Chương 22:: Ngoài ý muốn gặp cha mẹ chồng

Editor : Pea

                Sự việc còn chưa rõ ràng mà giáo sư chỉ nghe lời nói một phía , muốn em tha thứ cho cô ta, buông tha cho cô ta, thế nhưng nếu thật sự em có lỗi vậy mấy người có chịu tha thứ cho em không ? “

 

                Nghĩ tới đời trước mình bị ủy khuất cũng ở trước mắt các giáo sư, viền mắt liền hồng hồng, khi đó có ai cho cô cơ hội giải thích, ai cho cô cơ hội.

 

                Cô hung hăng lau nước mắt, cười nói: “thầy chỉ nghe lời từ một phía mà gán tội danh cho em , hành vi đó căn bản không giống với một vị giáo sư , em nhất định sẽ đem sự việc này viết đơn trình lên cho hiêụ trưởng .” Nói xong cũng không quản sắc mặt của giáo sư, cố hất tay Vương Tiếu Vân , ôm lấy máy tính muốn rời đi.

 

                Trong mắt Vương Tiếu Vân thoáng qua nét oán hận, cô ta hung hăng đẩy Hoàng Hân Nguyệt một cái, Hoàng Hân Nguyệt cũng không có phòng bị gì ,may mà có Lâm Vĩnh Mặc đỡ kịp thời, nếu không hài tử ——  trong mắt cô thoáng qua nỗi căm tức.

 

 

                “Chúng ta đi thôi.” Lâm Vĩnh Mặc thu dọn mấy bài luận văn của Hoàng Hân Nguyệt , nắm tay cô nói ra, chỉ là trước khi đi, phóng cho Vương Tiếu Vân ánh mắt muốn giết người .

 

                “Tổng giám đốc —” Lâm Vĩnh Mặc nắm tay Hoàng Hân Nguyệt mới vừa đi tới bên cạnh xe, tiểu Lý phía sau theo một đám người đã đi tới.

 

                “Tổng giám đốc Lâm mong người xem xét lại hạng mục kia xem có thể giúp đỡ trường chúng tôi không ?” Từ phía sau Tiểu Lý một người bước ra, Hoàng Hân Nguyệt biết người đó, đó chính là giám đốc tài vụ của trường học này.

 

                “Chờ trường học của các người hiểu rõ cái gì là công đạo, ta sẽ suy nghĩ lại về chuyện đầu tư .” Nói xong liếc mắt nhìn tiểu Lý , ở ngay trước mặt giám đốc tài vụ cùng các chủ nhiệm khác nói ra : “Giúp ta liên hệ với luật sư, trường học có giáo sư và sinh viên như thế mà đầu tư vào thì thật lãng phí tài nguyên  .” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại nắm tay Hoàng Hân Nguyệt đi tới bên cạnh xe.

 

                Chờ Lâm Vĩnh Mặc lái xe đi xa, bọn họ mới kịp phản ứng.

 

                “Giám đốc làm sao bây giờ? hạng mục kia đối với trường học của chúng ta rất quan trọng a?” Một giáo sư nam khẩn trương hỏi.

 

                “Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ chúng ta không thể tìm những công ty khác đầu tư sao?” Một giáo sư nữ nhỏ giọng hỏi.

 

                “Ngươi thì biết cái gì? Chỉ có Lâm thị mới có khả năng đầu tư vào hạng mục lần này , huống hồ ai sẽ vô duyên vô cớ quyên góp giúp trường học của chúng ta?” Nói xong liếc mắt sang phía người kia.

 

                “Đủ rồi, tất cả im miệng cho ta, lão Vương nhanh chóng hiểu rõ Lâm tổng vì sao làm chuyện như vậy, chuyện này ta khẳng định có mối liên hệ với cô gái vừa nãy.”

 

                Mọi người bàn tán ầm ĩ,  tiểu Lý lắc đầu, cũng không quản bọn họ đang nói cái gì, vội vã đi, xem tổng giám đốc tức giận như vậy, khẳng định rằng có liên quan đến cô gái đó, chẳng nhẽ ngày hôm qua bỏ bê công việc, cũng là vì cô ấy ?

 

                Không quản bọn họ nghĩ thế nào, Hoàng Hân Nguyệt ngủ thiếp đi ngay trên xe Lâm Vĩnh Mặc , Lâm Vĩnh Mặc thừa dịp đèn đỏ, đem tây trang khoác lên trên người cô, nhìn cô an tĩnh ngủ, hôn nhẹ nhàng lên trán cô , tay vuốt nhẹ lên mái tóc, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ngủ thật ngon.

