Chương 4: Có lí nói không rõ.
Hôm sau, mặt trời mới mọc, gà nhà tiều phu gáy mấy tiếng, Cố Bạch Mạt cõng gánh nặng, liền nói từ biệt một nhà lão tiểu phu, một mình lẻ loi đi về hướng Bắc tới Bội Thành, tìm kiếm nơi quân đội Tây Kỳ đóng quân. Chỉ cần gặp được phu quân trên danh nghĩa, chuyện tìm được Đại Bảo khẳng định không khó.
Tiều phu đưa Cố Mạt Bạch tới cửa thôn, chỉ vào con đường lớn nói: “Tiểu ca, chỉ cần đi theo dọc đường lớn này, đi hai ngày một đêm, ước chừng có thể tới Bội Thành, nhưng hiện nay Bội Thành đang giao chiến với Bắc Hồ, thực sự rất loạn, tiểu ca cần phải ngàn lần cẩn thận.”
“Ừ, ta đã biết, lão gia gia ngài trở về đi. Ngài nói với lão nãi nãi, ta nhất định sẽ chuyển lời cho Đại Bảo biết! Các ngươi cũng phải bảo trọng sức khỏe, như vậy thời điểm Đại Bảo trở về, nhìn thấy hai người khỏe mạnh an khang, hẳn mới cao hứng an lòng.”
“Đúng, đúng, đúng, tiểu ca nói có lí. Vậy lão hủ chỉ đưa ngươi đến đây. Một mình ngươi đi trăm ngàn cẩn thân.”
Xốc lại tay nãi, Cố Bạch Mạt khom người thở dài nói: “Vãn sinh từ biệt tại đây.”
Có một số người dù ở cùng nhau thật lâu nhưng khi từ biệt lại chẳng bao nhiêu luyến tiếc, lại có một số người dù chỉ gặp gỡ qua đường, ấy nhưng sẽ khiến ngươi có thật nhiều lưu luyến và không nỡ khi từ biệt.
Nàng không quay đầu, nhưng nàng cảm giác được phía sau có một ánh mắt từ ái chăm chú nhìn nàng. Nàng không dám nói với lão gia gia chân tướng, rằng Đại Bảo sinh tử không rõ, chưa biết rốt cuộc có thể về được hay không!
Người đã già rất dễ bị ngã quỵ, hiện tại nên để trong lòng hai lão nhân còn một tia hy vọng, còn hy vọng còn chờ đợi vẫn sẽ tốt hơn là vô vọng rồi khổ sở buôn xuôi. Huống hồ Đại Bảo kia cũng không phải đã mất, cũng chỉ bị thương. Nếu bây giờ nói thật cho hai lão nhân biết, thì cũng sẽ chỉ lo lắng nóng lòng mà chẳng thể làm được gì… Đã là vậy, chi bằng nàng cứ dối gạt cho qua, chờ ngày Đại Bảo thương thế khỏi hẳn trở về..
Chỉ cầu ông trời phù hộ Đại Bảo sẽ không sao, sẽ an toàn qua khỏi… chứ nếu không, nàng cũng không dám nghĩ tới người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sẽ như thế nào. Hai lão rốt cuộc cũng chỉ còn có một tôn tử làm chỗ dựa, nếu…
Trên đường, Cố Bạch Mạt không lo lắng cảnh ngủ màn trời chiếu đất, không lo lắng gió táp mưa xa, nhưng sợ nhất là lạc đường. Cảm ơn trời đất, nàng mới đi trên đường lớn không đến nửa ngày, liền thấy một đội binh lính chỉ huy một đám dân chúng di chuyển về hướng ngược lại.
Cố Mạt Bạch trà trộn vào được đội ngũ hỏi một vị phụ nhân đang ôm đứa bé: “Vị đại tỉ này, các ngươi đây là muốn đi đâu, đi hướng nào vậy?”
