Chương 2a: Nhị thiếu gia họ Mạnh
Biên tập: Nước Biển Xanh
Buổi sáng ngày kế, trong phòng Mạnh Lãi.
Mạnh Lãi ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh một vị mỹ thiếu niên đứng hầu. Hắn mặc trường bào ngắn màu lam, thắt lưng làm bằng gấm Tô Châu có hình hai con rồng đang vui đùa viên ngọc bích. Trên trán buộc dây đeo bằng vàng, bề ngoài sáng sủa xinh đẹp tựa trích tiên.
Du Nhiên tiến vào, trước hướng Mạnh Lãi thỉnh an, Mạnh Lãi cười nói “Ngũ nha đầu miễn lễ.” Lại chỉ vào thiếu niên mỹ mạo nói “Đây là nhị ca ca của con.”
Du Nhiên nhanh chóng cung kính hành lễ, “Nhị ca ca mạnh khỏe.” Động tác tiêu chuẩn, giọng nói êm dịu dễ nghe, đúng là một chút tật xấu cũng tìm không ra.
Mạnh Chính Hiến cũng hớn hở mặt mày chào lại, “Ngũ muội muội.” Trong mắt không che dấu được kinh ngạc cùng tán thưởng, thứ muội này nhân phẩm khí độ thật tốt!
Mạnh Lãi ý cười đầy mặt nhìn hai anh em khách khách khí khí chào nhau, con thứ hai tác phong nhanh nhẹn, so với phong thái của ông năm đó còn hơn, con gái thì khỏi nói, từ nhỏ đuợc nuôi dưới gối, tướng mạo khí độ đều là nhất đẳng, có con trai con gái như thế, làm nam nhân còn cầu gì hơn.
“Chớp mắt đã sáu năm không gặp, Mộ Nguyễn đã lớn, trở thành một thiếu niên văn nhã.” Mạnh Lãi cảm khái.
“Sáu năm trước con trai theo cậu đến Tây Nam, vừa đi đã là ba bốn năm, chờ con trai trở lại kinh thành, phụ thân lại đi Quảng Châu, không thể ngày ngày nghe phụ thân dạy bảo, con trai bất hiếu.” Mạnh Chính Hiến thỉnh tội thái độ vô cùng thành khẩn.
“Mộ Nguyễn mặc dù từ nhỏ nuôi ở nhà ngoại, nếu ở kinh thành thì ngược lại lúc nào cũng có thể thấy. Nên hơn sáu năm không gặp, vi phụ thường nhớ thương con. Đi theo cậu ở Tây Nam, không có gây họa chứ?”
Mạnh Lãi không chỉ đối với Du Nhiên là một người cha tốt, đối với con trai cũng thế. Du Nhiên vừa quan sát, vừa nghĩ đây thật là hiếm có, nàng gặp qua rất nhiều sĩ phu, mặc kệ trong lòng là yêu thương hay không, ngoài mặt đối với con trai luôn nói lời nghiêm khắc, thần sắc nghiêm nghị. Giả Chính trong Hồng Lâu Mộng không phải cũng là như vậy sao?
“Con trai ở Tây Nam không chỉ không gây họa, công phu cũng tiến bộ không ít đâu. Đại ca và con cùng đi đón phụ thân, con trai sáu bảy năm không gặp phụ thân, vì nóng lòng, nên đi nhanh hơn một chút, Đại ca sẽ đến sau.” Mạnh Chính Hiến nói.
Dáng vẻ Du Nhiên dịu dàng hiền thục, nhu thuận nghe lời cộng thêm giả vờ thục nữ yên lặng nghe cha con Mạnh Lãi nói chuyện. Mộ Nguyễn? Là tên tự của Nhị thiếu gia Mạnh gia đi, thời này người ngang hàng với nhau không thể gọi thẳng tên, bình thường thì gọi tên tự, cha mẹ trưởng bối có thể gọi thẳng tên, tuy nhiên để tỏ lòng thân thiết, cũng có cha mẹ trưởng bối không gọi thẳng tên con trai, mà gọi tên tự, bây giờ Mạnh Lãi cũng là như vậy.
Mạnhnhị thiếu gia tên là Chính Hiến, tên tự Mộ Nguyễn, tuy xa cách sáu năm với cha nhưng vẫn trò chuyện với nhau thật vui.
Nhị thiếu gia Mạnh gia, Du Nhiên biết thật sự là nổi tiếng đã lâu.
Lại nói tiếp, tình thế Mạnh gia bây giờ thật sự cùng với nhị thiếu gia Mạnh gia này rất có can hệ.
Mạnh Lãi là thứ tử Mạnh gia, cưới vợ là Chung thị, đích ấu nữ của Cát An hầu phủ, Chung thị sinh được hai con trai hai con gái, con trai cả Chính Tuyên hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã là cử nhân, là bản sao của Mạnh Lãi; con gái cả Duyệt Nhiên mười tám tuổi, cùng đính hôn với thế tử Trường Hưng hầu phủ, hôn lễ chính là vào hai tháng sau; con trai thứ Chính Hiến, mười sáu tuổi, từ nhỏ nuôi ở bên nhà ngoại, nghe nói công phu vô cùng tốt, tính tình nhanh nhẹn, là một thiếu gia sống an nhàn sung sướng; con gái út Hân Nhiên, mười một tuổi, được huynh tỷ yêu thương.
Tiểu thiếp Đinh Lăng cũng có một con trai một con gái, là tam cô nương Yên Nhiên mười ba tuổi, và thiếu gia Chính Vũ mười một tuổi được cho làm con thừa tự Tam phòng.
Đỗ di nương có Tứ cô nương An Nhiên, Hoàng di nương có Ngũ cô nương Du Nhiên, đều là mười một tuổi.
Còn có Lỗ di nương, đầu tiên là sinh con gái, chết non ; lại sinh được một bé trai cực kỳ tuấn tú, đáng tiếc không được hai tháng cũng chết non, Lỗ di nương mất hết can đảm, ở nhà lập miếu ăn chay tu hành.
Mạnh gia được xuất từ Thái An Mạnh thị, gia quy Mạnh gia nam tử bốn mươi không con, thì cho phép nạp thiếp, Mạnh Lãi cùng Chung thị thành thân vợ chồng hòa hợp, đến năm thứ bảy, con thứ Chính Hiến vừa sinh ra, Tam đệ Mạnh Lãi là Mạnh bí, lại cùng năm này ốm chết, Mạnh Bí chỉ để lại một con gái, Mạnh lão phu nhân thường ngày yêu nhất con út, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, gần như khóc chết, Mạnh gia ba phòng lại càng một mảnh bi thương, bi thương đi qua, phu nhân Hồ thị Tam phòng đề xuất, muốn xin một bé trai làm con thừa tự.
Hồ thị trẻ tuổi thủ tiết, Tam phòng không con, muốn xin con thừa tự không có gì đáng trách, Tam phòng Mạnh gia của cải mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không quá thiếu, thôn trang có mấy cái, cửa hàng có mấy gian, đem đứa bé cho làm con thừa tự, cũng có tài chính, là chuyện vô cùng tốt, cũng có mấy họ hàng nghèo, ra sức quấy rầy muốn đem cho con trai làm con thừa tự cho Tam phòng, ai ngờ Hồ thị lại không muốn, một ý muốn con thừa tự là con thứ chi thứ hai, Chính Hiến con trai ruột thịt của Chung thị.
Đại ca Mạnh Vân của Mạnh Lãi đường làm quan không thuận lợi, ba mươi tuổi mới thi đỗ cử nhân, ở huyện bên cạnh dạy học, lúc ấy chỉ có một con trai, nhất định là không thể cho làm con thừa tự ; Mạnh Lãi thì có hai đứa con trai, con trai lớn không thể cho làm con thừa tự, con thứ thì hẳn là có thể. Chẳng qua là của hồi môn của Chung thị phong phú, cuộc sống đầy đủ, con trai giống như sinh mạng vậy sao có thể cho ra ngoài làm con thừa tự? Chỉ cố thuyết phục Hồ thị xin con thừa tự ở trong tộc, có họ hàng trong tộc nghèo khó không có cơm ăn, ấu tử mới sinh được mấy tháng, ôm tới nuôi chẳng phải không khác gì mình tự sinh sao?
