Chương 11
Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni
Về tới nhà, đúng là Tôn Trưởng đã đem chuyện cây tỏi nói ra, cũng đem nghi vấn của mình nói ra ở trước mặt cả nhà, mắt vẫn không hề giảm bớt đề phòng khi nhìn Tôn Nhược. Chờ nói xong, lại còn nghiêm túc bồi thêm một câu:
“Cha mẹ, con biết cha mẹ thương tiểu muội, nhưng mà, trong chuyện này rất kỳ quái. Nhược nhi từ nhỏ không thích đọc sách, không thích ra ngoài chơi. Nàng chỉ ở loay hoay trong nhà, trong bếp, cho nên không lý nào nàng có thể biết được chuyện cây tỏi này. Cộng thêm, thời gian gần đây, là từ lúc sau khi tiểu muội bị bệnh khỏi, tính tình tiểu muội thay đổi rất rõ ràng. Con… con nghi ngờ người trước mắt chúng ta không phải là Nhược Nhi!” Giọng Tôn Trưởng còn non nớt, nhưng lại rõ ràng nghiêm túc mà trình thuật lại. Vợ chồng Tôn Nhị Khúc và Bạch thị nghe xong cũng là khiếp sợ. Đôi mắt mang theo phòng bị và nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Tôn Nhược.
Từ lúc được Tôn Nhị Khúc ôm lên đi về nhà, trên đường trở về, trong đầu Tôn Nhược xoay chuyển rất nhiều lần. Cô là một tiểu thuyết gia, đối với việc biên soạn một câu chuyện là không quá khó. Tình tiết hợp lý, logic.
Cho nên lúc này, bị chỉ mặt điểm tên cô cũng không còn sợ hãi hay hoảng hốt như khi còn ở bìa rừng nữa, ngược lại rất trấn định mà giả trang để nhập vai.
Bị Tôn Trưởng chỉ mặt nói mấy câu kia, Tôn Nhược liền vẫn giương một đôi mắt to tròn như có chút ngây ngốc vì chưa hiểu chuyện mà nhìn Tôn Trưởng, trong mắt vẫn còn đọng nước, vẫn còn lên án. Nhìn Tôn Trưởng, lại nhìn cha Tôn Nhị và mẹ Bạch thị.
Chờ thấy cả cha mẹ đều dùng ánh mắt phòng bị nhìn mình, Tôn Nhược lại trợn trợn mắt như hoảng sợ, rưng rưng nước mắt mà run run người một chút. Thân thể nhỏ nhắn đơn bạc ngồi một mình, bên cạnh không có một ai. Nàng run run như vậy, Tôn Nhị Khúc nhìn thấy, mặc dù trong lòng có một chút nghi ngờ vì lời của Tôn Trưởng, nhưng mà vẫn kìm lòng không được mà đi tới đem Tôn Nhược ôm vào lòng. Nghi ngờ vẫn còn, nhưng giọng nói đã ôn hòa hơn, nhẹ giọng trấn an Tôn Nhược.
“Nhược Nhi, ngoan, đừng sợ. Con nói thật cho cha mẹ biết, làm sao con biết cây kia là cây tỏi? làm sao con biết những thương nhân ở tây vực gạt chúng ta? Nói thật cho cha biết. Dù sự thật là gì, cha hứa, cha mẹ sẽ không làm cái gì quá đáng với con!”
Tôn Nhược nghe câu này, cảm động dâng trào, vốn nàng giả bộ lúc này sẽ khóc, nhưng mà… nàng chẳng mất công giả bộ, vì nàng thực sự muốn khóc.
Tôn Nhược ôm choàng lấy vòng em to lớn của cha, một vòng tay của nàng còn ôm không giáp, nhưng nàng vẫn cố gắng ôm chặt. Giọng có một chút nghẹn ngào, một chút sợ hãi, cùng một chút nức nở đầy ủy khuất.
“Cha, cha sẽ không sợ hãi Nhược Nhi? Sẽ không ghét bỏ Nhược Nhi? Thật sự không đem Nhược Nhi đuổi ra ngoài sao?” Tôn Nhược vừa khóc oa oa vừa nghẹn giọng hỏi, hỏi xong cũng không cho Tôn Nhị Khúc có cơ hội trả lời hay nghĩ nhiều về câu nàng, nàng đã nhanh nói tiếp:
“Cha ah, tiên ông nói, nếu con để lộ mấy chuyện này với người khác, người khác sẽ sợ con, sẽ ghét bỏ con, cha mẹ cũng sẽ đuổi con đi, cho nên dặn con tuyệt đối đừng nói cái gì, đừng để lộ con biết cái gì cho người khác. Nhưng lúc nãy, lúc nãy ca ca nói không biết cây tỏi, con thấy vậy mới giải thích cho ca ca những gì con học được trong sách ở thư phòng của tiên ông. Sau đó quả nhiên ca ca ghét bỏ con, còn nói sẽ đánh giết con. Oa oa… con sợ, cha, Nhược Nhi sẽ nghe lời tiên ông, sẽ không nói nhiều nữa, sẽ không nói mình biết cái gì nữa. Oa oa. Cha mẹ đừng ghét Nhược nhi mà, Nhược nhi sợ…!”
