Chương 17: Bạn Cùng Phòng
Đúng vậy, Y Linh nói với dì năm bán hủ tiếu rằng cô đã tách ra ở riêng với cha mẹ mình, mà lý do là vì đoạn ghi âm mà chú cảnh sát điều tra vụ án đã cho cô nghe. Đoạn ghi âm đó là do cấp dưới của chú công an khi theo dõi gì út mà ghi âm được. Toàn bộ trong cuộc ghi âm đó là cuộc nói chuyện của mẹ và dì út của cô, chuyện mà hai người họ thông đồng đem cô đi bán.
Dì năm nghe xong thì thất thần thật lâu, sau đó tức tối vỗ bàn cái “rầm!..” dì tức giận mắng:
“Mẹ nó! Trên đời làm sao lại có người mẹ nhẫn tâm ác độc như vậy, làm sao lại vô lương tâm như vậy. Hổ dữ còn không ăn thịt con. Mẹ của con đúng là đồ…”
Rồi dì năm bán hủ tiếu an ủi Y Linh, nói với cô dừng có đau lòng nữa, nếu cha mẹ cô đã không xem cô là con, vậy thì dì sẽ xem cô là con. Dì năm nói, từ nay về sau Y Linh có chuyện gì cứ việc tìm bà, bà nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt. Còn căn dặn cô đừng nên đi về cái nhà đó nữa, mặt dù người ta hay nói lá rụng về cội, nhưng mà có cha mẹ như vậy thà không có còn hơn.
Dì năm bán hủ tiếu có phản ứng lớn như vậy một phần là vì bà thật tâm thương Y Linh, một phần là bà đều biết được chuyện Y Linh tự túc lo tiền ăn học còn phải cung tiền cho cha mẹ. Vì vậy từ lâu đối với bà Phượng bà đã rất là bất mãn.
Y Linh thấy kế hoạch đã thành công liền cười thầm, cô giả vờ nghe lời dì năm rồi nói còn phải trở về đi học.
Nhìn bóng lưng cô đơn tiu ngỉu của Y Linh, dì năm bán hủ tiếu chắc lưỡi thở dài. Khi bóng lưng của Y Linh mất hút, dì năn liền hùng hổ săn tay áo trở vô nhà. Cầm theo bịt hạt dưa và một ích kẹo ngọt, dì năm liền lội đi đến mấy tiệm bán đồ ở chợ ông bầu mà bà quen biết.
…
Chẳng mấy chốc tin tức bà Phượng cố tình đem con mình bán cho ổ mại dâm bị người ta biết tới, cứ như vậy bà Phượng lại bị một phen lao đao trốn chui trốn nhũi.
Nhưng những chuyện này là mấy thán sau. Trở về hiện tại.
Sau khi vụ án trôi qua, Y Linh cũng thành công thi vào trường đại học cảnh sát TP. HCM. Có điều lần này điểm thi của cô không được cao, chỉ kém một chút là bị thi rớt.
Lại nói để được thi vào trường này quả thật là không dễ, vừa xét gia cảnh, sức khoẻ, còn phải xét học lực thời trung học, và hạnh kiểm cá nhân, còn có ngoại hình, cân nặng, chiều cao.
Xét kỹ đến độ răng bao nhiêu cái, mắt, mũi, lỗ tai có bình thường không, màu da, màu tóc… thậm chí muốn lột đồ xem trên người có chỗ nào xăm trổ hay không. Nói túm lại, chính là nếu không phải Y Linh được vị công an tên Ti một phen giúp đỡ, cô đã muốn bị loại rồi. May mắn, may mắn là cô thi đậu.
Lên thành phố, Y Linh vốn định thuê phòng trọ ở. Nhưng vì trường cô buộc học sinh phải ở ký túc xá. Cho nên Y Linh đành phải chấp nhận số phận ở cùng ký túc xá với mọi người. Nói nào ngay cô cũng không bài xích việc này…
Sau khi đăng ký và làm xong thủ tục, Y Linh liền chính thức trở thành tân sinh viên trường đại học cảnh sát nhân dân Tp. HCM.
Sau khi tay xách nách mang đi lên được tới phòng ký túc xá của mình, Y Linh đã mệt đến rã rời.
