(HOÀN) YÊU NGHIỆT QUÂN CHỦ SỦNG THÊ - [XK-CĐ]

Yêu Nghiệt Quân Chủ Sủng Phi – Chương 5

                                                           

Chương 5: Phu quân là đồng phạm.

Editor: Hoàng Tú.
Biên Tập: Ni

Gặp phải Giang Lan này, Cố Mạt Bạch không thể làm gì khác là chịu tội “Bị bắt”. Đến hoàng hôn ngày thứ ba, thuận lợi đến doanh trướng đại quân của Hô Duyên Ngật.

Chuyện ở trên đường hộ tống dân chúng tới thành khác tị nạn đã bắt được đệ đệ của Lâu Đại Bảo tên đầu sỏ gây nên ôn dịch chẳng mấy chốc đã truyền khắp quân doanh. Ban đầu sau khi xảy ra ôn dịch, Lâu Đại Bảo đột ngộ biến mất ở tại quân doanh Tây Kỳ, khiến đoàn người không thể không hoài nghi trong quân doanh còn có đồng đảng tiếp ứng cho hắn, mới có thể không có lưu lại chút chút dấu vết nào.

Lúc này bắt được đệ đệ của Lâu Đại Bảo, mọi người liền nghĩ tới có thể điều tra ra được ngọn nguồn. Cho nên lòng người phấn chấn.

Hô Duyên Ngật hạ mệnh lệnh, muốn đích thân thẩm tra đệ đệ của Lâu Đại Bảo. Nếu ôn dịch lần này đúng là do Lâu Đại Bảo gây ra, như vậy có lẽ hắn có thể biết được phương thuốc chữa trận ôn dịch này.

Cứ như vậy, Cố Mạt Bạch bị Giang Lan trói gô một đường áp giải vào quân trướng.

Trong quân trướng ngoại trừ quốc quân Tây Kỳ Hô Duyên Ngật, còn có người lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười quân sư Đan Khấm, quân thống Tây Kỳ Bùi Bảo lưng hùm vai gấu, tướng quân đứng đầu Bội thành Thân Bá Điệp cùng vài tướng lĩnh chủ chốt khác. Hai tay Hô Duyên Ngật nắm lấy tấm da hổ trải trên ghế bành, híp con ngươi màu lục sáng ngời, từ trên cao nhìn xuống Cố Mạt Bạch đang quỳ trên mặt đất, trầm giọng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên!”

Rốt cục gặp được phu quân trên danh nghĩa ở đời này, trong lòng Cố Bạch Mạt vừa mừng vừa có chút bất an lo lắng. Cũng không biết người này tính tình thế nào, hôm đó nàng cũng chỉ mơ màng nhìn qua hắn, chỉ có ấn tượng người nam nhân kia có một đôi mắt thật đẹp.

Cố Mạt Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu. Vẫn là đôi mắt xanh lạnh lùng như trong trí nhớ, nhưng nam nhân trước mắt cũng không chỉ có đôi mắt đẹp. Trên thực tế toàn thân hắn trưởng thành quả thật rất dễ nhìn. Lục mâu giống như biển sâu gợn sóng, hàng mi cũng đẹp hơn rất nhiều nữ tử, mà hiện tại đôi mắt xinh đẹp như biển sâu kia lại vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn không chút cảm xúc, nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo vô cùng anh tuấn của hắn. Cũng không biết khi hắn cười rộ lên sẽ có bộ dáng như thế nào…

Hô Duyên Ngật lúc này quả thật cũng là kinh ngạc. Nhìn qua thân hình người đối diện, nho nhỏ nhu nhược, nhưng lá gan của tên này lại không nhỏ chút nào, còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà không một chút sợ hãi.

Cố Bạch Mạt không biết, ngay lúc nàng ngẩng đầu lên đối diện với Hô Duyên Ngật, người trong doanh trướng cũng đều đang quan sát nàng, vì thế đối với tướng mạo của nàng quả thật giật mình không thôi.

Đôi mắt đẹp lấp lánh như sao trời, lông mi dày cong vút chớp chớp, cái mũi nho nhỏ xinh xinh, đôi môi anh đào đỏ hồng, cho dù gương mặt và thân thể lấm lem bùn đất cũng không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp của nàng… Nếu không phải chỗ ngực bằng phẳng, họ thật cho rằng nàng là nữ nhân. Đều thầm nhủ, thế gian này thật sự có nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ tử…

Trong lòng tất cả mọi người bao gồm cả Đan Khấm đều hoảng hốt. Nhưng cũng đồng thời cảm thấy hoang mang, nam tử tướng mạo xuất chúng này, thật sự là đệ đệ của tên Lâu Đại Bảo có tướng mạo bình thường kia?

