Chương 6: Ngươi không có tổn thất.
Editor: Mạc Tịch Thiên Yên
Biên Tập: Ni
Người đứng đưa lưng về phía Cố Mạt Bạch có lẽ không nhìn thấy nàng rơi nước mắt, nhưng vừa vặn đối mặt với nàng Đan Khấm đã thấy.
Hình ảnh Cố Mạt Bạch không tiếng động thống khổ rơi lệ, không hiểu sao lại tác động đến lòng trắc ẩn trong lòng hắn. Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã bước về phía trước giúp nàng đứng lên.
Cố Mạt Bạch nhìn Đan Khấm, mặt dù tâm tình thật khổ sở nhưng vẫn ráng đem nước mặt nuốt xuống. Mím môi một hồi mới nói nhỏ một tiếng: “Cảm ơn!”
Vì thế ở đây mọi người đều biết nàng vừa khóc. Đan Khấm cười yếu ớt với Cố Mạt Bạch, đưa tay đặt lên vai nàng, nhưng đột nhiên trong lòng lại thầm kêu không ổn.
Không trì hoãn quay đầu chống lại đôi con ngươi phun lửa của Hồ Duyên Ngật. Đan Khấm ngượng ngùng lui trở về vị trí.
“Xem ra ngươi thật đúng là cái đồ dụ dỗ, bổn vương thấy, ngươi cùng tên Lâu Đại Bảo kia bộ dạng không giống, nói, có phải hắn bao dưỡng ngươi hay không? Đối với chuyện của hắn ngươi biết bao nhiêu, hiện tại rốt cuộc hắn ở nơi nào?”
Hồ Duyên Ngật hoàn toàn mất đi tính nhẫn nãi với Cố Mạt Bạch, ánh mắt rét lạnh, hung ác, nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm hai má không còn huyết sắc của Cố Mạt Bạch, âm trầm nói.
Hắn làm sao có thể vừa nói ra khỏi miệng liền đả thương người? Mắt đẹp Cố Mạt Bạch tránh lửa giận, không hờn giận trả lời: “Miệng của ngươi nên sạch sẽ một chút. Ta đã có vợ, không phải họ Lâu. Kì thật ta không biết cái người tên Lâu Đại Bảo.”
Cho dù muốn câu dẫn, cũng phải câu dẫn phu quân là hắn mới đúng. Bây giờ trong lòng Cố Mạc Bạch rất buồn nôn.
Nàng không kêu ngạo không siểm nịnh trả lời, làm cho Đan Khấm, Bùi chủ, Thân Ba Điêp và các tướng lĩnh ở đây đều có chút ngoài ý muốn.
Hồ Duyên Ngật không giống người thường, mà hắn có một đôi mặt lục sắc, hơn nữa trời sinh hắn đã có hơi thở lạnh lùng, rất nhiều người chỉ cần hắn thản nhiên liếc mắt một cái, đều sợ tới mức hai đầu gối nhũn ra, thậm chí còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Mọi người không nghĩ đến một tiểu huynh đệ nhìn qua thấp bé vậy mà lại quá lớn mật dám cùng Vương nhà bọn họ mặt đối mặt không chút khiếp đảm, còn gọi Vương bọn họ là miệng sạch sẽ chút…
Hiển nhiên Hồ Duyên Ngật cũng thật không ngờ “Tiểu bất điểm” này cũng dám lớn tiếng nói chuyện như vậy với hắn! Nhất thời chỉ lo trừng mắt với Cố Mặt Bạch, Cố Mạt Bạch cũng phẫn hận căm tức nhìn lại.
Nói không được nguyên nhân phẫn nộ là vì hắn không nhận ra nàng, hay là hắn oan uổng nàng.
Nếu tầm mắt có thể làm vũ khí để giết người, như vậy tầm mắt của hai người Cố Mạt Bạch cùng Hồ Duyên Ngật đã ở trên không trung chém giết không dưới trăm hồi, sát ý bắn tung tóe.
Cục diện dằn co của hai người làm cho không khí trong liều trại lập tức trở nên băng lãnh.
Đúng lúc này, ngoài danh trướng truyền đến giọng nam cao vút.
“Báo________”
“Tiến vào!”
Xoay người ngồi trở lại ghế da hổ, Hồ Duyên Ngật cau mày nhìn phía binh lính báo tin khẩn cấp, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì kinh hoảng như vậy?”
