Chương 13: thi vào trung học
Sau đoạn nhạc đệm là thi văn nghệ, tất cả lại trở về với quỹ đạo ăn – chơi – ngủ – học – tập võ. Ngọc Mai cùng Minh Phương bây giờ đang bị xoay vòng vòng, cân lên nhắc xuống nên thi vào trường trung học nào. Lý do là mỗi xã trong huyện đều có một trường trung học cơ sở thể nhưng cả huyện lại chỉ có một trường chuyên, điều này thì cũng chẳng sao đâu, chỉ khổ một nỗi, hai đứa đem trường này vào trong danh sách cân nhắc, mà trường chuyên này lại cách nhà khá xa, nếu học thì có lẽ phải ở kí túc xá.
Tuy nhiên lựa chọn thứ hai là có thể học tại một trường điểm gần nhà, trường này tuy không thể sánh được với trường chuyên nhưng mà cũng có chất lượng tốt hơn nhiều những trường trung học bình thường.
Có điều, đây là lần đầu tiên mấy ông anh của Ngọc Mai xảy ra nội chiến, hơn nữa còn kéo dài cả nửa năm vẫn chưa có dấu hiệu ngừng chiến. Chả là thế này, đầu tiên phải nói đây cũng là do cái tội cuồng em gái mà ra, hầu như tên nào cũng ấm ức, hậm hực với Thiên vì Thiên có một khoảng thời gian dài đi học cùng Ngọc Mai. Thậm chí cả Lâm cũng vô cùng khó chịu, đơn giản là Ngọc Mai ở nhà bà, cho nên dù cũng học cùng trường tiểu học với em gái nhưng đa số Ngọc Mai đi cùng Thiên. Thế nhưng hai người vẫn còn hạnh phúc chán, mấy tên kia vì hơn Ngọc Mai năm, sáu tuổi cho nên chẳng khi nào được học cùng trường với Ngọc Mai. Cho nên cuộc chiến này chia thành hai phe, Lâm và Thiên tạm bỏ qua “khúc mắc đưa đón em gái” mà bắt tay đứng cùng chiến tuyến, phe còn lại là Thành, Dương, Vũ và Khánh đứng cùng một đội, mấy tên này đã học trung học phổ thông cùng đại học rồi. Nhóc Quân cùng hai nhóc con nhà dì Ngân là Tiến và Đạt thì bị coi là trẻ nít, không có quyền lên tiếng ở chỗ này, chính chủ là Ngọc Mai thì chỉ cười mà nhìn mấy ông anh của mình.
Thiên và Lâm tha thiết muốn Ngọc Mai học trường điểm, lí do một đống là em gái còn nhỏ, đi học xa lỡ bị bắt nạt thì phải làm sao, Ngọc Mai yếu ớt như vậy làm sao có thể tự chăm sóc cho bản thân,… và quan trọng hơn là cả hai người bọn họ đều đang học ở trường điểm, sẽ có khả năng đưa đón em gái, bảo vệ em gái, mấy người muốn em gái đi học xa là có rắp tâm gì? Thực ra ai cũng biết thừa là hai người đang tranh thủ để học cùng em gái thêm một năm nữa, để vênh mặt lên với đời, đặc biệt là với mấy ông kia chứ gì?
Mấy tên kia lại đưa ra một mớ lí lẽ khác, nào là ai yếu đuối chứ em gái bọn họ thì không, chỉ có em bọn họ bắt nạt người ta, làm gì đến phiên người khác bắt nạt em bọn họ chứ. Nào là bé Bông đã lớn, nên được tự lập,… và đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ trừ học võ ra thì còn chưa được học cùng em gái, các chú tuổi gì mà đòi học cùng trường với em gái? Cuộc chiến lên đến đỉnh khi mà anh trai của Minh Phương là anh Hưng nghe tin cũng cùng gia nhập với nhóm của Thành và Dương. Lí do anh đưa ra giống với mấy ông kia. Điều này làm cho Lâm và Thiên tức nổ đom đóm mắt.
Người lớn không ai quản, mặc mấy người này dày vò, lăn qua, lăn lại dù sao thì cũng chưa cần quyết định, còn tận gần một năm nữa cơ mà, nghĩ sớm như vậy làm gì, tạo áp lực cho hai đứa, khổ thân ra.
Nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, thời gian thật ra chỉ như giấc ngủ trưa ngắn ngủi, chưa kịp cảm nhận đã vùn vụt mà đi qua. Thoáng chốc mà đã đến hè, Ngọc Mai chuẩn bị lên lớp năm, cũng là thời điểm nên quyết định chọn một trường trung học. Vấn đề này với nhà người khác thì thật đơn giản, nhưng với Ngọc Mai thì chính là không ổn chút nào.
Những ngày này, thời gian đến võ đường của Ngọc Mai đã giảm xuống chỉ còn một tiếng buổi sáng cùng hai tiếng buổi tối sau khi đã tan học buổi chiều. Thật ra thì mấy ông anh của cô không cần phải tranh luận đến nảy lửa như vậy. Cô sẽ đi học xa nhà, sẽ trưởng thành, nhưng không phải bây giờ. Trước đây cô đã bỏ lỡ mất quá nhiều thời gian ở bên người thân, suốt ngày chạy theo những điều mà trước kia cô cho là chân lý, nhưng những thứ chân lý ấy lại chỉ như cơn mộng ảo, phù phiếm. Còn bây giờ, đối với Ngọc Mai, không điều gì quan trọng bằng người thân yêu của cô cả, tất cả mọi thứ đều phải xếp sau. Cho nên chỉ là học trung học cơ sở thôi, làm gì phải đi xa nhà mười mấy cây số làm gì. Cơ mà cô cũng rất thích nhìn mấy ông anh khẩu chiến hay “quyết chiến”, cho nên kệ các ông ấy cãi nhau đi.
“Con đấy, sao không nói cho mấy thằng nhóc ấy biết là con sẽ học trường điểm? Cứ để chúng nó ầm ĩ suốt ngày như vậy?” Cậu Phong ngồi bên cạnh Ngọc Mai nhìn mấy người kia đang hăng hái vật lộn trong sân tập.
“Cậu không thấy mấy anh ấy như vậy thật đáng yêu hay sao?” Ngọc Mai cười nghiêng đầu nháy mắt với Phong. Ngọc Mai không hề thấy bất ngờ khi Phong biết cô sẽ học trường điểm. Nếu nói người nào hiểu cô nhất vậy thì không ai ngoài cậu Phong. Tuy hai người cũng không thường xuyên gặp nhưng mà mỗi lần Phong nghỉ phép cũng đều ở lì trong võ đường cùng Ngọc Mai. Mà cô cũng rất thích nói chuyện với Phong, hai người như đôi bạn vong niên vậy.
Phong nhìn nụ cười tinh nghịch của Ngọc Mai mà đơ mất năm giây, có đôi khi anh không thể nào kiểm soát nổi bản thân, anh không biết bản thân mình bị làm sao nữa. Chỉ biết anh rất thích nói chuyện cùng Ngọc Mai, cũng không biết từ khi nào mà khi ở một mình thì anh luôn nghĩ đến Ngọc Mai, ở bé con có một sự thu hút kì lạ. Trưởng thành hơn bất kì đứa trẻ nào, thậm chí có đôi lúc anh nghĩ Ngọc Mai còn trưởng thành hơn cả anh. Nhưng mà, có đôi khi lại trẻ con hơn những đứa trẻ khác, mè nheo, làm nũng, nghịch ngợm, bám người, như một sự đối lập hoàn hảo, hai nhân cách trong một con người. Cho nên anh luôn luôn chú ý đến Ngọc Mai. Số thư nhà anh viết về nhà đại đa số là gửi cho Ngọc Mai, thậm chí còn nhiều hơn cả Minh hoặc Hoàng – hai cậu ruột của Ngọc Mai gửi về cho con bé nữa. Nhưng dường như không ai chú ý đến điều này mà chỉ nghĩ là anh quan tâm đến Ngọc Mai mà thôi. Chính anh cũng không thể hiểu nổi bản thân nghĩ gì, muốn gì, cũng vì như vậy mà sau này, khi hiểu ra tình cảm của mình, anh thực sự vô cùng hối hận bản thân ngu ngốc, đã để tuột mất người con gái anh yêu thương nhất. Anh đã không thể nào làm gì khác ngoài chúc phúc cho cô.