Phụ nhân vừa định trả lời, đứa trẻ trong lòng nàng bỗng nhiên khóc nháo không ngừng, phụ nhân vội vả dỗ đứa nhỏ trong lòng, không rảnh trả lời câu hỏi của Cố Bạch Mạt, vẫn là một vị trưởng giả cùng đồng hành với nàng ấy đáp lời thay:
“Chúng từ Bội Thành đến đây, nơi đó chiến sự kịch liệt! Hơn nữa hôm trước trong thành đột nhiên phát dịch bệnh, ôn dịch này thế rào rào. Cho nên tạm thời chúng ta phải chuyển đến Dương Thành tránh dịch bệnh. Vị tiểu huynh đệ này, ta xem ngươi mang tay nãi, đường này lại đi thông tới Bội Thành, không phải là muốn đi đến đó chứ?”
“Vâng. Ta có huynh trưởng tham gia quân ngũ trong quân đội. Trong thôn có lão bà bà phó thác cho ta chuyển lời cho cháu của bà ấy, cho nên mới mạo hiểm phiêu lưu chạy suốt một đêm, tìm huynh trưởng của ta nương tựa.”
“Huynh trưởng của người tên gì? Tham gia quân ngũ ở doanh trại nào, dưới trướng ai? Làm chức vụ gì?”
Một thân quần áo của Cố Bạch Mạt chẳng ra gì cả, trông rất quái, rất bất thường; cùng với giọng nói không giống khẩu âm của bổn quốc, đã khiến cho Giang Lan – doanh trưởng cùng nhiều binh lính doanh trại đều chú ý tới, mệnh lệnh cho cấp dưới tiếp tục dẫn đường hộ tống dân chúng đến Dương Thành, hắn rời khỏi đội ngũ đi tới trước mặt Cố Bạch Mạt, lên tiếng chất vấn.
Cố Bạch Mạt thật không ngờ có người lại hỏi nàng vấn đề này, mới vừa rồi nói với người dân kia bất quá chỉ lấy cớ, làm sao nghĩ đến vấn đề tiếp theo, hơn nữa nhất thời hoảng hốt, cũng đã quên chính mình là Vương phi Tây Kì, có thể trực tiếp ra lệnh cho binh lính mang nàng đi tìm quân chủ Tây Kì Hô Duyên Ngật.
Đột nhiên trong đầu Cố Mạt Bạch chạy nhanh qua một cái tên, không khỏi thốt ra nói: “Lâu Đại Bảo, huynh trưởng của ta gọi là Lâu Đại Bảo, ta cũng không biết huynh ấy ở trận doanh nào. Nhưng lần này ta đi lên Bắc, là muốn đi tìm huynh ấy.”
Họ của Đại Bảo là tối hôm qua lão gia gia và lão bà bà sợ quân đội sẽ hỏi danh tính của Đại Bảo, phòng ngừa không tìm được hắn. Bởi vậy báo riêng họ, cũng là tối hôm qua nói nên nàng mới biết, song thân Đại Bảo đều qua đời ở tiền tuyến khi còn trẻ, chỉ để lại trong nhà một dòng độc đinh là Đại Bảo. Điều này làm cho Cố Mặt Bạch cảm thấy chuyện tìm được Đại Bảo là rất quan trọng.
Cố Mạt Bạch không nghĩ tới là, nghe được ba chữ Lâu Đại Bảo, sắc mặt của vị quan trước mắt này đột ngột trầm xuống, nàng còn chưa hiểu chuyện gì, hai vay đã bị binh lính dùng sức chế trụ.
Lúc này nàng mới ý thức được, không chỉ sắc mặt vị quan này không đúng mà ngay cả ánh mắt binh lính và dân chúng nhìn nàng điều biến thành phẫn nộ và cừu thị, đây là chuyện gì xảy ra? Đại Bảo không phải là chiến sĩ bảo vệ quốc gia Tây Kì sao?
“Hừ! Thật là, đi nát gót giày cũng không tìm được, không phí chút công phu lại tìm thấy! Khá lắm Lâu Đại Bảo! Chính mình là tay sai của Bắc Hồ, nhập cư trái phép đem ôn dịch Bắc Hồ vào Tây Kì, sự việc bị phát hiện thì lại chạy trốn mất dạng. Ngươi đã là đệ đệ của Lâu Đại Bảo, vậy thì đừng trách bản doanh trưởng ta không khách khí!”
