(**** Xin lỗi vì post trễ vì laptop ta vừa mới sửa xong >”< , ta sẽ bù bù chương này nhé. Dài thường thượt luôn.)
Ngoài trời ánh trăng sáng loáng giống như ở miền cực lạc vẫn không muốn rời xa . Gió tháng tư mang theo hương thơm hoa đào hoà quyện vào không khí nhẹ nhàng mà lưu động, làm cho những người mệt nhọc một ngày có một giấc ngủ rất thư thái.
Ánh trăng chiếu vào Đông sương, Vương thị lầm bầm nửa ngày vẫn không nghe được chồng mình đáp lại liền vội vàng đẩy hắn một cái, làm lão tam Đường Văn Lô giật mình ” Ngươi làm gì vậy , ta vừa mới ngủ được một chút.”
Vương thị nổi giận ” Ta đang nói chuyện với ngươi , ngươi cứ ngủ giống như chết vậy.”
Lão Tam thở dài nói ” Ngươi thử đi ra ruộng một chút xem . Một ngày không ngừng đi tới đi lui bận rộn cày bừa , gieo hạt giống , rồi bao đất , ngươi thử đi một chút đi. Đúng là đàn bà không lo làm việc chỉ biết nhiều chuyện.”
Vương thị chà xát ngồi dậy ” Ta lúc nào thì không làm việc? Mỗi ngày ta đều phải hầu hạ cho tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ ăn uống vui chơi , cực kỳ mệt mỏi vậy mà ngươi còn nói ta không lo làm việc.”
Lão Tam ngáy khò khè ” Đã biết , ngươi càng vất vả thì công lao càng lớn . Ngươi là đại công thần ở nhà chúng ta được chưa. Mau ngủ đi.”
Vương thị đạp hắn một cái ” Nhiều công việc như vậy cũng không phải một mình ngươi là có thể làm xong được , ngươi không biết suy nghĩ mặc kệ đi à? Ngu ngốc.”
Lão Tam bị nàng làm ồn không còn cách nào khác cười hắc hắc nói ” Làm sao mà suy nghĩ ? Nhà có bốn người ai cũng phải làm việc giống nhau , chẳng lẽ đại ca cùng cha ở nơi đó làm việc còn ta thì đi nghỉ ngơi.?”
Vương thị hừ một tiếng ” Ngươi không nhìn xem nhà bọn họ là có mấy người, có mấy miệng ăn? Nhà chúng ta có bao nhiêu người.?
Lão Tam bị nàng khiến cho phiền não nóng lên ” Đàn bà nhà nào mỗi ngày cũng chỉ biết nói nhãm những thứ vô dụng này. Nếu có tinh thần thì làm nhiều việc chút đi , giúp nương với đại tẩu chia sẻ bớt việc nhà.”
Vương thị nghe được liền cả giận ” A , ngươi nói ta tới nhà các ngươi không chịu làm việc phải không? Mỗi ngày ở trong nhà ta đều phải nấu cơm hầu hạ gia đình các ngươi ăn chơi. Mẹ ngươi thì chỉ biết chui vào nơi nào đó để giặt mấy cái khăn, kết thúc một ngày ngay cả một cái giẻ cũng giặt không xong. Ta còn phải gánh nước , quét dọn nhà cửa , thu thập chuồng lợn. Đại tẩu thì liên tiếp hai ba lần sinh con đều ở cữ việc gì cũng không cần làm , thật là tốt. Hôm nay ta nhức đầu còn phải đi gánh nước, còn phải đi vào vườn bón phân trồng các loại rau củ. Nàng chẳng qua là chỉ đeo hai cái sọt đất vậy mà liền tạu chỗ này kêu to ai nha.”
Vương thị càng nói càng tức giận liền khóc nức nở ” Người muội muội kia của ngươi lại giả vờ chạy tới nói với nương làm sao lại để cho nàng làm việc nặng như vậy. Nương liền trách mắng ta , ta sống dễ dàng lắm sao? Đầu ta đau nhức muốn chết cũng chưa có người quan tâm . Ô ô ô ô…!”
Lão Tam không còn cách nào khách đành phải ôm nàng vào trong lòng an ủi ” Được rồi, được rồi đừng khóc nữa . Cũng đã lớn tuổi rồi chứ có phải là cô nương đâu , nếu làm cho Cảnh Lâm thức giấc hắn lại chê cười ngươi cho xem.”
