Chương 68: Mua Thêm Hạ Nhân.
Thời gian gần đây bởi vì mấy người Hộ Phong đi ra ngoài làm việc nên Tử Tình không còn ai đi theo bảo vệ, Cố Tam thấy vậy vội bàn với Tô thị mua thêm vài người hạ nhân. Tuy hiện tại tính tổng cộng lại số hạ nhân của ông có trên hai trăm người, nhưng trừ mấy người Hộ phong ra những người khác đều có công việc riêng, thân phận của họ cũng đại biểu cho mỗi một tài sản riêng của cả nhà. Nếu hiện tại mang bọn họ về bên cạnh nếu để người có ý nhìn thấy vậy sự việc sớm muốn sẽ bại lộ. Bởi vậy hiện tại cho dù trong tay có nhiều hạ nhân nhưng ông nghĩ vẫn nên mua người mới.
Tô thị nghe Cố Tam nói dĩ nhiên là đồng ý, dù bà không thích người khác hầu hạ nhưng mà quy củ thì không thể thiếu, cũng không thể để nhi tử nữ nhi bên người không có người hầu hạ. Trước kia thì không sao, nhưng hiện tại không giống với. Nhị Hoa nhà đại bá chỉ là một thiêm kim của quan ngũ phẩm nhưng bên mình có tới bốn nha hoàn, nhi tử và nữ nhi của bà bên người nhưng vẫn chưa có một nha hoàn thân cận. Nghĩ như vậy bà càng thêm muốn nhanh một chút mua thêm vài hạ nhân.
Theo kế hoạch, ngày hôm sau Tô thị cho người gọi mấy người Tử Tình đến sau đó cùng nhau ngồi xe ngựa đi đến chỗ môi giới để mua người.
Xe ngựa chạy một mạch quẹo qua nhiều ngõ nhỏ, cuối cùng cũng đến nơi, là một trạch viện lớn. Mấy người Tử Tình vừa bước xuống xe thì có một phụ nhân mập mạp gương mặt phúc hậu cười tươi rói đón bọn họ dẫn vào. Vị phụ nhân này là Thẫm ma ma, người chuyên mua bán các hạ nhân ở kinh thành này. (Ni: nghe như hàng hóa ấy)
Sau khi chào hỏi khách sáo vài câu, Thẫm ma ma vội cho người gọi mấy người đã được đào tạo, dạy dỗ quy cũ ra. Có tổng cộng khoảng sáu mươi người, nam đứng một bên, nữ đứng một bên. Trong đó già trẻ bé lớn, cao thấp mập ốm đều có đủ.
Tử Tình nhìn mấy người hạ nhân này tự dưng trong lòng có cảm xúc gì đó không nói nên lời. Nàng còn nhớ mấy năm trước khi bị bắt cóc, sau đó bị bán vào chỗ giống thế này, chính là mỗi ngày đều sống trong lo sợ chờ người đến mua như mấy người họ.
Tô thị thấy Tử Tình thất thần đứng một bên thì khó hiểu, chợt nhớ đến con gái nhỏ khi ấy cũng bị người ta bắt cóc bán vào những chỗ thế này. Tô thị lòng tự dưng lạnh vài phần.
Tử Tình đang thẫn thờ thì bị kéo vào một vòng ngực ấm áp, bàn tay cũng bị nắm lấy. Tử Tình ngước mắt nhìn, thì ra là tô thị. Rất nhanh nàng liền hiểu được Tô thị đang nghĩ gì, lấy lại bình tĩnh Tử Tình cười ngọt ngào nói với Tô thị.
“Nương, con không sao, chúng ta vẫn nhanh một chút chọn người thôi”
Tô thị mắt vẫn còn ảm đạm gật gật đầu, sau đó chỉnh sửa quần áo của Tử Tình cho ngay thẳng lại, mới để cho mấy người Tử Tình đi chọn nha hoàn của mình.
Trước tiên là Tử Dục, Tử Dục đi đảo một vòng bên mấy hạ nhân nam, có khi hỏi người này vài câu, sau đó hỏi người kia vài câu. Cuối cùng dẫn về hai người.
Một người tuổi khoảng 13, da ngăm đen, dáng gầy teo có vẻ ốm yếu. Chính là cặp mắt rất sáng, nhìn vào cho người khác cảm giác là một đứa trẻ thông minh. Người còn lại là một nam tử khoảng 18 tuổi, gương mặt trầm trầm, trong mắt có cường quật. Dù vậy, nhìn qua tổng thể mà nói cũng không tệ.
Kế đến là Tử Diệc. Tử Diệc cũng giống Tử Dục, đi một vòng sau đó dẫn về hai người.
Hai người này tuổi khoảng 12 -13, chính là hai người này có ngoại hình nhìn giống nhau như đúc, có lẽ là huynh đệ song sinh. Nhìnqua hai người này có phần nhu nhược và khiếp sợ.
Tới phiên Tiểu Ngũ, hắn đi qua một vòng, đi lại một vòng, sau đó khó xử đứng gãi đầu cả buổi. Tiểu Ngũ ánh mắt cầu cứu nhìn Tử Tình, hắn thật không biết chọn người nào.
Mọi người thấy vậy cười hai tiếng, Tử Tình cũng không đành lòng để tiểu đệ nhỏ bé bị tổn thương. Nàng bước chậm rãi đi một vòng, nhìn người này một chút, nhìn người kia một chút. Cuối cùng Tử Tình trở lại nói nhỏ vào tai Tiểu Ngũ. Tiểu ngũ nghe được mặt sáng bừng, sau đó bước tới chỉ vào một nam tử áo đen dẫn ra.
“Nương, con chọn một người thôi.” Tiểu ngũ nhìn Tô thị nói.
Tô thị gật đầu đồng ý, nhi tử muốn chọn một người vậy sẽ chọn một người. Có gì sau này sẽ mua thêm.
Mấy người Tử Dục đã chọn xong giờ tới phiên Tử Nương và Tử Tình. Tử Nương bước nhỏ đi một vòng quanh các cô nương, hỏi vài câu này nọ sau đó chọn hai người. Là hai nữ tử có gương mặt thanh tú, tuổi khoảng 13. Nhìn qua có vẻ là những cô nương dịu dàng hiểu lễ.
Tới phiên Tử Tình, nàng cũng đi dạo một vòng, rồi đi tiếp một vòng. Nàng dừng ở chổ người này soi mói, nhìn chổ người kia soi mói. Qua một lúc lâu Tử Tình mới dừng trước mặt hai vị cô nương tuổi khoảng mười tám mười chín. Tử Tình lên tiếng hỏi:
“Hai người các ngươi là người quen của nhau?”
Câu hỏi đột ngột của Tử Tình làm hai người họ giật mình, sau đó mới gật đầu.
“Hai người các người biết võ?” Tử Tình lại hỏi thêm một câu, lần này không chỉ hai người họ giật mình còn làm tất cả mọi người cũng giật mình. Thẫm ma ma ánh mắt lóe sáng. Thật không nghĩ tới hai nha đầu này lại biết võ a, xem ra một chút đòi giá cao hơn mới được.
“Dạ, biết được một chút.”
Tử Tình gật đầu, nhìn hai người một lát mới hỏi tiếp.
“Hai ngươi tại sao lại bán mình?”
Tử Tình vẫn cười nhạt nhìn hai người trước mặt, ánh mắt kia chính là dò xét đủ điều.
“Tiểu thư, chúng tôi bán thân là vì muốn báo ân cho ân nhân của mình.” Hai người nữ tử nhẹ giọng trả lời, sau đó bỗng dưng nói “Tiểu thư, chúng tôi có thể thề với trời, khi làm hạ nhân của tiểu thư thì nhất định sẽ trung thành với một mình tiểu thư. Nếu trái lời thề, chết không toàn thây.”
