CÁO GIÀ TRONG VỎ BỌC CỪU NON – CHƯƠNG 15


Chương 15

 

 

Đi tới ngoài cổng, liền bắt gặp vài chiếc xe taxi, Lưu Thiếu liền ra vẻ đại ca, tiến lên bắt chuyện với một người ngoại ngoại quốc.

“Xin chào, có thể cho tôi hỏi thăm một chút không?” Anh nói một câu không được rõ ràng nhưng người nghe vẫn hiểu được.

 

Người được anh bắt chuyện là một người đàn ông cao lớn, với hàm râu quai nón thật nam tính. Ông ta mặc một cái áo thun màu trắng ngắn tay kèm áo khoác da màu đen. Chân đi dài thể thao. Nhìn qua tướng tá cũng đường hoàng.

Nghe anh Lưu Thiếu sứt mẻ bắt chuyện, ngược lại ông ta thật nhiệt tình mà đáp lời.

“Xin chào anh, anh muốn hỏi cái gì?”

Lưu Thiếu: “Tôi muốn hỏi, ở gần đây có khách sạn giá rẻ nào không, khoảng chừng một trăm ngàn một đêm ấy!”

“Hả? Khách Sạn?” Người đàn ông nghe không rõ, hỏi lại.

Lưu thiếu cũng “hả?” một tiếng, rồi như chiêm nghiệm, mới hiểu mà nói lại:

“Khách sạn, giá rẻ!” Anh nhấn mạnh.

 

“À, tôi biết. Anh đi dọc theo đường này ra đường lớn, rồi quẹo phải, đi thêm khoảng năm kí lô mét, sẽ gặp một cửa hàng bách hóa lớn. Ở bên phải cửa hàng có con hẻm nhỏ. Đi vào trong hẻm khoảng năm trăm mét sẽ có vài cái khách sạn bình dân, giá rất rẻ, mỗi đêm chỉ một trăm hai chục ngàn thôi.”

 

Câu thoại hơi dài, lại thêm dùng thật nhiều câu địa phương, Lưu Thiếu nghe xong, gãi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói:

“Xin lỗi, anh có thể nói chậm lại một chút không?”

Người đàn ông vẫn vui vẻ mà từ từ nói lại: “Anh đi dọc theo đường này ra đường lớn, rồi quẹo phải, đi thêm khoảng năm kí lô mét, sẽ gặp một cửa hàng bách hóa lớn. Ở bên phải cửa hàng có con hẻm nhỏ. Đi vào trong hẻm khoảng 500 mét sẽ có vài cái khách sạn bình dân, giá rất rẻ, mỗi đêm chỉ một trăm hai chục ngàn thôi.”

Lưu Thiếu lại gãi gãi đầu, tuy người đàn ông kia đã nói chậm lại, nhưng có nhiều chữ anh nghe không rõ cho nên vẫn là cái hiểu cái không. Mà chị Chương Nghiêm thì một bộ dạng không hiểu cái gì.

 

 

 

Nhìn anh Lưu Thiếu nhăn mày gãi tóc, Miên Miên liền bước lên kéo ống tay áo của anh, cười giải thích:

 

“Anh Lưu Thiếu, anh ấy nói là chúng ta đi dọc theo đường này ra đường lớn, rồi quẹo phải, đi thẳng khoảng năm kí lô mét nữa, chừng nào gặp một cửa hàng bách hóa lớn, thì quẹo vào hẻm bên tay phải cửa hàng đó, đi vào hẻm chừng năm trăm mét sẽ có vài khách sạn bình dân giá rẻ!”

 

Nói cho Lưu Thiếu xong, Miên Miên liền quay đầu nhìn người đàn ông, nở nụ cười, nhẹ giọi nói:

 

 

“Cảm ơn anh, tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ dựa theo chỉ dẫn của anh mà tìm khách sạn. Tôi cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng anh có thể cho tôi hỏi thêm, chúng tôi có bảy người cùng hành lý lớn. Từ đây đi tới đó nên dùng phương tiện nào vừa rẻ vừa tiện nghi hay không?”

 

Miên Miên hỏi là dùng ngôn ngữ nước L hỏi, do cô là người nước N, cho nên phát âm cũng không chuẩn lắm, nhưng nhờ vậy, Lưu Thiếu lại nghe ra rõ ràng từng chữ, nên cũng hiểu được Miên Miên đang hỏi cái gì. Bởi vậy anh cũng từ trong sửng sốt hồi thần lại, tự nói thầm, thì ra em ấy biết ngôn ngữ nước L là thật.

