Chương 12
Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

 

Chờ tiếng nấc nghẹn của Tôn Nhược ít đi, lúc này Tôn Nhị Khúc mới cẩn thận mềm giọng hỏi:

“Nhược nhi, con nói tiên ông, vậy tiên ông ở đâu? Con gặp lúc nào? Tiên ông đã nói với con những gì?”

Tôn Nhược nghe Tôn Nhị Khúc hỏi câu này, biết chuyện của mình đã thành một nửa, liền thuận theo kịch bản mà nấc giọng trả lời.

“Trong mơ ah, Tiên ông ở trong mơ của con!”

Cả nhà kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là tò mò. Bạch thị vội hỏi:

“Nhược nhi, con mơ thấy tiên ông sao? Lúc nào? Tiên ông nói những gì với con?”

Tôn Nhược lại nói, giọng như còn mang theo giận dỗi: “Đúng ah, lúc con bị bệnh, khó chịu muốn chết, tiên ông liền tới dẫn con đi, tiên ông nói dẫn con đi chữa bệnh.” Tôn Nhược bắt đầu theo kịch bản mà bịa chuyện.

“Tiên ông dẫn con đi lên đứng trên một đám mây màu trắng, rồi sau đó đám mây bay cao lên trời. Lên tới trên trời, tiên ông liền cho con ăn một trái đào, sau đó dẫn con đi tới một cái suối nước nóng, tiên ông kêu con vào đó tắm. Chờ con tắm xong, tiên ông liền hỏi con có muốn đi dạo ở tiên đài của tiên ông không, con nói muốn, tiên ông liền dẫn con lên đám mây bay đi một vòng. Sau đó dẫn con tới thư phòng, bên trong có thiệt nhiều sách.

Tiên ông kêu con đi đọc sách, tiên ông nói, đọc sách sẽ hiểu biết nhiều thứ, có kiến thức, có thể giúp đỡ được nhiều người. Con nghe vậy liền ngoan ngoãn đi theo tiên ông đọc sách. Đọc thiệt nhiều, chờ con mệt rồi, tiên ông mới đưa con về. Trước khi tiên ông leo lên đám mây bay về trời, tiên ông nói với con rằng. Không được nói chuyện gặp tiên ông kể ra cho người khác nghe, cũng không được đem chuyện đọc được sách tiên nói cho người khác nghe. Nếu không sẽ bị người khác ghét bỏ con, sợ hãi con. Có khi con còn bị cha mẹ đuổi đi không thương con nữa.” Tôn Nhược vừa nói tới đây, cảm nhận trong không khí có điểm giao động, tựa hồ cha mẹ và ca ca thân thể này đang nín thở vì khiếp sợ. Tôn Nhược thấy đã đến lúc hạ màn kịch rồi. Vì thế, vừa dứt câu xong, nàng liền oa oa lên tiếp tục khóc to.

“Oa… con biết rồi, tiên ông dạy con đúng rồi, là con không nghe lời của tiên ông, đem chuyện đã đọc được trong sách tiên nói ra, cho nên ca ca mới ghét bỏ con, cha mẹ cũng ghét bỏ con… oa oa.. con không cần cha mẹ nữa, con sẽ kêu tiên ông tới, kêu tiên ông dẫn con đi. Tiên ông đã nói rồi, nếu chuyện này bị lộ ra, con bị người ta ghét bỏ, tiên ông sẽ đi xuống dẫn con về trên đó. Oa Oa… cha mẹ không thương con nữa, cha mẹ ghét bỏ con rồi, oa oa… con kêu tiên ông tới rước con đi. Oa oa…”

Tôn Nhược vừa khóc vừa nói, khóc tới tê tâm liệt phế, vừa nói xong những điều cần nói, nàng lại ôm ngực họ khụ khụ mấy tiếng, sau đó, thuận theo kịch bản, hạ màn. Chính là vờ hôn mê.

Bất quá… nàng còn chưa vờ hôn mê, thì đã thật sự hôn mê rồi. Cũng đúng, thân thể này nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, lăn qua lăn lại một buổi trời, không trụ được cũng là.

Tôn Nhược vừa ngất xỉu, Tôn Nhị Khúc, Bạch thị, Tôn Trưởng cũng từ trong khiếp sợ hồi thần lại. Họ còn chưa thông suốt chuyện con gái vừa nói, còn chưa thể nào tin tưởng rằng đây đều là sự thật. Nhưng con gái của họ đã ngất rồi, hơn nữa, trước lúc nàng ngất nàng còn nói, sẽ kêu tiên ông tới dẫn nàng đi. Đây là có ý gì?

Khiếp sợ trộn lẫn hồi tưởng và suy ngẫm, họ cũng ẩn ẩn đoán được nội tình. Xem ra, lúc con gái của họ bị bệnh đã từng được một vị thần tiên xuống cứu chữa, còn đem con gái họ lên trời nơi thần tiên ở, cho con gái họ ăn đào tiên, còn cho tắm nước tiên. Còn cho con gái họ đọc sách tiên. Có lẽ trong sách tiên đó chính là sách giống sách thần nông đã thất truyền mà dân gian hay truyền tụng, rằng trong quyển sách kia có đầy đủ các loại hoa màu hạt giống, công dụng này nọ… Xem ra, chuyện con gái biết cây tỏi cũng là có liên quan tới quyển sách tiên kia.