Không cho Cố Mạt Bạch cơ hội giải thích. Giang Lan liền ra lệnh cho thủ hạ trói nàng lại. Tay nãi tùy thân mang theo trong lúc giãy giụa rơi ra, lúc trước tiện tay lấy trang sức gì đều bỏ vào trong bao quần áo, bây giờ đều rơi ra hết. Dẫn đến binh lính một trận tranh đoạt.
“Tranh cái gì, tranh cái gì! Ai dám lấy! Lão tử một đao giết chết!”
Giang Lan rút đao bên hông, lưỡi đao làm cho người ngồi trên mặt đất nhặt trang sức của Cố Bạch Mạt mềm nhũn, các binh lính sợ tới mức lấy lí do gì đó lui trở về, không dám đi tới tranh nữa.
“Người dao thớt, ta là thịt bò.” Trong lòng Cố Mạt Bạch sợ hãi nghĩ, nàng liều mạng giãy giụa nói: “Ta đối với chuyện tình của Đại Bảo hoàn toàn không biết gì cả. Mấy thứ này ta cũng không cần, ngươi thả ta ra đi được không? Ta thực sự có chuyện quan trong muốn đi tới Bội Thành.”
“Ngươi nói hoàn toàn không biết gì về chuyện tình của Đại Bảo, vậy mấy thứ này làm sao ngươi có. Dân chúng bình thường làm sao lại có tài sản riêng nhiều như vậy? Cái gì mà chuyện quan trọng hơn, ta xem ngươi là muốn đi đến Bội Thành, xuyên qua biên giới, hội hợp cùng với huynh trưởng của ngươi? Hừ!”
Cái gì mà tú tài gặp nhà binh, có lí mà không nói rõ? Cuối cùng Cố Mạt Bạch đối với câu ngạn ngữ này đã hiểu đến khắc sâu. Bọn họ căn bản nhật định nàng chính là đồng lõa của Đại Bảo.
Buông tha cho suy nghĩ cùng Giang Lan phân rõ phải trái trong đầu. Cố Mạt Bạch bắt buộc chính mình phải trấn định, cùng hắn thương lượng nói: “Tài vật này ta không cần, tất cả đều cấp cho ngươi, các ngươi có thể thả ta ra được không?” Hiện tại nàng chân thành hi vọng chuyện tình này có thể dùng tiền giải quyết.
“Hừ! Quả nhiên cùng với Lâu Đại Bảo là một dạng người. Các người lại gặp nhau, lại còn nhận bạc của hắn. Bây giờ cảm thấy hối hận với hành vi ngày thường của mình rồi sao?”
Nói xong Giang Lan bước xa đi đến trước mắt nàng, làm cái thủ thế, sai người áp giải Cố Mạt Bạch lại đây, bàn tay to nhất lên, trước đặt Cố Mạt Bạch lên ngựa, sau đó chính mình thả người nhảy lên, không quan tâm mình dẫn đến một trận kinh hô.
Giang Lan quét nhìn binh lính cùng dân chúng,”Trời có ý với Tây Kỳ ta, Lâu Đại Bảo chạy thoát, bản doanh trưởng tự muốn áp giải tên này trở về, hướng Đại vương bẩm báo, xem Đại vương xử lí như thế nào. Các ngươi ở lại quản lí dân chúng, nếu có chuyện gì đừng trách bản doanh trưởng không nói trước cho các ngươi, cẩn thận cái đầu khó giữ của các ngươi.”
“Vâng! Bọn thuộc hạ đã biết!” Chúng binh lính cùng kêu lớn hồi đáp.
Cao thấp Tây Kỳ, ai chẳng biết quân chủ Tây Kì thủ đoạn sắc bén, quân chủ tự mình công đạo chuyện hộ tống dân chúng xuống dưới, nếu có chút sai lầm, đừng nói cái đầu họ, đầu của thân nhân họ cũng khó giữ được.
Không yên tâm dặn dò một lần sự tình, bọn lính đều vâng dạ xuống dưới, Giang Lan mới lưu loát kéo dây cương, quay đâu ngựa, huy động roi, con ngựa phóng thắng theo hướng Bắc mà đi.
Lượt xem: 29
Số người xem: 25
Mã ID của bài viết này là: 12696
Thank…