 

 

Người đàn ông nghe thấy lời Miên Miên liền chuyển mắt nhìn cô, kế đó đôi mắt sáng bừng lên rồi thốt ra một câu.

 

“Ôi… một cô gái thật đẹp!”

 

Miên Miên xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng đáp lời:

 

“Cảm ơn anh!”

 

Người đàn ông nhìn chằm chằm Miên Miên một hồi, Miên Miên vẫn an tĩnh để ông ta ngắm. Qua một hồi chừng một hai phút, ông ta mới hồi thần, vừa chút xấu hổ vừa chút kích động mà giơ tay gãi gãi đầu, nói:

 

“Tôi nghĩ các người có thể thuê taxi hoặc dùng xe buýt, giá xe buýt là năm ngàn một người một chuyến. Bất quá, xe chỉ thả mọi người ở trạm, mọi người phải tự mình đi bộ vào tìm khách sạn. Còn thuê xe taxi loại nhỏ như chúng tôi. Dự tính khoảng sáu mươi ngàn một chiếc xe. Các người bảy người, có thể đi hai chiếc. Tổng cộng là một trăm hai mươi ngàn.”

 

Miên Miên cùng người ngoại quốc nói chuyện, Lưu Thiếu nghe thấy cũng mờ mịt cái hiểu cái không, còn Chương Nghiên và ba anh đứng quay phim ở đằng sau thì càng đừng nói tới, là triệt để không hiểu cái gì.

 

Chương Nghiên và Lưu Thiếu lúc này đã thật kinh ngạc. Hồi nãy còn cho rằng Miên Miên nói chơi, hiện tại xem ra, trình độ ngôn ngữ nước L của Miên Miên cũng không tệ.

 

Đồng thời kinh ngạc còn có những người bên tổ đạo diễn ở phía xa thông qua tay nghe mà nghe được.

 

Tất nhiên trong nhóm đạo diễn kia đa số đều không biết ngôn ngữ nước này, lúc tới nước này họ đã thuê một thông dịch viên, cho nên mấy câu hội thoại vừa rồi của Miên Miên cùng người bản sứ ngoại quốc kia đều được thông dịch viên dịch lại cho họ hiểu. Thế cho nên, mọi người đều lần lượt lau mắt mà nhìn cô ca sĩ Mộng Miên Miên vừa mới nổi tiếng này, trong lòng cũng nhiều hơn một chút ý tứ.

Thật ra khi tới nước này, họ đã khảo sát qua, vì ngôn ngữ nước này không thông dụng với nước của họ, cũng đoán rằng trong nhóm nghệ sĩ có Lưu Thiếu là biết một chút vài câu giao tiếp. Cho nên sau khi tự mình đi khảo sát. Thấy các phòng trọ bình dân cũng ở gần đây, nghĩ tới nhóm diễn viên chắc sẽ không quá khó khăn để đi tìm, cho nên mới đưa ra tình huống tìm phòng trọ này. Nhưng họ suy đoán, có lẽ sẽ phải tốn khá nhiều thời gian nhóm diễn viên mới tìm được vị trí và phương hướng phòng trọ. Không ngờ lần này lại để họ dễ dàng tìm được như vậy. Xem ra nhiệm vụ này quá dễ với nhóm diễn viên rồi.

 

Nhóm đạo diễn ở bên kia cảm khái, còn bên này, hai người Lưu Thiếu và Chương Nghiên lại là vui mừng. Vui vì Miên Miên biết sử dụng ngôn ngữ nước này, tuy không phải thông thạo, nhưng xem ra nhóm của họ cũng có chỗ dựa.

Phải biết ở một đất nước xa lạ bất đồng ngôn ngữ, muốn ra ngoài làm gì, đi đâu, thế nào này nọ đều rất khó khăn. Bởi vì không biết nói, nghe cũng không hiểu, cho nên sẽ có một cảm giác rất bí bách rất không thoải mái. Hiện tại… ít nhiều cái cảm giác bí bách tù túng đó cũng bớt đi rồi.