Vừa nghĩ như thế, họ lại vừa thấy kinh hỷ vừa cảm thấy khiếp sợ. Nếu thật sự là như lời con gái nói, như vậy… con gái nói vị thần tiên kia sẽ dẫn con gái về trời nếu như con gái gọi ngài tới. Như vậy… như vậy…

Tôn Nhị Khúc vừa nghĩ thấu được điều này thì hai người Bạch thị và Tôn Trưởng cũng vừa nghĩ được tới. Vì vậy, trong đôi mắt của cả ba người đều toát ra sự hoảng hốt cùng sợ hãi. Tôn Nhị Khúc vội vàng đỡ con gái nằm xuống giường, miệng lại rống Tôn Trưởng.

“Trưởng nhi, nhanh, nhanh đi mời đại phu tới. Nhanh một chút! Có nghe không, nhanh đi mời đại phu tới!”

Tôn Trưởng gật đầu như gà mổ thóc, vừa gật đầu vừa chạy ra ngoài, chân vấp bậc cửa té vồ một cái, nhưng đã hớt hãi đứng dậy, còn chưa đứng vững thì chân lại tiếp tục hướng trấn trên mà chạy tới.

Còn lại hai vợ chồng Tôn Nhị Khúc lo lắng đối mắt nhìn nhau, trong đôi mắt Bạch thị có hoảng sợ, nàng chạy tới ngồi bên giường, lo lắng nhìn Tôn Nhược, tay lóng ngóng không biết làm gì, một hồi sờ trán, một hồi lau nước mắt. Một hồi lại cẩn thận nghe nhịp thở của nàng.

Chờ thấy Tôn Nhược chỉ giống như đang nằm ngủ, hơi thở vẫn đều đều thì trong mắt bớt đi một chút hoảng hốt, nhưng vẫn lo lắng nắm chặt nắm tay run giọng đối Tôn Nhị Khúc nói:

“Nhị… Nhị lang, con gái của chúng ta… nàng… nàng…”

Tôn Nhị Khúc cũng lo lắng, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi trấn an Bạch thị: “Nàng đừng lo, con gái sẽ không rời chúng ta đâu. Con gái nói nói rằng chỉ khi nào chúng ta ghét bỏ sợ hãi nàng thì vị thần tiên kia mới mang con gái đi. Nhưng chúng ta không có sợ hãi nàng, không có ghét bỏ nàng. Cho nên thần tiên nhất định sẽ không mang con gái chúng ta đi. Lan nhi, nàng nói có phải không?” Một câu nói như trấn an Bạch thị, lại như tự trấn an mình.

 

Bạch Thị nghe vậy, nước mắt lưng tròng gật gật đầu liên tục: “Phải! Phải! Ta không có ghét bỏ con, ngược lại càng thêm thương nàng. Con gái bệnh tới khó chịu, chúng ta lại không biết, vẫn để nàng ở một mình. Chúng ta… thật có lỗi với con gái!”

 

Tôn Nhị Khúc thở dài, nói: “Chúng ta vất vả, còn không phải là vì dành dụm tiền để nhi nữ được đi đọc sách hay sao? Con gái sẽ không trách chúng ta!”

Bạch thị nghe xong, lại là khóc nấc: “Nhưng… nhưng khi nãy con gái khóc thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy, ta sợ…”

Tôn Nhị Khúc vội lớn giọng ngăn lời Bạch thị muốn nói: “Nàng đừng nói nữa, hãy tin ta, con gái của chúng ta nhất định sẽ không sao, sẽ không rời bỏ ta!” Nói xong câu này, Tôn Nhị Khúc lại nghiêm giọng đối Bạch thị nói:

“Lan nhi, còn một chuyện ta phải nhắc nàng. Chuyện hôm nay, đừng bao giờ để một người nào nữa biết. Những chuyện như vầy, vẫn đừng nên để người khác biết thì hơn, nếu không e sợ sẽ là họa. Nàng cũng phải nhắc Trưởng nhi, bảo hắn cẩn thận lời nói, chớ để lộ ra ngoài!”

Bạch thị lau vội nước mắt mà gật mạnh đầu: “Ta biết, ta sẽ không ngốc để lộ chuyện này. Chàng không cần lo lắng!”

 

 

Chương kế>>>

Lượt xem: 19

Số người xem: 17

Mã ID của bài viết này là: 10219

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

5 Comments

  1. avatar

    Hay càng ngày hấp dẫn a , mong chương mới thanhks

    1. avatar

      hì, cảm ơn nàng. Đợi bên Trung đăng xong, bên tụi mình sẽ có chương mới ngay. Truyện này ta cố gắng đi theo sát với tác giả luôn. 🙂

  2. avatar

    Thank…
    Hix….hix…. đọc xong ta khóc ah….

  3. avatar

    Truyện hay. Nc là tác giả mà phản ứng tình huống hơi chậm, tuy nhiều tuổi có kinh nghiệm sống nhưng ngây thơ suy nghĩ k thấu đáo. Phải chăng do xuyên không vào đứa bé 5 tuổi lên suy nghĩ cũng theo đó mà ngây thơ.

  4. avatar

    Cái nàu ko oải do tuổi đời cao kà nói lên dc,tại do bất ngờ ưng phó ko kịp đó mà,cụôc sống sau này của gia đình nữ chính sẽ tốt đrpj hơn

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!