Chương 17: A Chiêu muốn cùng Tiểu Bạch học luyện đan
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni
“Ngươi, ngươi dám?” Xuân Hoa nghểnh cổ trừng mắt nàng.
Lý Kinh Tuyết ánh mắt dừng trên người nàng: “Ngươi muốn thử một chút không?”
Xuân Hoa lập tức chột dạ: “Ai, ai muốn thử.”
Đại Bảo tuy là một cái hùng hài tử, nhưng thấy mẫu thân mình bị khi dễ, hắn cũng đứng ra che chở: “Ngươi dám khi dễ nương ta, ta làm cha ta tấu chết ngươi.”
“Đứa nhỏ ngốc, đang nói cái gì đó,” Xuân Hoa lập tức cho con mình một cái bạo lật, kéo hắn về phía sau, cảnh giác nhìn Lý Kinh Tuyết.
Tục ngữ nói, mềm sợ cứng, cứng sợ liều.
Mấy người Xuân Hoa hùng hổ rời đi, trước khi đi còn không nhịn được buông lời châm chọc:
“Có ai làm mẹ như nàng sao?”
“Đúng vậy, không có bộ dáng mẫu thân, trách không được dạy ra A Chiêu như vậy.”
“Một đứa con hoang, một ả bệnh ẻo lả, thật sự tuyệt phối.”
“Trách không được không có nam nhân.”
“Đúng vậy, bộ dạng như thế ai dám lấy nàng.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười châm chọc của Xuân Hoa và mấy người kia.
A Chiêu siết chặt nắm tay định xông lên tính sổ thì bị Lý Kinh Tuyết ngăn lại, nàng không cam lòng: “Mẹ, các nàng nói bậy!”
“Thôi,” Lý Kinh Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta đi tu bổ lông cho Tiểu Bạch trước.”
A Chiêu còn muốn nói gì, Tiểu Bạch giơ trảo lay lay chân nàng, nàng cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Bạch lắc đầu với mình.
Lý Kinh Tuyết nhanh chóng giúp Tiểu Bạch tu bổ lông. Bộ lông tuyết trắng của nó bị đốt trụi không ít, thậm chí cháy trụi một mảng, nàng cắt bỏ phần cháy đó rồi chỉnh sửa lại đôi chút.
Tu bổ xong, bộ lông vẫn hơi gồ ghề lồi lõm nhưng so với ban đầu đã đẹp hơn nhiều.
Tiểu Bạch hừ hừ vài tiếng, miễn cưỡng hài lòng với tạo hình hiện tại.
Lý Kinh Tuyết thương thế chưa lành hẳn, cả ngày vất vả khiến nàng mệt mỏi, vào phòng nghỉ ngơi trước.
A Chiêu nhìn bộ lông ngắn ngủn hiện tại, tiếc hận nói: “Vẫn là trước kia đẹp hơn.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngươi là thần thú, không thể tự làm lông mình dài ra sao?”
Tiểu Bạch ánh mắt u oán nhìn nàng: “Ngươi nghĩ vì sao ta không có lực lượng? Trở nên yếu như gà, đến cả mấy tiểu hài tử cũng đánh không lại?”
A Chiêu nghiêng đầu: “Ngươi không phải vẫn luôn yếu như vậy sao?”
Tiểu Bạch:……
“Là ngươi đó! Ta cùng ngươi lập linh thú khế ước!” Tiểu Bạch tức giận nói: “Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, không có lực lượng, ta làm linh thú của ngươi đương nhiên cũng bị yếu đi.”
A Chiêu không tán đồng: “Nhưng ta sức lực rất lớn mà, ngươi yếu là tại ngươi thôi.”
Tiểu Bạch:…… Là… là như vậy sao?
“Tiểu Bạch,” A Chiêu ngồi xổm trước mặt nó, hỏi: “Vừa rồi vì sao mẹ không vui? Là do bá nương các nàng nói lời khó nghe sao?”
“Hẳn là vậy,” Tiểu Bạch dừng lại rồi nói: “Mẹ ngươi từng gặp phải một kẻ cặn bã, bị hắn vứt bỏ. Câu nói kia của bá nương coi như chọc trúng vết thương lòng của nàng.”