Đột nhiên hai vị cô nương phía trước mở miệng lập lời thề làm Tử Tình không hiểu nổi làm sao. Nàng vốn chỉ tò mò muốn biết bọn họ tại sao lại bán mình thôi. Bởi vì nhìn khí chất của bọn họ, nàng không cảm giác được họ vì bạc mà bán thân. Lại nghe họ nói họ vì báo ân, Tử Tình trong lòng cũng tạm buông xuống. Được rồi, nàng cũng tin tưởng ánh mắt của mình, nhìn hai vị cô nương này tuy có chút đặc biệt, nhưng lại là những người thông minh, biết giữ chữ tín. Lúc nãy khi hai người họ buông lời thề trong mắt của họ toát ra khí thế làm cho người khác không thể xem thường lời thề của họ. Lại nói ở thời đại này lời thề giống như là thánh chỉ vậy, nếu không làm theo thì sẽ chết. Bởi vậy dù tâm còn chút đề phòng nhưng Tử Tình lại tin tưởng và muốn chọn hai vị cô nương này.
“Được rồi, ta sẽ không hỏi tiếp nguyên do tại sao, nhưng một khi đã là người của ta thì không được có ý nghĩ không nên có gì. Nếu không ta nhất định làm cho các ngươi hối hận vì có ý nghĩ đó.” Tử Tình thản nhiên nói một câu, nhẹ tênh chỉ như tán gẫu bình thường. Nhưng là đôi mắt trầm tĩnh sâu không thấy đáy kia đảo một vòng những hạ nhân được chọn làm cho bọn họ khẽ rùng mình.
Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và Tiểu Ngũ thấy Tử Tình như vậy thì cười nhẹ, bọn họ nghĩ, tiểu muội, con gái nhỏ thật là càng ngày càng ra dáng.
Hai vị cô nương kia nghe Tử Tình nói như vậy thì trong mắt lóe ra mừng rỡ cùng thở phào nhẹ nhỏm. Đúng vậy, hai người bọn họ chính là Võ Tâm và Võ Tỷ, là hai người ám vệ mà Hạo Uy đã lệnh họ đi theo ở trong bóng tối bảo vệ Tử Tình. Thời gian trước Tử Tình sơ ý bị ngã đập đầu vào xe ngựa làm trán chảy máu xong thì Hạo Uy đối bọn họ lạnh mặt mấy ngày. Mấy ngày nay hắn thấy Tử Tình hay chạy ra ngoài làm cái này cái nọ, thế là có ý định muốn cho hai người Võ Tâm Võ Tỷ bán mình vào Cố gia để làm nha hoàng thiếp thân cho Tử Tình. Cũng may, hai người bọn họ may mắn được Tử Tình chọn trúng, nếu không thật sự không biết phải đối mặt với Hạo Uy thế nào.
…….
Trở về phủ, Tô thị giao mấy người hạ nhân mới mua được cho Tử Tình để nàng dạy quy củ trong phủ cho bọn họ. Lẽ ra công việc này không phải của Tử Tình nhưng hiện tại trong phủ mọi người đều bận rộn chỉ có mình Tử Tình là rãnh rỗi nên mới bị Tô thị bắt làm công việc này.
Trước tiên Tử Tình để bọn họ tập trung lại rồi đặt tên. Tử Tình nói.
“Ở Cố phủ, họ của hạ nhân đều lấy một chữ Hộ. Còn tên các ngươi tự chọn cho mình.”
Lúc đầu những hạ nhân mới mua về kia đều do Tử Tình, Cố Tam và Tử Dục Tử Diệc đặt tên, nhưng từ khi có thiên tai, số hạ nhân mua được lên tới hai trăm người. Nhiều người quá nên cả nhà quyết định để bọn họ tự chọn tên cho mình. Chính là họ thì sẽ lấy họ Hộ.
Trong mấy người kia lần lượt bước ra. Hai người Tử Dục chọn, người nhỏ tuổi thì lấy tên Hộ Ca, người trầm tĩnh thì lấy tên Hộ Nghiêm. Hai huynh đệ sinh đôi do Tử Diệc chọn lấy tên là Hộ Lục, Hộ Thất. Bởi trong nhà bọn họ là Lục và Thất, người còn lại lấy tên là Hộ Mặc.
Đặt tên cho mấy tên nam nhân xong rồi thì tới bốn người nữ. Hai người Tử Nương chọn một người là Hộ Thu, một người Hộ Thủy. Còn hai người của Tử Tình là Hộ Tâm và Hộ Tỷ.
