Chương 6

 

Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

Từ nhà đi tới bìa rừng mất khoảng nửa khắc. Thời này đường đi đá cụi, do đi nhiều nên thành lối mòn. Tôn Nhược thân thể nhỏ chân nhỏ, từng bước ngắn đi theo Tôn Trưởng vào bìa rừng.

Cây xanh tươi tốt, đất có chút ẩm ướt, trong không khí trong lành ẫn ẫn có mùi hôi do lá cây mục nát.

Xung quanh cây cối mọc um tùm, có đại thụ, có tiểu thụ, có cỏ, có rác có thật nhiều thứ. Tôn Nhược đứng yên đảo mắt đánh giá một vòng bìa rừng. Hôm nay là lần đầu tiên nàng tới rừng. Nhưng trí nhớ của thân thể nhỏ này thì đã tới đây nhiều lần. Bất quá trong trí nhớ chỉ lưu lại vài hình ảnh không đủ rõ ràng. Hình ảnh kia là ngồi một chỗ nhìn mẹ hái rau, hoặc là ở một bên nhìn cha đào được trứng gà rừng. Bởi vì bé còn nhỏ, trong mắt của bé chỉ có ăn và ăn, chỉ nhìn những thứ bé hứng thú, còn lại, đều chỉ lướt qua rồi bỏ ngoài trí nhớ.

Mà hiện tại Tôn Nhược trong thân thể này, lại nhìn thấy rất nhiều thứ, bởi thế, cô mới sửng sốt.

Rừng là tài nguyên phong phú, nhưng mà… phong phú tới như vầy thì thật bất ngờ.

Trước mắt cô lúc này, cô nhìn thấy rất nhiều cây thực vật có thể ăn được, còn là những gia vị rất thông dụng đối với việc bếp núc.

 

Trước mắt bên tay phải của cô, rải rác thật nhiều cây màu xanh có hình thực trụ, thân cây cao khoảng 50cm, một số cây còn nở hoa. Cụm hoa là một tán giả hình cầu, xếp thành tán ở ngọn thân trên, một cán hoa dài cỡ hơn một gang tay, hoa màu trắng, bao bởi một cái mo, nhìn như dễ rụng, tận cùng phía bên ngoài tua tủa như những mũi nhọn dài.

Tôn Nhược không nhìn nhầm, cây kia, chính là cây tỏi.

 

Cô nhớ hồi còn ở hiện đại, thời còn học đại học, có nhiều lần làm thí nghiệm về cây trồng, có một lần cô lấy tỏi đã mọc chồi ở trong bếp đem trồng vào chậu, sau đó cây tỏi mọc lên. Lần thí nghiệm đó cô đầu tư rất nhiều công phu, cuối cùng được giáo sư khen là người cần cù cố gắng.

Sau thí nghiệm đó, cô liền đem cây tỏi về nhà để ở bàn học của mình, mỗi ngày chăm nước tưới phân, cũng thường xuyên đem ra phơi mưa phơi nắng, còn cẩn thận lên mạng tìm xem tư liệu về cách chăm sóc cây tỏi này.

Cô nhớ khoảng tháng năm tháng sáu gì đó, cây tỏi rốt cuộc ra hoa, từng bông hoa li ti màu trắng bao bọc nhau nhìn như quả cầu tròn, đẹp lại tinh khiết. Cũng từ đó, trên bàn học của cô lúc nào cũng có cây tỏi. Các bạn học lúc tới nhà cô chơi còn cười cô một hồi, nói cô có sở thích quái dị.

Nhìn thấy tỏi, Tôn Nhược thật mừng rỡ. Tỏi xào rao muốn là đúng chất, bên kia nhiều rau muốn dại như vậy, cộng thêm hàng ngàn cây tỏi phía bên này, có thể làm cho cô ăn ngon ăn no trong năm mười ngày đấy. So với ăn cơm thừa của người ta, cô nguyện ăn rau muống xào tỏi hơn.

Chính là, trước mặt cô lúc này không chỉ có tỏi, còn có ớt… Từng khóm cây mọc rải rác khắp nơi, số lượng thật không phải ít. Tuy cô không thích ăn ớt lắm. Nhưng nhìn thấy ớt mọc thành từng cụm từng cụm thật là nhiều trước mắt, trái chín đỏ chót, thật sự là một phong cảnh đẹp.

Đang lúc Tôn Nhược còn đang thất thần vì cùng một lúc mà nhìn thấy nhiều cây gia vị mọc hoang dại như vậy, thì Tôn Trưởng đứng bên cạnh đã nắm tay kéo cô đi.

“Nhược nhi, bên kia có rau muống dại, huynh muội chúng ta qua đó hái đi. Nhìn cọng rau non như vậy, chắc ăn ngon lắm. Đi, chúng ta mau đi hái về!”