“Vết thương lòng?” A Chiêu tức thì khẩn trương: “Mẹ bị thương trong ở trong lòng?”
“Đó chỉ là cách nói thôi,” Tiểu Bạch bất đắc dĩ đáp.
A Chiêu lộ vẻ suy tư: “Là vì ta không có a cha, nên bá nương mới khi dễ ta với mẹ? Mẹ cũng vì ta không có a cha mà thương tâm đúng không?”
“…… Hẳn là vậy,” Tiểu Bạch không chắc chắn.
Nó cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói rõ được.
A Chiêu lập tức tinh thần tỉnh táo: “Vậy ta phải nhanh chóng đi nhặt một a cha về, như thế mẹ sẽ không buồn nữa.”
“Còn có bá nương các nàng cũng không dám khi dễ chúng ta.”
A Chiêu nhớ lại vừa rồi mẹ đơn độc đối mặt đám bá nương, vẫn chắn trước bảo vệ nàng, đôi mắt nàng bất giác nóng lên.
Nàng nhớ đến gia gia, trước kia cũng giống mẹ, luôn che chở nàng. Gia gia trừng mắt một cái, bá nương và người khác đều không dám hé răng.
Nàng nghĩ nếu có a cha rồi, bá nương cũng không dám trắng trợn như vậy.
“Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ,” Tiểu Bạch cảm thấy đứa nhỏ này quá ngây thơ.
A Chiêu khó hiểu: “Vì sao?”
Tiểu Bạch: “Vì người khiến mẹ ngươi thương tâm là người khác, không phải a cha mà ngươi nhặt về.”
A Chiêu càng khó hiểu: “Nếu người kia làm mẹ buồn, chúng ta dĩ nhiên phải tránh xa hắn, tìm một người đối tốt với mẹ mới đúng.”
Tiểu Bạch: Nói vậy… cũng có lý.
Nó nói: “Vậy chúng ta đi dạo một chút? Trước đó ta thấy a cha của ngươi hình như sắp xuất hiện rồi.”
A Chiêu: “Đi.”
Một người một thú đi nửa đường, Tiểu Bạch hỏi A Chiêu: “Ngươi khi nào thì báo thù giúp ta vụ lông tóc?”
A Chiêu đáp: “Chờ ta tìm được a cha rồi mới báo.”
“Vì sao?”
“Vì nếu bá nương các nàng tới gây chuyện, a cha có thể che chở chúng ta, để mẹ, ta, và Tiểu Bạch không bị bắt nạt.”
Tiểu Bạch nhớ lại cái tát của Lý Kinh Tuyết, âm thầm nghĩ: Ai dám khi dễ chúng ta.
Đáng tiếc là, A Chiêu tìm suốt mấy ngày vẫn không thấy bóng dáng a cha.
Vì tâm tình mẹ sa sút, mấy ngày kế tiếp A Chiêu rất ngoan ngoãn, không đi ra ngoài đánh nhau, ở nhà làm trợ thủ.
Lý Kinh Tuyết thuận lợi nấu ra một nồi cầm máu cao, hiệu quả rất tốt.
Nguyệt kiến thảo được rửa sạch, băm nhỏ, cho nước vào nấu trong nồi đất. Khi nấu phải liên tục dùng gậy khuấy để không bị cháy đáy.
A Chiêu nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy rất đơn giản nên xung phong nhận việc khuấy nồi. Lý Kinh Tuyết cười đưa gậy cho nàng.
Tiểu Bạch thấy A Chiêu khuấy rất nghiêm túc, nhìn nhìn Lý Kinh Tuyết bên cạnh đang xử lý nguyệt kiến thảo, rồi nhỏ giọng hỏi A Chiêu: “Mẹ ngươi là y tu đúng không?”
Giống như biết rất nhiều.
A Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, mẹ là y tu, còn biết luyện đan nữa.”
Tiểu Bạch nghe vậy nói: “Vậy nhanh bảo mẹ luyện Thối Linh Đan khôi phục kinh mạch và căn cơ đi.”
