Chương 12a: Kỷ sở bất dục
Editor: Nhung
Biên Tập: Ni
“Lão gia chỉ để lại một mình Ngũ tiểu thư ở đấy sao?” Lúc này Đinh di nương mới hỏi Yên Nhiên.
“Vâng.” Yên Nhiên gật nhẹ đầu.
Đinh di nương trầm mặt, qua một hồi mới nói, “Yên Nhiên, Mấy ngày này con nên đối với ngũ tiểu thư khách khí một chút, đừng có gây sự với nàng ta biết không?”
Yên Nhiên không phục, nói: “Vì sao không? Tổ mẫu không thích nàng ta, con chèn ép nàng ta, tổ mẫu sẽ vui vẻ.”
“Nhưng hiện tại, lão gia và phu nhân đều rất thích con bé!” Đinh di nương thầm thở dài, con gái bà là do lão thái thái nuôi lớn, trong lòng chỉ có lão thái thái, như vậy thì làm sao phu nhân có thể thích cho được? Phu nhân không đưa Yên Nhiên ra ngoài tiếp khách, làm sao mọi người có thể biết rằng Mạnh gia có vị Tam tiểu thư tài mạo song toàn?
Thứ nữ sợ nhất chính là bị mẹ cả giữ ở nhà, không được phép ra ngoài giao tiếp với mọi người xung quanh, không có bằng hữu, không ai biết đến, đến tuổi cập kê thì mẹ cả chỉ cần điểm bừa cho một hôn sự, một mớ của hồi môn ít ỏi rồi tống ra khỏi nhà. Mẹ cả vừa không vất vả lại được mang tiếng thơm, thứ nữ cho dù có đau khổ cũng không thể tố cáo.
Lão thái thái yêu thương Tam tiểu thư thì sao chứ? E rằng cho dù lão thái thái có cất công tìm kiếm cho Yên Nhiên một hôn sự tốt thì mọi sự vẫn phải dựa trên sự sắp xếp của phu nhân. Muốn hi vọng vào lão thái thái xem ra chỉ có thể gả Yên Nhiên cho người ở Thái Bảo An.
Lúc này, tự bản thân Đinh di nương cũng cảm thấy hổ thẹn, Yên Nhiên vừa sinh ra đã bị lão thái thái bế đi khiến bà rơi vào bước đường cùng, chuyện gì cũng phải nghe theo lão thái thái. Sau đó bà còn làm cho phu nhân phải ban cho bà không ít thuốc quý, phu nhân có thể không ghi hận với bà sao? Bà làm như vậy, làm sao phu nhân có thể để mắt tới Yên Nhiên?
“Con nhiều hơn Hân Nhiên hai tuổi, nhưng phu nhân chẳng lúc nào để tâm tới tài năng của con?” Yên Nhiên buồn rầu.
“Tiểu thư năm nay mười ba tuổi, chờ cập kê, thêm một năm nữa là tới lễ nạp thái, tính ra cũng là ba năm. Ba năm sau, Lục tiểu thư mới mười bốn tuổi, trở ngại vướng bận gì chứ?” Đinh di nương cẩn thận tính toán.
“Di nương thật hồ đồ! Nữ nhi ở Mạnh gia mười tám tuổi trở lên mới lấy chồng.” Yên Nhiên bực mình liếc Đinh di nương một cái sắc lẻm.
Đinh di nương cười khổ, do dự một chút, rồi bà thấp giọng, nói khẽ: “Qua mười tám tuổi mới lấy chồng, đó là quy định dành cho đích nữ. Còn đối với thứ nữ thì không có quy định này.”
Yên Nhiên lắp bắp sợ hãi: “Cái gì?”
Đích nữ với thứ nữ thân phận khác biết, nàng vốn hiểu rất rõ. Nhưng mà, ngay cả độ tuổi phải xuất giá, thời gian ở bên gia đình cũng phải phân chia sao?
Đinh di nương mở miệng một cách đầy khó khăn: “Gia quy của Mạnh gia có quy định, đích nữ của Mạnh thị phải qua mười tám tuổi mới có thể lấy chồng, không nhắc tới thứ nữ. Thứ nữ trong tộc đa phần đều chưa cập kê đã lập gia đình rồi.”
Yên Nhiên cắn chặt môi.
Tim Đinh di nương đau như bị dao cắt, vội vội vàng vàng an ủi con gái: “Thành thân vào tuổi mười sáu mới là hợp lý nhất, tuổi trẻ mềm mại đáng yêu hệt như bông hoa hồng, càng khiến chồng yêu mến, không phải sao?”
Đôi mắt Yên Nhiên đã đỏ cả lên, “Lừa mình dối người như vậy có tác dụng gì, rõ ràng là đến lúc này, thân phận thứ nữ vẫn bị người ta ghét bỏ.”
