Chương 16a: Mị không có sơ
Editor: Jyn
Biên Tập: Ni
Không có nhân tài? Làm sao có thể? Võ thị thập phần khó hiểu, quốc công gia có 6 con trai, trưởng tử Trương Tranh, tứ tử Trương Chiêu, ngũ tử thứ xuất Trương Thước, quốc công phu nhân sinh ra ba con trai, lão Nhị Trương Côn cùng lão lục Trương Cẩm đều bình thường, nhưng lão Tam Trương Minh lại không tệ chút nào, huống hồ trưởng tử của chi thứ hai Trương Từ tuổi nhỏ tài cao, trong chiến đấu bảo vệ Tịnh Châu lập nên chiến công hiển hách, tuổi chừng hai mươi đã là sử ti Vệ Chỉ Huy.
“Phu nhân có điều không biết, Tam ca dù có xuất sắc như thế nào, thì người hắn cưới là Thanh Xuyên công chúa, cũng chỉ có chức phò mã suông, thực đáng tiếc cho nhân tài như tam ca. Về phần chiến công Trương Từ lập được, kia chiến trường hắn còn chưa nhìn thấy làm sao có được chiến công?”
Vẻ mặt của Trương Chiêu xem thường, con dòng chính đúng là một người so với một người càng không bằng. Lão nhị lão lục cái gì cũng không có làm, thế nhưng lại cướp công trạng của người khác! Quả thực con dòng chính tuyệt là thứ không có tiền đồ.
“Không đi qua chiến trường sao hắn có thể lập công?” Võ thị đã có chút buồn ngủ, hơi ngã người nằm trong lòng trượng phu miễn cưỡng hỏi.
“Dân chúng bình dân xuất thân không cao, đem tính mạng ra chiến trường đánh bạc muốn lập chiến công, tới cuối cùng lại bị người khác đoạt đi đúng là trường hợp không ít, bên trong binh doanh thường có chuyện xấu xa như vậy. Nhưng mà Trương Từ cướp đi chiến công của người khác… ôi, không đề cập tới nữa, phụ thân lại mặc kệ, quả thực làm người ta thất vọng mà.” Từng đợt lạnh lẽo chạy dọc khắp thân thể Trương Chiêu, con thứ thực sự từ nhỏ chính là may áo cưới cho con trai trưởng sao? (là 1 người làm mà 1 đứa khác hưởng)
Võ thị nhăn mặt, đối với Ngụy quốc công nàng vốn đã phản cảm, nhìn thấy bộ dáng thổn thức của Trương Chiêu rất là đau lòng, đưa tay vòng lấy eo Trương Chiêu ôn nhu an ủi nói, “Chuyện trong phủ chúng ta không cần quản, chỉ cần một nhà chúng ta an ổn sống là được.”
Thân thể nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực làm tâm thần Trương Chiêu rung động, ôm thê tử trong chốc lát, hai vợ chồng liền chìm vào giấc ngủ.
Nhà họ Mạnh, đồng dạng cũng là 1 đôi vợ chồng ân ái, Chung thị mặc trung y (quần áo trong) ngồi trên chiếc giường nhỏ có khảm ngọc Di Lặc, vẻ mặt hờn dỗi, “Duyệt nhi đi lấy chồng kéo theo vài chuyện lộn xộn, ta đây bận bịu nhưng ngài lại mang theo bọn nhỏ ra ngoài vui vẻ, không để ý tới ta.”
Mạnh Lãi sau khi tắm rửa tâm tình vui sướng, nhìn thấy Chung thị mặc dù đã là trung niên, lưng áo không còn mang theo vẻ yểu điệu nữa bất quá vẫn còn lưu lại vài nét phong thái khi xưa, đột nhiên hưng trí, ngồi xuống giường, quát khẽ “Lại đây!”