Nhắc đến chuyện này, A Chiêu có chút mất mát: “Ta từng hỏi rồi, mẹ ta nói mẹ không biết luyện.”
Tiểu Bạch sửng sốt, cứ tưởng Lý Kinh Tuyết không biết luyện Thối Linh Đan, chứ không biết là vì nàng không có đan phương.
Nó nhìn nguyệt kiến thảo trước mắt, nói: “Nhìn kỹ thuật luyện đan của mẹ ngươi, chậc chậc.”
“Mẹ ta rất lợi hại,” A Chiêu nghe thế thì không vui, lập tức phản bác.
Tiểu Bạch: “Thối Linh Đan chủ dược là nguyệt kiến thảo, luyện rất đơn giản, đơn giản như vậy mà luyện không xong, mẹ ngươi lợi hại chỗ nào……”
“Không được nói mẹ như vậy!” Chưa nói xong, A Chiêu tức giận duỗi tay bịt miệng nó.
Bị bịt miệng Tiểu Bạch:……
A Chiêu che một lúc mới buông tay, mặt phình ra, tỏ vẻ còn đang tức giận.
Tiểu Bạch nhìn nàng: “Nếu mẹ ngươi luyện không được, hay là ngươi thử luyện xem?”
A Chiêu kinh ngạc: “Ta cũng có thể luyện đan?”
“Vì sao lại không thể?” Tiểu Bạch ngẩng đầu, ngữ khí kiêu ngạo: “Không gì không biết, không chỗ không thông bổn tọa đang đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi không biết thì ta dạy. Chỉ cần ngươi học chăm chỉ, có thể trở thành đan sư lợi hại nhất thế giới này.”
“Thật sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, ngươi có học không?”
Chương 18: Nhặt được anh tuấn a cha
Tiểu Bạch nói: “Kia ta dạy ngươi luyện đan, cũng coi như là sư phụ của ngươi, gọi một tiếng sư phụ nghe thử xem nào.”
A Chiêu không hiểu sư phụ là gì, nhưng rất phối hợp, mềm mại hô lên một tiếng: “Sư phụ ~”
Tiểu Bạch rất hài lòng với thái độ của nàng: “Tục ngữ nói rồi, một ngày làm thầy, cả đời làm mẹ, sau này ngươi phải tốt với ta một chút.”
“Cho nên Tiểu Bạch cũng là mẹ ta?” A Chiêu nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Bạch: “Không phải!”
Nó mới không muốn làm mẹ của nha đầu này.
“A? Nhưng là ngươi vừa rồi nói mà,” A Chiêu chớp mắt mấy cái.
“Ngươi cứ gọi bổn tọa là Tiểu Bạch đi,” Tiểu Bạch vội nói.
Không biết tại sao, vừa tưởng tượng đến việc bị A Chiêu gọi là mẹ, toàn thân nó liền thấy không ổn, trong lòng cũng cảm thấy sờ sợ.
“Luyện đan kỳ thật rất đơn giản, ngươi trước tiên luyện tập làm cầm máu cao bằng nguyệt kiến thảo đi,” Tiểu Bạch bắt đầu chuyển đề tài. “Đến lúc tìm được đồ vật thay thế đan lô thì chính thức bắt đầu luyện đan.”
“Đan lô là gì?”
“Ngươi chưa dùng được, trước học cách làm cầm máu cao đi.”
“Được ~”
Tiểu Bạch chỉ đạo A Chiêu cách nhóm lửa, cách nấu ra cầm máu cao.
A Chiêu nghe rất nghiêm túc, làm theo lời nó chỉ.
Một lúc sau, chất lỏng trong bình vỡ chuyển đen, bắt đầu đặc lại. A Chiêu dùng gậy khuấy đều, cho đến khi chất đen kia dần dần chuyển thành dạng cao.
Tiểu Bạch nhìn trong nồi rồi nói với A Chiêu: “Không tồi, được rồi.”
A Chiêu nhìn thành phẩm đen sì trong bình, trong mắt hiện lên vẻ tò mò. Nàng cầm cây gậy khuấy, nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thanh thanh của thảo dược.