Ký túc xá của cô ở tận lầu ba, chính là lầu ba nhưng lại không có thang máy mà chỉ có thể cuốc bộ. Y Linh lần thứ nhất hiểu được cảm giác “khổ” của những sinh viên khi sống ở ký túc xá.
Phòng của cô là phòng số sáu, có vẻ như cô là người đến đầu tiên, nên là cánh cửa vẫn còn bị khoá.
Để đồ đạt xuống đất, Y Linh móc cái chìa khoá mới được dì quản lý phát ra rồi tra vào ổ khoá. Cánh cửa đóng chặt được mở, là một phòng nhỏ có diện tích khoãn ba mươi lăm mét vuông. Có hai cái giường tầng, hai bàn học, một cái tủ.
Xung quanh vách tường đã ố vàng, trên đó vị viết vẽ không ích chữ, đều là tên người hoặc một vài câu châm ngôn hay hay nào đó. Trong phòng có mùi ẩm móc thật không dễ ngửi chút nào.
Y Linh mang vali hành lý đi vào, bởi vì chưa có người đến nên Y Linh liền có đặc quyền tự chọn giường cho mình. Cô thích giường phía trên, không vì cái gì khác bởi vì ở trên sẽ có không gian riêng tư hơn, không bị làm phiền, mà nhất là… sẽ không sợ bị người ta thả “boom” xuống dưới. (TG: sợ chị nữ chính này quá “..”)
Để đồ của mình lên giường trước, coi như là xí chổ, Y Linh liền đi đảo một vòng trong phòng. May mắn phòng ở có phòng tắm, Y Linh sợ nhất là mỗi lần tắm rửa tiêu tiểu gì đó đều phải chạy ra ngoài. Nếu thật sự là như vậy cô chắc chắn sẽ làm một bà cụ, sẽ chuẩn bị dụng cụ cho “việc đó” để sẳn trong phòng.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Lúc này những phòng bên cạnh phòng của cô cũng có vài bạn học tới. Y Linh không muốn bị bạn học khác chú ý liền đi đến khép hờ cửa phòng. Sau đó cô liền săn tay áo chuẩn bị dọn dẹp.
Giường thì mỗi người một cái, bàn học chỉ có hai cái vậy là xài chung. Nhưng trước tiên cần phải quét lau lại, cần phải xua đi mùi ẩm móc trong phòng trước.
Y Linh đảo một vòng, cuối cùng tìm được một cây chổi mới toanh, kèm theo một cây lao nhà, một thùng rác mới có nắp bật và một cái ki hốt rác. Có vẻ mỗi phòng khi bắt đầu năm học mới đều được phát cho một bộ thế này.
Y Linh cầm chổi mới, giũ giũ vài cái cho bông cỏ trên đó rơi ra, sau đó cô bắt đầu quét bụi bẩn trên bàn, rồi trên bốn cái giường, tủ áo, kệ sách. Tấc cả điều quét xuống.
Quét phía trên xong tới quét phía dưới, cô quét sạch sàn nhà, quét sạch từng ngỏ ngách không bỏ sót chổ nào. Sau đó hốt rác đem lại thùn rác đổ vào.
Rồi Y Linh lấy trong vali của mình một cái khăn củ mà cô chuẩn bị sẵn để lau bàn ghế ra, giặc với nước rồi lau bàn ghế một lượt. Lau bàn ghế xong đương nhiên tới lau nhà.
Xong xui tấc cả cũng đã gần một giờ rưỡi. Nhìn cái phòng sạch sẽ sáng sủa Y Linh rốt cuộc thở ra một hơi. Có điều vẫn còn có mùi ẩm móc.
Y Linh trèo lên giường, mở va li ra lấy ra một túi trà, một bó nhang, một cái ca nấu nước. Ở ký túc xá không được nấu ăn, nhưng mà, Y Linh lại thích lén lúc nấu đấy.
Cô ghim điện nấu nước, đợi nước sôi cô liền bỏ lá trà vào. Không có rút điện, vẫn để cho nước sôi sùng sụt.
Rất nhanh mùi thơm nhàn nhạt của trà lan toả trong không khí, thành công đánh lùi mùi ẩm móc. Y Linh rút điện, sau đó cô lấy hột quẹt đốt vài cây nhan cắm vào một góc trong phòng.
