Chương 5: Buổi đọc kịch bản chung

 

Sáu giờ sáng, Lâm Nhược còn đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Lý Ngọc.

 

“Tiểu Nhược, sáu giờ rồi dậy thôi.”

 

Lâm Nhược “hừ” nhẹ một tiếng tỏ vẻ đã nghe. Nhưng cô vẫn còn nằm yên không động, bởi vì hiện tại không có sức lực điều khiển tay chân của mình. Qua vài phút, cửa phòng lại bị gõ vài cái, giọng trợ lý Tiểu Thanh truyền vào.

 

“Chị Tiểu Nhược đã dậy chưa?”

 

Lâm Nhược lại “ừ” một tiếng, vài giây sau, tay chân mới dần có sức, cô uể oải chống tay ngồi dậy, chậm chạp từ từ xuống giường, từ từ đi ra ngoài.

 

Vừa đi Lâm Nhược vừa thở dài, cô tự hỏi, chẳng lẽ cô phải bị cái hội chứng Phân Ly Sinh này cả đời sao?

 

Vừa ra ngoài, đã thấy Lý Ngọc và trợ lý Tiểu Thanh ngồi ở bàn ăn ăn cháo. Tiểu Thanh thấy Lâm Nhược, lập tức đứng lên kéo ghế cho Lâm Nhược ngồi. Tiểu Thanh đã biết Lâm Nhược bị hội chứng phân ly sinh, cho nên mấy ngày nay mỗi khi Lâm Nhược ngủ dậy, cô nàng luôn rất ân cần.

 

“Chị Tiểu Nhược, ăn cháo đi, cháo trắng trứng muối. Món yêu thích của chị.”

 

Lâm Nhược gật đầu, chậm chạp ngồi vào bàn ăn.

 

Tiểu Thanh nhìn Lâm Nhược, lại nhìn về phía Lý Ngọc, nghĩ thầm. Chị Lý Ngọc nói không sai, chị Tiểu Nhược giống như đã thay đổi thật nhiều. Trước kia nếu gọi chị Tiểu Nhược thức dậy đi làm, chị ấy sẽ lập tức bậc đầu dậy ngay, sau đó vội vàng chạy đi đánh răng rửa mặt. Ăn uống cũng vội vàng không dám để mọi người đợi lâu. Mấy lúc được cô chăm sóc, chị cũng sẽ ngại ngùng rồi liên tục nói cảm ơn, kiểu dè dặt ngại làm phiền người khác. Mà hiện tại… hiện tại trông chị ấy rất thong dong tự tại. Kiểu như đã quen với việc được người khác chăm sóc.

 

Thật ra là vì trước khi xuyên tới đây Lâm Nhược là một tác giả có chút tên tuổi, kiếm được rất nhiều tiền. Mà người động não thường hay lười vận động. Vậy nên trước kia ngoại trừ tập thể dục, còn lại Lâm Nhược không hề động móng tay. Vậy nên đối với việc được người khác “hầu hạ” bưng cơm rót nước. Lâm Nhược cảm thấy rất bình thường.

 

Mà Lâm Nhược chủ cũ của thân thể này. Cô bé từ nhỏ đã sống cuộc sống nghèo khó, ngày thường ngoài giờ học đều ra ngoài làm thêm. Toàn cô bé “hầu hạ” người khác, nào có quen được người khác “hầu hạ”. Cho nên mỗi khi được mấy người Tiểu Thanh bưng cơm rót nước, cô bé luôn ở trạng thái ngại ngùng và lúng túng.

 

Lúc này Lý Ngọc thấy Lâm Nhược ngồi vào bàn, liền đẩy chén cháo nóng tới trước mặt Lâm Nhược, cười ôn hòa nói: “Cháo còn nóng, em thổi cẩn thận.”

 

Lâm Nhược gật gật đầu. Từ từ cầm muỗng múc cháo.

 

Đợi Lâm Nhược ăn cháo xong, trên người cũng dần có chút sức. Lúc này Tiểu Thanh cầm theo vài móc quần áo đi tới, giơ ra trước mặt Lâm Nhược, hỏi:

 

“Chị Tiểu Nhược, chị muốn mặc bộ nào?”