Chờ Miên Miên quay đầu lại, Chương Nghiên mở miệng hỏi:

“Miên Miên, anh ta nói cái gì em đều hiểu được à? Như vậy, em nhanh hỏi xem chúng ta có thể đi tới khách sạn kia bằng phương tiện gì, và giá bao nhiêu hay không?” Là do chị không nghe hiểu ngôn ngữ nước L nên không biết Miên Miên vừa rồi đã hỏi câu này.

Mà Lưu Thiếu vì đã nghe hiểu Miên Miên vừa rồi hỏi câu này. Cho nên thay cô trả lời:

“Vừa rồi Miên Miên đã hỏi câu này rồi, nếu em nghe không sai thì anh ta nói từ đây tới chỗ khách sạn bình dân kia có hai phương tiện để đi, là đi xe buýt và đi taxi. Đi xe buýt giá khoảng năm sáu ngàn một người, còn thuê taxi thì khoảng sáu chục ngàn một xe nhỏ.” Vừa nói xong, Lưu Thiếu liền xoay qua nhìn Miên Miên hỏi lại.

“Anh nói có đúng không Tiểu Miên?”

Miên Miên nghe Lưu Thiếu thay đổi cách xưng hô với mình, hơi chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Tiểu Miên? Nghe thật thân thuộc. Cô cho anh một nụ cười ngọt, sau đó giơ ngón tay cái với anh, nói:

“Chính xác, em cũng nghe hiểu như vậy á.” Xong cô lại nói tiếp:

“Em bỏ phiếu chọn phương tiện bằng taxi. Bảy người chúng ta có thể thuê 2 chiếc taxi là đủ rồi. Một trăm hai chục ngàn. Như vậy xe sẽ rước chúng ta ở chỗ này và đưa chúng ta tới tận cửa khách sạn. Còn đi xe buýt, hình như chúng ta phải đi bộ hai ba đoạn đường. Một đoạn đường từ đây ra trạm với từ trạm đi vào phòng trọ. Này… chúng ta đi đường cả ngày, vừa đói vừa mệt, em sợ nếu đi bộ cùng với đống hành lý gồ ghề kia, sẽ rất vất vả.”

 

Lưu Thiếu nghe vậy, cũng gật gù tán thành.

 

“Tiểu Miên nói không sai, Anh cũng lựa chọn thuê taxi!”

Chị Chương Nghiên thì lại nhíu mày, rồi mới nói:

 

“Trước chúng ta trở về nói cho mọi người biết đi đã, dù gì cũng đi cùng nhau, đợi cùng mọi người thảo luận đã! Chứ giờ chúng ta tự mình lựa chọn, sợ sẽ làm mọi người không vui.”

Miên Miên gật đầu: “Dạ! Nghe theo chị, vẫn là chị nghĩ chu đáo!” Lưu Thiếu cũng giơ lên ngón tay cái.

 

Vì thế ba người chào tạm biệt người đàn ông kia, rồi đi trở về tìm mọi người cùng nhau thảo luận.

 

 

Đi cả một ngày, Miên Miên đang bị bệnh, vận động nhiều, cả gương mặt của cô đều đỏ bừng, đôi mắt cũng có phần mông lung chứ không còn sáng bừng như hồi sáng.

Chương Nghiên và Lưu Thiếu nhìn thấy bộ dạng này của cô, liền liếc mắt nhìn nhau, tuy không nói, nhưng trong lòng ít nhiều có một chút cảm động. Đứa nhỏ này, đã mệt thành như vậy vẫn còn cố gắng, đúng là có nghị lực hơn người. Thật đáng khâm phục.

 

 

(PS: Chương sau sẽ khóa pass, cho pass những bạn có bình luận ở dưới đây. Những bạn không bình luận, sẽ không cho pass nhé.

Từ đầu đã thông báo vụ khóa pass này rồi, cho nên những bạn không bình luận không được cho pass thì đừng cằn nhằn bọn mình nha.

Còn các bạn đọc sau, không có bình luận, muốn lấy pass thì phải đăng ký vip nhé. Vào đây xem cách hướng dẫn đăng ký nha! ĐĂNG KÝ VIP

 

Chương kế>>

22 bình luận trong “CÁO GIÀ TRONG VỎ BỌC CỪU NON – CHƯƠNG 15

    1. truyện đã vào goc vip mấy tháng rồi em ơi, phải đăng ký thành viên vip mới đọc được.

      Trong thời gian đăng truyện thì được đọc frreee truyện này, nhưng truyện đăng hoàn sau hơn một tháng thì sẽ chuyển vào góc vip.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon