Hồi 8: Màn Thầu
Editor: Nhất Ý Cô Hành
Biên Tập: Nước Biển Xanh
“Ngươi là?” Thấy ngoài sân xuất hiện một nữ tử yêu kiều duyên dáng, trưởng thôn đang ngồi nghỉ một bên đứng lên dò hỏi.
Giang Bất Dư hướng trưởng thôn làm một cái lễ, trả lời: “Thôn trưởng, ta là thê tử của Tô Thành, hôm nay đặc biệt tới thăm thôn trưởng.”
Thôn trưởng bừng tỉnh: “Nga, ta nhớ ra rồi, ngươi xác thật là thê tử của Tô Thành, mau đi vào đi!” Xong lại kêu Tô Nguyệt cháu gái ông đi châm trà.
Giang Bất Dư đi vào, đem rổ trong tay đặt lên bàn đá, cười nói: “Thôn trưởng, đây là rau ngâm ta tự chế, hương vị cũng xem như ngon miệng, thời gian bảo tồn cũng tương đối dài, hôm nay cố ý đưa tới đây cấp thôn trưởng nếm thử mùi vị mới mẻ, hy vọng ngài không cần ghét bỏ.”
“Nga? Rau ngâm?” Vẻ mặt thôn trưởng hiện lên sự ngạc nhiên, nhìn vào trong cái rỗ mà Giang Bất Dư mang tới, nhịn không được duỗi tay vạch một hủ ra nhìn nhìn, “Hương vị có điểm nồng, trước nay chưa thấy qua.”
Lúc này Tô Nguyệt bưng trà ra tới, nhìn tới rau ngâm, sắc mặt cũng không cho là đúng, cười nhạo nói:
“Là tự ngươi làm? Nghe hương vị chẳng ra gì, không phải là đồ hỏng rồi đi?”
Giang Bất Dư sửng sốt, tới thôn này lâu như vậy, lần đầu tiên gặp người không khách khí với nàng. Lẽ ra nàng gả tới cũng chỉ một hai tháng, hẳn là không đến mức có xích mích với ai chứ?
“Nói chuyện kiểu gì vậy?” Thôn trưởng xụ mặt trách mắng. “Nhân gia hảo tâm đem đồ tặng lại đây, còn bị ngươi quở trách?”
“Hừ! Lại không phải cái thứ gì tốt. Ta đảo muốn nếm thử là cái mùi vị gì.” Nói, Tô Nguyệt liền đi hướng phòng bếp lấy bộ chén đũa.
“Nha đầu này!” Thôn trưởng lắc lắc đầu, đối Giang Bất Dư ngượng ngùng nói:
“Ngượng ngùng, nha đầu này là bị mẹ nàng sủng hư.”
Giang Bất Dư cười nói: Không quan hệ, có thể là do nàng sợ thôn trưởng ăn phải thứ không tốt.” Đối với một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng thật sự đúng là không để trong lòng.
Nghe lời này, thôn trưởng cẩn thận đánh giá Giang Bất Dư vài lần, thầm nghĩ, nữ oa này tuy tuổi nhỏ, nhưng cử chỉ thong dong, nói chuyện bình thản, thoạt nhìn thật không giống cô nương nhà nông.
“Ta tới nếm thử.” Lúc này Tô Nguyệt cầm chén đũa chạy tới, vạch cái nắp, liền gắp một đống đặt ở trong chén, hưng phấn mà nếm một ngụm, động tác kia thật sự có chút thô bỉ.
Giang Bất Dư cùng trưởng thôn đều lẳng lặng mà nhìn nàng. Chỉ thấy nàng nếm một ngụm, lại nếm một ngụm, biểu tình quái dị, xong liền để mạnh chén đũa xuống, hung hắng liếc nhìn Giang Bất Dư một cái, ném môt câu “Cũng không có gì ghê gớm!” liền rời đi.
Thôn trưởng khó hiểu, cũng cầm lấy chiếc đũa nếm một chút, lập tức mày giãn ra, cười nói: “Hương vị sảng giòn, thật là đồ vật không tồi.”
“Cảm ơn thôn trưởng khích lệ, ngài thích liền tốt, rau ngâm này làm đồ nhắm rượu cũng không tệ.”
