Chương 73: Bốn bức tranh tái xuất

 

 

Xuất hiện trước mặt hoàng đế là bốn bức tranh.

Bức tranh thứ nhất là của Lỗ thừa tướng. Tranh vẽ một dãy đồng lúa đang trúng mùa, từng bông từng bông lúa chín vàng nặng trĩu hơi nghiêng mình xuống đất. Người dân cười tươi rói khom lưng gặt lúa, trên mặt ai cũng tràn đầy nét vui mừng. Trong không khí mát rượi có một cơn gió thổi qua, những bông lúa nghiêng mình đung đưa theo gió.

Là một bức tranh đầy sinh động, từng nét từng nét vẽ điều mang một cái gì đó khó diễn tả thành lời. Nhìn sơ qua, tranh vẽ chỉ toàn một màu đen. Có điều, mặc dù màu đen nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều màu sắc ở trong đó. Như bông lúa màu vàng, lá lúa màu xanh đậm, đất màu nâu… Rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức làm cho người xem càng ngày càng bị cuốn vào phong cảnh trong bức tranh, kỳ lạ tới mức không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Hoàng đế nhìn bức tranh thật lâu, đôi mắt vẫn luôn mở trừng lên quên cả chớp. Trong mắt hoàng đế chứa đầy kinh ngạc và một chút gọi là kích động.

Từ trước đến nay hoàng đế không dám nói rằng đã nhìn hết tấc cả kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, nhưng mà ông cũng coi như nhìn thấy khá nhiều, nhất là tranh vẽ. Nhưng mà bức tranh trước mặt ông bây giờ quả thật làm cho ông phải mở mang tầm mắt, chấn động tâm hồn.

Nhìn một hồi thật lâu, Hoàng đế chớp nhẹ mắt. Bởi vì thật lâu mắt không chớp nên mắt ông cay xòe. Hoàng đế lấy tay xoa xoa mắt mấy cái mới cẩn thận gấp bức tranh lại rồi để qua một bên.

Hoàng đế nhìn qua bức tranh kế tiếp, đây là tranh của Tô đại tướng quân.

Lần này, trước mặt ông là một đội binh dũng mãnh đang đánh giặc ở chiến trường. Đội quân đến đâu quét sạch tới đó. Một vị tướng quân oai hùng hiên ngang ngồi trên yên ngựa, bên dưới quân lính giơ thẳng kiếm hừng hực khí thế. Quân địch còn chưa kịp rút đao đã bị giết chết không kịp trở tay. Một số khác còn chưa ra trận đã sợ hãi vội vàng giơ lên cờ trắng đầu hàng.

Đoàng quân hùng dũng hiên ngang đang chuẩn bị khải hoàn trở về.

Ở một nơi khác, một người trong trang phục màu vàng có thêu hình rồng đứng uy nghêm trên chín bậc thang, dù không thấy mặt nhưng cái khí đế vương quả thật làm cho người nhìn thấy phải kính sợ. Phía dưới những con người trong trang phục triều thần đều quỳ trên đất, thái độ cung kính vạn phần.

Tranh lần này vẽ chủ yếu là con người, mặc dù chỉ không nhìn thấy rõ mặt từng người một trong bức tranh nhưng hoàng đế có thể cảm nhận được cái cảm xúc, cái khí thế hùng hồn mà con người trong bức tranh toát ra. Chỉ vài nét vẽ đơn giản lướt qua trên giấy, nhưng nó lại giống như chứa đựng một linh hồn của con người. Từng cảm xúc vui buồn đều được thể hiện rỏ ràng trên từng nét vẽ.

Là một bước tranh, nhưng hoàng đế thật sự đã bị đá động tới tâm hồn.

Hoàng đế lúc này quả thật không còn giữ được bình tĩnh nữa. Ông bị cái khí thế hừng hực của bức tranh mang đến làm tâm tình của ông cũng bị thay đổi theo. Giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Phải qua thật lâu hoàng đế mới bình ổn lại tâm tình mà quyến luyến đặt bức tranh qua một bên rồi chuyển mắt nhìn bức tranh kế tiếp.

Rồi hoàng đế nhìn thấy, một con sông với dòng nước cuồn cuộn chảy, từng con sóng hung hăng đánh vào bờ dường như muốn đánh đổ mọi thứ gần đấy. Cây cao phía trên kia cũng một hồi run sợ con sóng dữ, mấy con cá đang bơi lội cũng sợ hãi mà lặn sâu xuống nước.