Tôn Nhược bị kéo, theo quán tính liền bước đi theo. Chính là ánh mắt lại có chút kỳ quái, đợi Tôn Trưởng dẫn cô đi ngang qua cây tỏi và cây ớt nhưng không có chút để ý nào tới hai cái cây này. Tôn Nhược liền kéo hắn đứng lại. Chỉ vào cây tỏi mà hỏi ra nghi hoặc.

“Ca, vì sao ca không hái ớt, không đào củ tỏi? củ tỏi xào rau muống ăn rất ngon, chẳng lẽ cha mẹ không thích ăn tỏi?”

Tôn Nhược vừa hỏi vừa lục lọi trong trí nhớ của tiểu cô nương này, xem có ấn tượng gì về củ tỏi hay không. Nhưng là, chẳng có chút ấn tượng nào. Thậm chí là chưa từng ăn qua. Vì vậy Tôn Nhược lại càng kỳ quái.

Tôn Trưởng bị Tôn Nhược kéo dừng lại, lại nghe Tôn Nhược hỏi câu này, liếc mắt nhìn cây cỏ dại đang nở hoa màu trắng, trong lòng cũng là khó hiểu mà đưa mắt liếc nhìn Tôn Nhược. Hắn cẩn thận hỏi lại.

“Nhược nhi, muội nói cái gì vậy? củ tỏi? nó là cái gì? Với lại… không phải nên gọi là trái tỏi hay sao? Sao muội lại gọi nó là củ?”

Tôn Nhược vừa nghe câu này, lại há hốc mồm. Trên đời, có người gọi củ tỏi là trái tỏi sao? Tôn Nhược nghi hoặc hỏi ra tiếng.

“Ca, ca nói, tỏi là trái hả? huynh… gặp “trái tỏi” ở đâu?”

Tôn Trưởng nghe Tôn Nhược hỏi, nhìn thấy đôi mắt nàng ẩn ẩn một tia kỳ quái. Tôn Trưởng có một chút không hiểu vì sao tiểu muội lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu trả lời.

“Đúng vậy, gọi là trái tỏi! Trái tỏi là gia vị phụ cho các món xào này nọ, nhưng nó ở tận tây vực xa xôi vận chuyển tới nước Đại Cồ chúng ta, chứ ở nước của chúng ta không có. Nghe thương nhân bảo rằng, vì tỏi không dễ trồng, cộng thêm nó rất chậm ra quả, một cây chỉ có một quả thôi. Mỗi khi hái quả xong thì cây tỏi sẽ chết. Cho nên giá thành của nó rất đắt. Với lại, tỏi tươi để lâu sẽ hỏng, cho nên các chỗ khác chỉ bán tỏi khô. Cũng chỉ những tửu lâu làm ăn lớn mới mua tỏi tươi.” Thấy Tôn Nhược nghe xong càng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, Tôn Trưởng lại nói tiếp:

“Hồi trước lúc còn tới tư thục đọc sách, ca đã từng một lần nhìn thấy thương buôn ở tây vực đem tỏi tươi rau bán ở huyện. Trái tỏi tươi tròn tròn nhỏ nhỏ, có độ dài cỡ một đốt ngón tay chúng ta, nó có màu trắng muốt rất tinh khiết, còn có mùi vị kỳ lạ rất đặc trưng, rất nồng, mới nghe cảm thấy khó chịu, nhưng khi xào nấu lại đổi thành một mùi rất thơm. Huynh cũng đã từng cùng các đồng học và đường ca vào tửu lâu ăn được một lần. Vị của nó quả thật rất đặc biệt. Ca nhớ khi đó thương buôn rao giá tỏi tươi là sáu mươi văn tiền một cân, còn tỏi được phơi khô thì tám mươi văn tiền một cân. Vì phơi khô nên nhẹ hơn, mới đắc hơn. Nhưng tỏi phơi khô ăn không ngon không thơm bằng tỏi tươi. Với lại… tỏi cũng chỉ là gia vị, lại đắc như vậy, cho nên nhà bình thường như chúng ta cũng chẳng bao giờ mua về. Thậm chí nhà ông nội cũng chưa từng mua tỏi về ăn.”

Tôn Nhược nghe Tôn Trưởng giải thích, càng nghe càng thêm mộng. Cái gì cây tỏi chỉ sống được ở tây vực? ở Đại Cồ không có cây tỏi? vậy… chứ mấy cái bụi cây trước mắt cô là cây gì?

Vả lại… tỏi mà ca ca nói có chút không đúng ah, cộng thêm.. tỏi đúng là đắt hơn gạo một chút, nhưng đắc tới chục lần thì đúng là chuyện lạ ah. Nếu nó đắc như vậy, vì sao mọi người lại để nó mọc hoang ở đây mà không thu hoạch đào hái nó về?

 

Chương kế>>>

Lượt xem: 14

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 10213

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    Đâu phải ai cũng biết cây tỏi ah…..
    thank

    1. avatar

      Chính xác luôn, ta cũng không biết nó ra làm sao nữa, lên mạng tìm mới thấy, chắc ta phải trồng thử mới được.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!