Đã không nói thì thôi , vừa nói tới Cảnh Lâm , Vương thị lại tức giận ” Nhà bọn họ có hai đứa nhỏ đọc sách đều sử dụng tiền trong nhà, vậy mà buổi trưa lúc Cảnh Lâm ăn một miếng thịt liền bị nương đánh , muội muội ngươi cũng mắng hắn , Đại Mai cũng la hắn . Ngươi nói thử xem chúng ta liều sống liều chết làm việc nuôi con của bọn hắn làm cái gì ? Nếu không phải là ngươi phụ giúp thì nhà bọn họ có thể thoải mái giống như vậy sao? Lúc ta nấu cơm các nàng ở trong phòng thì thầm nói ta này nọ tưởng ta không biết? Người muội muội kia của ngươi cùng nương cà ngày cũng chỉ biết cười hì hì cả một bụng đều đen tối.”
Lão Tam im lặng hồi lâu không nói chuyện , chợt đẩy nàng ra tức giận nói ” Ngươi nhìn xem cái miệng ngươi đi , nói chuyện không biết ngượng . Hài tử cho dù làm chuyện gì cũng là cháu của nương , nàng tự nhiên biết đau thương. Ngược lại thường ngày ta thấy ngươi đánh tới đánh lui Cảnh Lâm nương cũng không chịu cho ngươi đúng đến hắn, vậy mà giờ ngươi có thể nói nương như vậy. Văn Thấm là một nha đầu , chỉ qua mấy ngày nữa là gả ra ngoài còn ở trong nhà này được bao lâu ? Ngươi tự nhìn xem lại bản thân mình đi.”
Vương thị lại khóc lên , lại khóc rất lớn tiếng.
Lão Tam sợ ồn ào phiền đến mọi người liền vội vàng dỗ nàng . Vương thị giống bình thường khóc lóc ăn vạ làm lão Tam chỉ còn cách cầu xin tha thứ ” Tốt , là ta sai , là ta sai. Không nên nói ngươi như vậy , ta sai rồi được không. Ngươi để yên cho mọi người ngủ đi.”
Lúc này Vương thị mới ngừng khóc hướng hắn hỏi ” Ngươi sai ở chỗ nào ?”
Lão Tam suy nghĩ một chút ” Ta không nên la mắng ngươi.”
Vương thị không để ý để hắn nữa, lão Tam cười hắc hắc hai tiếng đi tới hôn nàng, vương thị vươn tay đẩy hắn ra ” Ngươi sai là vì không có nghe lời của ta.”
Lão Tam gật đầu ” Đúng vậy , đúng vậy . Ngủ đi , về sau tất cả mọi việc đều nghe theo ngươi.”
Không đến hai ngày, vợ chồng đại ca Cao thị đã chạy xe ngựa tới đón nàng về nhà mẹ đẻ, Cao thị muốn mang tiểu nhi tử Cảnh Xuân đi cùng nhưng hắn lại nhất quyết đi theo đại ca hắn. Mợ lớn tụi nhỏ nói hay là mang theo Đại Mai về. Đã lâu chưa có về thăm bà ngoại thật là có chút nhớ nàng. Lý thị từ phòng bếp cấm cây củi đã đốt quả nữa đi ra tìm một chút lương thực cùng bánh bột ngô đưa cho đại cữu.
Đại Mai háo hức thay đổi áo bông thường rồi đi đến cây đào trong sân chiết một nhánh nhỏ mang theo. Hoa đào đã tàn , * thuý bích mềm mại cùng lá cây xanh biếc một màu , mặt trên còn có vài quả đào nhỏ .
Cảnh Lâm thấy bọn họ muốn đi liền ở trong sân nháo đòi theo, Vương thị lại mắng hắn hai câu. Lý thị cùng Văn Thấm tiễn bọn họ ra cửa xong quay lại nghe Vương thị nói hai ngày trước tỷ muội bên nhà mẹ đẻ đưa tin nương nàng bị bệnh , muốn nàng về thăm.
Lý thị vẻ mặt không vui tuỳ tiện nói ” Ngươi muốn trở về thì nhanh đi đi. Chính là ở đây cũng không có xe ngựa để nhờ vả.”
