Đảo mắt một cái thời tiết đã trở nên oi bức , càng ngày có xu hướng càng nóng nực khiến cho lòng người cũng đặc biệt nóng nảy phiền muộn. Cũng may người ở phía trước nhà Đường gia đã chuyển đi rồi , phóng ốc cũng đổ sụp , vài người đem tường toàn bộ phá huỷ đi ngược lại có chút mát mẻ hơn.
Tất cả mọi người đều nói may mà Cao thị đã sớm ở cữ xong bằng không hôm nay chỉ còn cách than trời mà chịu đựng. Đường Diệu trong lòng oán hận một phen , thật sự là nóng không chịu nổi mà . Không biết ai nói tiểu hài tử có thể toả nhiệt nhanh vì vậy bọn họ vẫn cứ như cũ lấy chăn mà bao lấy nàng, mặc kệ thân thể nàng có chịu được hay không.
Trong chớp mắt lại đến mùa thu hoạch lúa mạch , Đường gia cùng một người anh em trong tộc Đường Văn Sáng kết phường. Phụ thân Đường Văn Sáng cùng với Đường lão đầu là anh em cùng cha khác mẹ.
Nói về Đường lão đầu bọn họ cũng không phải là lớn lên tại thôn này , mà là từ trấn trên chuyển tới. Trước đây cũng có thể coi như là nhà giàu có , ở trên trấn mở một cái tiệm cơm nổi tiếng gần xa. Sau này bởi vì gặp nạn đói nên sa sút, phụ thân Đường Văn Sán dẫn bọn họ xông xáo ra ngoài. Đường lão đầu liền dẫn vợ con nhi tử nhịn xuống mà đi về phía dưới , sau lại cùng họ hàng Đường gia liên lạc , dưới sự giúp đỡ của họ dừng chân an cư tại thôn này. Qua mấy thập niên cũng coi như hoà hợp không tệ lắm , ở trong tộc cũng có tiếng nói.
Mười năm trước Đường Văn Sán ở ngoài cũng không làm ăn được nữa liền dẫn ba nhi tử cùng một đứa con gái tới đây tìm nơi nương tựa , ở thôn Đường gia này bắt đầu an cư. Trong nhà từ phòng ở đến đất đều là Đường lão đầu giúp đỡ đặt mua, Đường Văn Sán đối với thúc thúc rất là cảm kích . Lúc đầu thiếu đất thì thuê của người khác để trồng trọt, bây giờ đã trải qua mười năm nên cũng không còn khó khăn nữa.
Lúa mạch một khi đã chín thì phải thu hoạch gấp nếu không ông trời buồn mà buồn giáng xuống một cơn mưa xối xả giữa ngày mùa hè này thì coi như xong. Vì vậy mấy nhà cơ bản đều là cùng nhau kết phường mà thu hoạch lúa mạch, mỗi ngày gặt một mảnh. Sáng sớm lúc mặt trời còn chưa ló đã đi ra ruộng , mãi cho đến đem đen , thậm chí còn mượn ánh trăng mà cắt thêm đến hơn nữa đêm mới có thể về nhà.
Mấy ngày này Cao thị cũng đã bắt đầu theo ra ruộng ngồi chồm hổm mà buộc lúa mạch, có lẽ bởi vì tuổi cũng đã gần ba mươi nên có chút mệt , đau lưng nhức chân đến lợi hại. Đường lão đầu liền nói với đứa con trai lớn đừng cho nương Cảnh Phong xuống ruộng nữa , để nàng đến sân phơi lúa trông coi cùng vợ lão Tam .
Cao thị liền trở về nhà cùng vợ lão Tam trông nôm lúa mạch được chuyển về , dùng dao cầu cắt bó lúa thành hai đoạn rồi đập. Văn Thấm cùng đã ngừng việc thêu thùa , cùng Lý thị chuyên lo việc nấu cơm đưa nước.
