Chương 5a: một phòng sinh xuân

Edit: đỗ thị hồng nhung

Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

Ngày hôm sau, chung thị thức dậy từ sớm. Thị nữ bích hạm, bích liên hầu hạ bà đứng lên, rửa mặt chải đầu, dùng một cái ấm sứ trắng xanh pha trà hoa lài, đường đỏ cùng quả la hán, rót ra tách đưa đến mời chung thị. Chung thị đỡ lấy, uống chậm rãi.

Bích hạm lấy ra từ tủ quần áo những bộ cánh đầy màu sắc: đỏ thẫm, tím đậm, xanh biếc, xanh lơ… đặt trên giường. Chờ đến nửa ngày, chung thị mới chọn được một bộ màu nghệ, thêu khắp dục tú màu xanh tươi, điểm thêm cành mẫu đơn đỏ thẫm, một miếng ngọc bích đeo bên tà váy dài. Hai thị nữa giúp chung thị chải tóc một lần nữa, cài lên tóc một cây trâm nạm hạt trân châu chiếu sáng lấp lánh, lung linh đầy thích thú.

“khi nào rồi..?” Chung thị nhìn mình trong gương đồng, hài lòng, hỏi.

“bẩm phu nhân, là giờ mão hai khắc. Di nương cùng các tiểu thư đều đang chờ ở bên ngoài để thỉnh an phu nhân ạ.” Bích hạm cười trả lời, trông thật xinh đẹp làm sao.

Mạnh thị trước giờ vẫn luôn giữ quy củ, thê thiếp cứ tới giờ mão là phải đến chỗ chung thị thỉnh an, hầu hạ người rửa mặt chải đầu, các tiểu thư còn lại thì sẽ tới thỉnh an vào giờ mão hai khắc. Sau đó chung thị và mọi người sẽ cùng tới chỗ lão phu nhân để thỉnh an.

Chung thị không đợi gặp thê thiếp di nương, bởi lẽ bà không thích mới sáng sớm, vừa rời khỏi giường đã phải đối diện với các nàng ta, cũng không cần bọn họ hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Bích hạm, bích liên hầu hạ chung thị đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ. Đinh di nương, đỗ di nương đã đợi ở viện lý hồi lâu, vừa nhìn thấy chung thị đi ra, vội tới thỉnh an hầu hạ. Chung thị thản nhiên chấp thuận, bước lên phía trước, chậm rãi đi đến nhà giữa, ngồi ngay ngắn trên giường la hán, nhận lấy từ tay thị nữ bát cháo tổ yến rồi ăn từ từ, vừa bảo các di nương đi vào.

Đỗ di nương ân cần hầu hạ chung thị ăn cháo. Đỗ di nương chỉ sinh con gái nên đối với chung thị vô cùng cung kính, vì thế mà chung thị cực kỳ hài lòng về người này.

Một lát sau, tam cô nương, tứ cô nương, lục cô nương đi tới theo thứ tự, cẩn trọng hành lễ, thỉnh an chung thị.

Chung thị nhìn con gái, duyệt nhiên đoan trang tú lệ, hân nhiên trong trắng ngây thơ, đôi mắt bà ánh lên vẻ hài lòng, vừa liên miên hỏi các con ngủ có ngon giấc không, người hầu có chăm sóc tận tâm không, đã học được thêu thùa may vá, đọc sách gì chưa. Vẻ mặt tràn đầy vẻ quan tâm lo lắng.

Đại tiểu thư duyệt nhiên cười đáp mẫu thân: “con ngủ rất ngon, thị nữ hết sức tận tâm. Con đang thêu cho phụ thân một cái hà bao, hoa văn được tôn tú nương giúp đỡ trông rất độc đáo. Đại ca khen chữ của con đã đẹp hơn ban đầu nhiều.”

Lục tiểu thư hân nhiên cũng vui vẻ, chu cái miệng nhỏ nhắn đáp lời: ” tỷ tỷ rất nghiêm túc, vừa học thêu thùa may vá vừa muốn học thuộc lại vừa muốn luyện chữ, rất vất vả.”

Chung thị cười đáp đầy vẻ cưng chiều: “hôm nay phụ thân các con đã trở về, ta cho phép các con không cần phải đến trường.”

Hân nhiên vui vẻ vô cùng: ” phụ thân kể cho con là người mang theo không ít đồ ăn ngon về để thưởng thức, không biết chúng là gì nữa…”

Duyệt nhiên quay đầu, cảm thấy xấu hổ thay cho muội muội: “lớn vậy rồi mà vẫn chị biết đến thức ăn ngon.”

“đại tỷ cười nhạo muội.” Hân nhiên không nghe theo, vui vẻ lăn vào lòng chung thị, chung thị vui vẻ ôm lấy nàng, cười nói:

“duyệt nhi thật khéo ăn hiếp muội muội của con.”

Duyệt nhiên cười khẽ, hân nhiên lại vui vẻ trốn ở trong lòng chung thị, nháy mắt với tỷ tỷ duyệt nhiên.

Chỉ có chính nữ mới có thể vui vẻ đùa nghịch, giống như đại tỷ, làm nũng giống như lục muội muội, thật ra trong lòng, tam tiểu thư yên nhiên vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tỵ.

