Chương 9 : Dì Út Xấu Xa

 

 

            Nghĩ đến chuyện này Y Linh chỉ biết tự cười mình, kiếp trước cô thật ngu ngốc. Chỉ cần người ta ngon ngọt liền tin rằng người ta tốt, nào biết đâu rằng đó mới chính là một người chân chính thâm độc. Ngay đến cháu ruột của mình cũng đành lòng đem bán.

 

 

            Kiếp này dì út cũng y như kiếp trước, đối đãi với cô rất tốt, cũng hỏi cô có muốn đi lên thành phố làm với dì không.

 

            Cô dĩ nhiên không đồng ý, cô không ngu ngốc đến nỗi biết là bẫy mà vẫn nhảy vào.. Có điều qua vài ngày suy nghĩ cô bắt đầu thấy lo lắng.

 

Rằng nếu như cô không tự nguyện, thì biết đâu rằng chào đón cô lại là một hồi âm mưu khác. Phải biết, dì út này của cô không phải dạng vừa.. Huống hồ.. cô vừa nhớ đến vài chuyện, cô nghĩ, có lẽ cô nên tự động đi vào cái bẫy này, bởi vì ở trong bẫy hiện tại đang có một số đồng loại của cô bị mắt kẹt ở đó.

 

Nghĩ thông suốt, Y Linh liền giả bộ nói với dì út của mình rằng muốn đi lên nhà bà để làm. Nhưng phải chờ cô học xong lớp mười hai mới đi.

 

 

            Thấy ánh mắt dì út lóe lên, cô liền biết rằng dì út đã tin tưởng lời nói dối của mình. Kiếp trước cũng khoảng  tháng sáu tháng bảy cô mới đi cùng dì út, và tới đầu tháng chín cô mới chính thức bước vào nghề. Còn bây giờ… cô có món quà lớn muốn dành tặng cho dì út tốt bụng này. Cô tin chắc đến lúc đó dì sẽ vui vui vẻ vẻ  mà nhận lấy.

 

 

 

            Y như kiếp trước, đến lúc dì út rời đi thì đã có ba bốn năm cô gái trẻ đi cùng dì, dì còn hẹn với cô rằng ba bốn tháng nữa sẽ về rước cô đi.

 

            Nhìn mấy cô gái gương mặt vui mừng cùng dì lên xe khách, Y Linh trong lòng có một cổ buồn bã khó nói thành lời. Cô muốn ngăn cản, nhưng cô lại không biết ngăn cản bằng cách nào. Huống hồ nếu cô làm không khéo có khi còn ảnh hưởng tới mình. Cuối cùng Y Linh chỉ có thể thở dài dằn lòng lại, chỉ có thể cầu mong cho những cô gái kia có thể vượt qua. Còn cô… cô đành làm người xấu một lần này. Chỉ có thể tự an ủi lòng mình rằng sau này sẽ tìm cách giúp đỡ những người kia coi như chuộc lỗi.

 

            Từ ngày dì út đi, mẹ của cô đối với cô có sự thay đổi rõ ràng, làm như yêu thương cô hơn, hay nói ngon nói ngọt với cô. Khen cô thật nhiều, dường như đã gom hết những lời khen của mười mấy năm nay khen một lần để đền bù vậy.

 

            Nếu kiếp trước Y Linh đã mừng rỡ mà đón nhận, còn bây giờ… cô càng cảm thấy chán ghét hơn.

 

            Nếu nói lúc mới trọng sinh tình cảm của cô còn một góc dành cho cha mẹ, dành cho gia đình này. Nhưng hai năm nay cô cùng họ trải qua, những tình cảm nhỏ nhoi còn sót lại đã bị cô bỏ đi hết. Có ai có thể yêu thương người luôn tính kế mình hay không? Nếu có… đó chắc là ngu hiếu.

 

            Từ khi bà Phụng đi đến nay đã gần một tháng. Thời gian này bên Sa Đéc có vài sự kiện làm Y Linh vui mừng hớn hở. Đó là những miếng đất cô mua lúc trước đã có năm miếng nằm ngay trong khu quy hoạch làm đường. Tin này Y Linh đã nghe hồi cuối năm ngoái, nhưng đến hôm nay mới có thông báo chính thức.