A Chiêu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng liếm một chút chất đen trên cây gậy, sau đó mặt nhỏ lập tức nhăn lại, thật đắng.
Tiểu Bạch hết chỗ nói: “Ngươi trước đó ăn qua rồi, biết nó đắng, sao còn muốn liếm? Thật không nhớ lâu gì cả.”
A Chiêu cười khổ: “Bởi vì nhìn nó giống như rất ngon.”
Hiện tại đang giữa trưa, thời tiết rất đẹp, dưới ánh nắng chiếu rọi, lớp cao đen trên cây gậy phản chiếu ánh sáng đen bóng, nhìn cũng khá hấp dẫn.
Tiểu Bạch: ……
Lý Kinh Tuyết sửa sang lại số nguyệt kiến thảo còn thừa, cảm thấy cũng đến lúc quay lại. Khi nàng thấy bình thành phẩm thì rất kinh ngạc: “Di? Đã làm xong rồi?”
“Ân, Tiểu Bạch dạy ta,” A Chiêu gật đầu thật mạnh, nói rõ nguyên nhân.
Lý Kinh Tuyết xoa đầu nàng: “Hai người các ngươi thật lợi hại.”
A Chiêu cười tít mắt, Tiểu Bạch hừ một tiếng ngẩng cằm lên: “Chút lòng thành thôi.”
A Chiêu lại nói: “Tiểu Bạch nói muốn dạy ta luyện đan.”
Lý Kinh Tuyết rất bất ngờ, nàng nhìn nhìn Tiểu Bạch, thật không ngờ linh thú này trông như chó hoang lại biết luyện đan?
Nhưng Tiểu Bạch quả thật không đơn giản, không biết rốt cuộc nó là linh thú gì.
“Kia phải cố gắng học nha,” Lý Kinh Tuyết không biết Tiểu Bạch có đang trêu đùa trẻ con hay thật sự biết dạy luyện đan.
Nàng vẫn cổ vũ, cuối cùng dặn dò một câu: “Có gì không hiểu thì hỏi mẹ.”
Nàng không phải không tin hai người, nhưng một đứa trẻ con với một linh thú không rõ lai lịch, nàng lo lắng nếu không cẩn thận sẽ luyện ra đan dược có độc, ăn nhầm thì nguy to.
“Dạ ~”
Tiểu Bạch kiêu ngạo nói: “Bổn tọa biết luyện đan, không cần hỏi ngươi.”
Lý Kinh Tuyết cười cười. Trong thời gian ở chung, nàng đã hiểu rõ tính tình Tiểu Bạch, ngoài miệng mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại mềm mại.
Nàng nói: “Tiểu Bạch thật lợi hại, nhưng một thần thú lợi hại như ngươi, chắc cũng cần người giúp việc nhỉ?”
Tiểu Bạch nghe vậy rất vừa lòng: “Ngươi nói có lý, vậy bổn tọa miễn cưỡng để ngươi giúp một chút vậy.”
Cầm máu cao đã chế xong, nhưng lại không có đồ chứa phù hợp để bảo quản.
A Chiêu và Lý Kinh Tuyết nhìn bình vỡ đầy cầm máu cao mà thấy rất phiền. Cái bình này còn phải dùng để nấu cơm, hầm canh, nên phải tìm vật gì đó để đựng cầm máu cao.
Lý Kinh Tuyết nói: “Nếu có cây trúc thì tốt, có thể làm ống trúc.”
Đáng tiếc nàng sống ở đây mấy ngày chưa từng thấy bóng dáng cây trúc. Nàng đang suy nghĩ có nên dùng khúc gỗ đẽo thành mấy cái chén gỗ để đựng cầm máu cao.
Thấy hai người đang phiền não, Tiểu Bạch mở miệng: “Đi bờ sông đào vài con hà trai mang về là được rồi, dùng vỏ hà trai để đựng.”
Đề nghị này khá hay, ít ra cũng có thứ để đựng.
A Chiêu rất rành chuyện đào hà trai, nàng mang theo Tiểu Bạch ra bờ sông.
