Chương 5: có những điều mãi mãi không thể thay đổi được.
Suốt năm tháng, Ngọc Mai đều đặn luyện võ cùng ôn lại kiến thức , hiện tại cô đã ôn xong đến hết chương trinh lớp tám rồi. Không xem thì không để ý, xem lại mới thấy mình quên thật nhiều thứ.
“Bống ơi, đi học nào.” Thiên ở trong sân gọi vọng vào.
“Anh đợi em một tí. Sao hôm nay lại đi sớm thế?” Ngọc Mai trả lời vọng ra. Cô cồn đang thay võ phục. Hôm qua cô đã thi lên cấp rồi, hiện tại cô không còn là đai trắng mà đã lên đến đai vàng cấp bảyrồi. Quá tuyệt. Tuy nhiên không thể so với các anh được. Anh Lâm, anh ruột cô hơn cô ba tuổi đã đến đai xanh cấp năm, anh Thiên đã lên đai đỏ cấp ba. Còn anh Thành, anh Dương thì đến đai đỏ cấp một , cậu Hoàng thì đến Nhất đẳng Huyền đai. Cậu Minh ngang bằng với cậu Phong đều đã đến Tứ đẳng Huyền đai.
Lại nói, cậu Phong vốn bằng tuổi dì Ngân, mới hai mươi hai. Thế mà lần đầu gặp Ngọc Mai phải tưởng anh ba mươi tuổi. Công nhận là anh mặc võ phục, lại mặt lạnh, da ngăm bị nhầm là phải. Hơn nữa, thì ra anh là lính lục quân. Ngày đó là được về phép cho nên mới phụ giúp thầy Trường trông chừng võ đường. Sau đó mấy hôm thì anh phải quay lại đơn vị.
Cô hiện tại là ngôi sao sáng của lớp võ thuật, lại còn là học sinh được thầy Trường cưng nhất. Vì bé nhất lớp, cũng như ít tuổi nhất cho nên cô đều được đám con trai trong lớp coi như em gái, có thứ gì cũng đều cho. Thậm chí mấy ông anh của cô còn phảo canh chừng, bọn họ sợ sẽ mất em gái. Nhất là hiện tại đã vào năm học mới, lịch học võ mỗi sáng chỉ còn có cô cùng với mấy ông anh của cô. Nhưng bọn họ cũng chỉ tập đến sáu rưỡi là phải về đi học. Cho nên thời gian sau đó cô học pha trà cùng cờ tướng với thầy Trường, ông ngoại ngày nào cũng sang đó với cô. Thỉnh thoảng ông ngoại cũng sẽ cùng thầy Trường so chiêu, nhờ vậy mà cô mới biết ông ngoại thì ra cũng là cao thủ Huyền đai. Thậm chí cậu Phong nói ông ngoại cô còn biết cả karatedo.
Ngọc Mai còn từng hỏi ông ngoại vì sao không tự mình dạy võ cho các cậu hay các anh. Và câu trả lời của ông làm cô thật bất ngờ, cũng thật cảm động. Ông nói:
“Bà ngoại của con dành cả nửa đời người để mà lo lắng cho ông, chờ đợi ông. Nhưng chưa bao giờ bà oán trách ông nửa lời, có chăng bà chỉ là cười động viên và ủng hộ ông. Nếu ông dạy võ cho các cậu hay các anh của con thì bà chắc chắn vẫn sẽ không phải đối. Nhưng ông biết bà sẽ lo lắng. Ông không muốn bà lại thêm lo lắng nữa. Dù các con đi học võ nhưng không có áp lực từ ông, bà sẽ vẫn còn có hi vọng sẽ có đứa không theo binh nghiệp . Ông biét bà không muốn ông làm một quân nhân. Cho nên ông đã biết đủ. Đây cũng là vì sao ông không tiếp tục công tác mà xin về hưu.”
Thì ra không chỉ bà lo nghĩ cho ông mà ông cũng rất thương bà. Thậm chí còn nghĩ đến cảm xúc của bà.
_____________
Sân võ đường đã đầy người, sao hôm nay đông đủ thế nhỉ? Hình như là còn không thiếu một ai nữa chứ. Ngày gì thế nhỉ. Tự nhiên Ngọc Mai thấy bồn chồn, cô dường như đã quên điều gì đó cực kì quan trọng.
