Đảo mắt một năm qua đi , lại là hoa đào đỏ lá xanh tươi , Đường Diệu bây giờ đã được một tuổi.
Mấy tháng sau đó Đường Diệu sáng chế ra nhiều việc làm người khác ngạc nhiên , tạo ra vô số trò cười cùng chuyện lý thú. Nàng bây giờ chính là hòn ngọc quý trên tay của ông bà nội.
Có một số việc sinh lý đặc trưng giống như mọc răng , ngồi , bò hoặc bước đi bình thường Đường Diệu đều chậm so với hài tử khác . Cho nên tất cả mọi người đều nói đùa rằng nàng cùng Tiêu Lãng thực sự là trời sinh một đôi , cái gì cũng đều chậm hơn một chút.
Bởi vì Đường Diệu nhớ kỹ trước đây từng xem qua một quyển sách nuôi dạy trẻ sơ sinh nói rằng trẻ con phải bò nhiều một chút thì não bộ mới phát triển tốt cho nên nàng liền dứt khoát không chịu bước đi. Từ sau khi biết bò thì không có thời gian yên tĩnh , hơn nữa vất vả lắm mới có thể thoát khỏi việc bị người lớn ôm ấp nên chỉ cần nhàn rỗi là nàng liền bò tới bò lui. Tốc độ bò của nàng phải nói là cực nhanh ngay cả Tiêu Lãng chạy theo cũng muốn không đuổi kịp.
Bởi vì nàng leo khá nhanh nên Cao thị cùng bà bà rất sợ nàng sẽ rớt xuống giếng hoặc xuống giường , vì vậy cố ý để cho Đại Mai đi theo trông coi nàng. Nhưng Đường Diệu leo trèo nhanh chưa từng bị té qua, ngược lại là bò quá nhiều mà sinh ra mệt mỏi. Nhiều lần nàng thở mạnh nằm úp trên giường không dậy nổi chọc cho cả nhà cười đến đau bụng.
Nói đến Đường Diệu thật sự là ưu tú hơn so với những đứa trẻ khác , từ lúc nàng chưa biết nói thì người nhà đã dạy cho nàng đây là cha , đó là nương , gia gia cùng nãi nãi . Chỉ cần bọn họ nói đến bà nội hay ông nội nhiều một chút thì nàng nhất định sẽ đáp lại , làm cho người khác ngạc nhiên không ngừng. Nàng có thể hướng ca ca tỷ tỷ trả lời nhưng tuyệt đối không thích di chuyển.
Đường Diệu lắc đầu nghĩ mình cũng không phải là con nít làm sao có thể ngây thơ mà suốt ngày cứ bày trò cười cho mọi người được. Cha mẹ , ông bà là trưởng bối tất nhiên nàng phải tôn trọng , Tam thúc râu ria xồm xoàm còn tam thẩm lúc nào cũng liếc nàng , nàng mới không có hứng thứ mà nhiệt tình như vậy đâu.
Đối với ca ca , tỷ tỷ , tứ thúc cùng cô cô sẽ tuỳ thời điểm tâm tình nàng tốt thì để ý một chút còn không tốt thì cũng mặc kệ.
Chỉ có riêng đối với Đường lão đầu là nhất định phải để tâm . Đó là người đứng đầu gia đình nha, ở trong nhà là người có quyền lực nhất tất nhiên là phải nịnh bợ một chút rồi.
Đến chín tháng là thời điểm trẻ nhỏ có thể phát âm rõ ràng , Đường Diệu rốt cục cũng có thể phát tiết rồi. Làm trẻ con không thể nói chuyện thật sự là một chuyện dày vò thống khổ mà.
Nàng mở miệng kêu một tiếng cha mẹ , lại kêu ông nội bà nội làm cho cả nhà kinh ngạc mà nói thần kỳ. Đường lão đầu càng xem càng thích đứa cháu gái này.
Nhưng mà Đường Diệu về sau càng ngày càng buồn bực , nàng càng nói nhiều cũng chỉ là y y nha nha . Làm cho cổ họng của nàng cũng sưng phù lên khó chịu đến bây giờ cũng chưa tốt được.
Nét mặt bây giờ của nàng chính là cái miệng nhỏ nhắn chu lên , chân mày nhàn nhạt nhíu lại , mắt thì rũ cụp xuống , một bộ dạng buồn bực làm cho cả nhà đều trêu chọc nàng.
Mỗi lần nàng liếc mắt một cái là mở miệng cho người ta thấy cổ họng bị sưng của mình , xong cũng không thèm nói thêm câu nào.
