Chương 6: Mao Khoai
Người dịch: Mee
Không có rìu cũng không có cái bào, việc làm thành tấm ván gỗ tự nhiên quả thực không dễ dàng. Nhưng những người đàn ông đi săn bắt mỗi ngày đều có một lượng sức lực dồi dào. Họ chỉ cần dùng cốt đao chậm rãi tước gỗ, cuối cùng cũng có thể tạo ra bộ dáng cái giường.
Dù sao thì cũng không cần phải làm một cái giường quá tinh tế, chỉ cần có một cái giá đỡ là đủ. Sau đó trải lên đó một lớp đệm dày làm từ cỏ, như vậy cũng sẽ không bị cộm. So với việc ngủ trên mặt đất thì tốt hơn nhiều.
Kiều Vũ muốn mọi người xây giường đất, nhưng sơn động của họ có cửa động nhỏ hẹp, để phòng tránh dã thú. Họ thường xuyên lấp kín cửa động, nếu đốt củi và than bên trong thì rất dễ bị trúng độc carbon monoxide. Vậy nên, tốt nhất vẫn là ngủ trên giường chắp vá.
Chờ về sau làm nhà ở, nàng sẽ cho mọi người xây giường đất, như vậy mùa đông sẽ dễ chịu hơn.
Hôm nay ban ngày, dù Sơn bị sốt hai lần, nhưng nhiệt độ cũng không cao. Đến tối, hắn lại sốt, nhưng chỉ đạt khoảng 38, 39 độ, không sốt cao giống như tối hôm qua.
Kiều Vũ thức đến nửa đêm, thấy cha đã hạ sốt, cảm thấy không có nguy hiểm, lúc này mới thả lỏng tâm trí, an tâm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, nàng mở mắt ra, thấy sắc trời đã sáng.
Nàng đi ra suối bên cạnh, dùng ống trúc súc miệng, rồi rửa mặt, sau đó trở về hỏi Thụ: “Hôm nay bọn họ có đi săn không?”
Thụ gật đầu, thở dài: “Đại gia rất sợ, nhưng không còn cách nào khác. Nếu không đi săn, mùa đông chúng ta sẽ đói chết.”
“Bọn họ đi đâu để săn vậy? Hôm qua cha gặp lão hổ ở đâu?”
Thụ nghĩ rằng nàng quan tâm đến mọi người, lo sợ mọi người có nguy hiểm, liền trả lời: “Chúng ta gặp lão hổ ở phía bên kia núi.” Hắn chỉ về hướng đó, Kiều Vũ nhớ lại và đoán đó là phía đông. “Hôm nay mọi người đều không dám đi tới đó, chỉ ở phía bên núi này để săn.” Hắn lại chỉ về phía tây.
Hắn thở dài nói: “Bên này núi thấp, không có động vật lớn. Săn những con thú quá nhỏ thì cũng không đủ một ngày ăn, càng không cần phải nói đến việc trữ đồ ăn. Năm nay mùa đông sợ là thật sự không thể chịu nổi.”
Kiều Vũ nhìn theo hướng hắn chỉ, hiểu được bọn họ ngày hôm qua đã đánh lão hổ bị thương như thế nào, nên không hỏi thêm. Nàng cầm miếng thịt khô lên ăn.
Sau khi ăn xong, nàng rửa sạch tay rồi chuẩn bị nấu canh từ thịt, kêu Tiểu Tuyền nhìn lửa, dặn dò hắn tới khi nào thì cần tắt lửa. Chờ ống trúc không còn nóng thì lấy về cho a phụ uống. Sau đó, nàng cầm cốt đao, đi ra khỏi sơn động.
“A tỷ, ngươi đi đâu vậy?” Tiểu Tuyền vội vàng đuổi theo hỏi.
“Ta đi tìm a thẩm để thu thập quả dại. Ngươi ở lại nhà trông chừng a phụ.” Kiều Vũ vẫy tay, hướng về phía bộ lạc mà đi.
Ra khỏi bộ lạc, nàng không đi theo hướng các nữ nhân để thu thập quả dại ở phía tây, mà lại đi về phía đông.
Ngày thường nguyên chủ chỉ đi với nữ nhân đến phía núi thấp phía tây để thu thập quả, những nơi khác nàng chỉ có ấn tượng đại khái. Kiều Vũ muốn mang mọi người bình yên vượt qua mùa đông, thậm chí có cuộc sống tốt đẹp hơn, thì nàng cần phải tìm hiểu rõ nơi này có tài nguyên gì.
Đi được khoảng hơn mười phút, nàng liền thấy một con suối, mà trong trí nhớ nguyên chủ đã từng nhắc đến. Con suối này ước chừng rộng hơn mười mét, dòng nước chảy phẳng lặng.
Kiều Vũ tìm tòi trong ký ức nhưng không tìm thấy nguyên chủ đã từng ăn cá bao giờ. Nàng lắc đầu.
Người nguyên thủy đứng ở điểm khởi đầu của lịch sử, không có kiến thức truyền thừa từ tổ tiên, họ hoàn toàn mù mịt về thế giới này. Trong quá trình khám phá, họ đã phải trải qua biết bao nhiêu đường vòng, và không biết bao nhiêu người đã chết để có thể thu thập được một chút tri thức. Bọn họ sống trong một môi trường đầy tài nguyên nhưng cuộc sống lại cực kỳ gian khổ.