“Bống, qua đây nào.” Anh Lâm chạy đến lôi kéo Ngọc Mai, anh Thành, anh Dương cũng ở đây. Bọn họ cũng đi theo phía sau cô.
Đến khi đứng giữa võ trường, đám con trai kia vây quanh cô, tươi cười, đồng thanh hô:
“Chúc Bống sinh nhật vui vẻ.” Sau đó mà bọn họ còn đeo cho cô một cái vòng làm bằng hoa cùng lá liễu rất đẹp.
“Sinh nhật?” Ngọc Mai ngơ ngác.
“Đúng! Đừng nói là em quên sinh nhật của mình nhé.” Lâm thấy bộ dạng này của em gái thì dám khẳng định là cô đã quên.
Ngọc Mai cái hiểu cái không. Cô vẫn còn đang nghĩ đến hai từ sinh nhật. Sinh nhật năm năm tuổi, cô ở nhà với bố mẹ. Nhưng hôm nay có một chuyện sẽ xảy ra.
“Anh Thiên, đưa em về.” Ngọc Mai túm lấy áo Thiên, vội vàng nói.
“Bống, có chuyện gì thế? ” Các anh thấy thần sắc không đúng của cô thì liền hỏi.
“Em quên mất mấy thứ, đi, đưa em về nhà bà.” Ngọc Mai kéo tay Thiên vội vàng đi.
______________
“Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết xem ? ” anh Dương vừa đạp xe vừa hỏi Ngọc Mai. Phải, người đèo Ngọc Mai không phải Thiên mà là Dương. Dương năm nay mười bốn, là anh họ khác của Ngọc Mai, con trai bác Luân, bác ruột của Thiên.
“Anh đừng hỏi, cứ đi đi.” Ngọc Mai trong lòng cầu khẩn, hi vọng là kịp, hi vọng là kịp.
Mười lăm phút sau, hai anh em nhễ nhại mồ hôi chạy vào nhà.
“Bà ơi, bà, bà ơi.” Ngọc Mai gọi nhưng không ai trả lời, không chỉ nhà bà cô mà cả xóm đều không có người. Dương cũng thấy kì lạ. Bây giờ mới bốn giờ chiều, hôm nay là chủ nhật, mọi người đi đâu hết nhỉ.
Ngọc Mai quay đầu, chạy thẳng vào trong xóm. Nhà bà cô là nhà thứ ba của cái ngõ này, chạy qua hai ngõ nhỏ khác thì thấy mọi người đang tụ tập đầy trong sân của một nhà.
Dương chạy theo cô, cũng thấy kì quái. Nhìn nhà chú Huy nhiều người như vậy, lại còn có tiếng khóc truyền ra, còn có cái gì mà “nó chết rồi”, “không cứu được”. . . Hai anh em đưa mắt nhìn nhau.
Chen lấn qua đám người vào trong. Ngọc Mai thấy thím Hương đang ôm một cô bé tầm tuổi Ngọc Mai mà khóc, mấy người xung quanh cũng tội nghiệp mà nhìn thím. Chú Huy không nói lời nào nhưng ánh mắt là đau đớn.
“Bống, không phải con đi học à, sao lại ở đây?” Bà ngoại thấy cô và Dương thì kéo hai đứa lại hỏi.
“Con để quên đồ, anh Dương đưa con về lấy. Bà ơi, Hằng bị làm sao thế ạ?” Ngọc Mai run run hỏi .
Bà ngoại thấy tay cô run rẩy thì nghĩ rằng cô sợ. Bà ôm cô vào lòng.
“Bé Hằng bị ngã, nhưng cấp cứu không kịp, cho nên. . . Thôi, hai đứa đi về với bà.” Bà kéo hai anh em về nhà.
Hôm ấy Ngọc Mai không đi học, đấy là lần đầu tiên cô nghỉ một buổi học sau mấy tháng. Cô không biết Dương sẽ giúp cô lấy lí do gì, nhưng mà cô thì ở nhà ôm bà khóc.