Đinh di nương nhẹ nhàng ôm lấy Yên Nhiên, vỗ về nàng, chậm rãi nói: “Làm thứ nữ rất khó, nhưng nếu cố gắng, mọi sự đều sẽ phụ thuộc vào chủ ý của chúng ta.”
“Sao có thể như vậy được? Vốn dĩ người ta là dao thớt còn mình là thịt, người ta muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, chúng ta đâu thể làm gì được.” Yên Nhiên nổi giận nói.
“Con gái, con không thể hạ thấp bản thân mình như vậy được.” Đinh di nương nóng nảy. “Nữ nhân cả đời có hai lần đầu thai, lần đầu thai thứ nhất của con thời vận không tốt, gửi hồn đến bụng của người mẹ vô dụng là ta, lần đầu thai thứ hai của con chính là khi kết hôn. Lần đầu thai thứ hai này nhất định phải chọn người thật tốt, không thể qua loa được.”
“Tổ mẫu không giúp được gì, phu nhân lại không muốn gặp con, con có thể làm gì được chứ?” Trực giác nói với Yên Nhiên rằng, nàng vốn đã không còn đường để đi.
“Con đã quên rồi sao? Con còn có lão gia mà.” Đinh di nương nhắc nhở.
“Phụ thân sao lại can thiệp vào mấy chuyện như thế này được. Trước giờ chuyện thành thân của con cái vốn do phu nhân làm chủ, huống hồ… “, Yên Nhiên hơi ngập ngừng, “Lần này phụ thân trở về, đối xử với con rất lạnh nhạt.”
Cơn giận trong lòng Đinh di nương lại dâng lên,phu nhân quả là loài rắn độc lòng dạ xảo trá, bà ta bày trò bỉ ối, làm chuyện xấu xa khiến cho Yên Nhiên bị liên lụy.
“Lão gia tuy rằng không để tâm đến chuyện hôn sự, nhưng nếu con muốn thành hôn theo lời cha mẹ thì phu nhân không thể tự mình định đoạt được. Còn về chuyện lão gia lạnh nhạt với con thì có thể là do chuyện Ngũ tiểu thư rơi xuống nước.” Đinh di nương thản nhiên nói.
“Không phải do ta làm, ta chỉ là …” Yên Nhiên thốt lên, nói được một nửa liền giật mình, tự bịt miệng lại.
Nàng biết mình đã nói phải điều không nên nói.
“Con không làm gì hết, chẳng qua là con nhìn thấy rồi mặc kệ nàng ta mà thôi.” Đinh di nương lạnh lùng nhìn Yên Nhiên.
Làm sao con gái bà lại có thể ngu ngốc như vậy, cái gì tươi đẹp thì không thấy chạm tới mà lại tự đẩy mình xuống hố sâu.
Thật ra chính bà ngày đó cũng như vậy, quả thật không biết lúc còn ở Đinh gia, bà đã chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.
Yên Nhiên hoảng loạn, liền khóc to, “Phụ thân nhất định đã biết chuyện rồi, con phải làm sao bây giờ?”
Mạnh Lãi xuất thân là thám hoa, tất nhiên rất phi phàm, Yên Nhiên biết vậy liền lao vào học tập, không chỉ kinh sử tử tập mà ngay cả thơ từ ca phú nàng cũng đọc qua, cố gắng mỗi ngày, một phần vì giá trị con người được đánh giá dựa trên tài văn học, phần còn lại, đương nhiên là vì lấy lòng Mạnh Lãi.
Nếu như Mạnh Lãi biết nàng trơ mắt nhìn Du Nhiên rơi xuống hố băng, không biết sẽ nghĩ sao về nàng?
Yên Nhiên sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch hết cả.
Đinh di nương thở dài một tiếng, ôm Yên Nhiên vào lòng, vỗ về nhẹ nhẹ, “Con yên tâm. Nếu như lão gia đã biết tất sẽ điều tra rõ ràng sự tình, con không cần phải sợ hãi. Kẻ muốn Ngũ tiểu thư kia mất mạng thật sự mới phải sợ.”
“Cũng không biết là ai mà nhẫn tâm như vậy, muốn Ngũ muội muội mất mạng, quả thật là người khác sợ hãi.” Yên Nhiên rúc sâu vào lòng Đinh di nương, sợ tới phất run.
<< >>
Lượt xem: 20
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 6774
Éc …. Ta thấy mẹ con YN này cùng người đẩy DN thật ác ah… Lúc đó DN mới có vài tuổi ah….ta nghi tam phòng chủ mưu đẩy DN quá….
Thank