 

Lâm Nhược nhìn mấy bộ quần áo trên tay cô nàng. Mấy bộ quần áo này có một điểm chung là đều có màu hồng, hoặc là cả áo váy màu hồng, hoặc là bông hoa phụ kiện màu hồng, hoặc túi hồng, chỉ một màu hồng phấn. Lâm Nhược nhìn nhìn, nhịn không được mở miệng nói:

 

“Tiểu Thanh, chị mới mua mấy bộ đồ. Chị để ở tủ quần áo. Em vào tìm xem, chọn  quần legin đen với áo sơ mi phông rộng dài tay màu xám cho chị.” Nói tới đây, Lâm Nhược nghĩ nghĩ, sau đó dùng giọng có chút trêu đùa, nửa thật nửa giả nói:

 

“Tiểu Thanh à, năm nay chị đã hai mươi rồi, lớn rồi, không còn là thiếu nữ nữa, cho nên chị cảm thấy màu hồng đã không thích hợp với chị. Vậy nên về sau em có mua cái gì, nhớ đừng bao giờ chọn màu hồng. Chị… có chút “ngán” màu hồng rồi.”

 

Lý Ngọc nghe vậy xì cái cười thành tiếng, nói hùa theo. “Đúng vậy Tiểu Thanh. Trong ba người chúng ta, hiện tại chỉ còn có một mình em còn thích màu hồng. Đừng nói, ngày thường chị bị màu hồng phấn của hai đứa em làm cho cay đôi mắt, may mắn hiện tại Tiểu Nhược đã không thích màu hồng phấn nữa.”

 

Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn Lý Ngọc và Lâm Nhược, nghi hoặc hồi lâu, không xác định mà hỏi lại Lâm Nhược. “Chị Tiểu Nhược, chị nói thật hả? Không phải trước kia chị nói chị rất thích màu hồng phấn sao? Sao tự nhiên đổi màu yêu thích vậy? Màu yêu thích cũng có thể thay đổi được sao?”

 

Không chờ Lâm Nhược trả lời, Lý Ngọc đã trả lời thay cô. “Có gì mà không thể thay đổi. Lúc chị còn nhỏ chị thích màu hồng, lớn một chút chị thích màu tím, lớn một chút chị thích màu trắng, hiện tại chị thích màu xanh. Theo tuổi tác lớn dần, sở thích cũng sẽ thay đổi.”

 

….

 

 

 

Hôm nay là buổi đọc kịch bản chung đầu tiên của đoàn phim Nam Đô Vắng Tiếng Ca. Địa điểm được sắp xếp tại phòng họp tầng 5 của công ty chế tác Thiên Nham Ảnh Nghiệp ở quận A. Lâm Nhược ở Quận P, từ nhà cô tới công ty Thiên Nham Ảnh Nghiệp khoảng chừng 30 phút.

 

Lâm Nhược trước kia cũng đã tham gia nhiều buổi đọc kịch bản chung, cho Lâm Nhược có thể dựa vào ký ức của thân thể này mà rút ra được kinh nghiệm.

 

Buổi đọc bắt đầu lúc chín giờ sáng. Hiện tại chỉ mới hơn sáu giờ. Vốn dĩ Lâm Nhược không cần phải dậy sớm như vậy. Nhưng Lý Ngọc sợ có tình huống phát sinh, cộng thêm chứng Phân Ly Sinh của Lâm Nhược. Cho nên chị mới gọi Lâm Nhược dậy sớm để kịp chuẩn bị.

 

Lần này ngoại trừ các nhân vật phụ qua đường, còn lại các nhân vật chủ chốt đều là diễn viên có tên tuổi lớn. Lâm Nhược mới vào nghề hai năm, dù dựa vào người đầu tư là chủ tịch Lý mà được diễn toàn vai nữ chính, nhưng so sánh kiểu nào thì cũng không thể sánh được với những diễn viên có thực lực có danh tiếng kia. Vậy nên dù thế nào cũng không thể tới trễ.

