Chương 9b
Editor: Jyn
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Mạnh Lãi tiếp đãi mấy đồng liêu cũ sau giờ cơm chiều mới trở về. Chung thị sớm đã đứng ở cổng chờ. Được chính thất nói lại chuyện ngày hôm nay, Mạnh Lãi nhíu mày “Không làm nữ nhi sợ chứ?” Chung thị vội nói “Không có, từ đầu tới cuối chỉ cười meo meo.”
Mạnh Lãi trầm ngâm một lát, kêu Chung thị đi nghỉ trước còn mình xoay người tiến về Huyên Thụy Đường.
Đối mặt với lửa giận của Mạnh lão thái thái, Mạnh Lãi mặt không chút thay đổi, chậm rãi mở miệng nói, “Chuyện Du Nhiên bị rơi xuống nước con không tính toán, chuyện ngày hôm nay cũng không nên nhắc tới nữa. “
Mạnh lão thái thái thân mình cứng lại.
Hôm Du Nhiên rơi xuống nước, Chung thị mang theo Duyệt Nhiên và Hân Nhiên trở về nhà mẹ đẻ, bên trong Mạnh phủ chỉ có mình nàng. Con trai có phải vì chuyện này mà oán nàng hay không?
Du Nhiên sau khi tỉnh lại vội vàng thỉnh đại phu hầm cháo hầm thuốc, Mạnh Lãi một tấc cũng không rời khỏi nữ nhi, Chung thị sau khi về nhà cũng 1 phen rối ren. Đợi tới khi Mạnh Lãi cùng Chung thị ổn định lại, thời điểm muốn tra xem kẻ nào trong phủ muốn hại Du Nhiên thì trong phủ lại có 2 tiểu nha đầu chết đi. Mọi chuyện liền chững lại ở đó.
Thẳng đến khi Mạnh Lãi muốn ra bên ngoài cũng không thể tra được rõ ràng, Mạnh Lãi vì lo lắng cho Du Nhiên liền mang nàng cùng đi nhậm chức. Đi một cái chính là 3 năm.
“Ngày ấy, sau khi con ăn điểm tâm xong lên trên nhà, A Du vẫn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, con hôn lên khuôn mặt nàng 1 cái mới rời đi”, thanh âm của Mạnh Lãi thập phần bình tĩnh nhưng lại làm Mạnh lão thái thái không hiểu sao tim đập nhanh, “Chung thị ngày hôm đó muốn dẫn Duyệt Nhi Hân Nhi về nhà mẹ đẻ, con biết được liền về nhà sớm, nhưng trong nhà đã loạn cả lên. Nhóm vú già nhao nhao nói, ngũ cô nương bị rớt xuống hồ nước.”
Trên mặt Mạnh Lãi hiện lên 1 tia dữ tợn, “Trời mùa đông nước hồ đều kết băng, sao nữ nhi của con có thể rơi xuống nước! Chờ tới khi con tới hồ nước, chỉ nhìn thấy 1 bé gái ướt sũng nằm trên mặt đất. Thân thể nhỏ bé của A Du lạnh lẽo, người đã không còn thở nữa rồi!”
“Ở bên người nhi nữ là mẹ ruột của nàng, cả người si ngốc choáng váng. “
“Con ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé đó, con không tin, mới sáng sớm con còn nhìn thấy A Du khỏe mạnh, mà bây giờ đã ra đi như vậy! ” Hắn khi đó không chỉ ôm nhi nữ mà còn ôm Hoàng Hinh. Hai thân thể 1 lớn 1 nhỏ đều lạnh lẽo, 1 cái đã không còn thở, 1 cái gần như là người đã chết.
Nếu như Du Nhiên ra đi, Hoàng Hinh yêu con gái như mạng cũng không sống được.
Không biết ôm bao lâu, trên người Hoàng Hinh từ từ có nhiệt độ, ánh mắt cũng không còn ngây ngốc nữa, ở trong lòng hắn khóc lên ô ô, không ngừng gọi lên con gái. Chậm rãi, thân hình nhỏ bé của nhi nữ cũng không còn lạnh lữa, ấm hơn 1 chút, còn giật giật.
Trời biết được, trong khoảnh khắc nhi nữ mở mắt, hắn và Hoàng Hinh vui mừng cỡ nào!
“Nữ nhi đại nạn không chết, tất hạnh phúc tới cuối đời. Có thể cưng chiều nàng bao lâu thì cưng chiều nàng bấy lâu, nữ nhi không muốn học nữ công vậy thì không học. Đứa nhỏ này cầm kim đã cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ con làm phụ thân lại cứng rắn bức ép nó? Có phải người muốn nói tương lai nếu may mắn thì không cần dùng tới, nếu không có may mắn cần dùng tới nữ công thì làm thế nào đây? Lão thái thái yên tâm, nữ nhi là người rất may mắn. Trải qua tai nạn này, tương lai nhất định sẽ trôi chảy.”
“Để cho người ngoài biết được nữ nhi Mạnh gia không biết cầm kim, vẫn là không tốt lắm.” Mạnh lão thái thái vẫn phản đối.
“Nữ công tốt mới có thể khoe với người ngoài, làm không tốt, đâu cần phải khoe. Người trong nhà không nói, người ngoài sao có thể biết?” Mạnh Lãi mỉm cười. Hắn là quan viên, rất hiểu cách nói 1 đằng làm 1 nẻo.
“Nữ nhân sao có thể không biết cầm kim?” Mạnh lão thái thái chần chờ , “Sao có thể ăn nói với nhà chồng đây.”
“Cái này lão thái thái yên tâm, ” Mạnh Lãi đã định liệu trước, “Cao tăng ở Tây lai am đã xem qua mệnh cho A Du, tương lai A Du nhất định gả cho người tốt.”
