Chương 16: Khuyên nhủ giảng giải
Đợi lúc tôi tỉnh dậy xung quanh đều một màu trắng, bên mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, khỏi nghĩ cũng đoán được nơi này là bệnh viện.
Thân thể của tôi vẫn còn âm ỉ đau, nhất là ở cánh tay phải, chẳng những đau, còn bị gò ép tới ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Tôi cố sức vươn người ngồi dậy, thì nghe có tiếng mở cửa, người đi vào là Thinh Thinh. Em ấy vừa đi vào vừa nhìn tôi, thấy tôi muốn ngồi dậy, em ấy lo lắng chạy nhanh tới.
“A Chị tỉnh rồi? Chị đừng ngồi dậy, bác sĩ nói chị không được động đậy nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng tới vết thương. Chị phải nằm nghỉ mới được.”
Cô bé vừa nói vừa lo lắng đỡ tôi nằm xuống giường. Miệng lại nói liên tục:
“Chị Hạ Anh, chị hiện giờ đã là người hùng trong mắt mọi người rồi đó, chị biết không, chuyện chị cố sức chịu đau mà vẫn không buông tay bác Thông ra đã khiến mọi người rất khâm phục chị. Chị Hạ Anh, chị thật sự rất can đảm và kiên cường.”
Tôi nghe cô bé nói thì cười có chút bất đắc dĩ, cũng thuận theo cô nàng mà nằm trở xuống, Lại mở miệng hỏi:
“Tôi ở đây còn bác Thông thì sao? Bác ấy không sao chứ?”
Tôi vừa hỏi dứt câu, cánh cửa lại mở, đi vào là bác sĩ Cổ. Anh vừa đi vào vừa nói:
“Bác Thông không sao, sau khi kiểm tra thì được cho xuất viện, hiện đang bị tạm giam trong sở. Sếp Cao nhờ tôi tới đây thăm cô, đồng thời nhờ tôi nói cảm ơn cô. Anh ấy rất cảm ơn cô vì đã không buông tay bác Thông ở lúc nguy kịch đó. Anh ấy cũng nói cô cứ yên tâm dưỡng thương, tiền viện phí thuốc men và ăn ở của cô đều được liệt vào tai nạn lao động!”
Tôi nghe vậy thì thở phào một hơi, lại nhìn cánh tay đang bị bó bột của mình, tò mò hỏi:
“Nhưng tôi là bị cái gì vậy? Cánh tay của tôi đau quá, tôi bị gãy xương sao?”
Thái độ bác sĩ Cổ tốt hơn bình thường một chút, lắc đầu nhẹ giọng nói:
“Không phải gãy mà là nứt xương, là vì cô bị sức nặng giật mạnh khiến xương bị rạn. Bác sĩ đã bó bột cố định rồi, chỉ cần bất động một thời gian, cho vết nứt được nối liền lại, vậy liền không sao rồi.”
Tôi gật gật đầu, lúc này mới nghiêm túc liếc nhìn bác sĩ Cổ một cái, nói:
“Bác sĩ Cổ, tôi có chuyện này muốn nói với anh, hy vọng anh đừng nói tôi nhiều chuyện!”
Bác sĩ cổ nhíu nhíu mày nhìn tôi, đi thẳng tới bên giường kiểm tra độ nhỏ giọt của nước truyền dịch. Thinh Thinh vẫn luôn đứng bên cạnh giường của tôi, thấy anh đi tới thì lùi lại một bước, thái độ dè dặt, ẩn ẩn còn giống như tức giận bác sĩ Cổ.
Bác sĩ Cổ kiểm tra xong độ nhỏ giọt của nước truyền dịch, rồi mới nhìn tôi nói:
“Có chuyện gì cô nói đi!”
Tôi cười nhạt một tiếng, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Tôi tin tưởng bác sĩ Cao sẽ không giết chị anh. Tôi biết trong hoàn cảnh của anh thì sẽ có nghi ngờ này nọ với sếp ấy. Nhưng mà.. các anh ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, con người sếp Cao thế nào tin rằng anh sẽ hiểu rõ hơn tôi và Thinh Thinh. Cả tôi và Thinh Thinh đều chỉ mới tiếp xúc với sếp Cao, nhưng cũng nhìn ra được anh ấy là kiểu người nào. Vả lại… Tôi nói, cho dù miếng bánh của sếp Cao mua có độc, thì chưa hẳn đó là do sếp Cao bỏ, mà còn có rất nhiều nghi vấn.
Lúc ở sân thượng tòa nhà, chắc anh cũng nghe bác Thông nói qua. Rằng bác ấy hạ độc cho vợ sếp Cao..”
Tôi vừa nói tới đây thì bác sĩ Cổ đã dùng ánh mắt thật lạnh nhạt thật âm trầm nhìn tôi, mở miệng cắt ngang lời tôi nói:
“Cô thật sự tin rằng bác Thông hạ độc hại chị hai tôi?”