Trưởng thôn gật gật đầu. “Không sai, không sai, đúng rồi, nói đến rượu, rượu nhà ta không sai biệt lắm đã uống gần hết, Tô thành là người có tay ủ rượu tốt nhất trong thôn, không biết hắn còn cất giữ bao nhiêu hủ rượu? Có thể bán cho ta một vài vò hay không?”
Giang Bất Dư cười nói: “Đúng là còn một ít, thôn trưởng muốn uống, trở về ta lại tặng tới cho ngài vài bình, không cần nói mua bán ah.”
“Ha hả, không cần tặng, trước kia ta cũng thường xuyên hướng Tô Thành mua rượu, hiện tại hắn không có ở nhà, ta càng không thể chiếm tiện nghi của cô nhi quả phụ các ngươi.”
Giang Bất Dư nghi hoặc, “Tô Thành còn lấy tiền của trưởng thôn?”
Thôn trưởng cười nói: “Là ta cường ngạnh muốn trả, bất quá mỗi lần Tô Thành đều tặng tới rất nhiều, cho nên ngươi đừng nghĩ hắn là người yêu tiền, hắn chính là tiểu tử tốt nhất trong thôn của chúng ta.”
Mấy ngày nay nghe được người trong thôn liên tục khen tặng Tô Thành, Giang Bất Dư nghĩ thầm, xem ra nàng gả cho một nam nhân không tồi. Bất quá nàng tạm thời không nghĩ tới có muốn cùng nam nhân này qua cả đời hay không, huống chi còn không biết hắn có thể tồn tại trở về hay không nữa.
Lại cùng trưởng thôn hàn huyên vài câu, Giang Bất Dư liền đi về nhà. Lần này nàng chỉ cấp trưởng thôn lưu lại cái ấn tượng tốt, rốt cuộc về sau có rất nhiều chuyện có khả năng nhờ vả ông. Bất quá không nghĩ tới trưởng thôn so với trong tưởng tượng của nàng thân thiết rất nhiều.
Buổi tối xào trứng gà, lại làm canh rau xanh, cùng với rau ngâm, ăn ước chừng ăn ba chén cơm. Mấy ngày nay nàng đặc biệt ăn uống tốt, cũng đặc biệt dễ đói. Giang Bất Dư nghĩ thầm, hẳn là do nguyên nhân lao động không ngừng, lại nói thân thể hiện tại của nàng cũng liền chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, là thời điểm yêu cầu dinh dưỡng.
Đem phòng bếp vệ sinh quét tước sạch sẽ, sau đó giúp Tô Hà thị tắm rửa một cái, lại mát xa cho bà nửa canh giờ, Giang Bất Dư mới mệt mỏi chính mình tắm sửa sạch, xong hết thảy, ngã lưng lên giường liền ngủ say.
Hôm nay ăn qua cơm sáng, Tô Mân đột nhiên chạy tới báo, đã bắt đầu mùa thu hoạch, tới lúc đó nhà bọn hắn sẽ thuận tiện giúp nhà nàng thu hoạch luôn.
Giang Bất Dư cảm kích nói: “Vậy phiền toái Mân ca nhi, không biết tiền công nhiều ít thế nào?”
“Tẩu tử, ngươi nói cái gì đâu, Ta như thế nào có thể thu tiền của các ngươi.” Tô Mân có chút không vui nói.
Giang Bất Dư vội vàng nói: “Ta biết Mân ca nhi hảo tâm, ngươi không cần tiền, nhưng tổng không thể làm cho người khác làm không công được.”
“Này…”
“Như vậy đi, nhà ta tạm thời cũng không có khả năng chi trả tiền, không bằng bắt đầu từ mai, cơm chiều của các ngươi đều để ta chuẩn bị đi!”
Ánh mắt Tô Mân sáng lên: “Cái chủ ý này không tồi, vậy phiền toái tẩu tử, ta sẽ đi nói cho những người khác biết.”
“Hắc, từ từ, các ngươi có bao nhiêu người?”
“Đại khái bảy tám người.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
“Nha đầu A Dư.” Trong phòng truyền đến tiếng kêu to của Tô Hà thị.
Giang Bất Dư vội vàng đi vào.
“Đã muốn bắt đầu thu hoạch rồi?”
“Dạ đúng vậy.” Giang Bất Dư đi tới, thuận tiện giúp Tô Hà thị rót một ly trà.