Nhưng là, hai bên bờ của dòng sông hiện giờ có hai bức tường bằng đá giống như con đê được gắn sâu vào trong đất, nó sừng sững đứng không một chút sợ hãi, cứng như thép, bền chắc như sơn thạch. Dòng nước kia vốn dũng mãnh hung hăng đánh vào, nhưng dù đánh nhiều lần cũng không mãi mai lay động được con đê đá kia. Qua nhiều lần hung hăng như thế, dòng nước như chấp nhận sự thật rằng nó không thể đả động được con đê kia. Đuối sức, cuối cùng con nước đó chỉ có thể lủi thủi lùi ra ở giữa dòng sông rồi nhẹ nhàng quy thuận chảy trở về dòng sông lớn.

Khác với hai bức tranh trước, bức tranh này không có gì đặt biệt lắm, nhưng dường như nó ngầm chứa đựng một ý gì đó không thể xem thường. Hoàng đế nhíu mày chậm rãi nhìn lại một lần nữa. Một lần nhìn lại này lại làm cho nội tâm hoàng đế bị chấn động không ngừng. Cuối cùng ông cũng hiểu được tầm quan trọng mà bức tranh nhắn gửi.

Hoàng Đế hít một hơi dài. Xem ra người vẽ bức tranh này là một người rất không bình thường. Có lẽ ông nên tìm vị này thỉnh giáo một chút. Hoàng đế lướt nhìn qua đứa con lớn của ông. Xem ra đại hoàng nhi đã hiểu được ẩn ý trong bức tranh này.

Hoàng đế thận trọng gấp bức tranh này lại trịnh trọng để qua một bên. Lúc này mới chợt nhớ còn một bức tranh nữa ông chưa có xem.

Trên ghế trường kỷ là một lão giả hơn trăm tuổi, mặc dù tóc bạc trắng đầu, râu cũng bạc trắng, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng ngời hữu thần. Gương mặt dù có thật nhiều vết nhăn của năm tháng như vẫn hồng hào đầy sức sống. Bên phải bên trái, trước mặt sau lưng. Ở mỗi nơi mỗi chỗ điều có thật nhiều đứa bé, lớn có nhỏ có, đều chen chút tranh dành ngồi ở cạnh ông. Lão giả vui vẻ vuốt râu nở nụ cười, trên mặt, mắt, mũi, miệng điều chứa đầy ý cười vui vẻ.

Ở bên ngoài cửa sổ có vài người nam nhân và nữ nhân mang ánh mắt kính trọng nhìn vào lão giả, thái độ của bọn họ tôn kính mười phần. Phía ngoài xa, xa hơn một chút, có thật nhiều người đang dần dần đi tới, trên tay họ đều cầm đầy những mâm son. Ngoài cửa trong nhà cũng bắt đầu được treo lên lồng đèn đỏ có chữ thọ khí khái nằm ngay chính giữa. Một không gian đầy ắp tiếng cười, mang một bầu không khí bình yên trường tồn.

Hoàng đế xem tới đây tự đưng trên mặt có một dòng nước ấm đang nhẹ nhàng rơi xuống.Ông thẫn thờ lấy tay lau nhanh thật nhanh. Bức tranh này, giống như là ước nguyện của ông vậy, an an bình bình cùng con cháu khi tuổi già.

Không khí trong Phong Ngâm Điện lúc này im lặng đến quỷ dị. Mọi người đều một mựt ngậm chặt miệng cúi đầu không dám nhìn phản ứng của hoàng đế. Còn Hoàng đế thì đang nghiền ngẫm lại những cảnh mà ông mới nhìn thấy, ông có cảm giác như nó đang nhắn gửi đều gì đó đến với ông.

Qua một lúc lâu, hoàng đế cuối cùng cùng ngẩng đầu nhìn lên. Chính là mới liếc một vòng ông lại nhắm nhẹ mắt như đang hồi tưởng chuyện gì. Có lẽ ông đang chìm trong cảm xúc mà bốn bức tranh mang lại.

Xung quanh chỉ còn tiếng thở thật nhỏ, thật là nhỏ. Đợi hoàng đế ngẩng đầu lên lần nữa thì cũng hơn hai khắc sau. Lúc này trong mắt ông chứa ngàn tia sáng.

Hoàng đế hít một hơi thật dài lấy lại bình tỉnh rồi mới bắt đầu mở miệng nói. Chính là giọng nói vốn trầm thấp uy nghiêm hôm nay phá lệ có một chút gì đó không được bình thường.