Tiêu Lãng thật sự là không có mắt, cổ họng của Đường Diệu bị sưng lên vậy mà còn trêu chọc nàng ” Hoa hoa đào đào , ta có mang theo cơm cháy . Ngươi bây giờ có thể nhai được chưa? Răng ngươi chắc đã mọc rồi phải không?”
Đường Diệu liếc hắn một cái, lại nhìn ngọc bội trên cổ hắn. Tiêu Lãng thấy nàng nhìn mình chằm chằm liền dùng hai tay nhỏ nắm lấy ngọc bội cười nói ” Hoa hoa đào đào , ngươi thích ngọc bội này không? Ta cho ngươi đeo chịu không?”
Đường Diệu mừng rỡ gật đầu liên tục, đem cái cổ của chính mình đưa tới. Cao thị đang nói chuyện cùng Đồng Phương thấy vậy liền vội vàng ngăn cản ” Tiểu Sơn, ngươi không nên tháo ngọc bội xuống.”
Sau đó nàng lại nhẹ nhàng mà đánh Đường Diệu mấy cái ” Tiểu nha đầu nhà ngươi không được phép đòi hỏi đồ của Tiểu Sơn. Ngươi xem bản thân mình đã lấy bao nhiêu rồi đúng là tham lam mà , mỗi lần đeo vào cũng không chịu tháo xuống”
Đồng Phương cười cười ” Xem ra hoa đào đối với Tiêu Lãng nhà chúng ta cảm thấy rất yêu thích nha.”
Hai mắt Đường Diệu chớp chớp nhìn bọn họ , ngón tay vẫn ôm lấy ngọc bội kia của Tiêu Lãng không buông.
Cao thị vội nói ” Hoa đào ngoan, trước đem ngọc bội trả lại cho Tiểu Sơn ca được không?”
Đường Diệu lắc đầu làm cho Tiêu Lãng hết sức vui vẻ , bởi vì nàng thích đồ đạc của mình nha ” Hoa hoa đào đào , ta còn có thật nhiều ngọc bội , lần sau sẽ mang đến cho ngươi được không.?”
Đường Diệu ầm thầm vui vẻ mà gật đầu , đúng là tiểu ngu ngốc.
Bởi vì chỉ mới một tuổi nên Đường Diệu cũng không có váy , vẫn như cũ mặc quần nhỏ cùng áo nhỏ. Tất cả đều là bà ngoại cùng các cô cô làm cho. Bên trong Lý thị đang vội vàng tìm một bộ quần áo mới để cho Cao thị thay cho Đường Diệu.
Tiêu Lãng thấy nàng đã mặc xong quần áo mới liền chăm chú nhìn , cắn môi cười nói ” Hoa hoa đào đào thật xinh đẹp.”
Đường Diệu trừng mắt xem thường hắn , ta tất nhiên là nhìn đẹp rồi , ta cũng đã hai mươi sáu tuổi phải có nét đặc biết chứ.
Cao thị ôm Đường Diệu đưa cho Tiêu Lãng cười nói ” Tiểu Sơn tới ôm muội muội một cái nào.”
Tiêu Lãng giang hai cánh tay vững vàng tiếp lấy , Đường Diệu kháng nghị một bên giơ chân đạp lung tung , một bên thì dùng tay kéo tóc của hắn . Nàng mới không cần tiểu xấu xa hắn ôm, vạn nhất làm té nàng thì phải làm sao.
Cảnh Lâm mỗi lần bế Đường Diệu đều làm té nàng làm nàng hận hắn muốn chết. Sau gáy của nàng đến bây giờ vẫn còn một vết sẹo là do Cảnh Lâm lúc ôm nàng quăng xuống.
Tiêu Lãng cười ngọt ngào làm lộ ra hai má lúm đồng tiền nói ” Hoa hoa đào đào , ngươi yên tâm ta sẽ không làm ngươi té đâu , ta có thể ôm rất chắc chắn.”
Đúng lúc này Vương thị ở gian ngoài kêu đã chuẩn bị xong , nhanh bế Đường Diệu đến trong viện chọn đồ vật đoán tương lai.
Thời điểm đi ra ngoài thì gặp được Văn Thấm, nàng hối hả chạy tới nói với Cao thị rằng nhị tỷ đang trốn ở bên ngoài xem , nương cũng không dám để cho nàng đi vào. Đường Diệu thính tai nghe vậy liền giơ hai tay nhỏ bé để Văn Thấm bế lên.
