Chương 90: Con đường không chính đáng

Editor: Nhất Ý Cô Hành
Biên Tập: Nước Biển Xanh

Trấn nhỏ này dân phong thuần phác, nếu Kiều Úy Dân chỉ đơn giản là giáo dục con gái, người khác cũng sẽ không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng nếu sự tình diễn biến tới trình độ ngược đãi, cơ hồ tất cả mọi người đều không chấp nhận được.

Tuy nói không phải con ruột, nhưng tiểu nha đầu này mới bao lớn? Như thế nào có thể xuống tay được?

“Lão Kiều ah, ông như vậy là không đúng rồi, nếu cha mẹ của nha đầu này tìm tới, ông phải nói chuyện với người ta như thế nào?” Tức khắc có người bất mãn nói.

Nếu là con gái của bọn họ từ nhỏ bị người ta sai khiến như người hầu, bọn họ dù liều mạng cũng muốn đòi lại công bằng, tuy ân dưỡng dục lớn hơn trời, nhưng cách làm này của Kiều Úy Dân làm sao tính là dưỡng dục? Còn không kém tra tấng là mấy.

Kiều Úy Dân không nghĩ tới mồm miệng Cảnh Vân Chiêu lại lợi hại như vậy, mới nói mấy câu đã khiến ánh mắt người khác nhìn mình thay đổi, tức khắc nói sang chuyện khác: “Các ngươi đừng nghe nha đầu này nói bậy, nếu nó hiểu chuyện, còn có thể động thủ với tôi sao? Còn có ah, nó một đứa nha đầu mười lăm tuổi, vừa ra tay đã là hai mươi vạn, tiền này nếu không phải nó trộm ra tới, thì cũng là dùng cách không chính đáng kiếm về!”

Hai mươi vạn, hắn cùng người khác họp tác làm ăn, tiền lời mỗi năm trong công xưởng chia tới tay hắn còn chưa bằng con số này.

Cảnh Vân Chiêu cũng không nói nhiều, duỗi tay vào trong cặp sách, ý niệm vừa động, liền lấy một cây nhân sâm ra tới.

“Nếu ông nói vậy, tôi cũng không ngại giải thích rõ ràng. Tiền tôi có được đều là do mấy ngày qua tôi vào núi đào thảo dược ,vô tình đào được hai cây nhân sâm. Một cây đã bán, hai mươi vạn cũng là tiền bán nhân sâm đó mà có được, mọi người có thể đi tới các y quán hỏi thăm một chút, nhân sâm hoang dã này có giá trị thế nào, liền sẽ rõ ràng tôi có lừa gạt hay không.”

Cảnh Vân Chiêu chọn cách nói như vậy cũng vì muốn tránh phiền phức về sau. Dù sao cô hiện tại cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nếu không tìm một cái cớ thích hợp, cũng khó tránh khỏi bị người ta nghi ngờ.

Giá trị cái bình này không thấp, nếu có một ngày giống như kiếp trước, bị người nghe được tin tức, lúc đó nhất định sẽ có người nghi ngờ cô, rằng một tiểu hài tử lấy đâu ra tiền mua sắm, nhất định sẽ có người thêm mắm thêm muối lung tung bịa đặt tin vịt, chi bằng thừa cơ hội lộ ra chuyện này.

Trấn Ninh Hương cũng có vài cái núi hoang, rất nhiều năm trước cũng từng nghe nói có người đi dạo vô tình đào được nhân sâm, cô lấy cái lý do này cũng coi như thuyết phục.

Nhân sâm vừa đem ra, mặc kệ ai đều có thể nhìn ra được hàng thật hàng giả, ngó lom lom, đặc biệt là Kiều Úy Dân, theo bản năng liền muốn duỗi tay đoạt lấy, đáng tiếc Cảnh Vân Chiêu nhanh tay, trong nháy mắt đã đem đồ vật cất nhét trở vào. Cảnh Vân Chiêu căn bản không thèm phản ứng tới Kiều Úy Dân, quay đầu nhìn lão Lý nói.

“Chú à, hiện tại chú có thể an tâm cầm tiền này đi được rồi.”

Lão Lý vội vàng gật gật đầu, “Tiểu nha đầu, cảm ơn cháu. Mặc dù tôi không biết lai lịch cái bình này, nhưng nó không phải đồ giả…”

Nói xong liếc mắt nhìn Kiều Úy Dân một cái, vội vàng cầm tiền chạy đi hướng ngân hàng, chỗ này nhiều người nhiều mắt, vạn nhất tiền này bị cướp đoạt liền không tốt.

Cảnh Vân Chiêu được đồ vật, tự nhiên cũng không ở lại lâu, ôm theo bình thanh hoa rời đi.

“Con gái!” Kiều Úy Dân một bước lớn ngăn cản lên. “Con cũng đã tới, vì sao không về nhà ăn một bữa cơm?”

Tươi cười dối trá làm Cảnh Vân Chiêu có chút buồn nôn: “Ở chung nhiều năm như vậy, ý tứ của ông là gì chẳng lẽ tôi nhìn không hiểu? Ông muốn nhân sâm! Muốn tiền cứ việc nói thẳng, diễn trò cho ai xem? Ông cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin tưởng ông thật sự tốt với tôi sao?”

Kiếp trước không phải hắn dùng bộ dáng trưởng bối này, đối với cô động tay động chân, thậm chí muốn bức bách cô đi vào khuôn khổ, cô cũng không đến mức ra tay giết người!

Lúc này khoảng cách của Kiều Úy Dân đứng rất gần Cảnh Vân Chiêu, hắn cảm thấy một mùi dược hương ập vào trước mặt, nhìn thân ảnh trắng nõn trước mắt này, nhất thời có chút hoảng thần.

Tức khắc khiến Cảnh Vân Chiêu phẫn nộ, Kiều Úy Dân lại dùng loại ánh mắt đáng khinh mà cô quen thuộc này!

“Cút ngay!” Quát lạnh một tiếng, trong nháy mắt phát ra một cổ hàn ý, giống như muốn đem người trước mặt giết một lần nữa.

 

Chương kế>>>

Lượt xem: 84

Số người xem: 69

Mã ID của bài viết này là: 14728

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!