Đặt tên xong tới dạy quy củ, Tử Tình lấy trong phòng một tờ giấy ghi chi chít chữ đưa ra, nàng thản nhiên nói:
“Đây chính là quy củ của phủ chúng ta, các ngươi tự mình xem sau rồi làm. Nhớ, ba ngày sau ta sẽ kiểm tra, ai không trả lời đúng thì tự mình chuẩn bị hành trang trở về chỗ cũ.”
……………..
Một tháng trôi qua, chuyện thu mua lương thực của mấy người Hộ Phong vô cùng thuận lợi, Cố Tam vì vậy tâm tình cũng trở nên rất tốt. Hôm nay là ngày hưu mộc (giống ngày nghĩ thứ bảy chủ nhật của mình á, người xưa cứ 10 ngày sẽ nghỉ một ngày, nói là ngày gội đầu của các quan và học sinh ấy.) Cố Tam nói muốn cùng cả nhà tự tay gói bánh trẻo ăn, giống như ngày trước ở Tây Tử Thôn, cả một nhà cùng nhau gói bánh trẻo.
Trong bếp, Cố Tam nhào bột, Tô thị làm nhân, Tử Dục và Tử Diệc xách nước, Tử Nương nhóm lửa. Tiểu Ngũ và Tử Tình thì ngồi một bên chờ để gói bánh.
Bột được nhồi xong, Cố Tam lại tiếp tục nhiệm vụ cán bột. Tô thị làm nhân cũng vừa xong, thế là một nhà cùng nhau ngồi chụm lại gói bánh.
Bánh trẻo cũng giống như hoành thánh ở hiện đại, da được làm từ bột mì. Bột mì cán mỏng, Tiểu Ngũ còn nhỏ, tay vụng về, gói mấy cái liền đều bị lòi nhân, Tử Dục cũng không hơn Tiểu Ngũ bao nhiêu, dù gói không lòi nhân nhưng cái bánh vẫn xấu tệ. Không nghĩ đến Tử Diệc thế nhưng gói lại rất đẹp, cái bánh Tử Diệc gói xong đem so với Tử Nương quả là có phần nhỉnh hơn một chút. Tử Diệc vì vậy đắc ý cười không khép miệng được. Cuối cùng Tiểu Ngũ nhìn không được nữa châm chọc vài câu
“Huynh là đàn ông, đi so đo với nữ nhân, không tiền đồ, quả không tiền đồ” Tiểu Ngũ nói còn không ngừng lắc lắc đầu than thở. Tử Diệc nghe Tiểu Ngũ nói thì phùng mang trợn má, bắt đầu mở miệng đáp lời, nháo tới mức cả phòng bếp rối loạn mịt mù, cũng may hai người chỉ động khẩu không động thủ, nếu không chưa chắc gì bữa ăn này có bánh trẻo ngon để ăn.
Nhìn cả nhà náo nhiệt ấm áp, Tử Tình tâm trạng rất là tốt. Trong lòng vẫn luôn nghĩ tạ ơn ông trời, tạ ơn ông mang mình đến nơi này, mang mình đến một gia đình có người thân thương yêu. Nghĩ đến những ngày qua dù có vài chuyện không như ý, nhưng là thật sự ngày trôi qua quá hạnh phúc rồi.
“À, Tình nhi, hôm trước con nói với cha có chuyện muốn nói là chuyện gì?” Tử Diệc và Tiểu Ngũ nháo xong, bánh trẻo cũng đã gói gần hết. Cố Tam lúc này mới nhớ đến mấy ngày trước con gái nhỏ tìm ông nói có chuyện cần bàn. Vừa nghĩ đến Cố Tam liền buôn miệng hỏi.
Tử Diệc và tiểu Ngũ nghe Cố Tam lên tiếng cũng không đùa giỡn nữa, Cả nhà sáu người liền chuyển ánh nhìn về phía Tử Tình.
Tử Tình trên tay dính đầy bột trắng, lại vô tư quên mất mà đưa tay gãi gãi đầu, Tử Tình có phần nghiêm túc nói:
“Cha, là như vầy. Con muốn hỏi xem cha có ý định gì với khoai lang chưa, con nghĩ đến một cách”
“Hửm, là gì? Mau nói cha nghe thử” Cố Tam mắt phát sáng nói.