“Các khanh nói, là ai vẽ bức tranh này? Trẫm… thật sự muốn gặp mặt vị họa sư này một lần, trẫm…” Hoàng đế nói tới đây thì ngưng lại, ông cố gắng trấn áp cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình. Rất nhanh ông liền nói tiếp.

“Lỗ ái khanh, khanh mau nói cho trẫm biết là vị họa sư nào đã vẽ những bức tranh này?”

Biểu cảm trên mặt Lỗ thừa tướng lúc này thật sinh động. Khóe môi thì giật giật, đôi mắt nheo nheo. Ánh mắt một hồi thì nhìn hoàng đế, một hồi lại nhìn Cố Tam. Chính là chỉ nhìn, một câu cũng không có nói.

Cố Tam từ khi liếc nhìn thấy bốn bức tranh kia thì hoảng hồn rồi, thân thể cũng bị căng cứng luôn. Mặc dù cố gắng kìm chế nhưng tim vẫn cứ thình thình đập. Hắn còn nhớ con gái nhỏ từng nói mấy bức tranh này trước sau gì cũng sẽ tới tay hoàng thượng. Chính là không thể ngờ được lại vào tay hoàng thượng ngay hôm nay, mà còn…

Hoàng đế đang chờ câu trả lời của Lỗ thừa tướng nhưng thấy Lỗ thừa tướng cứ nhìn Cố Tam ậm ừ nửa ngày cũng không rặn ra một câu. Như nghĩ đến cái gì, hoàng đế trong lòng vừa động, mắt lóe lên một cái rồi chuyển tới nhìn Cố Tam.

“Cố ái khanh, khanh có biết được là vị họa sư nào vẽ bốn bức tranh này không?” Giọng hoàng đế trầm ngâm mang theo một tầng ý khác.

Cố Tam nghe hoàng thượng hỏi thì run lên một cái rồi quỳ sụp xuống đất, cố gắng làm bản thân bình tĩnh, Cố Tam nói:

“Bẩm hoàng thượng, thần… thần có biết”

Hoàng thượng thở ra một cái, sau đó mỉm cười chầm chậm hỏi tiếp “Vậy khanh nói cho trẫm biết là người nào đã vẽ bốn bức tranh này?”

Cố Tam hít một hơi dài sau đó trấn tĩnh ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế đáp:

“Bẩm hoàng thượng, người vẽ bức tranh này chính là… Ngạo tiên sinh. Người mà hoàng thượng vừa mới nhắc đến”

Lúc này bên dưới quan viên đại thần đang nhóng lỗ tai nghe ngóng, nghe được lời Cố Tam nói, những người đã từng tham dự buổi đấu giá hôm ấy bắt đầu ồ lên, sau đó nhanh chóng im lặng. Bởi vì bọn họ bị ánh mắt đầy cảnh cáo của hoàng đế đảo xuống.

Hoàng đế dường như không có bất ngờ khi nghe Cố Tam trả lời, chỉ là ánh mắt hoàng đế lúc này nhìn Cố Tam còn mang theo một tia dò xét rất sâu. Cứ nghĩ hoàng đế sẽ tiếp tục truy cứu dò hỏi, không ngờ ông chỉ chớp mắt một cái rồi hướng Lưu công công nghiêm giọng nói:

“Lưu công công, cho người mang hai bức tranh này ở đại điện, còn bức tranh này treo ở Dưỡng Tâm Điện của trẫm.”

Hoàng đế vừa nói vừa cầm hai ba bức tranh đưa cho Lưu công công. Trong đó hai bức để cùng một chỗ là bức tranh đồng lúa có tên “Dân giàu nước mạnh” và bức tranh đánh giặt tên “Chiến thắng huy hoàng” . Một bức kia là bức chúc thọ “Sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn”. (tg: tên bức tranh dung tục quá, quá dung tục ^^”)

Đợi Lưu công công cung kính đem ba bức tranh mang đi, bên dưới quan viên đại thần không kìm nén được nữa mà bùng phát rồi.

“Treo tranh lên đại điện, thiên ơi, là đại điện đó. Chỗ đó chính là nơi các đại thần thỉnh tấu mỗi ngày, mà quan trọng nhất chỗ đó từ trước đến nay không có để bất cứ vật trang trí nào. Hiện tại hoàng thượng nhưng muốn treo tranh ở đó…”

“Chưa hết đâu, Dưỡng Tâm Điện là nơi nghỉ ngơi của hoàng thượng, bức tranh được treo ở đó chắc chắn là bức tranh hoàng thượng rất thích…”

“Nhưng không phải vẫn còn một bức tranh sao tại sao hoàng thượng lại không nói gì? Nhưng nhìn thái độ hoàng thượng trịnh trọng cất giữ bức tranh kia, có lẽ bức tranh đó cũng rất được lòng hoàng thượng… xôn xao xôn xao, xì xào xì xào….”