Những ngày mùa Cảnh Phong không có đi học , đều đi xuống ruộng giúp đỡ phụ thân . Đại Mai trở thành người trông coi mấy đứa trẻ Cảnh Xuân , Hạnh nhi cùng Cảnh Lâm. Nàng còn phải chăm sóc tiểu muội muội , mỗi ngày phải đưa Đường Diệu đến sân phơi bú sữa mấy lần.
Nhìn thấy bọn nhỏ đều đi chân trần trên đám rơm rạ đã được tuốt ra làm Đường Diệu thèm muốn vô cùng , nhịn không được kêu la nàng cũng muốn nằm trên mặt đất mát mẻ như vậy , thật sự rất mát. Đại Mai thấy nàng chẳng qua là hứng thú kêu y y nha nha nên kêu Hạnh nhi hái một ít hoa dại làm thành vòng hoa cho nàng đội lên đầu.
Người hai nhà dùng chung sân phơi nhưng lương thực được tách ra. Nương cùng vợ của Đường Văn Sán mang theo hài tử đều ở trong sân làm việc , vợ hắn tuổi còn trẻ sức lực thật lớn , động tác rất nhanh. Các nàng trát xong liền thay Cao thị để cho nàng đi nhìn xem hài tử . Cao thị để cho Đại Mai cùng Hạnh nhi đi đến nơi mát mẻ trong ruộng nhặt hạt lúa bị rơi ra , xong nàng lại thả hài tử vào lều cỏ.
Trong sân phơi vốn có một căn phòng nhỏ dùng để cho những người làm việc nghỉ ngơi, ban đêm người trông coi lương thực cũng ngủ ở đây. Bởi vì phải cho hài tử bú sữa nên Cao thị để cho phụ thân đứa nhỏ làm thêm một cái lều cỏ , đối với mình cũng thuận tiện hơn.
Mùa hè nóng nực luôn đổ mồ hôi , cộng thêm ở bên ngoại cát bụi nhiều nên mỗi lần cho hài tử bú Cao thị đều tắm một chút miễn làm cho hài tử bị dơ. Nàng thả màng lều cỏ xuống , đưa lưng về phía cửa cởi vạt áo ra tắm , Đường Diệu thì nắm trong tay miếng ngọc bội tự mình y y nha nha mà chơi. Đột nhiên ánh mắt nàng bị ánh sáng chiếu , trong nháy mắt thấy rèm cửa bị nhấc lên một cái , có một đôi mắt hèn mọn từ ngoài nhìn vào làm nàng khóc lớn oa oa .
Bắt sắc lang , bắt lấy sắc lang, thật là quá đáng rồi.!
Cao thị cho rằng hài tử đói bụng vội vàng che lại vạt áo đi qua ôm lấy nàng, thấy nàng nước mắt lưng tròng trừng to nhìn ra bên ngoài liền đi đến vén màn cửa nhìn một chút, không thấy ai liền ngồi xuống bên giường trúc cho hài tử bú sữa.
Đường Diệu vừa bú sữa vừa đảo mắt nhanh như chớp , đem ngọc bội nắm chặt trong tay, tay còn lại lôi kéo vạt áo Cao thị miễn cho kẻ xấu bên ngoài nhìn lén nữa.
Theo nàng , Cao thị tuy là đã sinh năm đứa bé nhưng cũng được coi là duyên dáng. Mùa hè gương mặt bị phơi nắng hơi đen nhưng da dẻ lại trắng , sinh ra lại mi thanh mục tú , cũng có thể gọi là đẹp. Nếu như ở hiện tại khẳng định là một mỹ nhân.
Đút hết sữa , Cao thị lại đùa giỡn với hài tử một hồi , tháo tả của nàng ra nhìn một chút. Nhìn đến bắp chân nàng có chỗ hồng hồng liền đi ra ngoài phơi nước ấm lên cho nàng tắm.