“Mới vừa rồi ta nghe ngươi nói, bắt đầu từ ngày mai sẽ chuẩn bị thức ăn cho người khác? Những người này làm giúp ruộng của chúng ta, ít nhất cũng phải bốn năm ngày đấy, ngươi có thể chuẩn bị được không? Lương thực trong nhà đủ không? Nếu đáp ứng nhân gia, cũng không thể làm người ta đói bụng.”
Giang Bất Dư gật đầu nói: “Mẹ yên tâm, con hiểu mà.”
Nghe nàng nói như vậy, Tô Hà thị cũng không nói thêm nhiều.
Cơm chiều xong, Giang Bất Dư liền ở trong bếp bận lên. Nàng sớm nghĩ tới, nếu mỗi ngày đưa cơm tẻ, áp lực sẽ khá lớn, lại không nhất định mỗi người đều ăn no, cho nên nàng quyết định làm màn thầu, loại lương thực phụ này có thể đỡ đói, lại dinh dưỡng, ăn cùng với cháu vào rau ngâm, hẳn là có thể thõa mãn ăn uống của những người này.
Vì chưng màn thầu, Giang Bất Dư còn đặc biệt chế tác một cái vĩ chưng, chỉ cần đặt tại trong nồi là có thể chưng màn thầu.
Buổi sáng làm một ít, cầm đi cấp Tô Hà thị nếm thử.
Tô Hà thị gật đầu: “Không tồi, thứ này đủ no, hương vị cũng không tồi.” Lại nghĩ thầm, người con dâu này quả thật thường xuyên làm bà bất ngờ ngoài ý muốn, riêng về phương diện thức ăn thôi đã thấy đa dạng rất nhiều.
Thấy biểu tình Tô Hà thị, Giang Bất Dư cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ở thế giới này mấy cái đồ vật linh tinh như màn thầu cũng đều không có? Nhớ Hoa đại thẩm từng nói qua, các nàng chỉ dùng bột mì làm mặt bánh…
Tới giữa trưa, Giang Bất Dư đem màn thầu bày biện chỉnh chỉnh tề tề vào trong rổ, sau đó dùng thùng gỗ sạch múc cháo vào, mặc khác lại lấy một chén lớn rau ngâm.
Nhìn mấy thứ này, Giang Bất Dư rất có cảm giác thỏa mãn, đây chính là lần đầu tiên nàng chuẩn bị thức ăn cho nhiều người như vậy, trước kia phần lớn thời gian nàng đều làm một người ăn, tuy rằng các món đa dạng, đáng tiếc luôn mang theo hương vị tịch mịch.
Ngồi ở cửa phòng, Tô Hà thị thấy Giang Bất Dư tựa hồ chuẩn bị cầm đồ vật ra cửa, liền nhịn không được nói: “A Dư, con hiện tại muốn đi đưa cơm sao?”
Giang Bất Dư gật đầu. “Dạ, giờ này không sai biệt lắm cũng đã tới giờ nên ăn cơm trưa.”
“Con đi cách vách tìm Hoa đại thẩm tới hỗ trợ đi.”
“Không cần đâu ạ, mấy thứ này cũng không nặng.”
Thần sắc Tô Hà thị có chút quái dị, nói: “Xem con ngày thường rất thông minh, như thế nào lại phạm hồ đồ? Con một tân nương mới vào cửa, như thế nào có thể đi đưa cơm cho một đám nam nhân? Là muốn bỏ thanh danh sao?”
Giang Bất Dư sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được. Tuy nói ở nông thôn, nam nữ đại phòng không nghiêm như vậy, nhưng dù sao cũng là thời đại phong kiến, nữ tử trẻ tuổi vẫn yêu cầu bảo thủ một chút, huống hồ chạy tới cấp một đám nam nhân nhìn tới nhìn lui, xác thật là không ổn.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Giang Bất Dư lập tức nói: “Là con hồ đồ, con lập tức đi nhờ Hoa đại thẩm tới hỗ trợ.”
Nói, liền hướng cách vách đi đến.
Tô Hà thị nhìn theo, hơi hơi lắc đầu, cũng không biết đứa con dâu của chính mình rốt cuộc xuất thân từ gia đình thế nào, ngày thường ngôn hành cử chỉ đều rất ổn trọng, đối với ai cũng đều không kiêu ngạo siểm nịnh, duy nhất có chút không đáng tin cậy, tựa hồ cũng không biết cái gì nam nữ có khác.
