Chương 5

Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

Tôn Nhược ăn cơm xong, đem chén và nồi ra bên ngoài chỗ thùng nước có sẵn rửa. Rửa sạch rồi, liền đem đi phơi nắng, bản thân lại trở vô nhà, đi tìm Tôn Trưởng.

 

Tôn Trưởng đang chuyên chú luyện tự, Tôn Nhược đi vào, liền kêu hắn.

“Ca, huynh luyện tự lâu như vậy, có phải nên ra ngoài thư giản một chút không? Cứ ngồi miết như vậy đối thân thể không tốt!”

Tôn Trưởng xoay lại nhìn Tôn Nhược, khó hiểu hỏi: “Vì sao ngồi lại đối thân thể không tốt? Mà… muội muốn ca ra ngoài đi đâu?”

Tôn Nhược cười cười, không giải thích, chỉ trả lời: “Muội tự dưng thèm muốn ăn rau dại, ca, huynh dẫn muội lên rừng hái rau dại đi. Vừa lúc tối có thể dùng nấu canh. Cha mẹ đi làm cả ngày, hôm nào về cũng chỉ ăn cơm trắng với muối. Cho dù không ngán, nhưng ăn như vậy hoài làm sao đủ chất dinh dưỡng đây”!

Tôn Trưởng lại không hiểu chất dinh dưỡng là gì, tự nhủ, tiểu muội hôm nay nói nhiều câu nghe quái lại quá. Nhưng thấy ánh mắt trông mong của Tôn Nhược, dù có chút lười không muốn đi, nhưng Tôn Trưởng vẫn là chiều ý Tôn Nhược muội muội của mình.

 

“Muội muốn ăn rau dại? vậy lấy rổ đi, chúng ta lên bìa rừng tìm hái!”

Tôn Nhược được như ý thì mừng rỡ nhảy cẩng lên, lúc nãy còn lo Tôn Trưởng không chịu, không ngờ lại dễ đồng ý như vậy. Thực ra… Tôn Trưởng cũng là vì miếng ăn mới dễ đồng ý thôi. Hắn tâm niệm rằng, lên rừng, cố tìm kiếm, biết đâu may mắn có thể đào được vài cái trứng chim hoặc trứng gà rừng. Nói thiệt ra, ăn cơm với muối hoài hắn cũng sắp chịu không nổi.

Lúc ra tới cửa, Tôn Trưởng liền có chút do dự nói: “Nhược Nhi, huynh muội chúng ta ra ngoài, lỡ cha mẹ về sớm không thấy chúng ta thì sao? Cha mẹ sẽ lo lắng!”

Tôn Nhược nhún vai không sao cả nói: “Ca, thì ca cứ viết vài chữ để lại cho cha mẹ biết. Nói huynh muội chúng ta đi hái rau dại!”

Tôn Trưởng gật đầu, lại lắc đầu: “Nhưng mà… giấy rất quý, chỉ vì chuyện này lại tốn một miếng giấy, thật phí!”

Tôn Nhược cười: “Ai kêu huynh dùng giấy để viết? chẳng phải nhà chúng ta là nhà nền đất hay sao? Huynh lấy nhánh cây, hoặc than lọ trong bếp viết lại vài chữ trên đất chỗ cửa ra vào là được rồi!”

Mắt Tôn Trưởng sáng ngời, gật gù nói: “Cách hay!” Lại xoay đầu nhìn Tôn Nhược, khen ngợi. “Muội muội, ca phát hiện, muội còn rất thông minh!”

Tôn Nhược cười, hơi nâng cằm ra vẻ nói: “Chớ gì nữa, huynh mới biết đó sao? Muội là một cô nương thông minh ah!”

Tôn Trưởng có chút sửng sốt khi tiểu muội của mình không biết khiêm tốn như vậy. Trong sách thường bảo, làm người nên khiêm tốn, nhất là khi được người khác khen, nhất định phải khiêm tốn hữu lễ, ấy nhưng mà tiểu muội lại…

Bất quá hắn cảm thấy tiểu muội như vậy, chẳng những không khiến người chán ghét, ngược lại… thật rất khả ái.

Tôn Trưởng bật cười, dí tay vào trán Tôn Nhược, giọng như trách cứ nói: “Muội đấy, phải biết khiêm tốn khi được khen có biết không?”

Tôn Nhược phì cười, trong bụng nhủ thầm, ca ca thật đúng là một thư sinh mọt sách.

….

Tôn Trưởng dựa theo Tôn Nhược nói, đem nhánh cây viết vài chữ trên đất, sau đó nắm tay dẫn Tôn Nhược đi lên rừng phía sau thôn.

Huynh đệ hai người ôm rỗ đi, dọc theo đường đi, sẽ bắt gặp vài người trong thôn. Những người đó nhìn thấy hai người Tôn Nhược, đều dùng ánh mắt khinh bỉ cười nhạo cùng xem thường. Ánh mắt kia chứa đầy khinh thị. Thật sự là vậy, trong mắt người dân trong thôn này, một nhà Tôn Nhược chính là trò cười, là nhà mà khiến nhiều người khinh bỉ.

Có ai không muốn được sống sung sướng đâu, có ai không muốn được đi đọc sách biết chữ thi đỗ công danh đâu. Nhưng phận họ nghèo, dù muốn cũng không có cơ hội có điều kiện để đi đọc sách. Cho nên rất hâm mộ những người được đi đọc sách. Ấy mà có người trong phúc còn không biết hưởng, cho nên khiến họ nhìn chướng mắt.