 

 

…….

 

Tám giờ hai mươi lăm, xe của mấy người Lâm Nhược đã đến dưới trụ sở của Thiên Nham Ảnh Nghiệp. Đây là một tòa nhà tám tần, không quá đồ sộ, nhưng bên trong đầy đủ các bộ phận sản xuất, truyền thông, hậu kỳ. Phòng họp chính ở tầng năm, cũng là nơi đọc kịch bản hôm nay.

 

Lý Ngọc ngừng xe chỗ cổng ra vào. Tiểu Thanh xuống xe xuất trình thư mời. Sau khi xác nhận xong, bảo vệ đưa cho Tiểu Thanh ba cái thẻ khách, có thẻ này mới có thể sử dụng thang máy và di chuyển trong công ty.

Tiểu Thanh cầm thẻ trở lại xe, lúc này cửa tự động cũng đã mở, Lý Ngọc liền lái xe theo bảng hướng dẫn mà vào hầm đỗ xe.

 

Chờ đỗ xe xong, mấy người vừa bước xuống xe, liền có nhân viên chạy tới tiếp đón.

 

“Xin chào, tôi là Ngọc Vân, tôi đến đón mọi người, để tôi dẫn mọi người lên phòng họp.” Ngọc Vân là cô gái khoản chừng hai mươi lăm hai mươi bảy tuổi. Cô nàng mặc áo sơ mi và váy đen dài. Tóc buộc cao, nhìn chuyên nghiệp lại năng động.

 

Ngọc Vân chào hỏi với mấy người Lâm Nhược xong, đang tính xoay người dẫn mọi người lên phòng họp, thì điện thoại trên tay vang lên. Ngọc Vân cúi đầu nhìn, thấy là số từ phòng bảo vệ, lập tức cười nói xin lỗi với mấy người Lâm Nhược, rồi ấn nút nghe máy.

 

Chờ nghe máy xong, Ngọc Vân ngượng ngùng nhìn mấy người Lâm Nhược, cẩn trọng nói. “Ba vị, xin lỗi nhưng ba vị có thể nán lại thêm một lát không? Xe của diễn viên Thẫm Lục đã tới ngoài cổng, sắp vào rồi, chúng ta chờ bọn họ đi cùng một thể có được không?”

Lý Ngọc cười gật đầu: “Được, không vấn đề.”

 

Ngọc Vân lại nói vài câu khách sáo cùng Lý Ngọc.

 

Không bao lâu, có một chiếc xe chạy vào. Lâm Nhược đứng tựa vách tường nhìn điện thoại không để ý. Tiểu Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy, lập tức kéo kéo ống tay áo của Lâm Nhược.

 

“Chị Tiểu Nhược, chị nhìn kìa, đó là Thẩm Lục, người sẽ diễn cặp với chị đó.”

Lâm Nhược nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên. Liền thấy một chàng trai có vóc người cao gầy, vai rộng, lưng thẳng. Khuông mặt đường né rõ ràng, mũi cao, cằm thon, mắt hai mí sâu. Anh mặc áo khoác da đen, bên trong là áo thun cùng tông, trông đơn giản mà chỉnh chu, lạnh nhạt nhưng không xa cách.

 

Lâm Nhược nhìn Thẩm Lục, Thẩm Lục cũng vừa lúc nhìn về phía cô. Bốn mắt chạm nhau, hai người hơi tạm dừng ba giây, sau đó Lâm Nhược chủ động gật nhẹ đầu chào hỏi trước.

 

Thẩm Lục thấy vậy, cũng gật đầu xem như đáp lại.

 

Phía sau Lý Ba xách theo túi nhỏ bước xuống xe, rồi bước nhanh đuổi theo Thẫm Lục. Sau đó theo tầm mắt của Thẫm Lục mà nhìn về phía Lâm Nhược. Vừa nhìn, anh liền trầm trồ.

 

Chỉ thấy lúc này Lâm Nhược đang đứng dựa vách tường, dáng người cô nhỏ nhắn, mảnh mai, nhưng không có vẻ là yếu đuối. Cô mặc chiếc áo sơ mi rộng màu xám nhạt rũ nhẹ, tay áo che gần hết mu bàn tay, phối cùng quần legging đen ôm sát.