“Cha, con thấy ở thôn Cưu Nhân, ở đó có gần trăm mẫu ruộng cạn, bởi vì ruộng cạn nên mỗi năm bọn họ chỉ gieo trồng được một mùa, cái khác chỉ trồng vài loại rau quả. Những tháng này, chúng ta đến đó giúp bọn họ chuẩn bệnh sửa nhà, đối với người ở đó chúng ta xem như cũng có được thiện danh. Con nghĩ, chúng ta đưa giống khoai lang cho bọn họ, giải thích cho bọn họ biết được lợi ích mà khoai lang mang lại. Sau đó để bọn họ thay chúng ta gieo trồng. Sẽ trồng vào những mẫu ruộng cạn kia, trồng vào sau khi bọn họ thu hoạch mùa vụ đầu của tháng tư năm sau. Dù sao lúc đó bọn họ cũng sẽ không trồng cái gì nhiều trên mấy mẫu ruộng đó, chúng ta có thể dễ dàng thuyết phục bọn họ tin tưởng mà trồng khoai lang của chúng ta. Nhân cơ hội này, chúng ta sẽ cho mọi người biết khoai lang thật ra rất dễ trồng, không kén đất, lại có sản lượng cao. Điều quan trọng là, người ở đó lại là những binh sĩ từng trên chiến trường, mỗi năm đều sẽ được nhận trợ cấp. Hoàng thượng dù không ra mặt nhưng vẫn thường hay cho người khảo sát tình hình của những người đó. Nếu chúng ta trồng khoai, hoàng thượng nhất định sẽ biết. Đến lúc đó người nhất định sẽ triệu hồi cha. Lúc này cha chỉ cần dâng tấu nói về lợi ích của khoai lang cho hoàng thượng, sau đó…” Tử Tình không nói tiếp, vì hầu như cả nhà điều hiểu được sau đó sẽ thế nào rồi.
Cố Tam nãy giờ vẫn im lặng nghe Tử Tình nói, ông vẫn âm thầm suy nghĩ thiệt hơn. Cuối cùng cảm thấy việc này đúng là không tệ, tuy không đúng theo ý ông lắm nhưng mà làm như vậy có lẽ tốt hơn.
Thật ra Cố Tam có ý muốn trực tiếp dâng khoai lang cho hoàng thượng, như vậy đối với văn võ bá quan ông sẽ được ngẩng cao đầu, nói chung trong tâm tư ông vẫn còn chút ham hư vinh. Ông muốn được thăng chức làm một cái gì đó. Nhưng nhớ đến lần trước con gái nhỏ nói qua, ông nếu như làm như vậy người đời sẽ nghĩ ông dâng khoai lang cho hoàng đế là vì muốn thăng chức, không phải vì lo cho lê dân bá tánh. Nghĩ vậy, Cố Tam trong lòng đã có quyết định. Đúng vậy, ông không thể để mình xa ngã trước lợi danh, ông không thể quên mục đích muốn làm quan ban đầu của mình là gì. Thở phào, Cố Tam cảm thấy ông rất may mắn, may mắn ở cạnh ông luôn có con gái nhỏ nhắc nhở ông, định hướng cho ông, nếu không ông không chắc tương lai mình có trở nên không còn là mình.
“Tình nhi, ý kiến này rất tốt, cha nghĩ có thể làm như vậy” Cố Tam đảo mắt nhìn cả nhà hỏi tiếp “Các con có ai có ý kiến gì không?”
Tử Dục và Tử Diệc nhìn nhau sao đó lắc đầu Tử Dục nói:
“Cha, chúng con cũng cảm thấy làm như vậy thật không sai, đối với dân chúng chúng ta chiếm được được thiện danh, đối với hoàng thượng chúng ta cũng chiếm được thiện cảm. Mặc dù cha không trực tiếp dâng khoai lang cho hoàng thượng, nhưng chúng ta làm như vậy cũng xem như gián tiếp dâng cho hoàng thượng rồi. Đối với việc này, có khi chúng ta còn thu hoạch được nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ” Tử Dục lời nói thấm thía.