Lại nói, có lẽ từng làm linh hồn, nên từ khi sống lại Y Linh đặc biệt rất thích nghe mùi nhan khói. Mỗi lần nghe mùi nhan khi được đốt lên, cô lại cảm thấy lòng yên tĩnh đến lạ, cũng cảm thấy bản thân giống như được một bàn tay an ủi vỗ về.
Cuối cùng trong phòng cũng đã sạch sẽ, Y Linh đi tới cửa sổ mở ra, nhìn cái cửa sổ này, Y Linh nghĩ sẽ may một cái màm treo lên, nhất định nhìn vào sẽ rất đẹp.
Bổng nhiên lúc này cửa phòng bị người ta đẩy ra, một cô gái nhỏ nhắn linh hoạt đi vào. Theo phía sau là hai người, một người đàn ông tuổi khoãn 45, một người phụ nữ tuổi khoãn 40. Có lẽ là cha mẹ cô gái này.
Ba người ‘tay sách nách mang’ bước vào, nhìn thấy Y Linh đang sắp xếp đồ đạt liền hơi đờ người một chốc. Sau đó ba người liền nở nụ cười bước tới chào hỏi Y Linh.
Cô bé kia dường như rất thích cái không gian ở đây, vừa bước vào phòng liền nói cười liêc tục. Cha của cô bé mở miệng trách mắng vài câu, nói cô bé nên bớt náo loạn. Cô bé bị cha rầy liền xị mặt xuống.
Mẹ của cô bé kia từ khi bước vào liền âm thầm đánh giá Y Linh, sau đó bà đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt. Thấy phòng nhỏ sạch sẽ sáng sủa, lại có mùi hương trầm trầm trong không khí, trong mắt bà liền lóe ra kinh ngạc.
Rồi bà bước tới bắt chuyện với Y Linh vài câu, cô bé kia cũng tới chào hỏi với Y Linh.
“Chào bạn, mình là Ngọc Vi, rất vui được chung phòng với bạn”
Y Linh cũng gật đầu rồi nhàn nhạt trả lời:
“Mình tên Y Linh”
Cô gái tên Vi nghe Y Linh nói tên thì mở to mắt tỏ vẻ khó hiểu, cô bé tò mò nói:
“Tên Y Linh? Tên nghe lạ quá vậy? bạn là người nước ngoài hả?”
Y Linh không gật đầu cũng không lắc đầu, cô giả vờ không nghe thấy. Không hiểu sao cô có chút không thích cái tính bộp chộp của cô bạn cùng phòng này.
Cha và mẹ cô gái tên Vi làm như cũng phát hiện sự bài xích của Y Linh, nên hai người liền trừng mắt với con gái của mình một cái.
Cô gái tên Vi bỉu môi sau đó liền cùng mẹ sắp xếp đồ đạt. Cô bé muốn ngủ giường trên nhưng bị cha mẹ cô bé ngăn cản. Cha cô bé nói ngủ ở trên tối có muốn đi tiêu đi tiểu đều phải leo lên leo xuống, rất bất tiện, còn mẹ cô bé thì nói ngủ ở trên lỡ ngủ mê rồi lăn té xuống dưới thì khổ, vì vậy dưới ánh mắt nghiêm túc của ba mẹ, cô bé chỉ có thể cúi đầu nghe theo. Lúc đầu ba người bọn họ định sẽ chọn giường phía dưới giường của Y Linh, nhưng vì thái độ lạnh nhạt xa cách của Y Linh nên ba người quyết định chọn giường bên dưới cái giường còn lại.
Chờ sắp xếp đồ đạt xong, cha mẹ cô bé liền trở về. Bọn họ quê ở Tiền Giang, là ngồi xe đò đưa con gái lên đây để đi học. Bây giờ bọn họ lại tranh thủ trở về vì sợ trễ chuyến xe.
Chờ cha mẹ Ngọc Vi rời đi, cô nàng liền hí hững đi một vòng căn phòng, thấy cả phòng sạch sẽ Ngọc Vi liền cười hài lòng.
Ngay lúc này cửa phòng lại được đẩy mở, bên ngoài lại có thêm một người nữa đi vào. Là một cô gái, cô nàng vừa bước vào liền gật đầu chào Y Linh và Ngọc Vi một cái, sau đó thì ì ạch lôi kéo hành lý đi vào phòng. Vi thấy bạn mới vất vả kéo đồ như vậy liền xung phong chạy lại phụ giúp đem đồ vô.