Vương thị bĩu môi không nói liêng lôi kéo hài tử hướng cửa chính đi .
Lý thị vội vàng kêu nàng ” Ngươi đây là muốn đi đâu , trong nhà còn có một đống việc cần phải làm đấy.”
Vương thị lầu bầu câu ” Không có ta ở đây ta xem các ngươi như thế nào sống qua ngày.” Sau đó nâng cao giọng nói ” Ta đi ra đầu thôn nhìn xem hai con bò đã dắt về chưa.”
Nói xong chỉ trong nháy mắt liền biến mất ở ngoài cửa.
Lý thị mất mặt rất là không vui , Văn Thấm ở một bên ha hả cười ” Tam tẩu tính tình cứ giống như tiểu hài tử vậy.”
Lý thị hừ một tiếng ” Tiểu hài tử cái gì, nàng chính là cố tình thì có. Đại tẩu ngươi bây giờ không có ở nhà liền nghĩ rằng những việc này nàng không làm thì không ai làm được chứ gì.”
Văn Thấm cười cười ” Chắc hẳn là vậy rồi . Nương , bên ta hoa cũng đã thêu xong.”
Lý thị thuận tiện nói ” Thêu xong rồi thì ngày khác để cho Trang đại nương cầm đi trấn trên bán lấy tiền, cứ như trước tất cả lấy làm của hồi môn cho ngươi.”
Văn Thấm ngượng ngùng đứng lên ” Nương cứ để dùng cho việc trong nhà.”
Lý thị lắc đầu ” Như vậy không được, nếu như ngươi gả đi làm sao không có chút hồi môn mang theo được? Mùa hè sắp tới rồi , để cho chị dâu nhàn rỗi của ngươi ở nhà đan vài cái quạt hương bồ đi bán lấy tiền, nếu không trong nhà thật sự sẽ không đủ tiền xài . Mấy ngày nữa lại phải nộp học phí cho phu tử , cũng không phải là ít tiền đâu.”
Văn Thấm nói ” Nương , Đại Mai thêu hoa rất nhanh tiền nàng kiếm được người để cho nàng quyết định đi.”
Lý thị đứng trong sân từ dây phơi quần áo kéo lấy một cái giẻ lau bắt đầu chùi cọ nhà bếp, chà sát đống chén đũa nói ” Đại Mai còn nhỏ , trước cứ giúp đỡ ngươi không cần gấp. Lại nói nhà đại ca ngươi nhiều hài tử dùng tiền cũng nhiều . Nhà lão Tam tuy không nói ngoài miệng nhưng ý kiến không phải không có .”
Văn Thấm cười nói ” Nàng tính là cái gì chứ , nếu không thì nàng thử sinh nhiều một chút xem, người nhà đại tẩu cũng không phải không cho nàng sinh . Điểm này nàng ngại nhưng đại tẩu ta rất rộng rãi nha.”
Lý thị thò đầu nhìn về hướng của chính một chút vội nói ” Ngươi nói nhỏ một chút , đừng có để cho nàng nghe thấy.”
Văn Thấm le lưỡi ” Ta đi giặt quần áo đây.”
Từ Đường gia đến phía Tây hưng thịnh cũng chỉ có hơn mười dặm, ngồi xe ngựa cũng giống như ăn một bữa cơm trưa mà thôi. Vì để che nắng chắn gió mà đại cữu ở trong xe cố định thêm một cái giá trúc , mặt trên nền xe thì lót chiếu sậy, ngồi ở bên trong rất thoải mái.
Đường Diệu vùi đầu vào cánh tay của mẫu thân nắm khư khư miếng ngọc bội kia. Đại Mai ở một bên cầm nhánh đào nhỏ chơi đùa với nàng , rất cẩn thẩn không để cho lá cây chạm vào khuôn mặt non mịn của nàng.
Đường Diệu cũng không còn cách nào khác đành phải chịu đựng. Người lớn đùa giỡn lúc nào cũng cho rằng hài tử cũng rất thích nhưng nàng cũng không phải là hài tử nha . Các nàng đùa giỡn giống như là bị nghiện vậy , thật sự là mệt chết mà, nếu có thể cho nhiều thêm mấy khối bạc thì tốt hơn.