Điều khiến mọi người chấn động không chỉ mỹ mạo của Cố Mạt Bạch, mà là hành động kế tiếp của Hô Duyên Ngật.

Chỉ thấy quân chủ luôn lạnh lùng cao cao tại thượng của họ lại tuự mình đứng dậy khỏi ghế bành. Bước đi tới gần “hắn”, một tay nâng cằm của Cố Bạch Mạt lên, nói một câu khiến mọi người ở đây kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt.

“Bản vương đã từng gặp qua ngươi sao? Vì sao bản vươn lại có cảm giác đã từng gặp ngươi ở nơi nào đó rồi?”

Khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như từng quen biết.

Tốt lắm! Xem ra hắn không phải là người già trí nhớ kém!

Dù chỉ mới nhìn thấy một lần trong lúc mơ màng, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy vị tướng công trên danh nghĩa này của mình, Cố Bạch Mạt lại cảm thấy tâm tình hoảng hốt mấy ngày qua phút chốc bình tĩnh lại, còn có một sự an tâm kỳ lạ. Thấy nam nhân kia còn không nhận ra nàng là thê tử của hắn, Cố Bạch Mạt vừa bực và nổi lên ý nghĩ muốn trêu tức hắn. Vì thế nàng cố ý dùng ngữ điệu khiến người ta tê dại mà nhìn Hô Duyên Ngật, mị mị mắt nói:

“Vươn, chẳng lẽ ngài không nhớ rõ đêm đó ở dịch trạm Dương thành, Cố Bạch Mạt say rượu ngã vào lòng ngài sao?”

Hừ! Nếu nói nàng là mật thám, vậy hắn là tướng công của nàng thì cũng là đồng phạm!

Lời của Cố Bạch Mạt vừa ra, kèm theo đôi mắt yêu mị đầy ái muội không ngừng liếc nhìn toàn thân Hô Duyên Ngật.

Bốn phía vang lên tiếng hít thở sâu. Trời ạ! Đại vương là đoạn tụ?! Còn có một chân với đệ đệ của tên phản đồ Lâu Đại Bảo? Cũng không đúng, tên phạm nhân này tự xưng họ Cố, tên Lâu Đại Bảo họ Lâu, hắn làm sao có thể là đệ đệ của Lâu Đại Bảo được? Chẳng lẽ là huynh đệ kết nghĩa? Không đúng a, căn bản là Giang Lan bắt nhầm người, cũng định tội sai người rồi?

Trong đầu mọi người đều hiện lên rất nhiều vấn đề, lại hứng thú nhìn chằm chằm bộ dạng chật vật của Cố Bạch Mạt, hi vọng hắn có thể giải thích rõ ràng.

Quân sư Đan Khấm thậm chí không sợ chết mà ghé sát vào Hô Duyên Ngật, trêu chọc hắn: “Ánh mắt của Đại vương thật không tệ.” Chậc chậc, ngay cả thời gian địa điểm người này đều nhớ nhất thanh sở nhị, xem ra quan hệ giữa hắn và đại vương không phải bình thường.

Hô Duyên Ngật quay đầu trừng mắt nhìn bộ hạ thân cận kiêm bạn tốt Đan Khấm một cái, sau đó xoay người nhíu chặt mày tiếp tục nhìn thật kỹ Cố Bạch Mạt.

Hắn chắc chắn, hắn chưa từng chạm qua nam tử nào tên là Cố Bạch Mạt, trên thực tế hắn cũng không thích thú gì ở phương diện kia. Nhưng gương mặt này… Thật sự là đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Cố Mạt Bạch lúc này thật rất buồn bực! Nàng cũng chỉ nhìn thấy nam tử một lần, liền nhớ rõ cặp mắt cùng với gương mặt kiên đĩnh tuấn dật, chẳng lẽ nam nhân này không có chút ấn tượng nào về nàng sao? Chẳng lẽ diện mạo của nàng tầm thường đến ‘thuyền qua xem như không thấy chứ?’