Hằng là một trong hai người bạn gái từ lúc lọt lòng của cô. Một người khác là Thủy. Nhưng mà nhà Thủy mới chuyển nhà hai tháng trước, bây giờ ở trên thị trấn cơ. Cô với Hằng thì thân nhau hơn. Hai người còn có cùng ngày sinh – ngày mười bốn tháng mười.
Vào ngày sinh nhật lần thứ năm, năm ấy cô đã về nhà, cho nên đến tận sau ngày sinh mấy hôm thì cô mới biết được Hằng mất vì bị ngã. Cái thời này, y học chưa phát triển, người dân cũng không có hiểu biết. Thấy con cái ngã không có vết thương thì cho rằng không sao, mà không biết là có những vết thương tận sâu không lộ ra nhưng lại là vết thương nguy hiểm. Hằng bị ngã từ hôm qua, nhưng không ai nghĩ đến chỉ như vậy mà gây xuất huyết não. Đến hôm nay liền không kịp.
Đêm ấy, Ngọc Mai sốt cao gần bốn mươi độ, còn mê sảng, ông bà đưa cô đi viện gấp. Bác sĩ nói may mắn vào viện sớm nếu không thì đã nguy hiểm, có thể không chết nhưng mà có biến chứng. May mắn cô không sao. Bác sĩ đoán là cảm nắng, nhưng có thể là do chấn động tinh thần khi thấy Hằng như vậy.
Bà thì nước mắt rơi đầy mặt, ông ngoại cùng cậu cũng lo lắng. Thời này chưa có điện thoại, nên sáng hôm sau bố mẹ cô mới biết.
Bố mẹ liền vào viện, lúc này Ngọc Mai đã hạ sốt và ngủ mất, bà đang quạt cho cô. Bố mẹ cô nghe bà nói chuyện thì cũng cảm thán. Thật sự là. . . Aiz.
Khổ nhất là mấy ông anh của cô, bác Tâm – mẹ của anh Dương gọi cả đống đứng xếp hàng mắng cho một trận vì cái tội trời nắng mà không mũ không nón, để em đi giang nắng như thế. Bị ốm phải nằm viện. Bác Lan – mẹ anh Thiên cũng mắng một lũ có lớn không có khôn, làm anh không biết chăm em. Làm mấy người không dám ngẩng đầu, thấy tội lỗi của mình chồng chất.
Hai ngày sau cô ra viện, đám tang của Hằng chỉ làm đơn giản, được đưa ngay sáng sớm hôm sau. Trước khi cô ra viện một ngày.
Ngọc Mai nằm võng ôm bà ngoại.
“Bà ơi, khi chết đi người ta sẽ đi đâu hả bà?”
“Con nhớ Hằng à, Bống ngoan, bà không biết là sau khi chết người ta sẽ đi đâu. Nhưng kinh phật thì nói họ sẽ xuống địa ngục trả hết nợ nần tội lỗi rồi sẽ được đi đầu thai kiếp người khác. Nhưng Hằng sẽ không bị xuống địa ngục đâu. Biết đâu bây giờ, Hằng đã được đi đầu thai rồi. Con đừng nghĩ nhiều nữa. Ngoan, ngủ đi.” Bà ngoại nhẹ giọng dụ dỗ.
Ngọc Mai nhắm mắt, miên man suy nghĩ, sẽ không, cô sẽ không để điều đáng tiếc nào xảy ra nữa. Trong lòng buồn man mác.
Lượt xem: 84
Số người xem: 52
Mã ID của bài viết này là: 2904
Ô..đã có người mất..thật buồn..ủng hộ c cáo..e là độc giả trung thành
doc chuong nay ta thay buon lam ,ngoc mai da mat di mot nguoi ban ,truyen hay lam nag ,thanks nag nhieu
Ân, đa tạ các nàng
Cáo vất vả rồi. Truyện hay và thương nữ chính chết vì sự phản bội của chồng. Mai là đc Cáo thương cho sống lại. Mà nam chính chắc kg phải là Cậu Phong nha????
Ta thích Cậu Phong, nếu hắn không phải nam chính Cáo đừng nâng hắn nhiều quá, không thôi làm chìm nam chính á
Hắn là nam phụ đấy. K thể thành ng yêu của Ngọc Mai nhưng lại là ng bảo vệ và giúp cô ấy rát nhiều. Và biết đâu đấy ta sẽ cho hắn làm nam chính ha ha