Chương 3: Bị Sét Đánh Trúng, Trùng Sinh

 

“A ha ha ha…, u hu hu hu….”

 

Trong màn đêm, tiếng cười đầy thê lương vang lên làm cho những người vô tình đi ngang qua khu đó phải rùng mình sợ hãi. Bên ngôi mộ, cái bóng trong suốt đã phủ đầy hơi sương, từng ngọn gió thổi qua mang theo một cổ lạnh lẽo từ xương cốt.

 

Thời gian lặng lẽ trôi, màn đêm u tịch cũng dần được chiếu sáng bởi ánh mặt trời đang nhô lên phía dưới ngọn cây.

 

Linh hồn của Y Linh vẫn ngồi bất động bên ngôi mộ của mình. Từng tia nắng sáng chiếu vào xuyên qua linh thể, Y Linh cảm giác một cổ đau đớn giống như bị xé rách. Trong thần trí cô hiểu được cần phải tránh đi ánh sáng từ mặt trời này. Nhưng mà cô lại lười vận động, bởi cô không biết mình phải đi tới nơi nào để tránh né thứ ánh sáng này. Cô không có nhà, không có người thân, cô biết đi đâu đâu?

 

Cho nên Y Linh vẫn cứ ngồi lì bất động, cắn răng chịu đựng loại cảm giác khó chịu từ ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua linh hồn của mình

 

Y Linh cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt, nóng bức đến lợi hại. Mỗi một giây một phút trôi qua, nó lại càng thêm đau đớn. Loại đau đớn này không giống như đau đớn của thể xác, cũng không giống đau đớn ở tâm hồn. Mà nó giống như một thứ gì đó cắn xé, cấu véo. Nó đau tận tâm khảm.

 

Ngày qua ngày, sáng sớm rồi tới đêm tối, từng ngày chậm chạp mà lặng lẽ trôi, linh hồn của cô bị ánh nắng soi rọi tới mức dần biến chất, từ một linh hồn lạnh lẽo trong suốt dần biến thành một linh hồn đầy những vết rách trống rỗng, ở những nơi trống rỗng, lại tựa hồ ẩn ẩn lóe ra một loại ánh sáng tựa hào quang.

 

Ngày thứ 49 sau khi Y Linh chết, ông mặt trời càng toả ra nóng bức. Khi ánh nắng chiếu thẳng từ phía trên đầu, đúng giờ chính ngọ (12h). Bỗng dưng bầu trời đang nắng gắt lúc này lại bổ ngay xuống một tia sét. Nó đánh thẳng xuống ngôi mộ của Y Linh, cũng bổ xuyên qua linh hồn của cô.

 

Khi tia sét vừa bổ xuống, bờ môi vốn lãnh đạm của Y Linh bỗng nhiên nhếch lên. Cô đã thông suốt, cô đã thông suốt rồi. Vốn dĩ cô nên nhận ra từ sớm mới đúng. Nhưng cô không hối hận, chỉ là, nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ không ngu ngốc lựa chọn cách hi sinh. Bởi vì, họ không xứng!

 

……..

 

Ngày 7 tháng 6 năm 2004.

 

Trong căn nhà lá sơ xài ở ấp AB xã Mỹ Hội. Trên chiếc giường cũ quen thuộc, Y Linh run rẩy mi từ từ mở mắt.

 

Trước mặt cô lúc này là gương mặt ủ dột của một người đàn ông. Xa lạ mà quen thuộc. Người này có diện mạo rất giống cha cô hồi còn trẻ, Y Linh cười nhạt nghĩ…

 

“Con tỉnh rồi? hiện tại có thấy đỡ hơn chưa?” Người đàn ông thấy Y Linh mở mắt liền thở phào một tiếng, lại quan tâm hỏi.

 

Vừa thấy tình huống này, Y Linh chợt biến sắc, ánh mắt mở to trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt mình. Ánh mắt đối diện ánh mắt, Y Linh chân chính cảm nhận được người ở đối diện đang nhìn cô.