Trong thôn này, từ ngày một nhà Tôn Nhược bị Tôn gia đuổi ra ngoài, liền trở thành gia đình bị người trong thôn xa lánh. Theo lý theo tình thì một người cha chỉ vì đứa con thua sút hơn đứa con khác mà đuổi đi thì sẽ bị lên án này nọ, nhưng ở thôn này, ngược lại chẳng còn bị lên án, còn được người trong thôn đồng lòng, khen rằng đó là quyết định sáng suốt. Nói rằng cái gì cây mục khó mày dũa, tốt nhất nên bỏ đi!

Tôn Trưởng nhìn thấy người trong thôn đối với huynh muội hai người xa lánh tránh xa thì biểu cảm trên mặt càng thêm âm trầm ơn, nhìn qua như thể muốn đánh người. Tôn Nhược cảm nhận được, chỉ biết thở dài.

Đung đưa cánh tay Tôn Trưởng, Tôn Nhược nhỏ giọng: “Ca, ca nói xem, nếu như chúng ta giàu lên, có tiền bạc rồi, người trong thôn sẽ còn dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng ta nữa không?”

Tôn Trưởng đang rầu rỉ, nghe hỏi, cũng chẳng để tâm suy nghĩ mà chỉ trả lời cho có lệ: “Ta không rõ!”

Tôn Nhược lại nói: “Ca, không nhất thiết phải tới tư thục đọc sách thì mới khảo được công danh. Ca, ca ở nhà đọc sách và luyện chữ đi. Muội nhớ ngày trước có nghe đại bá nói với cha, bảo cha luyện chữ đẹp, rồi thì vào tiệm sách trên trấn xin viết sách. Lúc đó cha mặc cảm nói chữ viết không đẹp, viết không được, sợ còn phải bù tiền lỗ vì làm hư giấy của người ta. Cho nên muội nghĩ. Ca trước cứ luyện tự cho rõ cho đẹp, sau đó vào tiệm sách xin viết sách thuê. Lúc đó ca có thể mỗi ngày đều có giấy bút luyện tự. Đồng thời khi viết sách, vừa viết ca có thể vừa đọc sách rồi. Chờ một thời gian nữa, chuyện ca từng đánh nhau ở tư thục lắng xuống, chúng ta sẽ lại đi tìm tiên sinh. Tặng ngày một phần lễ vật, sau đó nhờ ngài ấy bôi đi hạnh kiểm xấu của ca. Chờ khi có thi hương, chúng ta lại tìm một vị tiên sinh khác cho huynh một phiếu đề cử, như vậy là có tư cách bước vào phòng thi rồi.”

Tôn Trưởng nghe nói, chỉ cười cười cốc đầu Tôn Nhược: “Muội nói rất hay, nhưng không tới tư thục đọc sách thì làm sao có thể thi đỗ đâu. Không có tiên sinh dạy dỗ chỉ điểm, cho dù ca có đọc sách mười năm cũng sợ chẳng thể nào thông qua cuộc thi. Vả lại, nhà chúng ta hiện tại như vậy, liệu có tiền để mua một phần quà trọng mà tặng cho tiên sinh sao?”

Tôn Nhược lại nói: “Ca, muội không hiểu, không phải ông nội muốn con cháu được đi học sao? Ca lỡ bị tư thục đuổi, thì còn các tư thục ở trấn khác mà. Chỉ cần ông nội muốn, thì ca vẫn có thể được chuyển sang tư thục khác học. Lại nói trở về, đánh nhau thì đã sao, con nít, bình thường đánh đấm cũng chỉ là chuyện bình thường của con nít, có tới nỗi đáng bị đuổi học? Lại nói, ông nội có bạc, kia chỉ cần đem một phần quà lễ cho tên tiểu tử bị ca đánh kia, rồi cho tiên sinh một phần quà lễ, như vậy liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi, ca cũng chẳng phải bị đuổi học. Muội chính là không hiểu vì sao ông nội không chịu làm như vậy, lại tức giận tới đuổi chúng ta đi!”

 

 

 

Tôn Trưởng nghe xong, cười buồn thở dài: “Muội còn chưa hiểu rõ cho nên mới nói vậy. Thực ra… ca biết được một vài chuyện. Ca nghĩ, ông nội đã muốn đuổi chúng ta đi lâu rồi. Đừng thấy nhà ông nội hào nhoáng như vậy mà nghĩ lầm, thật sự thì trong nhà ông nội lúc này đã muốn tàn lụi. Bạc không còn nhiều nữa. Đuổi chúng ta ra khỏi nhà, chính là ý của ông nội, là vì không muốn tốn bạc cho ca và muội đi đọc sách. Nhiều người đọc sách tốn nhiều bạc, cộng thêm từ trước tới nay một nhà của chúng ta không được ông nội xem trọng, cho nên dưới tình hình hiện tại, ông nội mới chọn cách bỏ qua một nhà của chúng ta. Là buôn chúng ta để tập trung bồi dưỡng cho đường ca đường tỷ con đại bá. Chứ một lúc lo cho nhiều người đọc sách, vài năm thì còn được, lâu dài sợ rằng sẽ không đủ bạc chi tiêu. Bởi vậy, lần này ông nội mới quyết tuyệt như vậy. Thực ra cha mẹ cũng đã sớm đoán được sẽ có một ngày này!”

Tôn Nhược vừa nghe, lại kinh ngạc. Hèn chi, nàng cứ khó hiểu, vì sao chỉ một chuyện nhỏ nhặt vậy mà cả nhà nàng lại… xem ra, vị ông nội kia cũng là một người biết tính toán, biết nhìn xa trông rộng.

Bất quá… ông ta biết nhìn xa thì sao? Chọn cách buông bỏ con cháu, về sau ông ta cũng sẽ phải hối hận!

 

Chương kế>>

Lượt xem: 17

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 10155

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    uhm ….làm cho ông ấy hội hận…làm giàu và thi đỗ khoa cử…
    Thank

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!