Chung thị e ấp đi tới, thân hình hơi run rẩy, ánh mắt mông lung có chút hoảng hốt. Mạnh Lãi nhẹ nâng mặt nàng lên, cúi đầu hỏi “Dám thầm oán nam nhân của ngươi, ân?” Âm thanh mị hoặc vang lên bên tai, Chung thị sớm đã ý loạn tình mê, nhẹ nhàng thở hổn hển “Không dám, gia, ta sai rồi, ta không dám.” Tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ tinh tế truyền ra làm thị nữ Bích Hạm đứng gác đêm bên ngoài nghe mặt đỏ tai hồng, phu nhân cũng sắp bốn mươi rồi, lão gia và phu nhân còn ân ái như vậy. Lão gia nam tử tuấn lãng như thế, nếu phối hợp với thiếu nữ tuổi trẻ kiều diễm chẳng phải càng…?
Sáng sớm hôm sau, Đinh di nương, Đỗ di nương, Hoàng di nương ở trong sân đứng hầu hồi lâu, tiết xuân se lạnh, Đinh di nương trong lòng thầm mắng: Chung thị mỗi năm ngày đều đi Huyên Thụy Đường thỉnh an một lần, hôm nay Chung thị không đi Huyên Thụy Đường thỉnh an, có thể dậy trễ trong chốc lát. Thiếp thất lại phải ngày nào cũng thỉnh an chính thất, thiếu một ngày cũng không được. Nguyên lai nàng thường thường xin nghỉ không đến, nhưng hiện tại lại không dám. Thứ nhất là vì con gái muốn lấy lòng phu nhân, thứ hai là tìm cơ hội được nhìn thấy lão gia, chỉ là phu nhân tốt xấu gì cũng nên để người ta vào trong nhà chờ, nhất định phải để thiếp thất ở trong sân hứng gió lạnh sao?
Bà rất muốn phát tác nhưng lại không dám, nhìn thấy Đỗ di nương cùng Hoàng di nương đều đang cung kính cúi đầu khoanh tay, đành phải thu hồi nỗi giận trong lòng, trưng ra vẻ mặt ôn hòa.
Thẳng đến khi mặt trời lên cao, nhóm tiểu nha đầu bận rộn nhanh nhẹn đi tới đi lui, hoặc là mang nước hoặc là mang canh. Đinh di nương biết, phu nhân đã dậy rồi, chuẩn bị tốt tinh thần của mình, ở bên ngoài ăn gió lạnh nửa ngày, cũng không thể ăn không trả tiền ah! Sau một lúc lâu, tiểu nha đầu nâng rèm cửa, mời ba di nương vào nhà.
Mạnh Lãi cùng Chung thị một trái một phải ngồi trên giường la hán, sắc mặt Mạnh Lãi như thường, sắc mặt Chung thị hồng nhuận, vẻ mặt quyến rũ, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Ba di nương thỉnh an xong, có thị nữ đi qua nói “Vừa tới chỗ các cô nương nói chuyện, biết hôm nay miễn thỉnh an, đại cô nương đang trong phòng thêu đồ cưới, tam cô nương cùng lão thái thái, tứ cô nương ngũ cô nương lục cô nương đều còn ngủ, ngủ rất say sưa.”
Mạnh Lãi gật đầu, “Thân thể tiểu hài tử đang phát triển, ngủ nhiều chút cũng tốt, cứ để cho người bên cạnh hầu hạ là được. ” Thị nữ mang điểm tâm lên, ba di nương hầu hạ Mạnh Lãi cùng Chung thị dùng điểm tâm, súc miệng, Mạnh Lãi hôm nay phải rời nhà đi tiếp khách.
Mặc dù dưới mí mắt của Chung thị, Đinh di nương vẫn liên tục liếc mắt đưa tình với Mạnh Lãi, đáng tiếc hoàn toàn vô tác dụng, Đinh di nương có chút nổi giận, giương mắt đã thấy Chung thị nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt không tốt. Đinh di nương trong lòng khẽ run, phu nhân rất ghen tị, hôm nay bản thân nóng vội, hành động có chút rõ ràng, phu nhân làm sao dễ dàng buông tha cho mình đây?
Hoàng di nương cầm khay trà đi tới, đưa chén trà cho Chung thị. Vòng eo nàng mềm mại, bàn tay yếu mềm, làn da trắng trẻo tinh tế cùng một màu sắc với cái khay bạch ngọc đang cầm. Đinh di nương nhất thời ghen tị phát cuồng, nếu chính mình cũng được như vậy, lão gia sao có thể hờ hững với mị nhãn của mình!