Văn Thấm vội vàng ôm lấy nàng , Đường Diệu chịu đựng đau rát ở cổ họng kêu lên ” Gia gia ”
Văn Thấm vui mừng ôm nàng đi ra gặp phụ thân nói ” Cha , Đường Diệu gọi người đấy.”
Đường lão đầu không kìm được vui mừng tự tay ôm Đường Diệu vào trong ngực cười nói ” Đến đây để gia gia ôm ngươi , cháu gái ngoan .”
Hai tay Đường Diệu kéo lấy ria mép của Đường lão đầu chỉ ra bên ngoài nói ” Cửa chính ! ”
Đường lão đầu không biết nàng muốn làm gì liền dụ dỗ nói ” Diệu Diệu ngoan, chúng ta chọn đồ vật đoán tương lai đi. Chọn cái gì bây giờ? Chọn bút lông để làm nữ tú tài có được hay không.?”
Đường Diệu nghe vậy cười hì hì ” Nhị cô .”
Đường lão đầu sửng sốt một chút liền nhíu mày , Đường Diệu không quan tâm vẫn cứ lôi kéo râu mép của hắn ” Người một nhà .”
Mọi người ai cũng không ngờ tới Đường Diệu sẽ nói ra như vậy, lập tức nước mắt Lý thị rơi xuống làm cho Văn Thấm gấp gáp an ủi nàng. Cao thị đã sớm nói qua với mẫu thân cùng đại ca, vì vậy nhi tử của Đại cữu lập tức cười nói ” Đúng vậy , đúng vậy . Nếu nhị cô đã tới thì Đường đại gia để nàng vào đi.”
Mọi người cùng thông gia đều ồn ào khuyên nhủ hắn . Đường lão đầu cả khuôn mặt cũng không có chút biểu cảm nào chỉ trầm giọng nói ” Nếu nàng đã tới thì để nàng vào đi, cho nàng gặp các ngươi cùng hài tử.”
Nghe gia gia nói vậy Đường Diệu liền vỗ hai tay nhỏ cười tươi.
Nhị cô được Văn Thấm cùng Cao thị dẫn đến , vừa vào cửa liền quỳ khấu đầu với Lý thị cùng Đưỡng lão đầu. Lý thị khóc nước mắt chảy ào ào , Đường lão đầu vành mắt cũng phiếm hồng nhưng lại nghiêm khắc nói ” Mau đứng dậy đi , thật là mất mặt .”
Bà ngoại Đường Diệu liền nhắc nhở bọn họ cho đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai , đừng làm trễ giờ lành không nên. Lực chú ý của Đường lão đầu bị dời đi liền bế Đường Diệu đi vào sân.
Trong sân có bốn cái bàn vuông đã được ghép lại thành một cái bàn to, ở trên có rất nhiều đồ vật từ cây kéo , bút lông , son môi , kim chỉ cho đến các xâu tiền hay bàn tính v..v.
Đường lão đầu thả cháu gái bảo bối của mình lên bàn , để cho nàng tự chọn đồ mình muốn.
Đường Diệu nhìn tất cả đồ vật trên bàn không thấy các loại vàng hay ngọc thì rất mất hứng . Tay của nàng sờ qua sờ lại giữa đống đồ , mỗi lần đụng đến đều làm cho tất cả mọi người tưởng rằng nàng sẽ chọn nhưng kết quả nàng lại buông ra.
Tiêu Lãng tiến đến trước mặt nàng cười nói ” Hoa hoa đào đào, hôm nay là chọn đồ vật đoán tương lai nha. Ngươi có muốn bắt giống ta không? Lúc còn bé ta chọn chính là khối ngọc bối mà đã đưa cho ngươi đấy.”
Đường Diệu ngước lên nhìn khối ngọc bội trước ngực hắn, thấy hắn che hai tay như bảo vệ nàng liền bò tới cầm lấy tay hắn cắn lên. Nhớ năm đó thằng nhãi này dám dâm loạn nàng , cho nàng ăn nước miếng của hắn, thù này bây giờ không báo thì đợi đến khi nào.
Mọi người ai cũng không ngờ tới đột nhiên sẽ phát sinh tình huống như vậy liền vội vàng bước lên ngăn Đường Diệu lại.
Tiêu Lãng bị cắn tuy rất là đau nhưng lại thành thật mà chịu đựng không dám đẩy nàng ra. Đường Diệu cảm nhận được mùi tanh trong miệng thì mới phát hiện mình đã cắn vào rất sâu bàn tay hắn , nàng ngượng ngùng vội vàng nhả ra. Nàng cảm giác rằng sáu cái răng của mình cũng sắp rụng mất rồi , có thể thấy là nàng dùng rất nhiều sức .
