Chương 21: Cảnh sát mới Hà Vĩnh Chương
Trở lại vụ án, xe bên tổ điều tra đã nổ máy, chúng tôi hai chiếc xe chạy song song tới hiện trường, đi vào nhà của nạn nhân tên Joe.
Chỉ là thời điểm trước khi bước vào hiện trường, tôi lại bị tiếng kêu quen thuộc làm cho dừng bước.
“Cô nhóc kia!” Tiếng kêu chỏng chỏng, không chỉ tên họ, nhưng giọng điệu có chút quen, tôi dừng chân nhìn qua. Liền thấy một đám chừng mười người, là đám người cho tôi vay nặng lãi. Bọn họ từ trong thôn đi ra, quần áo điệu bộ vừa nhìn liền cảm thấy đây là một đám người lưu manh rồi. Bọn họ giống như tình cờ nhìn thấy tôi, nên thuận tiện gọi một tiếng. Chờ khi nhìn thấy tôi nhìn họ, một đám người liền bỏ tay vô túi quần thong thả ngã ngớn đi về phía của tôi.
Mấy người sếp Cao cùng đám người bên tổ điều tra của ma dam Nhu bởi vì đám người này kêu gọi cũng dừng chân nhìn qua theo. Đợi thấy đám người họ đang đi về phía này, người bên tổ điều tra thì ánh mắt dị nghị kề tai thì thào nói nhỏ cái gì đó. Mà mấy người ở tổ pháp chứng thì lại nhíu nhíu mày.
Chợt sếp Cao bước lên một bước chắn ở trước mặt tôi, biểu cảm nghiêm túc nhìn đám người giang hồ mới tới.
“Các người là ai? Có chuyện gì?” Sếp Cao nghiêm giọng hỏi đám người kia.
Đám người kia bị sếp Cao chắn lại thì cũng dừng chân, tò mò nhìn sếp, rồi lại nghiên đầu cố sức muốn nhìn tôi. Một trong số đó réo lên.
“Ê cô nhóc, mấy người này là ai? Nhìn qua thật chính khí ah. Cô làm gì đi cùng bọn họ?”
Tôi nghe âm giọng của họ, lại thấy phản ứng của mọi người, biết mọi người đang hiểu lầm, âm thầm mỉm cười, từ sau người sếp Cao bước ra. Gật đầu cười chào hỏi mấy người kia.
“Xin chào, lâu quá không gặp, mấy anh dạo này vẫn tốt chứ? À đây đều là đồng nghiệp của tôi.”
Đại ca cầm đầu đám người kia giống như có chút giật mình khi nghe tôi nói mấy người sếp Cao là đồng nghiệp của mình, thái độ hơi sựng lại một lát, mà dáng vẻ ngổ ngáo bất cần đời vừa rồi cũng chợt thu lại, đồng thời thắt lưng hơi thẳng lên, lời nói cũng không ngả ngớn nữa.
“Cô nhóc, nhìn qua thấy cô dạo này sống cũng tốt đó.”
Tôi cười cười, lại nói: “Các anh tới đây làm gì?”
Người đại ca cầm đầu nhún nhún vai: “Chúng tôi thì có làm chuyện gì ngoài chuyện đi đòi nợ chứ.” Sau đó lại cười nói:
“A… các người là cảnh sát sao? Là tới để đều tra vụ án của thằng Joe?”
Nghe mấy người này nói tới tên Joe, ánh mắt của Madam nhu chợt sáng, tiến lên một bước hỏi.
“Các anh có quen biết với nạn nhân tên Joe?”
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của madam Nhu, người đại ca dẫn đầu hơi chùn bước. Lưu manh thường sợ cảnh sát, mà ‘chính khí’ trên người madam Nhu thật mạnh, một đám người vô thức lùi bước chân. Tên đại ca vội cười hề hề nói với Ma dam Nhu. “Ha ha, tôi chỉ tình cờ gặp hắn vài lần khi đi bar, không có quen thân, không biết gì về hắn.” Sau đó làm ra vẻ bận việc mà vẫy vẫy tay với tôi nói:
“Cô nhóc, chúng tôi có việc, đi đây, chừng nào có tiền nhớ mời bọn này đi ăn một bữa nha. Thời gian qua chúng tôi chiếu cố cô nhiều như vậy, ăn nên làm ra rồi thì chớ có quên chúng tôi đấy!”
Tôi nghe vị đại ca kia nói thế thì mỉm cười gật đầu. “Được, chờ cuối tháng lãnh lương tôi sẽ mời mọi người đi ăn một bữa.”
“Tốt! Cô nhóc, bọn này không nhìn lầm người. Được rồi, hẹn gặp lại. Chúng tôi đi đây!” Tên đại ca vừa nói dứt liền quay đầu dẫn theo đám đàng em vội vã rời đi.
Tôi nhìn bộ dáng muốn chạy lại không dám chạy nhanh của họ, âm thầm nở nụ cười. Thật sự mà nói, tôi không hề có ác cảm với đám người lưu manh này. Tuy họ lưu manh, nhưng không phải loại người gian ác. Họ hung dữ hùng hổ, nhưng vẫn nằm trong giới hạn có thể chấp nhận. Giống như lúc tôi mới đến. Khi đó cô gái chủ thân thể này đã thiếu nợ quá hạn, nhìn qua lại không có khả năng trả nợ. Ấy nhưng bọn họ vẫn không làm cái gì, chỉ hù dọa đe dọa mà thôi. Lúc nghe tôi nói chờ tôi đi làm kiếm tiền trả, họ liền chờ đợi. Tuy rằng sẽ thường xuyên tới tìm tôi gây rối mắng chửi, nhưng chung quy không làm gì ảnh hưởng tới tôi.
