen huyền dài chấm lưng buông xõa càng thêm óng ánh xinh đẹp. Ai vô tình đi qua nhìn thấy đều phải than thở vì vẻ đẹp xuất trần kia. Kể cả nhóm cung nữ mới tiến đến gần.
Hoàng Vũ Doanh mở mắt, con ngươi tĩnh lặng vô cảm biến đổi thành ánh nhìn thiên chân vô tà, đôi mắt lấp lánh tựa sao hướng về nhóm người vừa mới đến. Nhóm người kia chỉ toàn những cô gái nhỏ, khoảng từ chín, mười đến mười ba, mười bốn. Riêng có một cô gái dẫn đầu, tuổi đời khoảng mười tám hai mươi, cô gái này là người duy nhất dám bước lên tiến gần Hoàng Vũ Doanh. Nàng ta nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, gió bắt đầu lớn rồi. Chúng ta nên về tẩm cung.”
Hoàng Vũ Doanh thần sắc uể oải, mắt ướt sủng đáng thương nhìn cô gái kia, làm nũng: “Trẫm muốn ngồi thêm một lát cơ.” Lời vừa nói ra, phút chóc khóe miệng hơi co lại.
Chính nàng cũng muốn vì hành động nhõng nhẽo của mình nổi da gà, cái thân xác này chẳng những gương mặt cực phẩm mà giọng nói cũng rất cực phẩm. Âm thanh tựa như tiếng chim hót nơi núi rừng, trong trẻo, ngân nga hoà lẫn chút non nớt, đáng yêu. Hoàng Vũ Doanh cũng thật không ngờ, bản thân lại có một ngày ngồi trong lầu son gác tía giả manh để cầu người bao dưỡng.
Cô gái nghiêm sắc mặt, nói: “Không được đâu Bệ hạ! Người đã ở đây cả canh giờ rồi. Còn tiếp tục sẽ sinh bệnh mất.” Trước thái độ nghiêm túc đó, Hoàng Vũ Doanh không tiện kì kèo thêm nữa, đành gật đầu về Tinh Nguyệt Cung.
Ngồi trước gương đồng mờ mờ ảo ảo, Hoàng Vũ Doanh lại im lặng tự kỷ. Không phải vì nàng không ưa nói chuyện hay bị tự kỷ thật. Nàng chỉ là không dám nói chuyện mà thôi.(Tích: không! Chính xác là tự kỷ đó, nhưng đi theo hướng khác cơ.)
Kể ra… nàng xuyên đến đây cũng đã gần một tháng rồi, trong khoảng thời gian này cũng biết đôi chút về thế giới xung quanh và tình cảnh lúc trước khi nàng xuyên đến.
Thân xác này cũng tên Hoàng Vũ Doanh, Nữ đế Đại Triêu. Phía trên nàng không còn cha mẹ thân sinh, phía dưới không có con cháu, ngang hàng không có anh chị em gì. Chỉ là Hoàng Vũ Doanh có chút dỡ khóc dỡ cười khi biết được bên cạnh nàng vẫn còn một người, chính là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh một nước, Tô Gia Mạnh.
Cũng là, xuyên đến cổ đại mà gặp phải trường hợp Nữ đế tại vị đã hiếm hoi rồi, đối với chuyện có thêm một Nhiếp Chính Vương, nàng không nên có chút gì ca thán mới phải. Vũ Doanh moi thông tin chỉ từ một vài nô tỳ thái giám bên cạnh, không hiểu được bao nhiêu, chỉ biết… họ Tô kia, là một kẻ rất có hùng tâm bá khí, được lòng đa số nhân dân, mưu lược tài trí rất xuất chúng.
Nàng nâng tay chạm vào mặt gương đồng, đôi mắt phản chiếu bên trong thông qua gương đồng mờ vẫn tỏ sáng thuần khiết như trước, bổng nở nụ cười thật tươi. Xuyên đến chỗ này cũng không phải nàng bị động, mà chính xác là có tính toán từ trước, thế nên, dù ra sao đi nữa thì mục đích của nàng, cũng chỉ là phải sống mà thôi.
Tay phải Vũ Doanh xoa nắn chiếc vòng đeo tay có kiểu dáng không mấy bắt mắt đeo trên cổ tay trái, chiếc vòng nhìn qua giống như làm từ đồng bình thường. Người dân cứ ngỡ chuyện lần này là Trời giáng thiên tai, lo lắng sốt vó không biết còn có chuyện gì đến nữa không. Không ngờ thoắt cái đã biến thành Trời cao ban phước, chẳng những Nữ đế không bị thương nặng mà còn giúp Nữ đế thanh tỉnh trở lại. Cái vòng này tìm được trong hố to kia.
Thời điểm tỉnh lại, sau khi nhận rõ hoàn cảnh mới xuyên đến, nàng mới tìm hiểu chuyện trước đây. Bất quá thật không nghĩ Tô Gia Mạnh sẽ chuyển “báu vật Trời ban” qua cho mình không chút câu nệ như vậy, điều này thật khiến Vũ Doanh nghi ngờ. Chẳng lẽ tên Nhiếp Chính Vương kia không để ý đến mấy vấn đề tâm linh này? Hay là, hắn cảm thấy không cần thiết?
Lượt xem: 19
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 3062
Truyện hay, cách hành văn hay… từ ngữ phong phú.
Cố lên Tích.
(´∀`)♡ thanhks Ni
Truyen hay lam ban,thanks ban nhieu nha