Nàng suy nghĩ, nếu theo kinh nghiệm của mình, thì trong suối này chắc chắn có cá. Bộ lạc ở cạnh bờ sông, mùa động lại bị đói chết, cũng không biết bọn họ có biết cá có thể ăn hay không, vẫn là trước kia phát sinh quá chuyện gì khiến cho bọn họ không dám ăn cá.
Kiều Vũ không đi xuống bờ sông tìm, mà quay người hướng về phía bắc, đi về phía một ngọn núi gần đó.
Trong bộ lạc, mọi người đều sợ hổ, nhưng nàng thì không. Lão hổ tuy là vua của núi rừng, toàn thân không có điểm yếu, đặc biệt trong tình huống không có vũ khí trong tay. Chỉ có thể thiết lập bẫy rập để vây lão hổ trong hố sâu và chờ nó đói chết. Nếu không, bằng sức người, dù chỉ với tay trần hay cốt đao như nàng, cũng rất khó để đối phó.
Tuy nhiên, nàng nhớ đến Võ Tòng, người đã dùng một cây gậy gỗ để đánh chết lão hổ. Kiều Vũ tự nhủ, nếu Võ Tòng có thể làm được, thì nàng cũng không phải là không thể. Võ Tòng đã đánh một con lão hổ đói bụng, trong khi nàng giờ đây đối mặt với một con hổ bị thương. Nàng còn có sức mạnh từ dị năng, sức lực cũng không kém gì Võ Tòng.
Điều khiến nàng tự tin là nàng còn có lôi hệ dị năng. Trong thế giới sau tận thế, nàng từng trực tiếp dùng lôi để đánh chết những quái vật biến dị, những con vật kia hung ác không kém lão hổ. Nàng không tin mình lại không thể đánh bại một con hổ bị thương.
Tuy nhiên, nàng không có ý định sử dụng lôi hệ dị năng, vì nàng muốn giành chiến thắng công bằng để chứng tỏ bản thân và tranh giành vị trí thủ lĩnh của bộ lạc. Nếu không đến mức bất đắc dĩ, nàng không muốn lạm dụng sức mạnh đó.
Thời gian vẫn còn sớm, trong quá trình tìm kiếm tung tích của lão hổ, nàng tính toán chậm rãi đi trong rừng núi, vừa đi vừa tìm kiếm, xem có thể tìm thấy món ăn nào không.
Dựa vào những ký ức mà nguyên chủ để lại, nàng phân tích về bốn mùa, độ ẩm, lượng mưa, và địa chất, từ đó kết luận rằng nơi này thuộc khu vực trung bộ. Đương nhiên, từ nguyên thủy đến hiện đại, khí hậu cũng đã dần dần thay đổi. Ngày nay, do ảnh hưởng của công nghiệp, hiệu ứng nhà kính đã khiến cho khí hậu ngày càng biến đổi, nên phán đoán của nàng cũng có thể không hoàn toàn chính xác.
Trước khi mạt thế tiến đến, các nàng là một đám phú nhị đại, không có áp lực sinh hoạt, cũng không có động lực phấn đấu, vì sinh hoạt không đến mức nhàm chán, bọn họ thường sẽ theo đuổi một ít kích thích, tỷ như sinh tồn dã ngoại, thám hiểm…
Kiều Vũ đã từng tham gia một hoạt động sinh tồn ở Hoa Nam, nơi cô đã sống tự lập suốt một tháng. Nhờ vậy, cô có tự tin trong việc nhận diện các loại thực vật ngoài trời. Trên đường đi, cô đã nhìn thấy nhiều con thỏ chạy trốn trong bụi cỏ và thậm chí vài con gà rừng. Cô cũng gặp một vài con rắn. Đối với nền văn minh phồn thịnh trước kia, vùng đất này thực sự như một thiên đường của động vật.
Trong bộ lạc, những động vật nhỏ này thường bị xem là vô dụng vì chúng không cung cấp nhiều thịt. Họ chỉ săn lùng những loài động vật lớn như sơn dương, lộc hay lợn rừng, nhằm kiếm được nhiều thịt hơn.
Tuy nhiên, Kiều Vũ không để tâm đến những sinh vật nhỏ bé đó. Cô cầm một nhánh cây, vừa đi vừa gõ gõ vào bụi cỏ để dọn đường và cũng để tránh rắn rết. Đôi mắt cô cẩn thận quan sát những thực vật xung quanh.
“Di?” Nhìn thấy một bụi thực vật, Kiều Vũ kinh hỷ mà kêu lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống nhìn kỹ.
Sau khi xác định rằng bụi thực vật này rất giống với một loại mà mình đã biết, Kiều Vũ liền lấy một nhánh cây, dùng sức cắm vào mặt đất, sau đó nại lên, một mảng đất lớn được đào ra.
Làm như vậy ba bốn lần, cuối cùng, cô đã đào được một bụi khoai có kích thước lớn hơn nắm tay, có hình dáng giống như bàn chân và có màu nâu.
Hết chương 6
Lượt xem: 23
Số người xem: 21
Mã ID của bài viết này là: 32487