“Vương, ngài muốn nhìn chằm chằm người ta như vậy tới khi nào đây~~~ nhanh sai người cởi bỏ dây thừng đi!” Khóe mắt nhìn đến các tướng lĩnh xấu hổ không thôi cùng với thần sắc Hô Duyên Ngật lúc trắng lúc xanh, trong lòng Cố Bạch Mạt dâng lên một cỗ cảm xúc khoái ý khi trả được thù, càng cố đưa đẩy diễn cho thật giống.

Đan Khấm nghĩ thầm, mặc kệ hắn có phải đệ đệ của Lâu Đại Bảo hay không, ở chỗ này là quân doanh của bọn họ, còn có nhiều người hư vậy, cho dù cởi trói cho tên này, hắn dù mọc cánh cũng khó trốn.

Nhịn ý cười, Đan Khấm hướng Giang Lan đang ngốc lăng nói. “Giang Lan, người là do ngươi trói đưa đến, ngươi còn không mau thả người ta ra.”

Giang Lan sửng sờ, có chút chột dạ cùng xấu hổ mà tính động thủ cởi dây trói cho Cố Mạt Bạch, thì Hô Duyên Ngật ngăn hắn lại, nói: “Đợi chút!”

Giang Lan vươn tay ra nhất thời dừng lại, này buông cũng không được, để xuống cũng không xong.

Hô Duyên Ngật mặt mày âm trầm bước tới dùng sức túm lấy cổ áo của Cố Bạch Mạt, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Bổn vương căn bản không biết người nào có tên gọi là Cố Bạch Mạt, hơn nữa bổn vương không đoạn tụ!”

Câu nói sau cùng là vừa nói vừa nhìn lướt qua mọi người ở đây, ngữ điệu cũng tăng lên vài phần.

“Ngươi tốt nhất vẫn nên khai ra sự thật cho bản Vương, hiện tại Lâu Đại Bảo và những người khác đang ở nơi nào! Ngoan ngoãn khai ra hắn, có lẽ bổn vương có thể một mắt nhắm một mắt mở tha cho ngươi một mạng.”

Nói xong Hô Duyên Ngật đột ngột buông lỏng tay xô Cố Bạch Mạt một cái, khiến nàng ngã lăn trên đất, sau đó quay lưng hùng hổ đi trở về ghế ngồi của mình.

Bạo quân! Trong lòng Cố Bạch Mạt chửi thầm. Nàng hiện tại bị trói căn bản là không tự mình đứng lên được, thật rất giống tình cảnh một con rùa bị lật ngược mai. Bất luận nàng lăn lộn thế nào cũng không thể ngồi dậy. Tình cảnh xấu hổ như vậy, còn lại ở trước mặt bao nhiêu người…

Cố Mạt Bạch dùng hết sức lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người, cảm giác nhục nhã mãnh liệt sắp đem tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn đời này của nàng nuốt hết. Ký ức mấy ngày qua không ngừng hiện lên trong đầu, bản thân say rượu không rõ vì sao lại xuyên qua, Thấm Lục vì mình mà chết, còn có sự kỳ vọng của lão gia gia cùng lão thái thái… thật vất vả mới tới nơi này, cứ nghĩ rằng tìm được vị hôn phu rồi thì sẽ giải quyết được mọi chuyện, thật không ngờ, trong mắt vị hôn phu kia, nàng chẳng là gì cả. Gặp nàng rồi mà hắn còn không nhận ra được nàng là ai.

Nàng mang tâm tình tìm kiếm vị hôn phu, tìm một chỗ dựa dẫm mà không màng vất vả nhịn nhục chịu đựng để tới đây, không nghĩ tới lại… Ủy khuất ùng ùng kéo tới, nước mắt một giọt, hai giọt, ba giọt…, rất nhanh rơi xuống.

Đợi thật lâu cũng không nghe được Cố Bạch Mạt lên tiếng. Hô Duyên Ngật nghĩ tới nàng là cố tình ngậm miệng chịu trận, lại nổi giận đứng bật dậy khỏi nghế, trừng thẳng Cố Bạch Mạt, xong lại kinh ngạc nhìn chằm chằm Đan Khấm đang khom người giúp nàng ngồi dậy, trên gương mặt của nàng… đều là nước mắt.

 

Chương kế>>

Lượt xem: 38

Số người xem: 31

Mã ID của bài viết này là: 12697

Về Giả Lai Ni (Quản Trị Viên)

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y... Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc Thích sáng tác truyện. Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.
Xem tất cả các bài viết của Giả Lai Ni (Quản Trị Viên) →

1 bình luận trong “Yêu Nghiệt Quân Chủ Sủng Phi – Chương 5

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.