 

“Chú…. Chú có thể nhìn thấy cháu?” Y Linh không xác định mà thì thào hỏi một tiếng. Hỏi xong một câu, lại cảm thấy cổ khô khốc đau quá.

 

Mà người đàn ông nghe cách nghe cách xưng hô của Y Linh thì cau mày “Y Linh, con nói nhăn nói cuội gì vậy? Lại gọi ba bằng chú? Hay là bị sốt tới hỏng đầu rồi nên không nhận ra ba?”

 

Y Linh ngơ ngác, người này gọi cô là Y Linh? Người này xưng ba với cô? Có phải ông ta nhận lầm người không? Cô đã hai mươi tám tuổi rồi, mà chú ấy, nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi.

 

Nhưng người này quả thật rất giống cha mình. Y Linh cười đạm mà tự nhủ, chắc cô đang nằm mơ! Nhưng…. Linh hồn cũng có giấc mơ sao? Mà… con người có thể nhìn thấy linh hồn?

 

“Y Linh, con làm sao thế? Hay là thật sự bị sốt tới hư đầu óc rồi?” Giọng người đàn ông trở nên căng thẳng cùng lo lắng.

 

Y Linh nhẹ lắc đầu, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, không phải cô chết rồi sao? “A…” Cô nhớ rồi, cô bị sét bổ vào linh hồn, sau đó, sau đó..

 

 

Đôi mắt Y Linh mở trân trân, bàn tay… bàn tay của cô có cảm giác, cảm giác cô đang chạm vào đồ vật bên dưới…

 

Y Linh dời mắt nhìn xuống dưới bàn tay của mình, sau đó đôi mắt càng mở trừng trừng. Tay… cô nhìn thấy được đôi bàn tay của mình? Quan trọng là, nó ấp áp, nó có da có thịt, có sự sống!?

 

Y Linh ngồi bật dậy, cô đảo mắt nhìn một vòng, sau cùng, ánh mắt chuyển đến người đàn ông trước mặt của mình. “Con còn chưa chết sao?” Y Linh mấp máy môi hỏi.

 

Người đàn ông dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn chằm chằm Y Linh. Rồi ông hơi thở phào một tiếng, giọng nói chứa đầy bất đắc dĩ.

 

“Con nói cái gì vậy? Con chỉ bị sốt thôi làm sao có thể chết được?”

 

Y Linh mím môi nhìn người đàn ông, rồi lại đảo mắt nhìn một vòng, dường như để xác nhận điều gì.

 

Ngôi nhà vách lá lụp sụp, nền nhà bằng đất bóng loáng. Giường cũ kẽo kẹt, bàn tròn xưa cũ, mấy chiếc ghế cây được lắp ráp sửa lại vài chân…

Y Linh bình tỉnh hỏi:

“Hôm nay là ngày nào năm nào vậy… cha?”

 

“Bữa nay là ngày 7 tháng 6 năm 2004….” Người đàn ông khó hiểu đáp một câu, rồi lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Y Linh. Nghĩ thầm, con bé này bị cái gì thế này? Cảm giác quái quái…

 

Mà Y Linh, lại thì thào lặp lại ngày tháng… “hai ngàn lẽ bốn?”

 

“Ha!”

 

Trầm tư mội hồi, cuối cùng khóe môi Y Linh lộ ra nụ cười, là một nụ cười lạnh. Mặc dù nó phi thực tế, nhưng đã làm ma bốn mươi chín ngày, Y Linh hoàn toàn có thể tiếp nhận được cái kết luận này của mình. Cô, chết đi và sống lại, sống lại ở những năm cô còn là một cô thiếu nữ ngây thơ, còn chưa bị bụi đời làm ô uế.

Chuyện này…, là do tia sét kia sao?

 

Không! Có lẽ là do ông trời mở mắt, nhìn thấy chuyện bất bình, cho nên mới đặc biệt ban xuống ân huệ, cho cô cơ hội một lần nữa chọn lựa cuộc sống cho của mình.