Phúc chốc Phong Ngâm Điện mọi người chụm lại bàn tán, mặc dù là giọng nói bị đè lại thật nhỏ, nhưng mà liền nhiều người như vậy, nên Phong Ngâm Điện lúc này thật sự rất ồn ào, khó có thể yên tĩnh.

Chờ bên dưới mọi người bàn tán dần nhỏ lại lại, bỗng nhiên lúc này Lỗ thừa tướng từ trên ghế bước ra, tay thì cung kính chấp về phía hoàng đế, mặt thì lại nhìn về phía Hạo Uy. Lỗ thừa tướng nói.

“Hoàng thượng, thật ra vị Ngạo tiên sinh kia vẽ tổng cộng có tới năm bức tranh, thần thật tò mò không biết bức tranh cuối cùng hiện tại đang ở đâu, không biết hoàng thượng có thể cho người điều tra xem một chút là ai đang giữ bức tranh kia không?”

Lỗ thừa tướng và hoàng đế vốn là bằng hữu khi hoàng thượng còn là hoàng tử, bởi vậy khi đối mặt với hoàng đế Lỗ thừa tướng đôi lúc cũng sẽ giở tật giở thói mà không sợ bị hoàng đế trách phạt.

Nghe lỗ thừa tướng nói, nhìn biểu hiện của Lỗ thừa tướng hoàng đế liền đoán được ý của ông. Hoàng đế nói thầm, cho người điều tra, Lỗ Mạc Lư hắn không có người đi điều tra sao còn kiêu ông cho người đều tra, chớ không phải là e ngại hoàng nhi của ông đi.

Hoàng đế nở nụ cười sau đó quay đầu thâm sâu nhìn Hạo Uy nói:

“Uy nhi, con có biết bức tranh còn lại của Ngạo tiên sinh ở trong tay ai không?”

Thật ra hoàng đế cũng rất muốn được nhìn thấy bức tranh thứ năm kia. Ông nghĩ thầm, không biết bức tranh sẽ như thế nào. Ông cũng không biết rằng bản thân của ông hiện tại đang rất tôn sùng những gì thuộc về Ngạo tiên sinh.

Hạo Uy bị hoàng đế điểm danh, trên mặt biểu cảm không sao cả đứng lên chấp tay hướng hoàng đế nói:

“Phụ hoàng, bức tranh còn lại kia hiện tại ở trong tay nhi thần. Chính là bức tranh kia nhi thần đã cất giữ rất kỹ để tặng cho thê tử của nhi thần. Còn đây là lễ vật nhi thần tặng cho phụ hoàng, chúc phụ hoàng trường thọ mãi mãi.”

Hạo Uy nói xong liền đứng lên dâng măn son cho hoàng đế, làm liền mạch tới nổi hoàng đế muốn mở miệng đòi xem tranh cũng không thể nói ra.

Lễ vật của Họa Uy là một cây nhân sâm ngàn năm cực kỳ quý giá. Mọi người nhìn thấy cây nhân sâm thì hít mạnh một phen, xong, bởi vì những món lễ vật kinh thiên nãy giờ, cây nhân Sâm của Hạo Uy cũng không làm ra náo động lớn.

Chợt lúc này trong đám người bên dưới không biết là ai bổng dưng thất thanh nói lớn, giọng nói đầy kinh ngạc.

“Oa… Nhị hoàng tử vừa rồi mới nói…. Nói bức tranh kia là để dành tặng cho thê tử của người? đó… đó… không phải nhị hoàng tử đã chọn được hoàng tử phi rồi?”

“Đùng!…” một tiếng, nãy giờ mọi người bị kinh động không nhẹ, nhưng tin tức lần này mới thật sự làm cho mọi người hốt hoảng không thôi. Nhị hoàng tử nói thê tử? Không.. không phải, Nhị hoàng tử đã có ý trung nhân?

Tất cả các quan viên đại thần ở đây đều bùng nổ không còn bình tĩnh nữa. Nhị hoàng tử cư nhiên…. rất nhiều quan viên đại thần có con gái đều bắt đầu kích động nhìn lên.