Hoa đại thẩm nghe Giang Bất Dư nhờ vả, liền hiểu rõ, một phách vỗ ngực ôm đồm việc, nói rằng về sau chuyện đưa cơm cứ để bà tới lo.
Giang Bất Dư đem đồ vật đưa cho Hoa đại thẩm, bà vác rổ xách thùng so với Giang Bất Dư còn muốn nhanh nhẹn hơn nhiều.
“Đại thẩm, phiền toái thẩm!” Khi Giang Bất Dư đưa bà ra cửa lại bổ sung một câu. “Đợi lát nữa các thúc thúc bá bá ăn xong, thuận tiện hỏi dùm cháu xem có hợp khẩu vị hay không? Nếu có địa phương nào không hài lòng, cháu lại cải tiến.”
“Hắc! Có thể bất mãn cái gì, ta nhìn những đồ vật trắng trắn nộn nộn này, đều nhịn không được muốn ăn, bọn họ mấy anh chàng lỗ mãn kia, nhìn thấy còn không thèm chết!?”
Giang Bất Dư cười nói: “Hoa đại thẩm muốn ăn còn không phải dễ? Cháu còn không ít, trở về lại đưa qua cho thẩm một ít là tốt rồi.”
“Kia, vậy tốt quá rồi.” Hoa đại thẩm mỉm cười gật đầu, xong liền mang theo đồ rời đi.
“Hoa muội tử thật sự giúp chúng ta không ít việc.” Tô Hà thị cảm thán nói.
Giang Bất Dư một bên chuẩn bị cháo cùng màn thầu, một bên trả lời. “Hoa đại thẩm là người tốt, về sau chúng ta có năng lực, liền tận khả năng mà hồi báo thẩm ấy đi.”
Tô Hà thị gật đầu, chậm rãi uống cháo, trong lúc lơ đãng nhìn đến con dâu liên tục ăn rau ngâm, liền nhịn không được nói: “Bất Dư, rau ngâm tuy rằng ngon miệng, nhưng cũng không nên ăn nhiều.”
“Con biết ạ” Giang Bất Dư có chút ngượng ngùng nói. “Không biết vì sao, gần nhất con ăn uống thật nhiều, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy đồ chua, là nhịn không được mà ăn nhiều một chút.”
“Kia cũng không có gì, chính con chú ý một chút là được, con quá gầy, về sau có tiền liền mua chút thịt heo gì đó về ăn đi.”
Giang Bất Dư cười gật đầu, trước kia Tô Hà thị cơ bản không có muốn nói cái gì với nàng, hiện tại tựa hồ đã nhiệt tình tiếp thu nàng, bị bà lải nhải như vậy, trong lòng kỳ thật rất cao hứng.
Nửa canh giờ sau, Hoa đại thẩm cầm thùng không rỗ không trở lại, nhìn thấy Giang Bất Dư liền cười vui vẻ nói:
“Nha đầu, cháu làm mấy cái bánh này thật không sai, mấy cái đại lão gia kia ăn xong khen không dứt miệng, còn nói về sau cứ làm cái này, hương vị ngon, ăn lại no, còn có rau ngâm khai vị, so với ngày thường ăn ở nhà còn ngon hơn.”
“Bọn họ thích thì tốt rồi, này kỳ thật không phải đồ vật gì khó làm, chỉ là mới mẻ với mọi người thôi.”
Hoa đại thẩm ‘ha hả’ cười không ngừng: “Ngươi cũng đừng khiêm nhường, hiện tại phỏng chừng trong thôn điều biết thê tử Thành Ca nhi có tay nghề nấu ăn ngon, lại là thức ăn mới lạ, là một nữ nhân có khả năng.”
“Ngươi cùng đừng khen nàng, nàng bất quá chỉ động một chút tâm tư mà thôi.” Bên cạnh Tô Hà thị ngoài miệng tuy rằng nhẹ mắng, nhưng ánh mắt nhu hòa, nhìn ra được bà rất vừa lòng đối với người con dâu này.
Hoa đại thẩm nhấp miệng cười cười, lại cùng Tô Hà thị trời nam đất bắt mà tám chuyện.
Giang Bất Dư không quấy rầy các bà nói chuyện phím, chính mình trở vào hậu viện tiếp túc công việc điêu khắc.
====
Lượt xem: 18
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 14741
thank