A Chiêu vận khí vẫn tốt, vừa đến bờ sông không bao lâu đã đào được ba bốn con hà trai lớn bằng bàn tay người lớn. Nàng vui vẻ nói với Tiểu Bạch: “Tối nay ăn canh hà trai nha.”
Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi, nghiêm túc dặn: “Nhớ đừng cho nguyệt kiến thảo vào.”
A Chiêu: “Yên tâm đi, nó đắng như vậy, ta tuyệt đối không cho vào nữa.”
Tiểu Bạch không quá tin nàng, dù sao nha đầu này đã ăn nguyệt kiến thảo ba lần rồi.
“Di?” A Chiêu chú ý thấy nước sông trong vắt bỗng chuyển thành màu đỏ, nàng trợn tròn mắt, chỉ vào dòng nước, kinh ngạc nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, nước này còn biết đổi màu nè.”
“Ngươi có phải hoa mắt không đó, nước sông sao tự nhiên đổi màu…” Tiểu Bạch quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ, lời còn chưa dứt thì thấy một người trôi theo dòng nước.
Người đó bị một tảng đá trồi lên giữa sông cản lại, nước đỏ là từ người hắn chảy ra.
Hắn mặc y phục xanh đen, tóc đen rối tung theo dòng nước đong đưa như muốn nuốt người. Khuôn mặt tái nhợt không chút máu, mày kiếm đậm, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, môi trắng bệch.
Tiểu Bạch cau mày, trong lòng dâng lên cảnh giác. Người này mặc như vậy, tướng mạo như vậy, rõ ràng không phải người bình thường.
Còn chưa kịp nghĩ thêm, A Chiêu đã tỉnh táo lại, mắt nàng sáng rực lên: “A cha!!!”
Tiểu Bạch bị tiếng hô giòn giã vang vọng của nàng làm cho giật mình: “…Ngươi gọi hắn là gì?”
“A cha,” A Chiêu lại gọi một tiếng, thần sắc nghiêm túc nói với Tiểu Bạch: “Ngươi từng nói, a cha của ta sẽ tự mình xuất hiện trước mặt ta, hắn nhất định chính là a cha.”
Tiểu Bạch: Mê man bất tỉnh trôi sông xuống đây cũng tính là tự mình xuất hiện à?
“Ngươi nhận cha cũng nhanh quá đó,” Tiểu Bạch thấy nàng gọi sảng khoái như vậy, cảm thấy hơi khó chịu.
A Chiêu chớp mắt, không hề do dự: “Nhưng mà hắn đẹp trai lắm, chắc chắn là a cha ta.”
Tiểu Bạch: Thôi xong, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong.
A Chiêu vui vẻ vô cùng, nàng xoay quanh người đàn ông mê man kia một vòng, nói: “Có một a cha đẹp trai thế này, mẹ chắc chắn sẽ vui lắm. Các bá nương cũng không thể nói mẹ nói bậy được.”
Tiểu Bạch thầm nghĩ, mẹ ngươi chưa chắc sẽ vui đâu.
“Oa, a cha thật lợi hại, có thể khiến nước sông đổi màu đỏ luôn,” A Chiêu kinh ngạc cảm thán.
Tiểu Bạch không nhịn được nói: “Có phải có một khả năng… a cha ngươi bị thương không?”
A Chiêu: “A?”
Tiểu Bạch nhìn nam nhân hô hấp suy yếu nói: “Ngươi không mau kéo hắn lên bờ, cầm máu cho hắn, không chừng sẽ chết đó.”
Đã có kinh nghiệm nhặt mẹ, A Chiêu lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Ta kéo a cha lên ngay đây!”
A Chiêu quay lưng lại, túm hai chân người nọ, cố sức kéo hắn lên bờ.
“Phanh!”
A Chiêu dừng lại, hơi hoang mang hỏi Tiểu Bạch: “Âm thanh gì vậy?”
Tiểu Bạch lộ ra biểu cảm khó nói nên lời: “Cái ót của a cha ngươi đập vào đá.”
Lượt xem: 42
Số người xem: 38
Mã ID của bài viết này là: 36669