 

Chờ tiêu hoá xong chuyện được trùng sinh sống lại, Y Linh đảo mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy mẹ và em gái. Cô buột miệng hỏi:

 

“Cha, mẹ và em Nhã đâu rồi?”

 

Ông Thành thở dài nhìn Y Linh giọng nói có phần trách móc:

 

“Con còn hỏi, con và Nhã lại dám dầm mưa về nhà, hiện tại cả hai đứa đều bị sốt. Em con bị nặng hơn con, hiện giờ vẫn còn nằm trong nhà thương kia kìa”

 

Miệng nói vậy nhưng trong lòng ông Thành lại thấy bối rối . Thật ra thì con gái út cũng không có bệnh nặng như ông nói, nhưng vợ ông lại cứ nằng nặc đưa nó vào bệnh viện. Ngược lại con gái lớn bị sốt nặng nhưng…

 

Nghe cha nói, Y Linh cười lạnh. Đúng rồi, sau cô lại có thể quên được chuyện này chứ. Kiếp trước vào năm này, có một lần cô và Y Nhã dầm mưa về nhà, lần đó cả hai điều bị sốt. Nhưng em gái cô phải nằm viện điều trị còn cô chỉ nằm ở nhà uống vài viên thuốc ba tự mua. Lúc đó cô tự trách rất nhiều, nghĩ rằng vì cô mà em gái bị nặng như vậy, nặng tới nỗi phải vào nhà thương.

 

Sống lại kiếp này, trở về ngay lúc này. Cô cười tự giễu. Cái gì mà bị nặng hơn cô tới phải nằm nhà thương chứ, giả dối! Cô bây giờ sốt tới mắt mờ chân run, nếu đưa vào bệnh viện cũng sẽ bị bắt nhập viện điều trị. Chẳng qua… mạng cô rẻ bèo, bởi vậy nên dù sốt cao muốn hỏng đầu cha và mẹ cũng không nghĩ sẽ đưa cô vào viện.

 

Vốn dĩ từ khi cô còn nhỏ cha mẹ đã phân biệt đối xử với cô rồi, là do cô ngu ngốc không nhận ra mà thôi.

Cô nhớ kiếp trước, sau lần bị bệnh này mẹ đối với cô càng thêm nghiêm khắc. Lại thường xuyên khóc than nhà nghèo khổ, nói nhà không còn tiền mua thuốc cho em. Cũng vì vậy mà cô quyết định bỏ học nữa chừng đi làm mướn cho người ta để có tiền phụ giúp cha mẹ.

 

Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy thật buồn cười. Kiếp trước cô vì cái gọi là tình thân ruột thịt mà hi sinh cả cuộc đời của mình. Nhưng cuối cùng lại chính những người ruột thịt ấy khiến cho cô tự mình kết liễu. Đời này… Cô quyết sẽ không phụ lòng ông trời đã cho cô cơ hội trùng sinh!

 

 

Lượt xem: 16

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 2287

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

7 Comments

  1. avatar

    Ta nghi ngờ nữ 9 ko phải con ruột trong cái nhà này…

    1. avatar

      ầy không phải con ruột bị ghét đâu là gì. Con ruột mà bị ghét mới ghê á!!

  2. avatar

    hahahah….cuộc sống ah…vì mình trước đi sau mới lo cho người khác ah…..cố lên Y Linh….hãy ngược lại và đòi những gì họ thiếu Linh ah…..
    Ba Y LInh là như thế nào nhỉ yêu hay ghét ah,,,,thật là…..
    thank………

  3. avatar

    doc la biet ko phai con ruot roi,chac 2 vo chog nay ko co con nen nhan y linh ve,sau roi moi co con ,hoac la xem bói noi nhan con hop can moi co con duoc,doc vao chuog dau ta da nghi ngo vi co em gai bi benh tim di truyen,trog khj y linh ko bi,y linh co len ,hay vi mjh sog cuoc song vui ve

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!