Ở hai bên đồng ruộng nông dân lúc này đang bận rộn cày bừa trồng trọt vụ xuân , Đại Mai chơi đùa với muội muội luôn miệng nói cho nàng biết cây đó là cây gì , chim này là chim nào. Đường Diệu liếc nàng một cái thật sự muốn nói ta còn biết máy bay nữa kìa , ngươi sẽ không bao giờ thấy được đâu. Chiếc tiếc mở miệng cũng chỉ là y y nha nha , Đại Mai thấy nàng đồng ý trả lời mình thì vui vẻ nắm tay nàng suốt cả đường đi.
Đường Diệu sợ nàng sẽ lấy ngọc bội của mình liền dùng tay nhỏ kéo lấy , bất chợt trong không khí truyền tới một mùi hôi chai làm nàng nhíu nhíu cái mũi, Đại Mai cười lớn dùng một cái khăn lau sạch cho nàng.
Đại cữu quay đầu cười nói ” Ngựa nuôi lâu rồi cũng không biết là còn sống được mấy ngày, chẳng lẽ lại mang về nhà để kéo đồ. Như vậy thì đúng là tiện nghi cho ông ngoại ngươi.”
Ông ngoại của Đại Mai là một người có sở thích nhặt phân -.- . Cả ngày đều cõng cái sọt trên lưng cúi đầu mà đi , giống như là vừa đi vừa ngủ vậy , chẳng qua là nếu có bãi phân trâu phân ngựa nào thì bất kể mọi gọc ngách hắn cũng có thể tìm được. Mọi người ai cũng nói đùa rằng có thể ngửi mùi phân mà tìm được hắn.
Xe ngựa dừng trước cửa chính nhà ông bà ngoại, có một đám trẻ con ồn ào từ ruộng chạy đến cầm trong tay cái ghế dài tranh nhau đứng lên xem tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ. Đường Diệu bực bội nhíu chặt chân mày cẩn thận che chở ngọc bội của mình.
Lúc này có một đứa bé trai ba bốn tuổi khuôn mặt tròn vo hô ” Tiêu Lãng , tiểu nàng dâu nhà ngươi đến .” Đường Diệu âm thầm kêu khổ trong lòng , ông trời a có mắt hay không tên hạ lưu kia vậy mà cũng ở đây.
Hạnh nhi từ trong nhà chạy nhanh đến tức giận nói ” Cao Tiểu Bảo ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Muội muội của ta còn nhỏ như vậy.”
Tiểu nam hài tên Cao Tiểu Bảo ngốc nghếch cười một tiếng ” Đào đào thật là nhỏ , trắng mịn thật giống như trứng gà.”
Hạnh nhi trừng mắt nhìn hắn nói ” Ngươi mới giống trứng gà.”
Cao Tiểu Bảo cười hề hề. Cao thị mang theo bao quần áo xuống xe nhìn Hạnh nhi trách ” Ngươi làm sao có thể nói chuyện như vậy với ca ca.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạnh nhi nhếch lên một cái rồi ưỡn ngực nâng chân đuổi theo Đại Mai vào nhà ” Tỷ tỷ , tỷ tỷ.”
Từ mấy ngày trước Tiêu Lãng đã quấn lấy mẹ mình nói muốn tới nhà bà nội để ăn cơm cháy, nhưng sự thật là vì nghe nương hắn nói Cao thị cùng nữ nhi nàng sẽ về nhà mẹ đẻ ở. Sáng sớm hắn liền dây dưa lấy biểu tỷ cùng biểu ca làm cho bọn họ phải mang hắn đến nhà ông bà nội , còn mang theo cả một bao lớn cơm cháy. Đến nơi cơ bản là chưa kịp ăn thì đã bị Hạnh nhi cùng mấy đứa trẻ khác cướp đoạt ăn sạch , hăn chỉ còn biết nhìn trời mà than. Nhưng mà vừa thấy xe ngựa đến thì hắn lại xấu hổ mà trốn trong phòng không dám ra.
Đường Diệu được mợ lớn ôm đi vào nhà , Cao thị ở phía sau cầm cái chuỳ đảo đảo nước gạo trong cái bình hai lần nói ” Trộn lẫn trộn lẫn những thứ không sạch sẽ , Diệu Diệu về sau sẽ không có tật xấu.” Xong nàng lại lấy lương khô ném cho con chó đang bị buộc ở trong sân ăn. Lương khô căn bản là cứng rắn khó ăn , Đường Diệu đoán chừng ngay cả con chó cũng cắn không nổi.