 

Cứ như vậy, năm miếng đất được mua dưới tên của cô liền may mắn nằm ngay vào trong đó. Mỗi mảnh đất đều bị nhà nước lấy đi vài trăm mét. Đồng thời đất ruộng ngày nào giờ lại nằm cặp mé đường lộ mới, chính là quốc lộ lớn sau này.

 

            Đang lúc khởi công làm đường, giá đất ở đó liền bắt đầu lên cao như diều gặp gió. Lúc này Y Linh liền cắm bản bán đất. Cô biết, nếu bây giờ không bán đợi hai ba năm nữa giá đất cũng chỉ lên thêm ba bốn lần. Mà cô, chỉ cần bán mấy mẩu đất này đi mua chổ khác, chờ quy hoạch, giá lại tiếp tục tăng lên gấp vài chục lần.

 

 

 

 

            Giữa tháng tư, tiền bồi thường của nhà nước được đến tay Y Linh. Tổng cộng gần hai trăm triệu. Đồng thời Y Linh cũng đang làm thủ tục bán đi năm phần đất cặp mé đường kia. Tiền thu vào sau khi bán đất là tám trăm năm chục triệu.

 

 

            Mười tám tuổi, trong tay cô đã có số tiền trên ba tỷ. Y Linh nghĩ rằng, chỉ cần số tiền này gửi ngân hàng rồi lấy lãi thì cả đời cô cứ lấy tiền lãi đó mà an bình sống hết cuộc đời.

 

            Nhưng cô không làm vậy, cô còn có ước mơ chưa thực hiện, mà để thực hiện ước mơ đó cô cần có rất nhiều tiền. Vì vậy mặc dù có tiền tỷ trong tay nhưng Y Linh vẫn còn thấy thiếu.

 

            Thời gian này cả lớp của cô đang tất  bật chuẩn bị kỳ thi cuối cấp. Sắp tới cô sẽ phải thi tốt nghiệp.

 

            Trong khi các bạn đang đầu tắt mặt tối học bài thì Y Linh lúc này đang lượn lờ ở Sa Đéc tiếp tục làm các thủ tục mua thêm đất. Có vẻ cô đã trở thành một người cuồng mua đất rồi.

 

            Y Linh mua thêm năm miếng đất ruộng nữa, đồng thời cô mua thêm năm miếng đất vườn mà sau này chỗ đó sẽ thành chợ nhỏ.

 

            Cũng bởi vì thời gian này Y Linh tới lui nhiều lần nên thủ tục mua bán đất đối với cô làm rất dễ dàng, và cũng quen biết được rất nhiều người. Có người tò mò đi tìm hiểu về cô, nhưng mỗi lần Y Linh lại luồn lách qua được hết. Lại thêm cô ra tay rất hào phóng, mà lại chọn đúng người đáng tin để làm việc cho mình. Cho nên tạm thời vẫn chưa có người biết được những chuyện mờ ám của cô.

 

Y Linh biết, nếu cứ tình trạng này trước sau gì mẹ cô cũng biết, nhưng cô không sợ. Bởi vì chỉ cần ba tháng nữa cô sẽ chính thức rời khỏi ngôi nhà kia, chính thức cắt đứt quan hệ với những người đó.

 

            Làm thủ tục đứng tên đất vừa xong, lúc này cũng bắt đầu lúc cô thi tốt nghiệp. Y Linh dù không ôn bài nhiều nhưng cô cũng không sợ hãi. Vì kiếp trước trong lòng còn tiếc nuối chuyện học hành nên cô luôn theo dõi những đề thi đề kiểm tra của những năm học mà cô sẽ học. Vì vậy mấy cái đề đó đều nằm trong đầu của cô.

 

            Gần một tháng trời, cuối cùng kết quả thi cuối kỳ đã có. Y Linh y như rằng vẫn giữ được kỷ lục của mình là đứng đầu toàn khối. Suốt ba năm học trung học, tên của cô vẫn luôn đứng đầu trong tất cả các cuộc thi.

 

            Từ khi có kết quả thi dì út đánh điện về nhà mấy lần, lần nào cũng khen Y Linh  hết lời.

 

            Theo ý của mẹ, cô học xong trung học thì sẽ không đi học nữa mà đi làm. Mẹ cô nói sẽ không cho cô đi học đại học.

 

            Y Linh ngoài mặt thì không phản đối, nhưng trong âm thầm cô đã ghi danh đăng ký vào trường đại học mà cô sẽ học. Vì thay đổi bất ngờ này nên Y Linh hơi bị rối nhịp một chút, xong cô cũng giải quyết rất nhanh.