Đường Diệu cảm tháy toàn thân thật thoải mái , không ngừng đá nước cười lớn cạc cạc, làm cho mấy hài tử khác cũng tò mò mà vào xem. Thấy Cảnh Lâm cùng Hạnh nhi nhìn chằm chằm vào ngọc bội bên cạnh mình Đường Diệu lập tức vươn tay nhỏ bé muốn lấy , Cao thị cười cười đem ngọc bội mang lại trên cổ cho nàng ” Ngươi cái nha đầu này , cư nhiên thích Tiểu Sơn như vậy.”
Đường Diệu cảm thấy bị quẫn bách rồi , bị người hiểu lầm thật khó mà giải thích.
Lúc này bên ngoài có người đi vào hô ” Đại thẩm tử , có còn nước không.?”
Cao thị thấy là con thứ ba của Đường Văn Sán , cười nói ” Là tam nhi hả , vẫn còn một ít ngươi tự đi lấy đi.”
Người được gọi là tam nhi nhìn nàng một cái , vừa mới tắm rửa qua nên vạt áo Cao thị vẫn còn hơi mở , lộ ra dưới cổ là một mảng da thịt trắng như tuyết. Hắn cười cười lại phát hiện hài tử dùng đôi mắt đen trừng hắn , không biết vì sao trong lòng hơi lạnh liền vội vàng đi tới trong góc giường cầm lấy gáo múc nước uống.
Đường Diệu buồn bực , hắn thật sự mất vệ sinh mà , vậy mà trực tiếp dùng cái gáo mức nước uống , thật sự là tội lỗi.
Nàng nhịn không được hung hăng nhìn hắn chằm chằm, tuy là đứa bé mới sinh ra ánh mắt không có sắc bén nhưng tam nhi vẫn bị đôi mắt đen như mực ấy làm cho khiếp sợ, vội vàng cáo từ đi ra.
Chờ hắn đi khỏi , Hạnh nhi hỏi Đại Mai ” Hắn không phải đã tới uống một lần rồi sao? Tham lam , ngay cả nước cũng muốn uống của chúng ta , ta cũng không nỡ uống vậy mà.”
Đại Mai cười cười ” Vậy ngươi nhanh đi uống nha , nếu không lại không còn cho ngươi uống nữa đâu.”
Cao thị nghe Hạnh nhi nói xong lời này chân mày liền cau lại , thoáng nhìn ra bên ngoài không nói chuyện.
Liên tiếp mười mấy ngày đều ở trong nhà hoặc là trong sân phơi, tình cảnh như vậy cứ lặp đi lặp lại , mọi người đều bận rộn mà làm việc giống như con quay. Ngay cả Hạnh nhi cũng bị phân công đến trông nôm hài tử , Cảnh Lâm trở thành trợ thủ của nàng.
Đại Mai đem Đường Diệu đặt ở tấm gỗ trên xe ba gác nhỏ để cho Hạnh nhi cùng Cảnh Lâm đẩy nàng đến nơi mát mẻ trong ruộng. Các nam nhân toàn bộ đều ở ruộng thu hoạch lúa mạch , tam nhi ở lại trông coi con lừa ở phía sau kéo cối xay đập lúa .
Đường Diệu thấy mọi người làm việc rất là ngạc nhiên , mặc dù người lớn nói nàng không thấy cái gì nhưng Hạnh nhi lại luôn cảm thấy nàng có thể hiểu. Hạnh nhi còn cố ý đẩy nàng đi xung quanh xem náo nhiệt , nói với nàng những việc mọi người đang làm.
Nhìn thấy hài tử của người khác , Hạnh nhi đắc chí nói với Đường Diệu ” Ngươi xem nàng thật quá xấu , không tốt như hoa đào của chúng ta .”
Đường Diệu trong lòng ầm thầm van xin, van xin các ngươi đừng gọi ta là hoa đào nữa , vẫn là gọi đào đào đi.
Hạnh nhi đem Đường Diệu đến bên gốc cây cạnh cái ao lớn trong phía Bắc sân phơi , sau đó cầm lấy tay nhỏ bé của nàng ” Ta xem một chút hoa đào có mấy cái dấu tay .”