“Hồi bẩm Đại vương,dưới trướng Bùi tướng quân có một chi đội bị nhiễm ôn dịch, đội quân y của ta nhân thủ không đủ, quân y đặc biệt xin chỉ thị của Vương thượng, việc này nên xử lí như thế nào?”
Quân thống Tây Bắc Tây Kỳ Bùi chủ ôm quyền nói.
“Lại có chuyện như vậy? Không phải đã tìm cách xử lí rồi sao! Như thế nào còn liên tục có người bị nhiễm dịch bệnh! Chết tiệt, Đại vương, mạt tướng khẩn cầu rời đi trước để thăm hỏi tình hình nhiễm bệnh của cấp dưới.”
“Bản vương sẽ cùng ngươi đi thăm hỏi.”
Nói xong, Hồ Duyên Ngật đứng lên, cùng Bùi chủ bước ra ngoài thăm binh lính nhiễm dịch bệnh.
Đan Khấm vươn tay, ngăn đường đi của Hồ Duyên Ngật, nghiêm mặt nói: “Ôn dịch lần này rất lợi hại, người tiếp xúc gần như không có cơ hội tránh thoát. Ngay cả quân y cũng không có biện pháp. Ngài là vua của một nước, giang sơn xã tắc đều trông mong vào ngài. Mong rằng Đại vương suy nghĩ lại. Bùi đô thống, ngài là mãnh tướng của nước ta, thỉnh ngài cũng phải suy nghĩ rõ ràng.”
Tướng lãnh Bội Thành Thân Bá Điệp cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo:”Đúng vậy, ôn dịch lần này thực sự không nhỏ. Phàm là người chiếu cố binh lính bị nhiễm bệnh, không có người nào tránh thoát. Ngài vẫn là ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, sau đó mệnh lệnh cho nhóm mạt tướng tìm kiếm nhiều quân y mới, đó mới là thượng sách.
Hồ Duyên Ngật không nghe, cố ý muốn đi thăm hỏi binh lính bị nhiễm bệnh.”Nay quân tâm tán loạn, tự mình Bổn vương phải đi an ủi quân tâm mới được, bằng không Bắc Hồ đánh bất ngờ vào Bội Thành ta, tướng lãnh thủ thành không chiến mà chạy, hậu quả càng thêm nghiêm trọng!”
“Đại vương!” Lúc này ngay cả Bùi chủ cùng Giang Lan, đều quỳ gối trước mặt Hồ Duyệt Ngật, khuyên hắn suy nghĩ lại.
“Không bằng như vậy, nếu Đại vương lo lắng, ta sẽ đại biểu cho Đại vương xuống thăm hỏi binh lính bị nhiễm dịch bệnh. Binh lính tất nhiên có thể cảm nhận được một mảnh tâm ý quan tâm của Đại vương với bọn họ, như thế nào?”
Đan Khấm đưa ra đề nghị vẹn cả đôi đường.
“Không được! Hết thảy các người đều đừng đi. Cho dù các người đi, bất quá lại thêm người nhiễm bệnh mà thôi. Vị tiên sinh này, trước ngươi thả ta ra, ta sẽ giúp các ngươi đi xem rốt cuộc là dịch bệnh gì. Có lẽ ta có biện pháp loạt bỏ nó.”
Cố Mạt Bạch không lên tiếng, gần như mọi người đều đã quên sự tồn tài của nàng.
Hồ Duyên Ngật đột nhiên xoay người, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cố Mạt Bạch nói: “Ngươi muốn ta thả ngươi?”
“Ta không phải muốn ngươi thả ta! Ta là nói hắn thả ta! Còn có, ngươi sợ ta chạy thoát sao. Các người nhiều người nhìn như vậy, ta sao có thể đào thoát? Huống ch, giống như ngươi nói, tình hình dịch bệnh lần này rất mạnh, nếu ta không có bản lãnh cứu người, khẳng định cũng sẽ bị nhiễm bệnh, khẳng định cũng sẽ vì bị nhiễm mà chết. Đối với các người một chút tổn hại cũng không có.”