Mợ lớn đem Đường Diệu đặt ở đầu giường bà ngoại nàng, mấy tiểu hài tử cùng chen chúc nhau đi qua nhìn, Hạnh nhi che chở không cho bọn họ đụng vào muội muội mình.
Tiêu Lãng cúi đầu trốn ở phía sau moi móc túi quần của mình , tìm hơn nữa ngày thì moi ra một miếng cơm cháy đã bị bể nát giữ chặt ở trong tay , sợ lại bị người khác cướp đi.
Đi phía sau Tiêu Lãng là một tiểu hài tử khoảng sáu , bảy tuổi hướng hắn hô ” *Tiểu Sơn, tiểu nàng dâu của ngươi đã tới. Tại sao ngươi lại trốn ở phía sau làm gì.”
( Tiểu Sơn là nhũ danh của Tiêu Lãng nha mấy bạn ^^. )
Đường Diệu oán hận nhìn tên tiểu tử đang nói chuyện kia , hắn béo mập môi mỏng, đôi mắt sáng nhưng phần đuôi lại nhỏ dần có thể thấy hắn chắc chắn sau này sẽ là một tên phong lưu .
Đứa bé kia dường như cảm giác được Đường Diệu đang nhìn hắn, liền quay đầu cười với nàng, đưa tay tới sờ gương mặt trắng nộn của nàng cười nói ” Khuôn mặt nhỏ nhắn thật mềm , để ta bóp bóp ”
Đường Diệu tức giận trừng hắn muốn nghĩ khóc to lên để tố cáo hắn ngược đãi nhưng chưa kịp khóc thì Tiêu Lãng đã đi vào , ánh mắt lộ ra tia sáng cười cười nhìn nàng.
Đường Diệu lập tức cảnh giác nắm chặt ngọc bội của mình , miễn cho hắn cướp lại.
Nàng là một đại cô nương hai mươi sáu tuổi bị một đám con nít vây quanh xem như vậy thật sự là vô cùng mất mặt a.
Đội nhiên Hạnh nhi hô lớn ” Tất cả đều đi ra ngoài , không nên nhìn nàng nữa. Nàng đã buồn ngủ rồi.” sau đó quay sang nói với đứa trẻ lớn nhất ” Chu Nặc , ngươi mang bọn hắn đi ra ngoài đi.”
Chu Nặc khinh thường nhìn nàng một cái ” Ta như thế nào phải nghe lời ngươi.?”
Hai tay Hạnh nhi chống nạnh, mắt to trợn tròn ” Đây là nhà bà ngoại ta , ngươi không nghe thì đi khỏi đây. Còn đây là muội muội ta , không cho phép mọi người tuỳ tiện nhìn.”
Sau đó nàng ôn nhu nói với Tiêu Lãng ” Tiểu Sơn , ngươi có thể ở lại nha , cũng có thể nhìn xem muội muội nữa.”
Tiêu Lãng hướng nàng nói tạ ơn.
Đúng lúc này Đại Mai tới vừa vặn ôm Đường Diệu cứu ra , mang nàng đi đến mẫu thân để bú sữa.
Chu Nặc nhìn Đại Mai không chớp mắt, đợi nàng đi ra ngoài vẫn đứng một chỗ si ngốc nhìn theo, cười hì hì nói ” Đại Mai tỷ tỷ thật là xinh đẹp.”
Hạnh nhi trừng mắt liếc hắn một cái ” Xú nam nhân , ai cho ngươi nhìn tỷ tỷ của ta.”
Chu Nặc hừ một tiếng đẩy nàng ra , nhanh chân đuổi theo Đại Mai đi ra ngoài.
<< Chương trước >> << Chương tiếp theo >>
Lượt xem: 47
Số người xem: 41
Mã ID của bài viết này là: 7112
Ôi trẻ con haha. Mà chưa j Diệu nhi nhà ta đã có tố chất là tiểu tham tiền rồi
Thank….
Ôi một đám nhóc con , thật nhức đầu
Chu nặc thich đại mai rồi,ko biết cặp này thành ko,thanks nàg