Hồ thị là cháu gái nhà mẹ đẻ của Mạnh lão phu nhân, cũng là con dâu mà Mạnh lão phu nhân sủng ái nhất, vô luận Mạnh Lãi và Chung thị khuyên bảo như thế nào, Hồ thị một mực chắc chắn là Chính Hiến huyết thống gần nhất, chỉ muốn cho Chính Hiến làm con thừa tự. Mạnh lão phu nhân mặc dù không nói gì, nhưng thái độ kia rõ ràng lại là làm chỗ dựa cho cháu gái nhà mẹ đẻ .
Mẫu thân Chung thị là Cát An hầu phủ Thái phu nhân thường ngày rất cưng chiều ấu nữ (con gái út), ngoại tôn tử lại càng như miếng thịt trong lòng, chuyện cho làm con thừa tự náo loạn một tháng, Thái phu nhân một tháng ăn ngủ không yên. Lúc này gặp được Trương thiên sư nổi tiếng kinh thành dạo chơi trở về, vô tình gặp được mẹ con chung thị ở Bạch Vân Quan nên đã xem giúp, bấm đốt ngón tay thấy Chính Hiến mệnh cách kỳ quái, chỉ có thể nuôi dưỡng ở nhà ngoại mới có thể mọi việc trôi chảy.
Trương Thiên Sư đạo hạnh thâm hậu, nhân sĩ trong kinh không khỏi tin phục, Chung thị nghe mà kinh hãi, sau khi cùng Mạnh Lãi thương nghị cả đêm thì đem con thứ về nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng, Hồ thị cùng Mạnh lão phu nhân tính toán thất bại, rất tức giận, Mạnh lão phu nhân làm chủ, nạp cho Mạnh Lãi biểu tiểu thư Đinh Lăng làm tiểu thiếp, giải thích rõ là tương lai Đinh Lăng sinh được con trai, phải cho Tam phòng làm con thừa tự.
Mạnh Lãi cùng Chung thị lập gia đình tới nay đường quan thuận lợi, lại có hai trai một gái, cũng không muốn nạp Đinh Lăng tướng mạo thường thường làm thiếp, từ chối mọi cách, còn mang cả gia quy Mạnh gia ra, Mạnh lão phu nhân cười lạnh liên tục, nói “Con có hai đứa con trai, thương hại em trai con ngay cả con trai cũng chưa kịp sinh, đã sớm đi rồi! Con nếu chịu cho một đứa con trai làm con thừa tự cho đệ đệ, mọi việc ta đều nghe con; nếu thực sự không chịu cho con trai thứ làm con thừa tự, chỉ có thể để ngươi nạp thiếp sinh con, cho làm con thừa tự cho đệ đệ ngươi!”
Mạnh Lãi cau mày nói: “Trong tộc có tiểu tôn tử của thập cửu thúc vừa mới sinh vô cùng được, lại mới có hai tháng, Tam đệ muội ôm tới nuôi chẳng phải giống như tự mình sinh?”
Mạnh lão phu nhân giận dữ: “Đứa bé kia, không bằng một nửa của Hiến Nhi! Hiến Nhi cũng chỉ mới hơn ba tháng, cho đệ đệ ngươi làm con thừa tự chẳng phải là bốn góc đều đủ sao?”
<< >>
Lượt xem: 16
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 6632
Như thế nào “gia quy Mạnh gia nam tử bốn mươi không con, thì cho phép nạp thiếp, “như thế nào lại tiểu thiếp Đinh Lăng- Đỗ di-Hoàng di?????????????? sao lại có món hời cho Mạnh Lãi nhỉ?….thank…..