Đinh di nương nhẹ giọng cười, “Hoàng di nương thật sự là may mắn, có thể cùng với gia ở tại Quảng Châu ba năm, ba năm này, Hoàng di nương chắc chắn thập phần thư thái. Nghe nói ở Quảng châu ba năm, hậu viện của lão gia chỉ có một mình Hoàng di nương.”
Sắc mặt Chung thị đại biến, nhớ tới triền miên đêm qua. Hoàng di nương ba năm trước đêm nào cũng ở với lão gia, hàng đêm đều vui thích như thế sao? Tiện tì này cũng xứng?
Lưu ma ma nhìn sắc mặt Chung thị, trong lòng thở dài, phu nhân vẫn như vậy, bị người ta nói có một câu mà đã tức giận. Hoàng di nương này dung mạo có đủ, tính tình lại mềm mại, lão gia ở với nàng nhất định là vô cùng tốt. Khả năng lão gia sau khi hồi phủ nghỉ lại phòng của phu nhân là do tôn trọng phu nhân là vợ cả mà thôi. Nếu lúc này phu nhân phát tác đố kỵ Hoàng di nương, lão gia cho dù không nói nhưng trong lòng sẽ không khỏi không bằng lòng. Hai người lâu ngày mới gặp lại nhau, sao phải để chuyện này làm xấu đi?
Dáng vẻ Hoàng di nương ôn tồn, “Đinh di nương nói đùa, lão gia đi ra ngoài công vụ bận rộn, thường phải đi châu huyện, thậm chí nông thôn, có đôi khi hơn mười ngày nửa tháng cũng không ở trong phủ. Cho dù ở trong phủ cũng thường xuyên làm việc tới khuya. Ta ở Quảng châu, chỉ là chiếu cố cho ngũ cô nương mà thôi.”
Chung thị giận tái mặt, vỗ bàn, “Nói bậy! Cho ngươi đi theo nguyên là hầu hạ lão gia, ngươi lại dám quên bổn phận của mình?”
Hoàng di nương vội quỳ xuống, “Phu nhân thứ tội, thực là lão gia phân phó, mang ta đi là để chiếu cố ngũ cô nương , gia ở nơi đó không cần ta hầu hạ, nguyên không phải ta lười biếng , thỉnh phu nhân trách phạt!”
Trên mặt Chung thị mang theo lệ sắc, lạnh lùng nói “Tội ngươi như vậy nên đánh chết! Lão gia xuất môn ba năm chỉ mang theo một mình ngươi, ngươi lại không hảo hảo hầu hạ lão gia, vậy còn cần ngươi làm gì!”
Hoàng di nương run run đáp lời, “Lão gia hằng ngày ra ngoài đều là ngũ cô nương chuẩn bị , ta chỉ giúp ngũ cô nương làm quần áo giầy, chiếu cố ngũ cô nương ăn cơm uống thuốc, cùng ngũ cô nương trò chuyện, các chuyện khác gia không cho ta làm cũng không cho quản, ngay cả quần áo của gia ta cũng chưa từng phải bận tâm, ta quả thực đáng chết! ”
Tiểu nha đầu trực ngoài cửa cao giọng bẩm báo, “Lão gia đã trở lại.” Rèm cửa nhấc lên, Mạnh Lãi vội vã đi đến, phân phó Chung thị, “Tìm cái quạt Trúc Tương Phi cho ta, nhanh đi.” Chung thị tự mình đứng lên, lát sau cầm cây quạt đi ra đưa cho Mạnh Lãi, Mạnh Lãi nhìn nhìn, vừa lòng thu lại, trước khi đi, quay đầu nhíu mày nói, “Làm cái gì vậy? Du nhi cũng đã lớn, ngươi cũng nên nể mặt nữ nhi, phạt mẹ đẻ của nữ nhi như vậy nữ nhi sao có thể chịu được? ”
Chung thị cười bồi nói, “Chỉ là một chút việc nhỏ, đã qua rồi.” Lại phân phó Hoàng di nương, “Mau đứng lên.”