Cô gái vào phòng liền đảo mắt tìm kiếm, sau đó liền chọn cái giường phía dưới giường của Y Linh. Cô nàng cũng bắt đầu bận rộn sắp xếp đồ đạt của mình. Nhìn thấy căn phòng được quét dọn sạch sẽ cô nàng liền cười nói:
“Chào hai bạn, mình là Ngọc Nhớ. Là hai bạn đã quét dọn phòng hả? hôm nay mình đi trễ nên không thể phụ giúp quét dọn, lần sau mình sẽ quét bù nha”
Ngọc Nhớ có thân hình hơi to con, mặt tròn, da trắng tươi. Có điều hơi bị nhiều mụn một chút. Nghe Ngọc Nhớ nói, lúc này Ngọc Vi mới bừng tỉnh. Nãy giờ cô còn tưởng phòng này là được quản lý ký túc xá dẹp nữa chứ, giờ nhớ lại, nãy giờ mấy phòng bên cạnh ồn ào quét dọn cô mới biết thì ra phòng này sạch như vậy là do Y Linh quét dọn.
Phát hiện ra chuyện này làm Ngọc Vi có chút ngượng ngùng.
“Mình tên Ngọc Vi, bạn ấy tên Y Linh. Phòng này lúc mình đến đã sạch sẽ như vậy rồi, chắc là Y Linh quét dọn”
Y Linh lúc này đã trèo về giường của mình, đang mở vali ra tìm đồ đi tắm, nghe hai người bên dưới trò chuyện nhắc tới tên mình, cô cũng không buồn nâng mắt. Thật ra không phải cô làm giá, mà bởi vì lúc này cô vừa đói vừa mệt lại nóng nực nên tâm trạng không được tốt lắm.
Tìm được bộ đồ thoải mái, Y Linh liền ôm nó cùng với thau nhỏ và sữa tắm rồi đi vào nhà tắm tắm gội. Ngọc Vi thấy Y Linh có thái độ xa cách như vậy thì bỉu môi không vui, còn Nhớ thì vẫn bình thường, xem ra cô nàng này cũng không quá để ý thái độ của người khác.
Trong nhà tắm, cái vòi sen đã cũ có xu hướng muốn hư. Y Linh nhíu mày một chút rồi không để tâm đến nó nữa mà bắt đầu tắm gội. Trong khi Y Linh còn tắm trong nhà tắm thì lúc này bên ngoài trong phòng của cô lại đến thêm một người, mà người này là người Y Linh quen biết.
<< >>
Lượt xem: 18
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 2809
nang nang suat wa tu sang gio ma co tan 2 chuong ta doc ma thick y ghe tk ni nha co len nang truyen hay lam mong ngay nao cung co.chuong cho ta doc hjj ta hoi tham
Chương kia là hôm quá đấy… sáng giờ ta đăng có chương này hà. 🙂
Team hóng nam 9 =)))
tập nữa nam chính mới lên sàng. Nam chính này phúc hắc lắm, còn “dê” nữa. Hóng cho nhiều vô, coi chừng “xịt máu mũi”
éc người wen Y Linh có phải cô nàng dược Y Linh Cứu k nhỉ………tên gì nhỉ…?
ah…tên Mộc…phải k Ni?
thank…..
🙂 đúng rồi
Oa ở kí túc chắc sẽ nhiều chuyện lắm đây,hóng hóng nam chính hihi
Không có, ở ký túc trôi qua rất nhanh, chỉ một hai chương truyện hà. Vì chủ yếu là về tra án, nên mấy phần đầu ta lướt rất nhanh. 🙂
Ô vậy à hihi,vậy là k có thời sinh viên oanh liệt rùi,hehe
Hóng vụ án thui hihi
Truyện Trùng Sinh sau nữa (chưa đăng, đang viết tới chương 15) sẽ có thời sinh viên, vì nó là trọng sinh chuyên về học hành và làm giàu. Cũng ổn lắm. Có đều sợ làm không kịp nên chưa dám đăng
chờ hoàn Tử Tình đi đã, có thời gian nhiều thì sẽ đăng lên cho các bạn đọc. Cái đó đúng là oanh liệt luôn á
Oa Ni giỏi quá,làm mấy bộ liền
Lót dép hóng thui
Hihi