 

Khuôn mặt cô thanh tú, làn da trắng sáng. Ngũ quan hài hòa, đôi mắt to đen láy, đuôi mắt hơi cụp xuống khiến biểu cảm lúc nào cũng mang theo nét dịu dàng tự nhiên. Mũi cao vừa phải, đôi môi hồng mềm mại, tóc dài xoăn nhẹ buông xõa sau lưng, vài sợi lòa xòa hai bên gò má khiến cô trông càng thêm nhu hòa.

 

Nhìn nhìn, Lý Ba nhịn không được mà tấm tắt nói nhỏ với Thẩm Lục.

 

“Sếp, cô ấy là Lâm Nhược sao? Sao bên ngoài với trên màng hình khác nhau một trời một vực vậy? Không phải nói cô ta đó là người thiếu tự tin, nhút nhát, còn luôn xuất hiện bằng tông màu hồng phấn sao? Hiện tại nhìn thấy có vẻ không quá giống lời đồn”

Thẫm Lục không trả lời mà nhẹ nhàng nhìn Lý Ba một cái. Lý Ba lập tức ngậm chặt miệng.

 

Bên này Ngọc Vân thấy hai người Thẫm Lục đến, vội vàng bước tới chào hỏi, thái độ so với khi chào hỏi mấy người Lâm Nhược càng thêm niềm nở.

 

Lý Ngọc cũng vội kéo Lâm Nhược đi tới chào hỏi.

 

“Chào cậu Thẫm Lục, tôi là Lý Ngọc, là quản lý của Lâm Nhược.” Nói một câu, liền đẩy Lâm Nhược một cái, cười nói:

“Tiểu Nhược, không phải em rất ngưỡng mộ Thẫm Lục sao? Người ở trước mắt, nhanh chào hỏi thần tượng của em đi.”

 

Lý Ngọc đẩy bất ngờ, Lâm Nhược không kịp phản ứng, cả người theo bản năng bị đẩy về phía trước hai bước. Tiểu Thanh bên cạnh hoảng hồn vội giơ tay đỡ Lâm Nhược.

 

Lý Ngọc cũng giật mình, chị quên mất Lâm Nhược bây giờ không phải Lâm Nhược trước kia. Lâm Nhược trước kia mặt dù tự ti nhút nhát, xong sức lực không hề nhỏ. Nhưng Lâm Nhược hiện tại, tự tin có đủ, nhưng sức lực thì biến kém rất nhiều.

 

Lý Ngọc cũng vội đỡ lấy Lâm Nhược, rồi cười ngại ngùng nhìn Thẫm Lục và Lý Ba, nói: “Ha ha, Lỡ tay, lỡ tay!”

 

Lâm Nhược có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể trưng ra nụ cười xã giao chào một tiếng. “Chào anh Thẫm Lục, chào anh Lý Ba.”

 

Lý Ba nghe Lâm Nhược chào mình, hơi chút bất ngờ.

Thường thì các nghệ sĩ gặp nhau, chào hỏi nhau, đều là cố ý hoặc vô tình mà bỏ quên trợ lý. Có lẽ là ánh hào quang của nghệ sĩ quá lớn, nên vệ sĩ, trợ lý đều vô tình bị bỏ quên ở một bên. Rất ít người lúc chào hỏi mà chào trợ lý luôn một thể như Lâm Nhược.

 

Lý Ba lập tức cười hề hề gật đầu chào lại. “Chào cô.” Rồi lại nhìn mấy người Ngọc Vân, Tiểu Thanh và Lý Ngọc, cũng cười hề hề tổng chào một tiếng. “Chào mọi người.”

 

Ngọc Vân thấy mọi người chào hỏi xong, liền cười nói: “Người đều đã đến rồi, vậy chúng ta lên đi thôi.”