 

 

            Ngày 5 tháng 8 năm 2007.

 

Dì út lại về quê. Lần về quê này của dì chính là dẫn một đám tiểu bối giống như Y Linh lên thành phố đi làm. Theo lời thuật lại của dì thì mấy người Y Linh sẽ làm nhân viên trong một nhà hàng, sẽ mặc đồng phục xinh đẹp rồi đứng chào đón khách, dẫn khách vào bàn ăn và giúp họ chọn thực đơn. Ngày làm tám tiếng, một tháng sẽ được năm triệu đồng. Làm lâu quen việc còn được lên lương.

 

            Dì út còn kể rất nhiều chuyện thú vị khi làm, nói là có một lần có ba bốn ông giám đốc đến nhà hàng đặt bàn ăn uống. Chị Hồng người đi với dì lần trước chính là người hướng dẫn đón tiếp cho mấy ông giám đốc đó. Sau khi mấy ông giám đốc ăn xong thanh toán tiền liền boa cho chị Hồng một triệu hai.

 

 Dì út còn nói làm ở đó tiếp xúc với nhiều khách hàng sang trọng, sẽ có rất nhiều cơ hội được lọt vào mắt xanh của người giàu có, cơ hội đổi đời chỉ một sớm một chiều.

 

            Nghe dì út nói, một đám cô gái điều đỏ mặt mộng mơ. Y Nhã nghe dì út kể liền động tâm, cô bé nói cũng muốn đi theo dì để làm, cô bé không muốn đi học nữa.

 

            Nghe Y Nhã nói như vậy, bà Phượng liền quát lên, bà nói cấm tuyệt Y Nhã có ý nghĩ như vậy.

 

            Y Nhã bị ngăn cản liền ôm mặt khóc nức nở chạy đi, cuối cùng phải để dì út dỗ dành nói đợi khi Y Nhã đủ mười tám tuổi sẽ dẫn cô bé đi, bây giờ cô bé tuổi còn nhỏ người ta sẽ không nhận.

 

            Y Nhã nghe nói vậy mới chịu nín khóc, đồng thời đối với Y Linh liền ganh tỵ không thôi. Mỗi ngày điều trưng cái mặt thối  cho Y Linh nhìn.

 

            Y Linh mỉm cười, thật ra cô cũng có ý nghĩ nếu như để Y Nhã đi làm cái nghề đó lại tốt lắm. Y Linh cũng không cảm thấy ý nghĩ của mình như thế là sai, là vô tình. Cô vẫn còn nhớ rõ  kiếp trước Y Nhã đã kỳ thị mình như thế nào. Nếu để Y Nhã đi vào con đường đó xem xem con bé có còn cái bản tính ta đây nữa không.

 

            Nhưng Y Linh không biết ý nghĩ này của cô sau này lại thành sự thật. Nhưng mà lúc đó Y Nhã lại càng tráo trở  hơn, chẳng những không cảm thấy nhục nhã mà còn dương dương tự đắc ra vẻ ta đây. Mỗi lần về quê liền trưng một bộ dạng dân thành phố, ghét cái này, chê cái kia, làm cho hàng xóm khinh thường không ngớt.

 

 

<<                              >>

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 21

Số người xem: 19

Mã ID của bài viết này là: 2538

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

6 Comments

  1. avatar

    Ôi trời bó tay với mẹ con dì cháu này rồi
    Gieo nhân nào gặt quả ấy thôi
    Y Linh có chí hướng thật to lớn,ủng hộ cô bạn

  2. avatar

    hay wa doc 2 chuong ma suong ghe co len ni nha

  3. avatar

    Dân não tàn là cần ngược -_- ngược cho nặng vào! -_-

  4. avatar

    cai con y nha tro trao dang ghet,khj ko lam gai thi gia bo thanh cao,xem thuog chi mjh,gia do yeu duoi hienlah lam,khi lam gai roi moi lo mat that ra,kk cho no dag doi,truyen hay lam nag

  5. avatar

    í bà mẹ này của Y Linh bị nhũng não ah….như thế nào đẩy con gái ruột vào hố lửa ah…..dù k thương yêu cũng k thể nào tàn nhẫn vậy ah……hix hix tội Y Linh nha
    thank

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!