Tôn Nhược vừa nói vừa khóc, nàng khóc rõ to, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống tèm lem cả khuôn mặt, vừa khóc vừa nấc nghẹn, hơi thở cũng trở nên bất ổn, cả gương mặt vừa đỏ vừa nóng bừng bừng bởi vì đã khóc quá nhiều.
Vợ chồng Tôn Khúc Thành – Bạch thị cùng với Tôn Trưởng nghe Tôn Nhược nói một tràng dài này, lại là kinh nghi, lại là khiếp sợ. Họ… không nghe lầm, nghe sai chứ? Họ không hiểu lầm cái gì chứ? Con gái nói như vậy… nói những lời kia là có ý gì?
Tiên ông? Tiên ông là ai? Con gái đã gặp thần tiên sao? Còn cái gì đọc sách trong thư phòng? Rốt cuộc con gái đang nói cái gì?
Mà Tôn Nhược nói xong câu kia, lại oa oa khóc, tiếng khóc nghe thương tâm muốn chết. Khóc một hồi lại bị ho, ho như muốn ho cả cuốn họng ra ngoài.
Nhìn bộ dạng này của Tôn Nhược, đừng nói Tôn Nhị Khúc bình thường luôn yêu thương con gái. Mà Tôn Trưởng bình thường lúc ghét lúc thương tiểu muội này cũng là đau lòng. Mặc dù nghi vấn còn chưa được giải đáp, nhưng vẫn nhịn không được mà đi tới vỗ vỗ lưng Tôn Nhược giúp nàng thuận khí.
Còn Bạch thị, bà vốn đang ngồi nấu cơm, liền nghe tiếng chồng mắng con trai từ bên ngoài, chờ ba cha con vào nhà, lại thấy nhi tử lấy ra một trái tỏi ở trong rổ, bà bị kinh ngạc không nhẹ, còn chưa chờ bà hồi thần, lại nghe được một chuyện khiếp đảm tâm thần.
Bà còn đang ngơ ngác phân vân xem sự thật là sao, thì con gái đã khóc thành như vầy. Con gái là bà đứt ruột đẻ ra, nhìn nàng như vậy, hỏi bà làm sao không đau lòng?
Bà lúc này mới mặt kệ, dù có thật sự như lời nhi tử nói, bà cũng không nỡ để con gái mình uất ức khóc thành như vầy.
Bạch thị vội vàng chạy tới bàn, lấy bình nước rót ra chén, sau đó đem tới cho Tôn Nhược, cẩn thận dỗ dành đút nàng uống.
“Nhược nhi đừng khóc, uống miếng nước đi con!”
Tôn Nhược khóc to, khóc nhiều nãy giờ, thân thể nhỏ suy dinh dưỡng cũng sắp không chống đỡ nỗi. Lúc này có nước, liền nín khóc một chút, mặc dù còn tức tưởi nấc nghẹn nấc nghẹn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng uống nước mà mẹ Bạch thị đút. Chờ uống một hai ngụm rồi, cũng liền hít hít không khóc nữa, một tay xô tay của Tôn Trưởng đã vỗ vỗ lưng mình ra, đầu lần nữa giấu vào trong ngực cha Tôn Nhị Khúc, biểu lộ nàng đang còn khổ sở trong lòng.
Tôn Nhị Khúc nhìn tiểu nữ nhi như vậy, thương càng thêm thương, thuận theo nữ nhi mà gạt tay nhi tử ra, sau đó tự mình vuốt vuốt lưng nàng giúp nàng thuận khí.
Lượt xem: 18
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 10218
Thank
Hjhj ta thích chủng điền văn cơ mà truyện này đúng sở thích của ta
Điền văn hay, nhưng đừng lê thê quá là được. Ta sợ mấy truyện cả nghìn chương lắm.
Truyện điền văn 800 hoặc 900 chương ta đều thích,ta có đọc bộ hơn một nghìb chương nhưng mà hay là ta vẫn đọc,kk,thank