Tôi cười cười lắc đầu, còn thật chắc chắn nói:
“Sẽ không! Tôi biết trong cái nghề này chỉ nói chứng cứ không nói trực giác. Nhưng tôi tin trực giác của mình. Trực giác nói cho tôi biết bác Thông không phải là hung thủ. Bác Thông là một người ít học, là một người đơn giản, nếu bác ấy thật vì không nhìn được chị của anh bị giày vò trong đau đớn mà có tâm tư muốn giết chết chỉ, thì bác ấy sẽ chọn cách giết chết ngay chứ không có lên kế hoạch hạ độc từ từ như vậy. Cho nên tôi tin tưởng bác ấy không giết người!”
Bác sĩ Cổ nghe tôi nói vậy thì yên lặng trầm mặt một chút giống như suy nghĩ.
Đúng lúc này điện thoại của bác sĩ Cổ vang lên. Anh mở ra bấm máy nghe. Dựa vào âm thanh loa điện thoại tôi nghe được.
“Bác sĩ cổ, chúng tôi đã dựa theo lời khai của bác Thông mà tới nhà của bác ấy điều tra, quả là trong nhà bác Thông chúng tôi tìm được hổ trùng màu. Có điều loại hổ trùng màu này không phải cùng một loại với của chị của anh dùng. Bởi liều lượng của nó rất cao, chỉ cần chị anh dùng một lần thì đã… chứ không phải lần lượt dùng trong suốt một thời gian dài. Cộng thêm bác Thông nói là tìm đọc thông tin trên sách mới biết được cách giết người bằng Hổ Trùng màu. Vừa hay mấy cuốn sách bác Thông nói đến đó chỉ mới mua về hai ngày gần đây, căn bản là không thể dựa vào cuốn sách mà lên kế hoạch giết người từ hơn mười ngày trước. Cho nên chúng tôi phán đoán, bác Thông là muốn nhận tội thay chứ bác ấy không có giết người!”
Tôi nghe phong phanh được mấy câu này, trong lòng cười nhạt. Thật sự so với nguyên tác là quá giống, cực kỳ giống.
Tôi thấy bác sĩ Cổ tắt điện thoại, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi. Mà Thinh Thinh vẫn luôn đứng phía sau anh đã mở miệng.
“Bác sĩ Cổ, như vậy bác Thông không phải là người hại chị hai của anh phải không?”
Bác sĩ Cổ liếc Thinh Thinh một cái nhưng không có trả lời, mặt của anh vẫn âm trầm như trước. Anh mở miệng hỏi tôi.
“Không phải sếp Cao, không phải bác Thông, cũng không phải chị hai của Thinh Thinh, như vậy rốt cuộc ai mới là người hại chết chị của tôi? Mấy năm nay chị của tôi nằm trong bệnh viện, không gây thù chuốc oán với ai, thì làm sao có người sinh tâm ác độc hãm hại chị của tôi đây?”
Tôi nghe bác sĩ Cổ hỏi câu này, nhắm nhẹ mắt che giấu suy nghĩ trong đáy mắt, một hồi mới mở mắt ra. Chầm chậm nói.
“Trở lại chuyện ban nãy tôi nói đi. Lúc ở sân thượng anh cũng nghe thấy bác Thông nói câu kia, rằng miếng bánh bị bánh độc là vì bác sơ ý làm đổ chất độc lên bánh. Vậy chứ… anh có nghĩ tới… Mọi người cứ tập trung điều tra sếp Cao vì anh ấy mua miếng bánh, điều tra chị hai của Thinh Thinh vì chị ấy có động cơ, vậy tại sao còn vài người cũng nằm trong viện tình nghi nhưng các anh lại bỏ qua mà không tra tới?”
Bác sĩ Cổ nghe tôi nói vậy liền kinh ngạc nhìn tôi, thái độ thúc giục hỏi: “Là ai? Ngoài tôi, anh hai cùng bác Thông và một vài bác sĩ trong bệnh viện thì còn ai có thể tiếp xúc mỗi ngày với chị của tôi?”
Tôi cười nhạt: “Là các y tá… còn có một người nữa cũng rất thân cận với chị của anh, người đó chính là cái người được chị anh tặng bánh, là cái người cũng đồng thời bị trúng độc và hiện đang nằm trong bệnh viện này”
“Ý của cô là chị Ngọc?” Bác sĩ Cổ giật mình hỏi, xong thì nhanh chóng phủ nhận.
“Không đúng, không phải! Chị Ngọc bình thường đối xử rất tốt với chị hai của tôi, còn luôn khích lệ chị ấy phải kiên cường cố gắng, chống chọi với bệnh tật. Chị Ngọc rất quý chị hai của tôi làm sao chị ấy có thể là người hại chị hai của tôi được chứ?!”
Lượt xem: 17
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 16510
Thanks Thanks Thanks nàng truyện rất hay mong chương mới
hihi, một tuần 2 chương. nếu nhận nhiều phản hồi hối truyện, có thể ta sẽ tăng lên một tuần 3 chương. Dạo này ít nhận được phản hồi, nên ta cũng bị thiếu năng lượng theo luôn