Chương 5: Lên núi đánh hổ

Người dịch: MEE

Sơn giật mình mà trừng lớn hai mắt.

Tảng đá này, là hắn cùng Thụ và năm người nam nhân cường tráng cùng nhau dọn vào, lúc đó bọn họ còn dọn đến thập phần cố hết sức. Tảng đá này nặng bao nhiêu, hắn cũng rõ ràng.

Nhưng lúc này, nữ nhi lại nhẹ nhàng, một mình nhấc nó lên!

Kiều Vũ quay đầu, thấy cha đã thấy, liền buông cục đá, đầy mặt tươi cười mà trở về, cầm lấy ống trúc tiếp tục đút canh cho cha uống.

“A phụ, cha thấy được không? Sức lực của con lớn hơn người khác rất nhiều. Chỉ là a mỗ nói nữ hài tử không nên có sức lực như vậy lớn, miễn cho về sau không thể gả chồng, kêu con đừng nói cho người khác, cho nên con mới che giấu đi.”

“Hiện tại cha bị thương, việc đi săn liền giao cho con đi. Trong nhà sẽ không thiếu đồ ăn, cha cứ yên tâm dưỡng thương.”

Nói xong, nàng thu tươi cười, trịnh trọng nhìn cha mình, nói: “A phụ, a mỗ không còn nữa, con cùng em trai cũng chỉ có một mình cha là trưởng bối. Cha yêu thương chúng con như vậy, nếu nhẫn tâm rời bỏ chúng con, làm chúng con trở thành hài tử không cha không mẹ sao? Nếu có người khi dễ chúng con thì sao bây giờ?”

Sơn nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Nham là một hài tử tốt, thành thật bổn phận, cũng có một đống sức lực. Cha sẽ nói với hắn, để hắn cưới con, chờ thêm hai năm con trưởng thành rồi ở cùng một chỗ. Hắn nhất định sẽ đồng ý.”

Hắn dừng lại một chút: “Tiểu Tuyền, con chịu cực chiếu cố hắn vài năm.”

“Không.” Kiều Vũ kiên quyết lắc đầu, “Nếu cha chết, con cùng em trai cũng không muốn sống nữa, chúng con sẽ đi theo cha cùng đi.”

“Vũ…” đôi mắt Sơn đã ươn ướt.

Kiều Vũ cầm lấy cái muỗng, múc canh đưa tới trước mặt cha, thở dài: “A phụ, vừa rồi con ra ngoài, nghe được các trưởng lão tranh luận về việc có nên để Hắc làm thủ lĩnh hay không.”

Sơn lập tức dời đi lực chú ý, chân mày cau lại: “Hắc làm sao có thể làm thủ lĩnh? Thủ lĩnh không chỉ cần sức lực lớn.”

“Nếu Hắc không đảm đương nổi, cũng chỉ có thể để Thanh Lang lên làm. Hắn sức lực chỉ kém Hắc một chút, nhưng hắn cũng không có ngốc như Hắc.” Kiều Vũ nhìn cha nói tiếp.

Nhắc đến Thanh Lang, sắc mặt Sơn liền trầm xuống, trong mắt đầy hận ý. Nếu không phải Thanh Lang ở sau lưng hạ độc thủ, hắn cũng sẽ không trở thành phế nhân, hai đứa con của hắn cũng sẽ không bị hắn liên lụy.

“Tuyệt đối không thể để Thanh Lang làm thủ lĩnh, hắn tâm bất chính.” Hắn giọng căm hận nói.

Kiều Vũ nhìn cha, bỗng nhiên ngọt ngào cười: “Vậy cha nói, con có thể làm thủ lĩnh không?”

Sơn mở to hai mắt nhìn.

“Con là nữ nhân!” Hắn không tán đồng nói.

“Nữ nhân thì sao? Trước kia không có nữ nhân làm thủ lĩnh là vì sức lực của họ không đủ lớn. Sức lực của con còn lớn hơn Hắc, dựa vào cái gì không thể đảm đương?” Kiều Vũ không phục lắm, “Hơn nữa, con còn thông minh hơn hắn.”

“Không chỉ cần sức lực mà thôi. Thủ lĩnh phải dẫn dắt mọi người đi săn, phải phân phối đồ ăn dựa theo sức lực của từng người, còn phải xử lý mọi việc lớn nhỏ trong bộ lạc, phối hợp với các bộ lạc khác. Những điều đó con đâu có hiểu?”

 

 

“Không phải còn có cha sao?” Kiều Vũ nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn, “Người khác làm thủ lĩnh, cha khẳng định không yên tâm. Nếu con làm thủ lĩnh, những việc này vẫn do cha quyết định. Có cha ở đây, con chắc chắn sẽ không làm sai.”

Nghe vậy, Sơn không nói thêm gì, chỉ nhíu mày suy nghĩ. Cuối cùng, hắn lắc đầu: “Bọn họ sẽ không đồng ý. Các bộ lạc khác cũng sẽ chê cười chúng ta.”