 

Ngọc Vân nói xong liền đi về phía thang máy. Thẫm Lục và Lý Ba nhấc chân đi theo. Lâm Nhược, Lý Ngọc và Tiểu Thanh chậm rãi đi ở sau cùng. Lâm Nhược vừa đi vừa xem điện thoại. Lý Ngọc bên cạnh thấy Lâm Nhược cứ dán mắt vào điện thoại, liền hỏi: “Tiểu Nhược, em xem cái gì mà tập trung vậy? Từ sáng tới giờ chị thấy em cứ dán mắt vào điện thoại suốt.”

 

Lâm Nhược không trả lời, mà giơ màng hình cho Lý Ngọc xem. Lý Ngọc nhìn một cái, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Nhược.

Trong màng hình của Lâm Nhược hiển thị list bài viết hướng dẫn các kỹ thuật diễn xuất, như kỹ thuật kiểm soát cảm xúc. Diễn bằng mắt, bằng ánh nhìn. Cách giữ năng lượng và cảm xúc khi quay nhiều lần. Làm việc với bạn diễn….

 

“Tiểu Nhược, xem cái đó thật sự có ích?” Lý Ngọc nhỏ giọng hỏi.

 

Lâm Nhược gật đầu, nhẹ giọng trả lời. “Thật sự có thể học được nhiều kinh nghiệm.”

 

Đi phía trước, Lý Ba vểnh lỗ tai nghe lén động tĩnh phía sau. Vừa rồi nghe Lý Ngọc nói Lâm Nhược cứ xem điện thoại anh đã tò mò không biết Lâm Nhược xem cái gì, lại nghe thấy Lý Ngọc hỏi câu như vậy, còn có câu trả lời của Lâm Nhược, Lý Ba càng thêm còn mò.

 

Thẫm Lục biết rõ tính của Lý Ba. Lúc này thấy Lý Ba đi mà cứ để lỗ tai về phía sau, anh cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Có cần để cậu đổi nghề, làm paparazzi?”

 

Lý Ba cười hì hì. “Sếp, anh nói đùa!”

 

……..

 

Mấy người lên tới tầng năm. Trước cửa phòng họp có rất nhiều người, có máy quay, có phóng viên. Lâm Nhược vừa ra khỏi thang máy liền bị ánh đèn led làm cho chói mắt.

 

Trong ký ức, Lâm Nhược cũ đã nhiều lần đứng trước đám người bị vây chụp như vầy. Còn về Lâm Nhược, đời trước khi trở thành tác giả có chút danh tiếng, cô cũng thường xuyên bị phóng viên chụp ảnh. Có điều.. đó là những dịp rầm rộ, còn bình thường, cuộc sống của cô rất bình thường.

 

Phòng họp sáng sủa, vừa đủ cho hơn mười người ngồi vây quanh chiếc bàn chữ nhật dài. Trên bàn đặt sẵn nước khoáng, cà phê, kịch bản in đóng gáy từng cuốn một. Tường kính một mặt nhìn ra ngoài, ánh sáng tự nhiên rọi qua rèm nửa kéo, khiến không khí không quá gò bó, nhưng cũng không phải rất thân mật.

 

Các diễn viên phụ cần đến đều đã đến đủ, ngồi ở phía cuối bàn. Đầu bàn nơi này là đạo diễn Bân Minh, bên phải ông là biên kịch Mai Kha. Trợ lý và nhà sản xuất thì ngồi phía bên trái.

 

Thẫm Lục và Lâm Nhược bước vào, sau khi chào hỏi một phen, Thẩm Lục đi tới ghế ngồi xuống cạnh biên kịch Mai Kha. Đạo diễn thấy Lâm Nhược còn đứng, liền vẫy tay với cô, chỉ vào vị trí ghế trống cạnh Thẫm Lục. “Lâm Nhược, cô cũng vào ngồi đi.”

 

Lâm Nhược gật đầu đi vào, kéo ghế ngồi xuống cạnh Thẩm Lục. Còn Lý Ba, Lý Ngọc và Tiểu Thanh thì ngồi ở hàng ghế phía sau sát vách tường.

 

 

 

 

 

Lượt xem: 10

Số người xem: 10

Mã ID của bài viết này là: 36321

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!