Tứ tiểu thư ngồi lẳng lặng, thường ngày, cô ta hay phụ họa với lục tiểu thư vài câu, luôn luôn hướng về phía lục tiểu thư hân nhiên mỉm cười. An nhiên chỉ sinh trước yên nhiên nửa năm, từ nhỏ cô ta cũng chính là người hầu của lục tiểu thư. Kẻ cam chịu hèn hạ! Cùng là con gái của phụ thân, vì sao phải như thế, sao kẻ khoe mã, khoe tài lại thu được kết quả tốt đẹp? Tam tiểu thư tức tối nghĩ, tứ tiểu thư kia nịnh nọt tươi cười cũng chỉ là thứ con gái đâm sau lưng người khác.

Tới chỗ của lão phu nhân, mọi thứ đều đã không giống nhau, có điều, … Lão phu nhân xuất thân không cao, nhà mẹ đẻ đã suy tàn từ lâu, người không có nhiều vốn riêng, vậy nên giờ uy phong của người chỉ giới hạn bên trong mạnh gia.

Tâm khí cao ngạo của tam tiểu thư yên nhiên đang có cũng là vì được sống ở dưới trướng lão phu nhân từ nhỏ, ỷ vào sự cưng chiều của lão phu nhân mà đã có không ít lần cho chung thị cùng các đích nữ khó chịu. Nàng ta thường kể với lão phu nhân rằng tỷ muội duyệt nhiên, hân nhiên ngáng chân sai khiến nàng, khiến lão phu nhân tìm cớ kiếm chuyện bắt bẻ, làm cho đích nữ mạnh gia không vui. Đến nay, yên nhiên ngày càng trưởng thành, nàng đã nhận ra sự thật rằng, không thể không thừa nhận, thân thế quan trọng nhưng thực lực cũng rất quan trọng. Lão phu nhân mang danh mẹ chồng, tiếc rằng thực lực của người so với chung thị kém quá xa, để có được uy phong còn tương đối vất vả.

Lão phu nhân dặn dò chung thị ra ngoài làm khách không thể chỉ đem con ruột đi mà cũng nên đưa tam tiểu thư, tứ tiểu thư đi cùng. Chung thị từ chối nói: “ những người đến quốc công phủ ngắm hoa yến đều là đương gia chủ mẫu, đưa đi cùng đều là đích nữ”, hoặc dù là bà ta thật sự đưa nàng theo, cũng là cố ý lạnh nhạt với nàng.

Theo tục lệ, con gái trước tuổi cập kê sẽ nghị hôn, sau cập kê, mười sáu mười bảy tuổi, mười bảy mười tám tuổi thành hôn. Bây giờ yên nhiên đã mười ba tuổi, rất nhanh đã cập kê, nhưng chung thị vẫn cứ bình thản xem như không có việc gì.

Khăn trong tay yên nhiên giờ bị vê thành một cục hình tròn. Lão phu nhân nói chờ phụ thân về thì sẽ giúp nàng làm chủ, nhưng nàng cũng không dám nghĩ như vậy. Hôn sự của thứ nữ, làm sao phải để phụ thân nhúng tay vào. Mà cho dù phụ thân có lên tiếng, cuối cùng vẫn là chung thị chịu ra mặt mới được.

Trước kia nàng cho rằng cứ ôm chân lão phu nhân thì mọi chuyện đều thuận lợi, hiện nay nàng đã nhận ra có một số việc không phải là vậy. nàng nên làm gì bây giờ? Đôi mắt của yên nhiên giờ này tràn ngập vẻ hoang mang.

Trái lại, yên nhiên muốn nhờ vả vào chung thị, nhưng phu nhân lại có nữ nhi ruột thịt, lại có tứ nha đầu an nhiên tinh khôn, sao bà ta lại để tâm đến nàng chứ? Nếu nàng là chính nữ của mạnh gia, nếu như nàng chính là con ruột của chung thị, là cháu ngoại cát an hầu phủ thì chẳng phải là thanh danh thật tốt, có thể ra vào hầu phủ, gả cho lang quân như ý. Đáng tiếc, nàng không phải là do chung thị sinh ra. Yên nhiên cắn chặt môi, trong lòng vô cùng ấm ức.

Nàng có điểm gì thua kém người khác? Bàn về dung mạo, tính tình, tài năng, nàng hoàn toàn có thể cùng chính nữ mạnh gia duyệt nhiên so sánh mà vẫn không hề thua kém, so với lục muội muội lại càng tốt đẹp hơn nhiều, đơn giản là thân phận không đủ, đành phài nhận hết cơn cáu gắt vô lối, chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của người khác.

Gương mặt xinh đẹp của yên nhiên bỗng nhiên trở nên dữ tợn, mấy người đó dựa vào cái gì? Nàng không phục!

<<      —      >>

Lượt xem: 26

Số người xem: 18

Mã ID của bài viết này là: 6648

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    ai nha k biết mụ Yên Nhiên này định làm j đây. Nàng ơi, tên nhân vật nhớ viết hoa nha

  2. avatar

    Truyện hay. Nhưng tên nhân vật không viết hoa. Phông chữ thì quá kém.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!