 

 

                Đèn xanh, hắn mới tiếp tục lái xe.

 

                Lúc này Hoàng gia vẫn còn đang dọn nhà, khẳng định rất ồn ào, hắn đem xe lái vào bãi đỗ xe nhà hắn, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp cha mẹ chồng, huống hồ hắn đã giúp cô chuẩn bị xong lễ vật, dừng xe xong, hắn gọi một cú điện thoại cho Hoàng Tân Duy nói cho anh ta biết, Hoàng Hân Nguyệt đang ở cùng với hắn, cũng không quản Hoàng Tân Duy ở bên kia điện thoại la hét, liền cúp điện thoại, đến lúc đó nếu như anh ta trách hắn, liền nói tín hiệu không tốt, ha ha, lý do này rất hợp lý.

 

                Lâm Vĩnh Mặc xuống xe, đóng cửa xe, chạy đến một bên khác mở cửa xe, cởi dây an toàn trên người Hoàng Hân Nguyệt , xong xuôi mới khẽ ôm cô ra ngoài xe, trong lúc Hoàng Hân Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, Lâm Vĩnh Mặc hôn một cái nàng, nói ra: “Không có việc gì, ngủ tiếp đi.”

 

                Lâm Hân Nguyệt cầm lấy cổ áo của hắn, đem đầu chôn người trong ngực của hắn lại an tâm ngủ tiếp.

 

                Lâm Vĩnh Mặc ôm Hoàng Hân Nguyệt tiến vào Lâm gia , Lâm Hựu đang ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon ăn điểm tâm, có mẹ  và ba  Ngô Văn Lỵ ngồi bên cạnh, bảo mẫu tiểu Vương đang ở phòng bếp trò chuyện tối hôm nay muốn ăn món gì, Lâm Vĩnh Mặc đi vào được một lúc, người đầu tiên phát hiện chính là Lâm Hựu, nó kinh ngạc há to miệng, ngây ngô nhìn bóng lưng Lâm Vĩnh Mặc , vẫn chưa khuất ở cầu thang, nó chạy ngay vào phòng bếp, hô to: “bà ngoại , mẹ , dì tiểu Vương , không xong rồi, không xong rồi—— “

 

                “Làm sao vậy, ngươi làm gì mà gấp gáp vậy?” Lâm mẫu nghi hoặc nhìn nó.

 

                “Tiểu thúc ôm một nữ nhân lên lầu… .” Lời còn chưa nói hết, Lâm mẫu vội vội vàng vàng đem thực đơn bỏ xuống, chạy ra phòng bếp , đi luôn lên lầu.

 

                “Mẹ đang làm gì ở đây vậy ?” Lâm Vĩnh Mặc vừa đóng cửa lại, quay người liền thấy Lâm mẫu ngay sau lưng hắn, thấy trong mắt bà chứa nhiều nghi vấn, hắn nhíu lông mày, cố ý hỏi.

 

                “À, không có việc gì, ta muốn hỏi con xem tối hôm nay muốn ăn cái gì?” Nói xong nhìn phía phía sau hắn, không ngừng nhìn xung quanh, Lâm Vĩnh Mặc bị mẫu thân làm cho dở khóc dở cười.

 

                “Mẹ, đừng nhìn nữa, nàng ấy từ sáng sớm đến giờ bận bịu chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, để nàng ấy ngủ thêm một lát . Con muốn cho mẹ xem một thứ khác .” Nói xong từ trong túi quần tây lấy ra một tờ giấy phô-tô.

 

                Lâm mẫu mở ra vừa nhìn thấy đã hưng phấn ngẩng đầu nhìn hắn, liền vội vàng hai tay lấy cánh tay hắn hỏi: “Mấy tháng a? Thân thể con bé như thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?”

 

 

                Tờ giấy đó là bản photo giấy khám thai của Hân Nguyệt , ngày hôm qua bản gốc đã bị Hoàng Tân Duy cầm đi, may là mình có chuẩn bị, ha ha. . . . Đời trước Hoàng Tân Duy cũng thích cùng mình đấu trí so dũng khí, bất quá mỗi một lần đều là mình thua ở dưới tay anh ta . Lần này trọng sinh trở về, Hoàng Tân Duy căn bản không đủ sức đấu với mình.

 

CHƯƠNG TRƯỚCCHƯƠNG KẾ

Lượt xem: 17

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 4445

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar

    Xem ra hoàng tân duy gặp phải ông em rể rất là gian đây , khổ thân anh , mong chương mới thanks Ni

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!