Cố Bạch Mạt nói một câu làm cho Hồ Duyên Ngật á khẩu không trả lời được. Mà “hắn” trong miệng nàng là chỉ Đan Khấm, nàng có hảo cảm với vị nam tử đã nâng mình dậy này, hơn nữa vừa rồi Đan Khấm không có mệnh lệnh của quân vương, lại dám chủ trương nâng nàng dậy, mà quân chủ Tây Kỳ Hồ Duyên Ngật lại không coi trọng mình, nàng đành phải kí thác toàn bộ hi vọng lên người Đan Khấm.
‘Ngươi biết y thuật?”
Đan Khấm hồ nghi nhìn về phía dáng người đơn bạc của Cố Bạch Mạt, thấy thế nào vẫn còn rất non nớt, cho dù biết y thuật, cũng là cấp bậc dược đồng đi?
Cố Bạch Mạt mím môi, chưa xem qua làm sao nàng dám cam đoan có thể chữa khỏi, huống hồ nàng cũng chỉ là một y tá, dù rằng nàng là y tá chuyên nghiệp, cũng từng học và nghiên cứu nhiều về cách chữa các loại bệnh. Nhưng dù sao…
“Mắt thấy rồi biết. Người giúp ta cởi dây trói ra, để ta đi xem qua một chút rồi sẽ có câu trả lời thỏa đáng với các ngươi.”
Cố Mạt Bạch thản nhiên nói, ngữ khí bình thản ung dung như thể nàng rất tự tin. Kia khí thế làm cho Đan Khấm mơ hồ tin tưởng.
“Đại vương không bằng…”
Đan Khấm còn chưa nói xong, chỉ thấy Hồ Duyên Ngật bỗng nhiên rút chủy thủ bên hông, Cố Mạt Bạch sợ tới mức theo bản năng nhắm hai mắt lại. Người ở đây đều không dự đoán được Đại vương lại tự mình động thủ chấm dứt tính mạng đệ đệ Lâu Đại Bảo.
Nhưng lại vang lên thanh âm sợi dây thừng rơi trên mặt đất.
Cố Mạt Bạch không dám tin, mở hai mắt, lại nhìn bờ lưng rộng lớn kiên nghị của nam nhân.
Hồ Duyên Ngật huy bào xoay người bước nửa bước ra doanh trướng, đưa lưng về Cố Mạt Bạch, giọng lạnh lùng nói; “Bổn vương sẽ cho ngươi cơ hội. Nếu thất bại, liền như ngươi nói, bồi binh lính bổn vương chôn cùng! Mau đi theo ta!”
Sau đó Quân thống Bùi chủ, tướng lãnh Bội Thành Thân Bá Điệp, Doanh trưởng Giang Lan vừa sửng sốt vừa vội vã đi theo sát thánh giá.
Cố Mạt Bạch biết cơ hội khó có được, nàng cũng rất muốn nắm chặt thời gian cứu người, nhưng tứ chi bị trói mấy ngày nay, đã chết lặng, cơ bản không nghe sai sử.
Không quản thân mình phát run, thân thể suy yếu nàng vẫn cố gắng bước từng bước mạnh mẽ đi theo phía sau đám người. Nhất quyết không chịu buông bỏ.
~~~~~~Tác giả nói với người xa lạ~~~~~~
“Từ cổ chí kim, hỏi có ai là thực tình yêu? Nhưng nếu chân thành không tiêu tán, nhất định sẽ liền cành.”
Đây là khúc dạo đầu của “Hoa đào phiến.”, Son vừa gặp đã thương với lời này.
“Động tình dễ dàng, si tình nan, si tình dễ dàng, thủ tình nan!”
Sỡ dĩ ngay từ đầu không sắp xếp nhiều tình tiết cho nam nữ nhân vật chính, là vì Son cảm thấy, thích một người tất nhiên là có nguyên nhân. Chuyện nhất kiến chung tình không phải là không có, chính là Son càng thích thông qua ở chung, tiếp xúc sau đó dần dần bị đối phương đả động.
Cái loại tình cảm tự nhiên giống như mùa xuân đến hoa sẽ nở, nếu gặp được người, yêu nhau, gần nhau, thực sự là chuyện tình nước chảy thành sông.
Mà Son muốn tự thuật, liền là một chuyện xưa như vậy.
Ta cho ngươi động tình, ngươi cho ta ái mộ.
Lượt xem: 36
Số người xem: 29
Mã ID của bài viết này là: 12698
thank