Cố Tam gật đầu, ánh mắt nhìn Tử Dục đầy tán thưởng “Dục nhi hiện nay đã lớn rồi, đã biết suy tính cặn kẽ”
Tử Dục thoáng chút mất tự nhiên, phải nói là ngượng ngùng. Cha ít khi nào dùng lời nói như vậy tán thưởng bọn hắn.
“Được rồi, cha con các ngươi. Hôm nay nói sẽ cùng ta làm bánh, cuối cùng đâu, các ngươi lại lôi chuyện vào bàn, bánh lại để một mình ta và Nương nhi làm. Một chút cha con các ngươi, mỗi người chỉ được ăn ba cái bánh.” Tô thị thấy không khí hiện tại không sai thì cười cười mắng.
Cố Tam thấy thê tử oán trách chẳng những không e ngại ngược lại nở nụ cười nháy mắt với bà, thành công làm Tô thị nhanh đỏ mặt. Cố Tam nói:
“Nương tử, nàng xem, nãy giờ là ta nhồi bột, là ta cán bột. Không phải vẫn là làm đó sao? Ngoang đừng có giận vi phu.”
Tô thị bị Cố Tam hành động và lời nói làm cho ngượng ngùng, bà liếc mắt nhìn Cố Tam một cái, sau đó phủi áo đứng lên, miệng vẫn không quên đáp lại:
“Ngươi, càng ngày càng không đứng đắn”
Mấy người Tử Tình nhìn thấy cha và nương tình cảm khắn khít thì nhìn nhau cười, năm đứa trẻ cùng nhau tụm đầu lại một chỗ thì thào to nhỏ. Cố Tam ngồi một mình bên này ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhìn mấy đứa con xì xào xì xào, lâu lâu còn nở nụ cười đầy đè nén. Hắn thế nhưng không biết nên đi hay ngồi lại chỗ này.
<< >>
Lượt xem: 19
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 502
Ôi yêu nàng chết mất.????????????????????????????????????
Hay qá cố gắng nha nàng. ????????????????????????
hay lam ban a co gang nhe
Thanks nàng, 1 tuần 2 lượt post, mỗi lần post 2c thì tuyệt nha… hia.hia
Tem tem, ko ngờ vào đại thấy chương mới r đk tem
Cám ơn nàng, truyện rất hay, còn sai lỗi chính tả nha: sau?,sao?
Hihi ko có ai viết lời bình gì hết vậy. Hay lắm, mong chờ
Chưong sau. Cố lên bạn
Tô thì rất dang yêu
hay lắm thanks nàng nhiều cố lên nàng nha ♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Truyện hay quá đi cam ơn chủ nhà nhé
Bạn ơi ráng mau có chương mới nha, truyện rất hay cám ơn bạn nha.
Tuyệt nàng vik càng lên. Mang ghế, giường, chăn, nệm, quần, áo sang nhà nàng định cư lâu dài.
Thank Ni nha. Tiếp tục cố gắng cho đến ngày hòa bình nhé.
nghe cứ như chiến tranh thế giới vậy a.
cố lên nha ! mong chương mới của bạn nhiều!
thank!
Iu tỷ quớ???????????? muội hóng chương mới của tỷ cố len nha tỷ
🙂
oa truyen that hay
Mong ny mau ra nhiu nhiu chuong moi
Yeu Ny chet dy duoc ☺☺☺☺♥♥♥♥☻☻☻☻
hì hì. ta sẽ cố gắng.
Ni ah!iu nang qua di thoi!lau lam moi laj dc doc lien 2 chuong nhu vay.hiahia!Ne ba con!moj nguoj co thay ten nhi hoang tu kia cang ngay cang dang iu k lo lang cho Tu Tinh rat nhiu nha lai con sap xep can ve than ti cua minh o ben canh bao ve nang rat chu dao nua xem ra ten nay co”y do den toi”j do voi Tu Tinh nha chu g ta ruj ten nay that ghe gom nha hehe
🙂
Hóng từng ngày . Cảm ơn nhóm dịch đã vất vả nhé ^^
sặc….. ta là tác giả, không phải là edit đâu nàng.
hay quá. hóng truyện của nàng, cố lên nhé!!!