———————————–
Ngày tháng thoi đưa, việc Ngọc Mai cùng Minh Phương đều không học trường chuyên được công bố. Đương nhiên người vui nhất, tươi cười đắc ý không ai khác ngoài Lâm và Thiên, ha ha, bọn họ sẽ được đi học cùng em gái một năm luôn, quá hạnh phúc. Mấy người kia không còn gì để nói, dù sao quyền quyết định là ở Ngọc Mai mà, bọn họ chỉ có thể chấp nhận. Lần đầu tiên, trong nhà có chuyện đa số phải chấp nhận thiểu số như vậy. Cho nên, để xả cơn uất ức trong lòng mà mấy ông này hợp nhau, “tận tình chỉ bảo” cho Lâm và Thiên ở võ trường. Làm cho hai người này bị chỉnh thê thảm, phải cụp đuôi lại, tử tế làm người, tuy nhiên, vẫn có lúc lợn chết không sợ nước sôi, đắc ý vênh mặt lên và chọc ngứa mắt một số người nào đấy và lại bị “lãnh hậu quả” mãi cho đến khi bị đánh đến lần thứ ba và Ngọc Mai phải nói đỡ cho thì “mấy cuộc đàn áp” mới được dừng lại.
Ngày thi đến, nhà người ta là bố hoặc mẹ đưa con đi thi, đằng này, hai người Ngọc Mai cùng Minh Phương được hộ tống bởi một đội thanh niên, cơ mà cứ như là đi đánh chiếm nhà người ta ấy. Quá đông, quá nguy hiểm rồi. Bất kể là Thành, Dương, Vũ, Khánh, Hưng, Thiên, Lâm hay thậm chỉ là cả cậu Phong thì cũng đều chạy đi đưa hai bảo bối đi thi. Ông bà ngoại hay bố mẹ của hai người chỉ biết cười, mấy cái thằng nhóc bất trị này, thật là. Nhà ai thương con trai hơn chả biết, chứ cái nhà này thì trọng nữ khinh nam nhá.
Thi vào trung học cơ sở, ở cái thời này thì là làm đề riêng từng trương mà không phải đề chung, cho nên đề thi của trường chuyên sẽ khó nhất, rồi đến trường điểm. Tuy nhiên dù là trường điểm thì đối với Ngọc Mai cùng Minh Phương cũng đều dễ như ăn cháo cá. Cả hai nhanh chóng hoàn thành bài thi và ra khỏi phòng thi sớm nhất, nếu không phải có quy định là chỉ ra khỏi phòng thi khi đã qua hơn hai phần ba thời gian thì có lẽ hai người đã ra khỏi phòng thi khi mới được nửa thời gian.
Chỉ mất một ngày để hoàn thành hai bài thi toán và văn. Hai người có mười ngày chờ đợi kết quả thi, sau khi biết kết quả sẽ có thêm mười ngày nghỉ nữa trước khi nhận kết quả chia lớp. Tuy nhiên, chẳng ai lo lắng. Minh Phương trở về với cuộc sống ăn ngủ, đọc truyện tranh, thỉnh thoảng sẽ sang chơi cùng Ngọc Mai. Còn Ngọc Mai gần như ở lỳ trong võ đường. Vừa học võ, vừa học trà, vừa chơi cờ, mỗi lần như vậy Phong đều nói cô là bà cụ non, thích mấy thứ của người già. Ngọc Mai chỉ cười. À, mà từ sau ngày thi văn nghệ, Lâm đã quyết định truyền hết tâm đắc về thổi sáo của mình cho em gái, cho nên thêm một công việc hè nữa của Ngọc Mai chính là học thổi sáo. Ban đầu cũng không chịu đâu nhưng mà nghĩ lại, được sống thêm một lần vậy thì cố mà học hết những cái trước đây bỏ lỡ đi vậy là lại học, hơn nữa còn là chăm chỉ học. Chẳng mấy chốc, chỉ một năm, trình độ thổi sáo của Ngọc Mai đã ngang ngửa với Lâm. Nhưng mà cái này nói sau, hiện tại thì Ngọc Mai cứ sống những ngày tháng thần tiên cái đã.
Lượt xem: 17
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 9453
Đại gia đình cuồng cháu , em gái
vì a, sinh con trai nhiều quá cho nên con gái thành vật hiếm
mà hiếm thì quý thôi