Các vị tiểu thư đang có mặt trong Phong Ngâm Điện lúc này tâm can cũng bị xáo trộn không nhẹ. Không ít các thiên kim tiểu thư gương mặt đã đỏ bừng dùng ánh mắt sùng bái lén lúc liếc nhìn Hạo Uy. Bọn họ nghĩ thầm, chẳng lẽ hoàng tử phi của nhị hoàng tử sẽ là mình?

Hoàng đế cũng không giấu được vẻ kinh ngạc mà quay sang nhìn Hạo Uy, khóe môi giật giật mấy cái. Thằng con mặt lạnh của ông từ lúc nào trở nên như vậy rồi? rốt cuộc là thiên kim nhà nào đã cảm hóa được hắn?

Mà người kinh ngạc nhiều nhất lúc này chính là Cố Tam. Ông đang cúi đầu ở dưới này quỳ gối thì nghe tiếng nói của Hạo Uy. Giọng nói có chút quen thuộc làm cho ông không kìm lòng được mà ngước mắt lên nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi làm cho Cố Tam kinh hồn bạt vía.

Nhị…. Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử lại là vị công tử đó….

 

<<                   >>

Lượt xem: 15

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 524

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

25 Comments

  1. avatar

    ……………………………………. không có lời gì để nói. Chỉ một câu ngắn gọn. Chương này ta không được hài lòng lắm. :((

    1. avatar

      Hay ma nang! Cho chuong ke tiep cua nang!♡

  2. avatar

    Truyện hay qua Ni ơi….chờ chương mới

  3. avatar

    uh… xin chào! mình thấy truyện của bạn rất hay, chỉ có một vài lỗi chính tả ở chương này thôi :v mong bạn tiếp tục ra chương mới, “lót dép” :v :v

  4. avatar

    Hì hì thanks ni nhé!! Ngóng tiếp chương mới

  5. avatar

    hay quá. chương mới đi nàng

  6. avatar

    Tuyet voi ….thanks ni nha ….mai sn minh co thé tang minh mot chuong lam qu’à hok Ni

    1. avatar

      thôi để mừng muộn đi, ta vừa gửi beta rồi

  7. avatar

    Yêu nàng vô cùng…moa..moa…moaaa……ngày mai có chương nữa nha nàng…hiiiiii

  8. avatar

    Ni ơi! hum nào có chương mới vậy? hóng quá. được ngày1 chương thì thích quá. cố lên Ni

  9. avatar

    Mong rang tr nhanh full đau tim quá… hức

  10. avatar

    càng ngày càng gay cấn hồi hộp rùi đó bạn hay qua ra càng nhiều chương càng tốt nha…

  11. avatar

    mong chương mới từ nàng. nhanh chóng nha

  12. avatar

    mai co tiep chuong moi k vay nang truyen cang ngay cang hap dan cang ngay cang gay can ruj do nang ah k bit den khj nao “ngao tien sinh”nha chung ta moj xuat hien nhj luk do chac chan se gay song gio du lam,luk nay Co Tam nhan ra nhi hoang tu chjnh la “nguoj do” khj ve noj cho Tinh nhj cua chung ta bit han nang se ngac nhien lam he he

    1. avatar

      um, Tử Tình đang ghét Hạo Uy lắm.

  13. avatar

    Hay quá hay quá. Truyện đến hồi vui rồi đây, không biết cái ông hoàng tử Hạo Uy có nói thế tử phi tương lai là Tình nhi ko nhỉ, nếu nói thì Tình nhi thảm rùi

    1. avatar

      Nàng đoán xem Hạo Uy có nói hay không?

    2. avatar

      Chắc là Hạo Uy sẽ nói, không nói sớm thì làm seo lấy được vợ 🙂

  14. avatar

    Ni oi! Co len ra chuong moi di nha nang, truyen rat hay nhung ni chu y van phong nhieu hon nha, ta thay chua muot lam , gop y chut thoi dung co buon nha nang

    1. avatar

      không buồn đâu. Ta sẽ chú ý thêm, cảm ơn nàng góp ý.

  15. avatar

    hm nay nang guj beta thi khj nao moj up duoc ta trong ngay trong dem ma mai moi thay nang up len ta bit nang cung ban ron lam nen chi mong nang up dung lich thoj la ta hanh phuc lam ruj nang co gang nhe

    1. avatar

      hom rai bị rối thời gian nên không thể up đúng lịch được.

  16. avatar

    chương mứi chương mới

  17. avatar

    oa chị Ni ơi hay qá~~~ viết tiếp đi chị ~~ êu chí qá@@

  18. avatar

    nang laj lam sao ruj k thay co chuong moj laj that hua nua ruj bun wua dj

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!