ừm.
ta noi nhu vay ma nang chi cuoi tru la sao?kho hieu quo dj,ma thoj k can hoj nhju doi t7 co chuong moj la biet ljen ma faj ay k hjhj
Mình rất thích truyện của bạn. Tiếp tục viết điều nhe.
Hom nay la thu 7 ruj do nang dung quen nhe ba con trong ngong nhiu lm do
Nị ơi hôm nay có chương mới không vậy hông quá!
nang laj ban j sao ma k post chuong moj vay hay laj ngu quen k nho lich post ma thoi de t3 post bu cung dc doc lien 2 chuong cung hay ma nhan tien xem thai do lao hoang de nhu the nao khi nhan mon qua dac biet cua Tinh nhi nha chung ta hehe
Mọi người ơi, có lẽ thứ ba ta sẽ không thể đăng nha, thứ bảy tuần này, hoặc là chậm nhất thì thứ ba tuần sau. Nếu là thứ ba tuần sau ta sẽ đăng bốn chương xem như bù mấy lần trước. Các nàng thông cảm nha. Nhà ta không có mạng, bình thường toàn dùng điện thoại phát Wifi rồi đăng truyện. Khổ nổi điện thoại của ta bị hỏng pin, lúc sáng lúc tắt, ta không thể dùng nó phát Wifi.Bởi vậy nhiều khi tới ngày post ta lại không pót được. Còn nữa, Laptop của ta mới cài lại Win8 + W2007, còn chổ làm của ta thì dùng W2003. ta không hiểu nổi làm sao, W03 đem qua W07 thì đọc được, mà 07 đem qua 03 thì bị lỗi phông chữ. Haizzz….
Hiện tại ta đang viết về ngày đại thọ hoàng đế, vì có mấy tình tiếc làm ta rối rắm, bị sửa chữa nhiều lần. cộng thêm ta bị thiếu tài liệu về mấy vụ vua chúa nên tạm thời chờ ta moi tài liệu về mới nạp vô được. Yên tâm, Đại thọ hoàng đế có vài tình tiết thú vị, không để mọi người thất vọng lắm đâu.
Ni save word 2007 ra thanh 2013 đi, khi save as có cho mình chọn đó, ni chọn đuôi .doc là được
à. 🙂
Ni lại quên thứ 7 rùi, nhớ bù chương cho bà con nhé
Mọi người ơi, có lẽ thứ ba ta sẽ không thể đăng nha, thứ bảy tuần này, hoặc là chậm nhất thì thứ ba tuần sau. Nếu là thứ ba tuần sau ta sẽ đăng bốn chương xem như bù mấy lần trước. Các nàng thông cảm nha. Nhà ta không có mạng, bình thường toàn dùng điện thoại phát Wifi rồi đăng truyện. Khổ nổi điện thoại của ta bị hỏng pin, lúc sáng lúc tắt, ta không thể dùng nó phát Wifi.Bởi vậy nhiều khi tới ngày post ta lại không pót được. Còn nữa, Laptop của ta mới cài lại Win8 + W2007, còn chổ làm của ta thì dùng W2003. ta không hiểu nổi làm sao, W03 đem qua W07 thì đọc được, mà 07 đem qua 03 thì bị lỗi phông chữ. Haizzz….
Hiện tại ta đang viết về ngày đại thọ hoàng đế, vì có mấy tình tiếc làm ta rối rắm, bị sửa chữa nhiều lần. cộng thêm ta bị thiếu tài liệu về mấy vụ vua chúa nên tạm thời chờ ta moi tài liệu về mới nạp vô được. Yên tâm, Đại thọ hoàng đế có vài tình tiết thú vị, không để mọi người thất vọng lắm đâu.
Hj word 2003 sx khj chua co w2007 thi ko doc dc roi. Khi coppy máy tính cg ty về ấy chuyển đôi
. Trên máy tính sd w07, mở file cần chuyển, vÀo mục Save As, tại save as type chọn mục Word 97-2003 document . Oke la dc. Coppy lai roi mang ve. Bạn về va mở được luôn nhê
ờ, ta làm theo cách của nàng. đúng là có thể đọc được a. cảm ơn nàng. :))
Ni ơi, một ngày không gặp như cách 3 thu, mà bao nhiêu thu rùi ni không đang truyện nè
dotinh
hôm nay co chuong moi ko ni .minh nho chuyen cua ni qua .neu ni co ban mong ni nhanh chong quay lai nhe.