Cao thị kiểm tra thấy trên mu bàn tay Tiêu Lãng chảy máu liền tức giận giơ tay lên muốn đánh Đường Diệu , Đồng Phương vội ngăn nàng lại khuyên ” Chỉ là trẻ con đùa giỡn , đừng coi là thật.”
Thấy bàn tay trắng mịn của con mình có mấy dấu răng lại chảy máu làm lòng nàng đau không gì so sánh được , liền vội vàng nâng lên băng bó rồi hôn một cái.
Đường Diệu hả hê lườm Tiêu Lãng, Tiêu Lãng đau đến chân mày đều nhíu lại , mắt to ướt át giống như muốn khóc nhưng lại cố chấp nói ” Không đau , không đau. Hoa hoa đào đào răng còn không có đủ dài đâu , ngươi nhìn răng ta này.” Vừa nói xong hắn liền hé miệng lộ ra một hàm răng chặtc chẽ trắng như tuyết.
Đường Diệu áy náy nghĩ mình đã hai mươi sáu tuổi vậy mà còn cùng một tiểu hài tử bốn tuổi tính toán như vậy thật mất mặt mà. Nàng đứng thẳng lên rũ mắt xuống , ngại ngùng mở miệng dùng thânh âm rất thấp nói ” Thật xin lỗi .”
Đồng Phương nghe được lời Đường Diệu nói tuy không rõ nhưng lại rất chân thành liền lập tức quên đi chút khó chịu lúc nảy, đối với Cao thị nói ” Thật là một đứa trẻ ngoan , cùng chúng ta trở về nhà đi thôi.”
Cao thị cũng cười nói ” Mau dẫn đi đi , để nàng ở đây phiền chết đi được.”
Mặc dù biết mẫu thân đang nói đùa nhưng Đường Diệu vẫn lộ ra nét mặt bi thương làm cho Tiêu Lãng vội nói ” Dì, hoa hoa đào đào rất tốt , người không thể chán ghét nàng , nàng sẽ khó chịu.”
Cao thị nghe xong liền cười to hướng đến hai đứa bé nói lời xin lỗi.
Ai cũng ồn ào nói còn chưa có chọn đồ vật đoán tương lai nhưng bà ngoại nói nàng đã bắt cánh tay Tiêu Lãng rồi thì cũng coi như kết thúc. Hạnh nhi ở một bên tức giận nhìn chằm chằm Đường Diệu , gương mặt vô cùng không vui.
Mọi người lại để cho nàng chọn lại một lần nữa, Đường Diệu vì làm cho người trong nhà thoải mái liền đơn giản đem bút lông cùng cây kéo cầm lên , xem như là nữ tú tài hay là nữ công đều có thể làm được.
Mọi người vui vẻ chúc mừng Đường lão đầu , đều nói Đường Diệu thật kỳ diệu. Lễ chọn đồ vật đoán tương lai xem như là kết thúc .
Lý thị mời mọi người ngồi vào bàn ăn , âm thầm nháy mắt với nhị nữ nhi để cho nàng lén đi vào .
Đường lão đầu hầm hừ nói ” Được rồi , chọn đồ vật đoán tương lai đã xong , ngươi có thể đi rồi.”
Lý thị phẫn nộ nói ” Thông gia đều ở đây , ông làm gì vậy . Để cho nàng ăn bữa cơm cũng không được sao.”
<< Chương trước >> << Chương tiếp theo >>
Lượt xem: 11
Số người xem: 9
Mã ID của bài viết này là: 7715
Hâhaa k biết Đường Diệu nhà ta với Tiêu Lãbg sau này có thành đôi k. Còn Hạnh nhi nữa. Ta thật lo lắg vì trai mà 2 chị e trở mặt. Haiz…
ZÒI ZÒI…. D9D vô tình làm cho Hạnh nhi Ghen ghét rồi….tình cảm chị em có thể sứt mẻ k ah
Thank….
Dung la tèn hoa dao ko sai
Chịu rồi. Nữ 9 kiểu này không mình không nuốt nổi. Xuyên vào trẻ nhỏ nhưng cũng là linh hồn lớn rồi. Còn đi ganh đua trẻ nhỏ. Còn có hơi chê cha mình nữa chứ. Người ta yêu thích người ta đưa ngọc bội. Rồi không thích người ta chửi người ta ngu ngốc. Nuốt không nổi loại này =))