Cho nên đối với bọn người này, tôi vẫn là có thiện cảm.
Mà mấy người khác nhìn thấy tôi quen biết với đám giang hồ, Thinh Thinh nhịn không được mở miệng hỏi.
“Chị Tiểu Hạ à, chị quen
với đám người đó sao?”
Tôi cười gật đầu, không giấu diếm mà nói thật. “Coi như là quen đi. Trước kia tôi đi học không có tiền, đều là vay tiền từ bọn họ. Lúc đó tôi nợ tiền quá hạn, từng bị họ hù dọa một hồi, chỉ là sau đó bị tôi hù dọa nói sẽ tự tử đổ tội cho họ, họ liền sợ, không tới hù dọa tôi nữa. Giờ tôi tìm được việc làm, đã sớm trả xong nợ. Nhưng đôi khi gặp lại vẫn chào hỏi một chút.”
Nghe tôi nói xong, một đám người đều có biểu cảm há hốc, tôi cũng không biết bọn họ đang nghĩ cái gì.
Sếp Cao lại không lộ rõ biểu cảm, chỉ nói: “Được rồi, nhanh đi vào thôi!”
Tôi rụt rụt cổ, mới nhớ tới vừa rồi mình đang chiếm dụng thời gian của mọi người.
……….
Lúc đi vào hiện trường lần thứ hai, ma dam Nhu liền dặn dò người trong tổ của mình: “Lần này đến hiện trường, chúng ta ngoại trừ tìm vật chứng là cái ly inox, chúng ta còn phải tìm hung khí dựa theo phát hiện vết thương mới có hình răng cưa ở trên người nạn nhân Joe.”
Sếp Cao gật đầu, cũng nghiêm túc dặn dò mấy người bên tổ pháp chứng chúng tôi: “Đúng vậy, bác sĩ Cổ nói nạn nhân chết do xuất huyết mô cứng não, cho nên rất có thể đây là hung khí chí mạng, mọi người cẩn thận tìm kiếm. Được rồi, mọi người chia nhau đi tìm đi.”
Sếp Cao vừa nói dứt, mấy người chúng tôi gật gật đầu, trên tay của mỗi người đều đã mang găng tay chuyên dụng, lúc này liền tản ra đi tìm những vật chứng khả nghi.
Vừa tản ra chưa đầy một phút, Thinh Thinh đột nhiên la lên.
“Sếp Cao!”
Tiếng gọi lớn rõ, khiến mọi người chú ý quay đầu nhìn.
Tôi thấy Thinh Thinh cầm theo một
cái ví đưa tới cho sếp Cao, vừa đưa vừa nói:
“Em tìm được cái bóp, sau lần trước không tìm thấy vậy?”
Mọi người vội tập trung lại nhìn. Sếp Cao cầm cái bóp, lật qua lật lại nhìn nhìn. Chị Thục Hoàn đứng bên cạnh vội nói:
“Lần trước chúng ta đã kiểm tra kỹ, không có bỏ sót đâu.”
Thinh Thinh suy nghĩ một lát, liền cười tươi nói ra phỏng đoán: “Có khi nào hung thủ trở lại hiện trường gây án, rồi bỏ quên lại hay không?”
Sếp Cao không đáp, sếp lấy từ
trong bóp ra một giấy chứng minh, sau đó đọc lên: “Hà
Vĩnh Chương?”
Mọi người tập trung nhìn vào giấy chứng minh, thì ngoài cửa đột ngột vang lên âm thanh gấp gáp của đàn ông.
“Có đây! Ở đây!” Âm giọng như cười như ngã ngớn lại làm bộ nghiêm túc. “Hà Vĩnh Chương tôi đã tới rồi đây. Xin lỗi, chào mọi người!”
Tôi quay đầu nhìn lại cửa nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông độ chừng bốn mươi tuổi, tay cầm theo que xiên chiên vừa nói vừa chạy đi vào, dáng vẻ giống như âm giọng, nhìn qua có chút ngả ngớn không nghiêm túc.
Nhìn người đàn ông vừa đi vào, trong đầu tôi lập tức nhớ tới một tình tiết. Tôi nghĩ tôi biết người này.
Là một vị cảnh sát…. bao người chê trách chán ghét. Nhưng thực chất…
Vị cảnh sát tên Hà Vĩnh Chương cời hê hể chạy tới chỗ sếp Cao, miệng còn đang nhai ngồm ngoàm, mặt cười không nghiêm túc. Lúc nhìn thấy cái bóp trên tay ma dam Nhu liền ra vẻ giật mình. “Ủa, thì ra cái bóp ở trên tay của cô sao? Cũng may tôi có theo theo bạc lẻ trong túi, nếu không đã không có tiền trả tiền xâu cá chiên rồi.”
Chương kế>>>
Lượt xem: 20
Số người xem: 20
Mã ID của bài viết này là: 16803