🙂 đợi thứ ba tuần sau đi, sẽ đăng bốn chương.
vay nang tu tu tim taj ljeu nhe,viet xong ruj post luon 1 the,lan nay post lien 4 chuong ke ra cung dang so voi thoj jan cho doi nhung cung that vat va cho nang,nang vj ba con ma hao tam ton tri va ca mo hoi(chac se co ca nuoc mat)ba con cam on nang nhiu lam nang nho ju jin suc khoe keo laj om nhu lan truoc nhe co viet truyen den ngay full ruj om luon the nhe hjhj
sặc…. có cần phải nói như vậy không? hoàn truyện này xong ta sẽ tung ra thêm một vài tuyện mới nữa á, đến lúc đó không chỉ một truyện mà là ba bốn truyện lận á. Ta mà ốm rồi thì làm sao đây?
ta biet!do la ta noi vuj vay ma that long ma noj thj ta k muon nang om chut nao,tren doj nay co aj la nguoj muon om muon mjnh bj benh chu.nang ma om thj lay aj viet truyen cjo ta cung ba con dan lang doc nhung luc nhan roi day.sau khj hoan truyen nay ta se doc laj tu dau den cuoj,hoac neu nhan roi k co viec j lam ta se doc them vaj lan nua,truyen rat hay ma.
🙂 giỏi nhất là cái miệng của ngươi. nói chuyện ngọt xớt
Ni ơi…ngóng trông dài cổ rùi…..
:), ráng đợi thứ ba đi, có bốn chuong cho các nàng đọc.
nang noj vay la sao?y nang k faj noj ta la”thien ha de nhat deo mieng”do chu?ta k dam nhan dau nha,ta thay tren dien dan nhieu nguoj hon ta ma,ta chj noj thang noj that nhung j mjnh nghj ma thoj nang du g de bung nhe hjhj
🙂
nang noj j vay,nang laj cuoj ta ah,kj hieu do co nghja la j?ta noj that thj nang k tin vay thoj ta k noj nua su that thuong hay mat long ma.ta chi can thu 3 nay nang co mon qua bat ngo cho ta cung ba con la ok hjhj
tinhdo
mong den thu ba qua mat thoi . ni oi
🙂
mong chuong moi qua ni oi . hom nay la dc doc tan 4 chuong lien . mong qua mong qua
hom nay co chuong moj k vay nj oj ta hoi hop qua ne hjhj
Chac bo bom roy…. huc
Ni ah!nang k faj lo lang j ca nhe,cho doj la djeu k aj muon nhat la sau khj da mat 1 khoang thoj jan tuong doj nhung ta va tat ca ba con(chac la vay)deu bjet nang cung k ranh roj j,cung k sung suong j khj lo hen voj moj nguoj vay nen ta va moj nguoj deu thong cam cho nang ma,voj laj lan truoc nang om lan mat tam ca thang troj ma moj nguoj con cho duoc thj ta nghj moj nguoj tjep tuc doj them may ngay nua chac se k co vqn de j dau nang hay yen tam lam tot vc cua mjnh la dc dung lo nghj j nhjeu ve vc do nhe iu nang nhiu nhiu cho ta hun nang caj nhe hjhj
Truyện hay, cảm ơn tác giả nhiều.
Nhưng mình sắp đau tim vì đợi chờ. Nói thế thôi, chờ đợi cũng là một niềm vui.
nang ơi. Một ngày như cách ba thu, đợi nàng không biết bao nhiêu thu rùi nè. hic
Ni oi, một ngày không gặp như cách 3 thu, cách bao nhiêu thu rùi mà ni chưa đăng truyện nè. hic
Ni ơi Ni ơi Ni đâu dzồi… Mà sao mà sao không thấy Ni…. Ni ơi Ni ơi Ni đâu dzồi…. Em ngồi, em đợi Ni đó nhennnnn >”<
Ôi, Ni lặn lâu quá ! Đợi mỏi mòn