(Ôi, nam nhân như vậy mới tài giỏi á, sủng thiếp nhưng không diệt thê, lại biết cách làm cho thê thiếp hòa thuận nữa. Thật tài. Cái này là nhờ Du Nhiên dạy á!)
Chương 16b
editot: Jyn
Biên Tập: Ni
Mạnh Lãi nghiêm mặt hỏi Hoàng di nương, “Du nhi muốn ngươi làm quần áo, đã làm chưa? ”
“Còn chưa có. Mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, không có thời gian rảnh.” Hoàng di nương sợ hãi nói
“Hồ đồ!” Mạnh Lãi trách mắng, “Du nhi đã về nhiều ngày, ngươi còn rảnh rỗi quan tâm chuyện khác? Ngươi chuyện gì cũng đừng động vào, chiếu cố tốt Du nhi là được rồi! Du nhi chỉ thích quần áo ngươi làm, còn không nhanh đi làm?” Hoàng di nương cúi đáp “Vâng” .
Chung thị vội nói: “Đi thôi đi thôi, nhanh đi thôi, về sau chỉ cần quan tâm ngũ cô nương, những việc khác không cần ngươi quản, nhanh trở về đi thôi.”
Mạnh Lãi “Hừ” một tiếng, không vui rời đi.
Chung thị không khỏi có chút hối hận. Trượng phu nếu thực giận nàng, tuy không vứt mặt mũi vợ cả là nàng nhưng sẽ lạnh nhạt nàng, ngày ngày ngủ trong thư phòng.
Nàng mặt lạnh đem Đinh di nương, Đỗ di nương đuổi đi, dùng ôn ngôn an ủi Hoàng di nương vài câu, Hoàng di nương cảm kích vạn phần. Gặp đúng lúc không còn ai, thấp giọng nơm nớp lo sợ nói “Có một việc, không biết có nên nói với phu nhân hay không.”
Chung thị cổ vũ cười cười, “Có cái gì không cần để ý cứ nói.”
Hoàng di nương thấp giọng, giả vờ vì Chung thị mà lo lắng: “Lúc ở Quảng Châu, lão gia rất ít lần gọi ta thị tẩm, ngẫu nhiên thị tẩm đều ôm ta gọi là Trinh nhi. Phu nhân, ta không biết ai là Trinh nhi lại có thể làm cho lão gia nhớ nhung như vậy.”
Chung thị tức thì vui vẻ, trong Mạnh phủ này, biết được khuê danh của mình cũng chỉ có trượng phu cùng với nhi nữ. Nguyên lai trượng phu đối với nàng lại thâm tình như vậy! Vẻ mặt tươi cười, thưởng cho Hoàng di nương vài món trang sức và mấy thớt vải, phân phó nàng trừ bỏ thỉnh an thì cứ ở trong phòng làm quần áo cho ngũ cô nương, không cần phải lên thị hầu.
Chung thị lại triệu Bích Hà lại đây, chờ mọi người lui ra, mới hỏi Bích Hà chuyện ở Quảng Châu.
Bích Hà nghe hỏi, liền hé miệng cười nói, “Phu nhân, phải nói Hoàng di nương thật sự là cuồng nữ nhi, trong mắt nàng chỉ có ngũ cô nương, cả ngày chỉ muốn làm thế nào để ngũ cô nương ăn nhiều thêm một ngụm cơm, uống nhiều thêm một ngụm canh. Lão gia không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm quan tâm. Hàng ngày không phải làm quần áo cho ngũ cô nương thì chính là làm váy.”
Chung thị nhẹ nhàng thở ra, không vui trong lòng tiêu trừ hơn phân nửa, còn dư lại chính là chút lo lắng: trượng phu có hay không trách cứ chính mình. Aizz, nếu nương mà biết sợ sẽ nói chính mình lỗ mãng rồi. Nương đã nói Đỗ di nương cùng Hoàng di nương xuất thân thấp hèn, lại chỉ sinh ra một nữ nhi, các nàng căn bản không nâng lên được chút sóng gió nào. Chỉ cần các nàng an phận thì không cần quản tới. Hôm nay bà hành xử nông nổi như vậy chắc chắn khiến trượng phu cảm thấy không vui.