“Cười hay không cười không quan trọng, quan trọng là có lấp đầy bụng hay không! Trong bộ lạc ngoài cha ra, ai còn có thể làm thủ lĩnh?” Kiều Vũ hừ nhẹ, “Hắc không chỉ bản thân không có chủ kiến, hắn cũng không nghe một mình cha. Thanh Lang nhà hắn thì rắp tâm bất chính. Hắn làm thủ lĩnh, trong bộ lạc chắc chắn sẽ có nhiều người oán hận, người đói chết cũng sẽ rất nhiều. Mà những người đầu tiên bị hắn đói chết, chính là chúng ta.”

Sơn nhíu mày thật chặt, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thanh Lang vì làm thủ lĩnh mà không tiếc ra tay hại hắn,  hai cha con bọn họ nhất định sẽ không để Hắc làm thủ lĩnh. Bọn họ tất nhiên sẽ thắng vị trí thủ lĩnh này.

Nếu bộ lạc rơi vào tay bọn họ, Vũ và Tiểu Tuyền còn có đường sống không? Không chỉ là hai tỷ đệ này, mà cả gia đình Thụ cũng sẽ không còn đường sống.

Người nhà này chính là có thù tất báo. Họ tuyệt đối sẽ không để yên, Tiểu Tuyền cùng ba anh em kia lớn lên sẽ uy hiếp địa vị của hắn. Thậm chí Thụ, có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn nhìn về phía nữ nhi của mình.

Với ánh mắt của một người cha, hắn tự nhiên cảm thấy con gái mình thông minh và xinh đẹp. Trước kia, hắn chỉ nghĩ đến việc chờ nàng lớn lên để gả cho ai, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc nữ nhi còn có thể tiếp nhận trách nhiệm, làm thủ lĩnh bộ lạc.

Hắn thở dài: “Vậy con tính toán làm sao bây giờ?”

Kiều Vũ múc một miếng thịt, đưa tới trước mặt hắn, cười giảo hoạt: “Con có biện pháp, nhưng trước không nói cho ngươi.”

Thấy nữ nhi như vậy, tâm tình Sơn cũng tốt lên.

Dù sao nữ nhi sức lực lớn như vậy, lại thông minh, nàng chắc chắn sẽ không có hại.

Hắn không thể chết được, hắn còn phải nhìn nữ nhi, giúp nàng lên làm thủ lĩnh, về sau còn muốn phụ tá nàng, giúp nàng bày mưu tính kế. Hắn có thể làm rất nhiều việc. Nữ nhi sức lực lớn, hắn ăn ít một chút, nàng chắc chắn cũng nuôi nổi hắn.

 

 

 

Không cần đi tìm cái chết, trong lòng đè nặng tảng đá đã được gỡ bỏ, tâm tình của hắn khoan khoái hơn nhiều. Cuối cùng, Sơn cũng có tâm nhấm nháp canh thịt, trên mặt nở một nụ cười: “Canh thịt này không tồi, hương vị thực sự ngon.”

Hắn lại tò mò hỏi: “Ống trúc con làm ra như thế nào?”

Kiều Vũ vui vẻ kể lại quá trình làm ống trúc, lại kể chuyện cô làm ống trúc cho những người khác trong bộ lạc.

Sơn gật gật đầu: “Con làm thực tốt. Có ống trúc, mùa đông có thể dùng nó để nấu loại canh này, uống vào sẽ ấm áp, không dễ nhiễm bệnh.”

Trong sơn động, hệ số an toàn khá cao, nhưng vẫn âm lãnh ẩm ướt. Hắn là thủ lĩnh, nên trong nhà có hai cái giường đá, trong bộ lạc có rất nhiều người trực tiếp nằm lên cỏ khô trên mặt đất. Khi mùa đông đến, họ sẽ ho khan, cuối cùng bệnh nặng mà chết.

Sơn cảm thấy, nếu họ có thể có một ngụm canh nóng để uống, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Kiều Vũ nghe cha nói như vậy, cũng suy nghĩ đến khía cạnh này.

“Kỳ thật, a phụ, chỉ uống canh nóng thì không đủ, còn phải có giường để ngủ. Giường đá khó tìm, nhưng giường gỗ lại dễ dàng hơn. Chờ con làm thủ lĩnh, con sẽ khiến mọi người làm giường gỗ để ngủ. Mọi người cũng có thể trữ củi đốt để sưởi ấm. Hơn nữa, canh nóng sẽ giảm bớt cái đói lạnh trong mùa đông, không để ai phải chết đói.”

“Giường gỗ?” Sơn nhíu mày suy nghĩ, nhưng ngay lập tức phủ định, “Không thể làm được. Chúng ta đã không ít lần nghĩ đến, nhưng chặt một cái cây lớn như vậy thì khó lắm, chúng ta không làm nổi.”

Hắn nghĩ đến kiểu dáng giường mà hắn hiện tại đang nằm. Để làm một cái giường giống như thế, phải cần một cây to lớn.

Rừng rậm không phải không có cây lớn như vậy. Nhưng công cụ có hạn, bọn họ muốn chặt một cái rễ cây còn không làm được, huống chi là chặt nó thành một cái giường.

“Không phải như vậy.” Kiều Vũ lắc đầu, “Con có một cách hay, dùng những cây nhỏ cũng có thể làm thành giường, hơn nữa cũng thực dễ dàng.”

 

Hết chương 5

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 19

Số người xem: 17

Mã ID của bài viết này là: 32486

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!