Ngón tay út mảnh khảnh bị nàng tách ra làm đau , nhưng Hạnh nhi vẫn không thấy rõ, vẫn dùng sức nắm lấy nhìn.
Đường Diệu nhìn nàng chằm chằm nàng , Hạnh nhi cũng không để ý , bắt đầu đếm ” Một dấu nghèo , hai dấu phú ….”
Đường Diệu liếc nàng một cái , nghèo hay giàu là do ngươi tích luỹ . Nếu như ngươi không có của cải tốt để dành thì phải có trí tuệ mà tích luỹ , nếu như những thứ này cũng không có thì sẽ có nhân duyên, nếu như….
Đột nhiên Cảnh Lâm nhào tới hô lớn ” Các ngươi đang chơi trò gì vậy.?”
Hạnh nhi đang muốn trách mắng hắn thì đã thấy chân hắn mất tự do mà nhào về phía trước có xu hướng đập vào xe của Đường Diệu. Hạnh nhi lập tức sững sờ , chờ phản ứng lại thì xe nhỏ đã bị Cảnh Lâm đụng chạy về hướng cái ao lớn rồi.
Thấy Cảnh Lâm cùng chiếc xe bị đụng vào thân cây còn đứa nhỏ lại bay vào trong hồ, Hạnh nhi sợ đến hét ầm cả lên. Những người lớn đang làm việc vẫn chưa phát hiện , Cao thị cuống quít chạy sang hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hạnh nhi sắc mặt trắng bệch sợ đến nói không ra lời.
Đột nhiên Cao thị nghe được Cảnh Lâm ở bên kia khóc , những người khác cũng chạy qua tới , Cảnh Lâm chỉ vào hô nước nói ” Muội muội , muội muội …..”
Cao thị vừa nghe thấy lập tức ngất đi , có người biết bơi vội nhảy xuống mới phát hiện nước vừa ngập qua đầu đứa bé.
Đường Diệu mê man cảm giác thoải mái , ở trong nước ấm áp giống như ở tử cung của mẫu thân trước khi sinh. Nàng vẫn không chấp nhận được đau thương , vẫn không chấp nhận được ký ức kiếp trước , không chấp nhận được suy nghĩ nếu mình chết đi thì cha mẹ sẽ thương tâm như thế nào. Bởi nếu như vậy sẽ làm nàng cảm thấy sụp đổ, ở bên trong thân thể đứa bé lại là một linh hồn trưởng thành sẽ trực tiếp tan thành mây khói.
Nàng giống như được trở về nhà , ba mẹ nàng vẫn còn như trước . Không có lấy dáng vẻ đau thương , nàng chạy về phía họ nhưng bọn họ lại không nhìn thấy nàng . Nàng nóng nảy la to thì lúc này nghe mẹ nàng kêu ” Đường Miểu , còn không mau ra ăn cơm , suôt ngày chỉ biết chơi trò chơi. Nhanh mà kiếm bạn trai đi , trễ rồi sẽ không tốt.”
Sau đó nàng nhìn thấy một ” chính mình ” khác với đầu tóc rồi bù , vẻ mặt không vui từ trong phòng ngủ đi ra.
Đường Diệu thét chói tai , mà cái Đường Miểu kia đồng thời cũng thét chói tai, tiếp đó hai mắt Đường Diệu tối sầm lại cái gì cũng không biết nữa.
<< Chương trước >> << Chương tiếp theo >>
Lượt xem: 18
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 7187
Í..Í..HÌNH NHƯ TA HIỂU SAI VỀ HẠNH NHI NHỈ…ta thấy nàng nếu hiểu người lớn đều yêu thương tỷ muội nàng …vì ĐD nhỏ nên mọi người quan tâm hơn như nàng cũng quan tâm ĐM ah,….thì sẽ k đến nỗi đáng ghét ah….mà còn đáng yêu nữa,,,,,
Thank…
Tai nạn khi làm trẻ con , tội nghiệp