Trong các đại gia đình khác, rất nhiều vợ cả hơn ba mươi tuổi đều chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu lấy thêm tiểu thiếp xinh đẹp mỹ mạo, bản thân hàng đêm cô đơn lạnh lẽo. Chung thị không muốn giống như các nàng ấy, Chung thị năm nay tuy đã gần bốn mươi nhưng tình cảm vẫn như cũ, e lệ như cô nương mới gả. Nhìn thấy Mạnh Lãi không kìm lòng được mà tim đập nhanh.
Buổi tối Mạnh Lãi trở về nhà giữa, Chung thị yên lòng, ân cần hầu hạ, Mạnh Lãi nhíu mày nói, “Tứ nha đầu ngũ nha đầu đều đã lớn, các nàng đều là hảo hài tử, phu nhân cũng nên thương các nàng mới phải. Mẹ đẻ các nàng vốn xuất thân tỳ nữ, sai sử mẹ đẻ các nàng như nha đầu sao các nàng chịu nổi!”
Chung thị vội nói “Tiểu tứ tiểu ngũ đều nhu thuận nghe lời, ta sao có thể không thương! Sau này Đỗ di nương Hoàng di nương chỉ cần sáng sớm thỉnh an, còn lại ở trong viện cũng được, không cần đi theo hầu hạ ta, lão gia xem như vậy có được không?” Mạnh Lãi gật đầu, “Có thể thấy được phu nhân thực hiền lành rộng lượng.” Chung thị được trượng phu khen, vui vẻ ra mặt, phiền não một ngày liền tiêu tán.
Bích Hà đi tới hồ sen, nhìn thấy Du Nhiên liền nhẹ giọng thì thầm “Đã làm như lời cô nương giao phó, phu nhân không hề khi ngờ, hẳn là tin tưởng Hoàng di nương ở tại Quảng Châu chỉ chiếu cố cô nương, cực kỳ lạnh nhạt với lão gia, xem ra phu nhân sẽ không làm khó Hoàng di nương nữa.”
Du Nhiên nghe xong mỉm cười, “Tỷ tỷ nhọc lòng rồi. Tỷ tỷ đối ta tốt, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ.”
Bích Hà “Ôi” một tiếng “Cô nương tốt của ta, nhà ta nhận chỗ tốt của ngươi còn ít sao? Chúng ta là người một nhà, không cần cảm kích làm gì.”
Du Nhiên cười nói “Đệ đệ ngươi có năng khiếu đọc sách, đừng chậm trễ. Cha ta đã mời tiên sinh tới phủ, đến lúc đó để ta nói với phụ thân, cho đệ đệ ngươi làm thư đồng của Vũ ca nhi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Bích Hà mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu “Đa tạ cô nương, được như vậy thì thực tốt.” Gia đình Bích Hà, cha mẹ đều là người thành thật, chỉ sinh được mỗi nàng và đệ đệ Mộc Sinh, cha mẹ cùng đệ đệ đều ở trong thôn, ngày ngày trôi qua khó khăn, bình thường Du Nhiên tiếp tế không ít. Lần này nếu thực đệ đệ có thể làm thư đồng của Vũ ca nhi, như vậy tương lai Mộc Sinh chắc chắn có tiền đồ rồi.
Du Nhiên nâng dậy Bích Hà dậy, “Tỷ tỷ khách khí rồi, trời đã tối muộn, ta cũng không lưu tỷ tỷ lại nữa. Mạc Liên, đưa tỷ tỷ về.” Bích Hà vui vẻ rạo rực xuất môn, Mạc Liên kéo tay Bích Hà cười nói, “Tỷ tỷ, ngài cứ như vậy ra ngoài, chẳng phải sẽ làm người khác nghi ngờ sao? ” Bích Hà thè lưỡi “Cũng là do chuyện này quá cao hứng đi!”. Nói xong liền ngẩn cao đầu, thu lại vẻ mặt, rồi mới chào từ biệt, thong dong trở về.
Du Nhiên trong lồng ngực một trận hờn dỗi, cái thể chế thiếp thất này nên bỏ đi thì tốt hơn, còn sinh ra thân phận thứ nữ, thực làm cho người ta bất đắc dĩ mà!
Lượt xem: 15
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 16489