Mạnh lão thái thái thở dài, “Khuê nữ của ngươi tự ngươi quản đi, đừng quá nuông chiều, nuông chiều con chính là giết con.”
“Lão thái thái yên tâm, con hiểu.” Phiền toái được giải quyết, Mạnh Lãi như trút được gánh nặng.
Đồng thời lúc đó, trong đông sương phòng Lê Viện.
Mạnh Chính Vũ rầu rĩ không vui nhìn Du Nhiên đưa tới chặn giấy làm từ ngà voi, bút lông Hồ Châu, bên trong hộp gỗ tử đàn quý báu là nghiên mực Đoan Khê, vẫn là rầu rĩ không vui.
Cây bút quý báu như vậy, nghiên bút quý báu như vậy có ích lợi gì, hắn không thích đọc sách! Hắn sinh ra đã bệnh nằm trên giường, căn bản chẳng ai để ý tới hắn.
Mạnh Du Nhiên vô cùng đồng tình nhìn Mạnh Chính Vũ, đó là một đứa nhỏ mệnh khổ. Đã 11 tuổi nhưng Hồ thị không cho hắn chuyển ra khỏi nội viện, luôn quản lý hắn gắt gao. Được rồi, nếu nàng là hắn nàng cũng muốn sinh bệnh.
“Vũ ca nhi, tỷ tỷ kể chuyện xưa cho ngươi.” Mạnh Du Nhiên cười nói.
“Ân.” Mạnh Chính Vũ sao cũng được.
“Đại Tuệ Tông Cảo có một đệ tử rất chăm chỉ nhưng lại thực ngốc, chung quy không thể ngộ đạo. Ừ, chúng ta liền gọi hắn là tên đệ tử ngốc đi. Đại đệ tử của Đại Tuệ Tông Cảo tâm địa hiền lành, nhìn thấy sư đệ như vậy liền nghĩ cách giúp hắn, cùng hắn đi ra ngoài để ngộ đạo. Ngốc đệ tử nghe thấy thế liền rất vui vẻ. Sư huynh đệ 2 người liền xuất phát. Trên đường, đại đệ tử nói với đệ tử ngốc rằng ‘Ta sẽ tận khả năng giúp đỡ ngươi, nhưng có 5 chuyện ta không thể thay ngươi làm. Ta không thể thay ngươi ăn cơm, không thể thay ngươi ngủ, không thể thay ngươi hô hấp, không thể thay ngươi bài tiết, còn có thể xác của ngươi, ta không thể thay ngươi cõng hắn trên đường đi. Ngốc đệ tử nghe xong như có điều ngộ ra. Đợi sư huynh đệ du lịch trở về, Đại Tuệ Tông Cảo nhìn thấy ngốc đệ tử liền cao hứng nói ‘Ngươi đã thay da đổi thịt rồi !’ Vũ ca nhi, không người nào có thể thay ngươi gánh vác thân thể ngươi. Bất luận người nào, cuối cùng có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình.”
“Không ai có thể thay ngươi đeo thể xác của ngươi trên lưng”, Mạnh Chính Vũ nhớ lại những lời này, ngoài miệng lại nói, “Ta không nghĩ muốn dựa vào ai, người từ nhỏ đã không cha, không dựa vào chính mình còn có thể dựa vào ai?”
Chuyện hắn canh cánh trong lòng, chính là chuyện này.
Mạnh Du Nhiên thở dài, nói “Vũ ca nhi, ngươi dù sao cũng là nam tử, chỉ cần đọc sách tốt, thi khoa cử, tương lai sẽ là trời cao biển rộng.”
“Thi khoa cử dễ dàng thế sao? Bát cổ văn cái gì, thực phiền.” Mạnh Chính Vũ than thở .
“Nếu hiểu được Bát cổ Văn ngược lại rất tốt, ngươi muốn thơ có thơ, muốn phú có phú, nói chuyện luôn chọc đúng trọng tâm. Ngươi trước hết nên thuộc làu làu bản thảo Vương Thủ Khê rồi nói tiếp.” Mạnh Du Nhiên mỉm cười, “Đại Tuệ Tông Cảo có câu danh ngôn, ngay cả Chu Tử cũng thưởng thức , ‘Tốn 1 xe binh khí, không phải thủ đoạn giết người; ta có 1 tấc sắt cũng có khả năng giết người.’ Vũ ca nhi muốn học 1 tấc sắt giết người.”
Nguyên bản thiếu niên gầy yếu, đột nhiên trở nên có tinh thần, “Là hắn kêu ngươi nói cho ta biết sao?”
Mạnh Du Nhiên giật mình, thành khẩn nói, “Hắn rất nhớ ngươi, đã giúp ngươi mời thật nhiều tiên sinh, chỉ mong nghiệp học của ngươi thành công.”
Mạnh Chính Vũ ánh mắt sáng ngời, cười gật gật đầu.
<< >>
Lượt xem: 21
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 6692
Vũ nhi đang ngón sự quan tâm của Mạnh Nhị gia đúng k?….xem ra Hồ thị đối xử với Vũ ca nhi như thế còn mong Vũ nhi dưỡng lão….mơ tưởng……..
thank…..
haiz….Cũng khổ thân đứa bé Vũ nhi này, nghĩ thoáng lên đi. Không biết nguyên nhân Du Nhiên cũ bị rơi xuống hồ là sao nhỉ. ta thật tò mò. có khi nào liên quan đến mụ Hồ thị kia k
Hồ thị không những phá nát một gia đình hạnh phúc còn phá luôn tuổi thơ của một đứa trẻ. Mạnh Lãi yêu thương con cái vậy có khi với Vũ Nhi còn thêm sự áy náy
Thsk nàng đã edit!
Truyện hay lắm, ủng hộ nàng.